Một Đời Bình Yên

Chương 43: Chương 43




Thêm một tuần nữa trôi qua nhanh chóng, sau khi cả nhà tôi nghe tin Trâm bị tai nạn giao thông, thì mẹ chồng tôi là người dửng dưng nhất:

- Đúng là ông Trời có mắt, nghiệp quật không chừa một ai. Ác cho lắm vào giờ đáng đời chưa?

Vẻ mặt thánh thiện giả tạo của Vân Anh làm tôi phát ớn:

- Khổ thâng ghê, đi đứng kiểu gì mà bị như thế? Không biết có nặng không nữa?

Mẹ chồng cau mày không đồng tình:

- Khổ gì cái loại đấy? Người ta gọi là đúng người đúng tội. Con hiền lành dại dột vừa thôi, con quên dạo trước nó từng đe dọa, uy hiếp bắt con làm theo lời nó à? Làm người lương thiện ai cũng quý, nhưng cũng phải biết vô tâm một chút mới không thiệt hại vào thân.

- Vâng ạ. Lần sau con sẽ chú ý.

- Ưm. Bác nói hơi khó nghe một chút, nhưng chỉ muốn tốt cho con thôi. Xã hội bây giờ trắng đen đảo lộn, người như con mà không tỉnh táo dễ bị bọ nó lừa lắm. Thôi lên phòng nghỉ sớm đi, mai còn dậy đi làm...

Vân Anh gật đầu chào hỏi vài câu nữa, rồi mới miễn cưỡng bước lên phòng. Cửa phòng vừa đóng lại cũng là lúc, điện thoại của cô ta rung lên:

- Alo...Tôi dặn anh thế nào? Không có việc gì quan trọng, thì đừng làm phiền đến tôi cơ mà. Anh nghe không hiểu lời tôi nói hay cố tình muốn chống đối lại tôi?

- Ơ kìa. Em buồn cười nhỉ? Anh đã nói gì đâu?

- Đừng giỡn mặt với tôi, anh cần gì thì nói luôn ra. Tôi cũng tuyên bố thẳng thừng với anh luôn nhé, đây là lần cuối cùng tôi nghe điện thoại của anh đấy.

- Tốt thôi. Nếu em đã thích vậy, thì anh cũng chẳng phí công vòng vo nữa. Anh cần thêm 50 triệu, để tạm lánh đi đâu đó một thời gian. Vụ vừa rồi làm cho em hơi quá tay, em là người thông minh anh nói thế chắc em cũng hiểu vấn đề nhỉ.

Vân Anh đập “bụp” phát vào tường, nghiến răng ken két:

- Tôi đã thanh toán sòng phẳng cho các anh rồi mà, 50 triệu chứ 50 nghìn tôi cũng không đưa thêm cho các anh đâu.

- Hôm nọ anh cũng nói với em rồi là phận đàn bà phụ nữ thì đừng cứng nhắc quá, chỉ thiệt thân thôi. Anh công nhận tiền quan trọng thật đấy, nhưng chuyện gì dùng tiền giải quyết được thì đều là chuyện nhỏ. Em tiếc 50 triệu sao em không nghĩ xa hơn một chút. Nếu bọn anh xảy ra chuyện, em có được yên ổn không? Chưa kể em còn phải lo lắng thêm rất nhiều vấn đề khác nữa.

- Anh đang uy hiếp tôi à? Nhìn mặt tôi có phải cái dạng dễ bị bắt nạt không?

- Em đừng nói nặng lời thế, anh chỉ muốn phân tích cho em hiểu tầm quan trọng của vấn đề thôi.

Vân Anh càng nói càng lộ ra sơ hở, tức điên người lên quát tháo ầm ĩ:

- Đồ khốn, anh dám chơi đểu tôi sao?

Giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia cũng mất dần kiên nhẫn:

- Không lằng nhằng nữa, giờ cô có đưa thêm tiền cho bọn tôi không?

- Tôi hết tiền rồi anh vòi vĩnh cũng vô dụng..

- Vậy sáng mai anh em tôi đến công ty cô xin cốc nước chè.

Vân Anh hừ hừ, đe dọa:

- Anh dám sao?

Tiếng cười ha hả vang lên không ngừng:

- Đừng dọa bọn này, cô còn non lắm. Lúc chúng tôi lăn lội ngược xuôi ngoài xã hội, cô chỉ là một con nhóc chưa hiểu chuyện. Giờ tinh tướng vênh váo lên mặt với ai? Tôi cho cô hạn hết ngày mai nếu tôi vẫn không nhận được số tiền đã thỏa thuật, thì cô đừng trách tôi giở mặt không báo trước.

- Khốn khiếp..

Tiếng “tút...tút...” kéo dài, đầu dây bên kia đã tắt máy từ khi nào. Vân Anh hụt hẫng định chửi rủa thêm vài câu nữa mà không kịp...

Bên phòng tôi và chú già, tôi cứ nghĩ ngợi mãi về vụ tai nạn giao thông của Trâm. Lúc nãy chính tai tôi nghe thấy, mẹ chồng và Vân Anh nói chuyện với nhau tuy tính mạng Trâm không bị ảnh hưởng nhưng cả mặt trái bị bỏng rất nặng, khả năng hồi phục như lúc đầu là hoàn toàn không có. Lại còn bị gãy thêm 4 cái xương sườn nữa, ghét thế nào thì ghét chứ Trâm còn trẻ quá. Cuộc sống sau này của cô ta với khuôn mặt đó cũng chẳng dễ dàng gì. Cùng là con người với nhau, hả hê trên nỗi thống khổ của người khác là điều tôi không thể làm được, lương tâm tôi không cho phép.

Hazi...

Chú già vừa từ phòng tắm đi ra, trên người khoác mỗi cái áo choàng màu đen dài qua đầu gối, để lộ một phần cơ thể rắn rỏi phía trên. Tôi liếc mắt vô tình nhìn trúng, mặt mũi đỏ ửng lên vội quay sang hướng khác. Giọng chú khàn khàn, chắc tại vừa tắm xong nhưng không hề khó nghe chút nào:

- Sao thế?

- Không có gì đâu, chú đừng để ý.

Khóe môi chú khẽ cong lên:

- Thật không?

Bản thân tôi như kiểu vừa làm chuyện xấu mà bị người ta phát hiện, lắp ba lắp bắp mãi mới được câu:

- Thật...Thật mà...

- Quay mặt ra đây tôi xem nào, trong đó có cái gì hấp dẫn em thế?

Cả người tôi càng hồi hộp hơn, phải đánh trống lảng sang chuyện khác:

- Tôi buồn ngủ rồi, chú cũng đi ngủ sớm đi...

Dứt lời tôi nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng thực chất là đang nghe ngóng mọi động tĩnh xung quanh. Chú già bật cười thành tiếng, tiến đến gõ nhẹ vào chán tôi một cái. Tuy không đau nhưng tôi vẫn nhăn mặt lại kháng nghị:

- Uiii...

- Không phải giả vờ giả vịt nữa có phải em đã bị tôi quyến rũ rồi không?

- Chú đừng vào rừng mơ bắt con tưởng bở nhé, ra chỗ khác cho tôi ngủ.

- Em tính xem dù gì chúng ta cũng là vợ chồng danh chính ngôn thuận cả gần năm nay, mà cứ mỗi người một nơi như này thì có thiệt thòi cho tôi quá không?

Nói gì thì nói chứ tôi vẫn là đàn ông chân chính đấy.

Nghe chú già nói đến đoạn này thì tôi không tài nào giả vờ thêm được nữa, mắt mở trừng to chu môi cãi lại:

- Nay tự dưng chú bị sao thế? Có ra không thì bảo, tôi biết võ đấy cẩn thận tôi lại đánh cho không trượt phát nào giờ.

Ai ngờ chú già chẳng thèm mảy may để ý đến lời cảnh cáo, còn ngang nhiên chống hai tay xuống giường đối diện thẳng mặt tôi:

- Có mỗi câu đấy em nói đi nói lại cả năm nay rồi mà không chán à? Em cho tôi hỏi em đã đánh được ai phát nào chưa? Nhắc lại chuyện cũ cho em nhớ nhé, chủ nhân cái phòng này là tôi chứ khônh phải em, ngay cả cái giường em đang nằm cũng là tôi tự đi mua. Tôi rộng lượng, không chấp trẻ con chưa em đuổi em ra khỏi phòng đã là may lắm rồi giờ em còn muốn soán ngôi tôi à?

Tôi giật mình hoảng hốt tim đập thình thịch trong lồng ngực:

- Chú nói lăng nhăng cái gì đấy?

Chú già vẫn nhất quyết không chịu buông tha cho tôi:

- Hay chúng ta đừng giao dịch nữa làm thật đi...

- Thật cái gì?

- Thì làm vợ chồng thật đó.

Cả người tôi cứng đờ, chưa kịp tiêu hóa hết câu nói vừa rồi, thì chú đã tiếp tục bồi thêm cho câu “khủng bố” hơn:

- Tôi thích em...

Cảm giác lúc này của tôi hỗn loạn vô cùng, không biết trả lời sao cho phải nữa. Bình thường thấy chú ít nói, khó chịu quen rồi nay tự dưng lại bất ngờ “thốt” ra câu đó làm tôi cuống cuồng không chống đỡ nổi. Công nhận tôi cũng thích chú thật đó, nhưng giờ nói ra liệu phải là thích điểm thích hợp không?

Ở công ty chú mới được bổ nhiệm lên vị trí giám đốc, chỗ ngồi còn chưa vững mẹ chồng và Huy đã trăm nghìn kế sách muốn kéo chú xuống cho bằng được. Bố chồng lại đang nằm viện, không biết khi nào mới tỉnh? Sức ép tứ phía dồn hết lên người chú, mệt mỏi bất lực cũng chẳng dám kêu ai. Tôi thực tình không muốn chú còn phải lo lắng thêm cho cả tôi nữa. Vì thương trường cũng giống như chiến trường, một khi đối thủ không tìm được sơ hở từ phía chú bọn chúng dĩ nhiên sẽ chuyển hướng sang tôi. Nói cách khác nếu chúng tôi càng thân mật thì chú càng gặp nhiều rắc rối.

Tôi muốn cùng người mình yêu sánh bước vai nhau đi hết một đời bình yên, chứ không phải là gánh nặng, là hòn đá cản đường chú...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.