Một Đời Bình Yên

Chương 3: Chương 3




Đi thẳng xuống bếp tôi rót cốc nước lọc uống 1 hơi. Cũng may nay tôi được nghỉ, chứ không mang cái bộ mặt ngơ ngác này đến công ty thì lại tấu hài cho mọi người. Tôi không ăn sáng, mà ra vườn chuẩn bị dụng cụ tưới hoa hồng cho mẹ chồng luôn.

Cứ xách được xô nước nào ra, là chị Loan lại đứng bên cạnh “ân cần” chỉ bảo cực kì nhiệt tình:

- Cô Hà ơi, cô xách đầy lên chút chứ mỗi xô được tí như này thì lâu lắm..

- Hôm qua cô đi đâu về muộn thế? Ông bà ở nhà đợi cơm cô mãi. Chú Duy sáng nay còn dặn tôi không phải lên gọi cô, cứ để yên cho cô ngủ.

- Tôi thì phận người làm cũng chẳng dám ý kiến gì, nhưng vì chuyện đó mà bà với chú Duy to tiếng với nhau đó..

Tôi tảng lờ coi như điếc không muốn nói câu gì, từ trước đến giờ tôi có một thói quen là không bao giờ quan tâm đến những người không ưa mình.

- Ấy..ấy..cô Hà ơi cô đừng tưới như thế, hỏng hết hoa của bà bây giờ..

- Nhà em không trồng hoa hồng, nên em cũng không biết tưới như nào. Chị dạy em nhé...

- Cái này có gì mà phải dạy hả cô, cô cầm thấp cái bình xịt thôi đừng cho nước đọng trên lá nhiều quá không nó bị nấm..

Đánh vật với mấy khom hoa của mẹ chồng đến hơn 9h sáng mới xong. Tôi lên phòng mang mấy bộ quần áo xuống giặt, thì cái Yến gọi đến:

- Hello bạn hiền..

Tiếng nó lanh lảnh ở đầu dây bên kia, đã làm tôi buồn cười:

- Tỉnh hẳn chưa?

- Vẫn còn hơi lơ mơ, vừa mới ăn sáng xong..

- Thôi lần sau chừa nhé, không bố mẹ mày giết tao mất..

- Điên à? Có gì mà giết, thi thoảng phải cho tao giảm strees tí chứ. Tao lo là lo cho mày ý, về có bị bố mẹ chồng nói gì không?

- Vẫn chưa thấy gì..

- Còn ông chú già?

- Đi làm từ sáng sớm cơ, dặn giúp việc không phải gọi tao dậy làm tao hơi nhột..

Nghĩ ngợi một hồi, Yến mới ngập ngừng hỏi tôi:

- Tao hỏi thật mày nhé, mày còn tí tình cảm nào với anh Bình không?

Tôi giật mình trong phút chốc, nhưng vẫn nói ra suy nghĩ thật của mình:

- Không..Giữa bọn tao kết thúc lâu rồi..Tao lấy chồng, anh ấy lấy vợ còn gì cũng chỉ là quá khứ thôi. Hôm qua những lời tao nói với mẹ anh ấy là thật đấy...

- Vậy thì tốt. Mỗi người có cuộc sống riêng, mày cố gắng mở lòng với chồng mày thử xem, biết đâu lại hợp nhau..

- Mày nghĩ xa quá. Ông ấy hơn tao 9 tuổi, quan điểm suy nghĩ khác nhau làm sao mà thử được? Với lại ông ấy cũng hứa rồi, nếu tao yên phận diễn hết vai vợ hiền, dâu thảo thì 2 năm sau bọn tao sẽ trả tự do cho nhau..

- Thật không? Ông ấy nói thẳng với mày như thế á?

- Ừ. Tao thấy vậy cũng tốt, hôn nhân thương mại từ xưa đến nay có bao nhiêu cuộc hạnh phúc chứ? Không dày vò nhau đã tốt lắm rồi. Tao chẳng dám mơ gì thêm nữa..

Tôi đang mải mê buôn chuyện, thì chị Loan lại đứng ngoài cửa gọi vào từ lúc nào:

- Cô Hà ơi..Xuống bà bảo...

- Cô Hà ơi...

Vội vàng nói nốt câu, tôi tắt máy mở cửa ra:

- Mẹ em về rồi ạ?

- Vâng. Bà đang tìm cô đấy. Cô nhanh lên, đừng để bà đợi...

Dứt lời tôi chạy xuống cầu thang, thấy mẹ chồng đang ngồi cắm nốt bình hoa sen:

- Mẹ gọi con ạ?

- Ừ. Con ngồi đi..

Nghe tiếng “Ừ” nặng nề, mà tôi chán nản chẳng có tí tinh thần nào.

- Hôm qua con đâu mà về muộn thế? Mẹ và mọi người cứ ngồi đợi cơm con mãi..

- Con xin lỗi mẹ. Con mải đi đám cưới đứa bạn thân..

- Vậy sao lúc sáng con không nói với mẹ luôn đi? Mẹ hỏi con đi làm mấy giờ về, thì con trả lời rõ ràng công ty con sắp ra mắt bộ sưu tập mới nên 7h con mới được về. Ừ thì công việc của con mẹ thông cảm, nhưng giờ con lại nói kiểu khác mẹ không hiểu lắm...

Nhìn chằm chằm vào người tôi, bà tiếp tục dạy dỗ:

- Hay là mẹ già rồi, nên suy nghĩ lẩm cẩm..?

Tôi xua xua tay, đáp lại nhẹ nhàng:

- Không phải đâu mẹ, tại con quên mất...

Chưa nói hết câu mẹ chồng đã cắt ngang:

- Mẹ không biết trước đây con ở nhà ăn nói cư xử thế nào, nhưng giờ con đã về làm dâu nhà họ Giang thì mẹ cũng có đôi điều phải nhắc nhở con..Con tuy ít tuổi nhất nhà nhưng lại là phận dâu trưởng, làm cái gì cũng nên cân nhắc kĩ càng. Chứ không phải hứng lên là làm đâu. Trước mặt người ta không trách con nhưng sau lưng người ta chửi vào mặt bố mẹ không biết dạy con đấy..Mẹ không muốn nhà mình bị nói ra nói vào đâu...

- Vâng ạ..Lần sau con sẽ rút kinh nghiệm..

- Còn chuyện say xỉn thì mẹ cấm tiệt, con có biết đêm qua mấy giờ thằng Duy mới đưa được con về không? Mà chắc con cũng không nhớ đâu, thôi để mẹ nhắc luôn cả thế nhé...

Lúc này tôi có được quyền từ chối không mọi người? Xã hội 4.0 tôi về đây làm dâu mà cứ tưởng mình xuyên không vào làm phi tần của vua. Hơn 3000 quy tắc, phạm vào luật nào sẽ nghe giáo huấn về luật đó cả ngày...

- Gần 12h hai đứa mới về đấy, con hát hò inh ỏi không chút lịch sự nào. Con thử nghĩ xem mình làm như thế có chấp nhận được không? Chồng con đi làm căng thẳng ngày gần chục tiếng ở công ty. Tối về mới ăn được mấy miếng cơm, đã phải ra ngoài đón con. Con không biết thương chồng mình hả..?

- Nếu ai đó tâm địa xấu xa, chụp ảnh con đăng lên mạng thì con nói cho mẹ nghe cả nhà họ Giang phải giấu mặt đi đâu?

Tôi đứng nghe câu được câu mất, nhưng không dám phản kháng, chỉ biết cúi đầu hối lỗi:

- Con xin lỗi mẹ, lần sau con sẽ rút kinh nghiệm..

- Mẹ nói với con nhiều như vậy chủ yếu muốn để con hiểu vị trí của mình bây giờ. Mẹ không khó tính với các con, coi các con như con gái nhưng cái gì nó ra cái đấy con đừng làm mẹ thất vọng...

- Vâng ạ..

- Thôi giờ vào chuẩn bị cơm nước với em Mai đi, nhà mình lắm việc một mình chị Loan với em Mai cũng không làm xuể đâu. Con rảnh lúc nào giúp đỡ hai người họ với...

- Vâng...

Dứt lời tôi quay người vào bếp chuẩn bị bữa trưa cùng Mai. Mai nhìn tôi khó hiểu rồi tự nhiên cuời tủm tỉm:

- Chị mới bị mẹ mắng à? Mặt mũi sao buồn thế kia?

Tôi cũng trả lời thật thà:

- Tại tối qua chị uống hơi quá chén làm phiền đến mọi người, nên nay mới bị mẹ nhắc nhở...

- Vợ chồng em thì không sao đâu, nhưng bố mẹ và vợ chồng anh Huy thì hơi kĩ tính. Lần sau chị chú ý chút là được, đừng lo lắng quá mọi người không ai trách cứ gì chị đâu.

- Cảm ơn em. Chị mới về đây còn nhiều chuyện không hiểu, em khi nào rảnh bớt chút thời gian hướng dẫn chị với nhé..

- Chị yên tâm, ban đầu em về đây làm dâu cũng giống chị thôi...

Bữa trưa có 3 người ăn nên tôi và Mai cũng không nấu nướng cầu kì gì, chỉ làm vài món đơn giản thôi. Ăn uống xong xuôi tôi dọn dẹp tinh tươm, vừa định lên phòng nghỉ ngơi thì mẹ chồng gọi lại:

- Hà ơi vào mẹ nhờ tí..

Tôi cởi tạp dề ra, chạy vào phòng khách:

- Mẹ gọi con ạ..?

- Mẹ nhờ con một chuyện được không?

- Có chuyện gì mẹ cứ sai con đi làm, chứ không phải nhờ đâu..

- Ừ. Mẹ cảm ơn..

Lời nói hành động của mẹ chồng khác lúc nãy 360°, làm tôi hơi căng thẳng...

Bà ấy cười cười, quay sang tôi nói nhẹ nhàng:

- Vậy con mặc quần áo vào lái xe ra sân bay đón em Trâm hộ mẹ nhé. Nay nhà chú lái xe có việc bận, mẹ cho chú ý nghỉ từ tối qua rồi. Còn cái Mai chưa thi bằng lái, nên mẹ không dám nhờ nó chỉ dám nhờ con thôi...

Trâm là em dâu thứ hai của tôi, cũng hơn tôi 3 tuổi. Nhà chồng tôi ở ngoại thành, đi từ đây ra sân bay cũng phải hơn tiếng nhưng tôi lại không dám từ chối. Nhìn ra ngoài trời bây giờ đang giữa trưa, nắng gay gắt phải 39 - 40°.

Mẹ chồng sợ tôi không đồng ý, còn động viên thêm vài câu nữa:

- Sức khỏe cái Trâm không tốt, mẹ lo lắng trời này đi không cẩn thận về lại bị ốm. Con là chị cũng nên suy nghĩ cho các em chút, nhưng nếu con bận quá không đón nó được thì để mẹ gọi điện cho chồng nó...

Nói đến đây thì tôi làm sao từ chối được nữa, đành gật đầu chấp nhận:

- Mẹ không cần gọi cho chú Huy đâu, để con đi đón Trâm cho...

- Ừ...

- Trâm xuống chuyến mấy giờ hả mẹ?

- Hình như là 13h15“..

- Vâng ạ..

Nhận được sự đồng ý của tôi, mẹ chồng lại tiếp tục giục giã:

- Con chuẩn bị rồi đi luôn đi không em nó đợi..

Tôi nén tiếng thở dài bước lên phòng thay quần áo. Bây giờ đã 12h rồi, nên phải nhanh chóng đi chứ không bị muộn mất. Đến nơi vừa vặn là 13h10” tôi kiên nhẫn đứng đợi ở khu vực quy định, nhưng mãi chẳng thấy Trâm ra cũng không thấy bất cứ thông báo nào của hãng máy bay cô ấy đi cả.

Sợ nhầm lẫn chuyện gì, tôi phải chạy đến hỏi nhân viên. Chị nhân viên kia nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên lắm, còn bảo chuyến bay này đã bị hoãn lại 1h rồi. Phải 14h15” mới hạ cánh. Không biết mẹ chồng tôi vô tình hay cố ý mà lại thông báo sai giờ bay cho tôi?

..................

Tôi đưa Trâm về nhà là 3 rưỡi chiều, mẹ chồng đang ngồi uống nước trong nhà đứng phắt dậy chạy ra đỡ cái vali to ụych giúp Trâm. Miệng còn không ngừng xuýt xoa:

- Con về rồi đấy à? Có mệt không?

- Con chào mẹ..

- Chào hỏi thì cứ vào trong nhà đi đã, đứng ngoài này làm gì cho nắng hả con?

- Con đợi chị Hà tí..

- Không phải đợi nó đâu, nó cất xe xong nó tự vào...

Tôi không nói gì, lái xe vào gara luôn. Kể ra cũng hơi lạ nhà có tất cả ba cô con dâu, nhưng không hiểu sao mẹ chồng tôi lại quý Trâm nhất. Đến khi tôi dò hỏi Mai mới vỡ lẽ. Bố mẹ Trâm làm chuyên về mảng xuất nhập khẩu. Công ty cũng thuộc hàng có tiếng tăm, gia đình cô ấy lại còn là 1 trong số những đối tác quan trọng nhất của bố chồng tôi nên được ưu ái là chuyện đương nhiên...

Tôi cũng không ngờ rằng, người phụ này trong tương lai lại là kẻ thù không đội trời chung với tôi...

..........

Chiều hôm đó tôi ở nhà chứng kiến cảnh mẹ chồng nàng dâu thâm tình, mà có chút chạnh lòng. Trâm ở phòng khách nói chuyện thân mật với mẹ chồng, còn tôi và Mai thì lúi húi trong bếp dọn dẹp.

- Chị Trâm hợp tính mẹ lắm, bình thường đã như vậy rồi nên chị đừng buồn nha.

Mai đứng bên an ủi tôi, còn tôi vẫn tỏ ra không có chuyện gì:

- Chị không sao đâu...

- Em về đây trước chị ấy, nhưng nhà em không có điều kiện nên một số việc em cũng không dám can thiệp nhiều. Trước em và anh Hùng yêu nhau, mẹ có đồng ý cho bọn em cưới đâu đến nỗi anh Hùng đòi chuyển ra ngoài sống riêng mẹ mới chấp nhận em đó. Em học tài chính, lẽ ra vẫn đi làm kế toán cho một công ty nước ngoài nhưng mẹ không đồng ý. Mẹ bảo con dâu nhà họ Giang, không cần bươn chải nhiều chỉ cần lo tốt công việc ở nhà là được...

- Vậy mà chị cứ tưởng em thích nội trợ?

Mai lắc đầu chán nản:

- Có ai thích quanh quẩn ở nhà đâu chị, tình thế bắt buộc thì em phải chấp nhận thôi...

Hai chị em tâm sự với nhau cả nửa tiếng đồng hồ. Tôi cứ tưởng trong nhà này mình là người thấp cổ bé họng nhất, nhưng có lẽ tôi nhầm rồi Mai mới chính là người đó. Bốn năm miệt mài trên giảng đường đại học, cứ tưởng ra trường sẽ kiếm được công việc như ý, nhưng nào ngờ lấy chồng về lại phải làm nội trợ. Tôi tự dưng thấy thương cho người em chồng này.

Nhà tôi tuy không bề thế bằng nhà họ Giang, nhưng ít nhất mẹ chồng còn nể tôi vài phần. Không bắt tôi ở nhà làm nội trợ giống Mai.

Tiếng mẹ chồng tôi từ phòng khách vọng vào:

- Mai ơi pha cho mẹ với chị Trâm cốc nước cam, nhớ cho ít đường thôi.

- Vâng ạ..

Tôi mở tủ lạnh lấy mấy quả cam đưa cho Mai. Cô ấy cẩn thận tỉ mỉ vắt từng chút nước, rồi lại bỏ thêm đường. Xong xuôi đâu đấy, mới cẩn thận đặt lên khay mang ra ngoài cho hai người kia:

- Con mời mẹ uống nước..

- Ừ.

Mẹ chồng tôi “ừ” mỗi tiếng nhưng vẫn không bê cốc nước cam lên, nhìn sang Trâm như muốn nhắc nhở chuyện gì. Mai hiểu ý cũng vội vàng nói thêm:

- Chị Trâm uống nước ạ..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.