Kể từ ngày tôi và chú già dọn ra ở riêng tính đến nay đã được hơn nửa tháng rồi, mọi việc đơn giản hơn tôi nghĩ nhiều, không phải nơm nớp lo sợ người này người kia. Tiếng quát tháo chửi bới của mẹ chồng cũng không còn nữa. Cuộc sống của tôi cứ thế lạc quan vui vẻ hơn. Còn phần tình cảm với chú già cũng tiến triển rất nhanh, căn bản tôi và chú hơn 1 năm nay ở chung 1 phòng trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả cũng hiểu mong muốn của đối phương rồi. Sáng nào công ty không có việc quan trọng, chú sẽ đưa tôi đi làm. Chiều tối tôi lại về nấu nướng dọn dẹp. Hạnh phúc nhiều khi đơn giản lắm, nó không phải đích đến mà là một hành trình.
Tôi đang lúi húi trong căn bếp tràn ngập hương vị đồ ăn, eo tự nhiên bị bàn tay to lớn của ai đó ôm chặt lấy:
- Thơm quá...
Không cần nói thì mọi người cũng đoán ra chủ nhân giọng nói đó chính là chú già phải không?
Tôi chu mỏ tay vẫn bỏ rau vào nồi nước đang sôi sùng sục trên bếp chứ không quay đầu lại:
- Chú rửa tay đi còn chuẩn bị ăn cơm, sắp muộn rồi đấy.
- Không. Tay tôi sạch lắm cần gì phải rửa?
- Ơ kìa hồi bé chú đi học cô giáo không dạy chú phải rửa tay trước khi ăn à?
- Cô giáo nào cũng không bằng em.
Tôi phát hiện ra từ lúc chú già bắt đầu công khai tình cảm với tôi thì trở nên rất “nhây” nhé. Thi thoảng còn bướng bỉnh hơn cả trẻ con. Vẻ mặt khó chịu cau có cả ngày trốn đi chỗ nào không hay. Chỉ rình rình tôi sơ hở để trêu chọc tôi thôi.
Bữa tối hôm nay cũng không có gì đặc biệt lắm, tôi đang trong thời gian ăn kiêng các món ăn đa phần là luộc với hấp. Nhớ lại mấy ngày đầu chú già còn phụng phịu kêu khó ăn, chứ giờ quen rồi còn ăn nhiều hơn cả tôi:
- Em thích gì nhất?
Tôi đang ăn uống hăng say phải ngẩng đầu trả lời:
- Em thích biển nhất.
Tất nhiên đây là câu nói thật lòng của tôi. Không biết vì sao ngay từ khi còn nhỏ tôi đã có một thứ tình cảm rất đặc biệt giành riêng cho biển, một thứ tình yêu không nói thành lời. Trước lúc lấy chồng, mỗi khi bế tắc mệt mỏi hay strees tôi toàn bớt chút thời gian ra biển vài ngày nghỉ ngơi. Gió biển và cát trắng như hiểu sâu nỗi lòng của tôi.
Chú già đăm chiêu không biết đang nghĩ ngợi điều gì, lúc tôi định gắp vào bát chú miếng thịt thì chú lại đột nhiên mở lời:
- Nếu anh không còn gì nữa chúng ta sẽ ra sao?
- Chẳng ra sao cả.
- Vậy ước mơ lớn nhất của em sau này là gì?
Tôi ngồi nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt chú:
- Chú thật sự muốn biết sao?
- Ưm.
- Em muốn một đời bình yên bên người em yêu. Còn những thứ khác có hay không đều chẳng quan trọng.
Chú già nghe xong kéo cái ghế ngồi gần lại, lẳng lặng choàng tay qua vai tôi vỗ nhẹ mấy cái liền:
- Chúng ta cùng sống đời này bình yên.
Tối hôm đó tự nhiên tôi lại bị mất ngủ, lăn qua lăn lại vài lần mà hai mắt cứ mở to ra. Cảm giác động tác đã nhẹ nhàng lắm rồi mà chú già vẫn bị tỉnh giấc, giọng nói khàn khàn ấm áp lạ thường:
- Sao thế? Không ngủ được à?
Tôi gật đầu liên tục, chú duỗi thẳng tay ra đặt đầu tôi lên đó:
- Giờ thì ngủ được chưa?
Ánh sáng màu vàng yếu ớt từ cái đèn ngủ để trên bàn tuy không thấy rõ được thứ gì, nhưng mặt tôi nóng ran xấu hổ quá. Nằm im như khúc gỗ không dám nhúc nhích. Mùi hương bạc hà thoang thoảng phát ra từ người chú giống hệt liều thuốc an thần:
- Yên tâm mà ngủ đi. Tôi không ăn em đâu mà sợ.
Nghe xong câu đó người tôi như có một dòng điện mạnh thật mạnh chạy qua, giãy nảy lên. Miệng cũng lắp bắp theo:
- Ăn..Chú ăn cái gì?
Tiếng cười khúc khích càng làm tôi chột dạ, một hai lăn nhanh vào mép giường. Chiếc chăn cũng bị tôi quấn theo, chú cười cười nhưng vẫn nằm im đó như kiểu đang thưởng thức đang một tiểu phẩm hài đặc sắc:
- Ra đây. Em quấn hết chăn của tôi rồi.
Lúc này tôi mới miễn cưỡng đẩy cho chú nửa cái chăn, chứ không lăn ra ngoài. Khổ nỗi cái giường to quá, khoảng cách của tôi và chú bây giờ có thể chèn thêm một người béo nữa vào. Đẩy được nửa cái chăn, thì lưng tôi lại bị hở ra ngoài. Ngày mai nhất định sẽ đi mua cái khác to hơn, mặc dù cái đang đắp bây giờ cũng thuộc hàng ngoại cỡ rồi.
- Anh hỏi lần cuối em có ra đây không?
- Không. Em không ra đâu.
Tưởng chú già sẽ bỏ cuộc, không thèm chấp nhặt với tôi nữa nhưng sự thật lại làm tôi thất vọng vô cùng. Chú dùng sức kéo mạnh cái chăn ra, sức tôi có khỏe hơn nữa cũng không phải là đối thủ của chú. Chẳng mấy chốc, tôi bị thất thế chỉ có thể luyến tiếc nhìn chiến lợi phẩm rơi vào tay con “sói già” kia. Tiếp theo chú lại đột ngột kéo cả người tôi lại gần, tôi bị bất ngờ không phản ứng kịp rơi thẳng vào lồng ngực ấm áp đó. Lúc nãy còn sợ hãi e dè, chứ giờ lại thấy hay hay