Vì tức anh quá nên suốt cả buổi chiều Minh Hạ luôn ở trong phòng không thèm ngó tới ai tâm trạng vô cùng không tốt, đến tối thì nhờ Will đứng cả buổi năn nỉ mãi cô mới chịu bước ra ăn tối, đến bàn cô không nhìn anh một cái, không nói gì với anh chỉ ăn qua loa có mấy muỗng rồi đi lên phòng. Anh thấy vậy cũng rất xót trong lòng cực kì khó chịu , mội bữa khi ăn cơm cả hai đều không ngừng cười nói vậy mà hôm nay lại như thế, điều đó làm anh phải suy nghĩ lại. - Alo! Jun, hủy hết tất cả các cuộc họp ngày mai cho tôi. – giọng nói lạnh lung mang đầy uy quyền. - Chủ tịch nói gì ạ? Ngày mai chẳng phải đã tới lần họp định kì với lại anh còn phải đi bàn về hợp đồng tập đoàn kí kết với đối tác trong một năm sao giờ lại…. – anh trợ lí có vẻ rất bất bình. - Mai tôi bận, các cuộc họp thì hủy hết, còn vụ hợp đồng gọi tổng giám đốc đi thay tôi, tôi không tin là bên kia không kí. Cứ làm theo lời tôi. – giọng nói đầy quả quyết. - TÚT……tút….tút – và bên kia chỉ nghe thấy như thế. Sáng sớm mặt trời đã lên cô vẫn còn cuộc mình trong cái mền tâm trạng cũng vẫn thế, anh dù sao cũng là một con người quá cố chấp chỉ một chuyện đơn giản thế mà cũng không cho nên cô kiên quyết không nói chuyện với anh nữa. Tự nhiên có người đi vào giở mền cô ra. - Bệnh nhân ngốc sao hôm nay em ngủ trưa vậy? Ngồi dậy đi! Anh đang đứng trước mặt cô nhìn thấy cái mặt đáng ghét đó là cô bắt đầu phát bực nên kéo chăn trùm kín mít. - Em không dậy là tôi đi trang trại chơi bỏ em ở nhà một mình đó, em dậy không? – anh ghé sát vào mặt cô. - THẬT KHÔNG? Anh không gạt em chứ? – cô vui mừng ló đầu ra nhìn anh. - Thật! Ngồi dậy thay đồ đi rồi tôi chở em đi. – anh kéo cô ngồi dậy. Bắt đầu từ lúc đó mặt cô đầy nụ cười nhưng đâu để ý rằng gương mặt ai kia đang đầy mệt mỏi do thức suốt đêm qua giải quyết đống công việc để có thời gian đưa cô đi chơi. Khác với bình thường hôm nay Hạ không mặc váy nữa thay vào đó là áo len kết hợp với quần jean giày bata trông vô cùng năng động nhưng cũng không mất đi vẻ dịu dàng, đang định bước ra ngoài thì chân của cô không thể nào nhấc đi được nó đang bị tê làm cô phải ngồi bệch xuống sàn nhà, đúng lúc đó Will đi ngang. - Laura em bị làm sao thế? – Will vội vàng chạy lại trong khi cô đang ngồi đánh vào cái chân mình. - Huhu….anh Will ơi cái chân của em tự dưng nó không đi được, em sợ anh Henry không cho em đi nữa quá. – cô đang sợ - Không sao đâu, để anh xoa chân một lát là hết thôi. Anh chuẩn bị xong định sang phòng cô gọi cô đi nhưng vừa tới cửa thì thấy được cái cảnh tượng này, tại sao lại có thể thân mật với một đứa con trai khác như thế? Trong lòng anh như một ngọn lửa. - Hai người đang làm cái chuyện gì vậy? – anh dựa vào cửa. - A! cậu chủ, cô Laura đang bị tê chân, em chỉ giúp cô ấy thôi. – Will vội tránh xa cô ra. Anh bước đến cầm lấy chân cô làm động tác giống như vật lí trị liệu, lúc này chân cô tự dưng bình thường trở lại cảm giác thật sự rất là dễ chịu, cô đứng lên đi lại mấy cái nụ cười bây giờ lại nở trên môi. - Đi thôi anh, không thôi sẽ trễ mất đấy! – cô kéo tay anh. Trên xe anh vẫn không thấy thoải mái, hình ảnh lúc nãy của cô và Will lại xuất hiện, tại sao cô bị như thế lại không gọi anh? Phải chăng cô thích Will? Anh không quan trong trong lòng cô dù gì anh cũng chỉ là bác sĩ của cô khi cô hết bệnh sẽ rời xa anh, bình thường cô và Will hai người rất thân cũng có thể như là như vậy. Trước mặt Minh Hạ bây giờ thật sự là một cái trang trại rộng lớn, cô rất háo hức được đi vào bên trong. Anh vẫn đang khó chịu khi thấy Will tung tăng đi kế cô hình như hai người nói chuyện rất là vui vẻ, một cô gái từ trong trang trại bước ra tươi cười chào đón anh. -Cậu Henry! Cậu tới rồi, em đang chờ cậu tới, lâu lắm rồi cậu mới trở lại đây. - Chào Zoe, lâu quá cũng không gặp! Nói xong anh cùng cô ta đi trước bỏ mặt Will và cô một quãng khá xa, nhìn thấy hai người nói chuyện vui vẻ thân mật thế cô có một cảm giác nhói lòng. - Cô ta là ai thế anh Will? - cô thắc mắc quay sang cậu. - Cô ấy là Zoe, là người làm trong nhà nhưng Zoe rất thích cậu chủ, cô ta là một người hống hách và thường hay làm phiền cậu chủ nên cậu điều cô đến đây quả lí cái trang trại này. Em thấy không rõ rang cô ta đâu có xem chúng ta ra gì bám lấy cậu chủ bỏ đi một nước. – Will tỏ vẻ tức giận. Thực sự nếu biết thế này thì cô không đi đến đây làm chi mà chứng kiến cái cảnh tình tứ này, thực sự sai lầm mà, tự nhiên cô thấy ghét con nhỏ đó ghê càng ghét anh hơn đã đi rồi mà dám bỏ cô đi theo vui vẻ với con đó. Will dẫn cô đi xung quanh nơi đây trồng đủ loại nào là dâu tây, nho, ngũ cốc và có cả cà phê rất đặc biệt nữa, còn nhiều loại khác mà không kể hết cô thì vừa đi vừa ngắm còn Will thì lượn hết chỗ này đến chỗ kia. - Laura, anh qua kia hái chút đồ em cứ đi chơi đi một lát anh sẽ kiếm em nha? – mặt Will rạng rỡ. - Ừ, anh đi đi em ở đi một mình được rồi. Cô vẫy tay chào cậu đi một mình mà tâm trạng buồn biết bao, ước gì có anh đi cạnh bên nhưng mà chắc giờ này anh đang ở bên cô ta, anh thích cô ấy? anh không thích đi cùng cô như thế ư? Anh đã hết quan tâm bệnh nhân này rồi! trái tim cô đau nhói, một giọt nước mắt đã rơi…. Còn anh, thực sự thì anh không thích đi cùng Zoe tí nào cô ta cứ tạo dáng liên tục trước mặt anh làm anh thưc sự khó chịu nhưng vì anh muốn xem thái độ của Minh Hạ như thế nào nên mới đi cùng cô ta. Mặc dù vậy nhưng thấy cô có tìm anh đâu cứ đi với Will suốt, anh rất muốn tìm Minh Hạ, cảm giác được gần bên cô, được nhìn thấy nét mặt rạng rỡ của cô, được xoa đầu cô, được ngắt mũi cô,…. Rất ấm áp, nhưng mọi thứ đã thay đổi, giờ đây phải ngồi uống nước nhìn mặt Zoe. - Cậu chủ, cậu ngồi đây uống nước em ra kia chỉ người làm thu hoạch lát nữa em vào! – Zoe nhìn anh. - Cô cứ đi đi, tôi ở đây được mà. – anh nói những trong lòng mừng thầm. Mọi người ở đây rất thân thiện, họ thu hoạch nông sản một cách hăng say, đi đến đâu cô cũng nhận được lời chào của họ. Phía trước mặt cô xuất hiện một gương mặt đùng đùng sát khí đó là Zoe. - Cô thật là lười biến, cô nhìn coi mọi người đang làm việc cực nhọc trong khi đó cô thì đi chơi. Làm việc ngay cho tôi! – Zoe quát vào mặt cô. - Tôi….tôi – cô không biết nói sao. Chưa dứt lời cô ta lôi cô đến cái đống dâu tây mới hái xuống bắt cô phân loại nhưng mà cô đâu có biết làm sao, con ả đó còn bắt một đứa khác vừa làm vừa canh chừng cô. Trời thì nắng nhưng cô không có nón, gió thì thổi bụi thì cứ liên tục bay vào mặt và mắt với lại người cô vốn yếu ớt nữa nên không làm nỗi chuyện gì. “ Huhu….hic…hic…. Tuấn Kiệt anh đang ở đâu, mau lại cứu em với, em thật sự không làm nỗi nữa rồi…..huhu anh đang ở đâu? Anh lại đây với em đi, mệt lắm, em cần anh lại và chửi vào mặt con nhỏ kia và cõng em đi…. Em chịu hết nỗi rồi.” – cô thầm nói. Cô cứ vứt loạn xạ mấy cái trái dâu, mặt cô thì lấm lem, tay thì đỏ lên hết. Có lẽ cô sắp ngã rồi, Will từ đâu chạy đến. - Laura…Laura em đang làm cái gì vậy? trời ơi sao ra nông nỗi này, mặt em sao bẩn vậy? – cậu suýt không nhận ra cô. - Will cậu đang làm gì thế? Đây là con người làm cậu dẫn đến mà sao không cho cô ta làm việc? Người làm mà cũng giả vờ yếu ớt – Zoe khinh bỉ. - Sao cô dám nói Laura……….. Will chưa kịp nói hết câu thì Minh Hạ ngốc đầu dậy hét lớn. - ANH TUẤN KIỆT, ANH ĐANG Ở ĐÂU? MAU LẠI ĐÂY CỨU EM VỚI, EM CHỊU HẾT NỔI RỒI, ANH TUẤN KIỆT EM ĐANG RẤT CẦN ANH.( cái này là cô nói tiếng Việt nên mấy người kia sẽ không hiểu cái gì hết) - Con người làm kia cô muốn gì?, làm việc đi ở đây ai cho cô tùy tiện la hét lung tung thế? – Zoe càng quát lớn hơn. Bỗng nhiên từ phía sau xuất hiện tiếng bước chân, có một bàn tay kéo cô dậy rồi bế xóc cô lên tựa vào thân hình vững chắc, người đó chính là anh Tuấn Kiệt chứ ai! Cô như được cứu thoát từ địa ngục trở về. Anh nhìn thẳng về phía Zoe với ánh mắt sắc bén đe dọa. - Zoe! Tôi cảnh cáo cô, cô có biết cô vừa làm một việc hết sức ngu xuẫn. Chuyện thứ nhất: Cô ấy không phải người làm mà là vợ tôi tức cô chủ của cô. Chuyện thứ hai: cô chưa có sự cho phép của tôi đã bắt Laura làm việc nặng nhọc trong khi thể trạng cô ấy rất yếu, nếu có chuyện gì tôi sẽ không tha cho cô. Lời cảnh cáo của tôi sẽ không nhẹ đâu. - Cậu………..chủ - Zoe cứng họng.
Chương này tội nghiệp Minh Hạ quá! Sắp tới Sanhi sẽ đăng truyện thường xuyên hơn vì gần hết nghỉ hè rồi. Mong mọi người ủng hộ nha! ^....^