Về tới phòng bệnh Minh Hạ buông tay anh ra nhìn anh mà cười, chắc anh đang khó hiểu về hành động của cô lắm, cũng phải thôi một bệnh nhân thất thường như cô thì làm sao tránh khỏi điều này.
- Sao hả? Anh ngạc nhiên lắm đúng không? Em không có bị bệnh lúc nãy em chỉ giả vờ thôi…..hihi! – cô lí lắc.
- Em…em nói gì? Em không có đau đầu? tại sao em lại giả vờ? – anh khó khăn suy đoán.
- Hihi….. Cám ơn em đi, nhờ có em mà anh mới tránh khỏi sự ve vãn của con nhỏ y tá đó. Cô ta đúng là một con mụ Salim.
Trong đầu Tuấn Kiệt lúc này lại thấy phấn khích hơn, Minh Hạ đang ghen lần thứ hai chứng tỏ vị trí của anh trong lòng cô rất quan trọng, cô đang hết sức bảo vệ anh trước những cô gái khác. Nhưng chỉ có điều tình hình của cô lúc ổn lúc bất thường làm anh thấy càng lo hơn, anh không muốn nhắc lại chuyện ban sáng nữa chỉ làm cô càng bất an.
- Hả? Em nói gì? Salim là cái gì? Cô ấy tên là Lily là y tá trưởng trong bệnh viện.
- Trời ơi! anh thật ngốc quá, anh không biết đâu cô y tá đó là một con mụ độc ác chuyên đi ăn hiếp những người yếu đuối em đã chứng kiến nhiều lần. Còn Salim nói láy lại thành Simla, anh không coi phim hoạt hình hả? Simla là một con mụ phù thủy độc ác đó. – cô giải thích một hơi.
Những lời giải thích ngây ngô của Minh Hạ làm cho Tuấn Kiệt phải bật cười, tuy anh cũng không quan tâm lắm về y tá Lily nhưng có thể thấy lời cô đang nói là thật cần phải xem xét thêm. Minh Hạ đang nhập tâm nói thì đột ngột nhớ về chuyện cô bị đám y tá ăn hiếp lòng không khỏi đau, không thèm nhìn anh nữa khuôn mặt bất giác quay sang nơi khác những nỗi lo sợ trong lòng ngày càng tăng và cô òa khóc trước mặt anh.
- Em bị làm sao vậy? có chuyện gì nói anh nghe! – anh lo lắng.
- Hic…hic…anh Tuấn Kiệt có phải em làm gì sai không? Có phải em làm gì có lỗi với mọi người không? Sao………. – ngẹn ngào.
- Có chuyện gì đâu! Ai đã làm gì em nào, nói anh nghe anh sẽ giải quyết. – anh vuốt tóc cô.
Và thế là Minh Hạ kể một hơi cho anh nghe vừa kể vừa khóc tuy có chỗ anh chưa nghe rõ lắm cho cô bị xúc động nhưng phần nào anh hiểu trong lòng cô đang rất sợ hãi, nhưng anh không hiểu kể từ bao giờ mà trong bệnh viện y tá có thái độ như thế đối với bệnh nhân? ở đây đã có quá nhiều chuyện thay đổi, tinh thần làm việc của bệnh viện HAPPY là luôn mang hạnh phúc đến cho con người, huống chi người mà bọn họ động đến là cô, có một sự ẩn tình sau vụ việc này
- Thôi nín đi, em khóc xấu lắm, anh sẽ dẫn em đi đến nơi này. – anh kéo tay cô.
Nhờ có anh đi cạnh mà cô ít bị dòm ngó hơn nhiều, đi một quãng dài thì hình như cô cũng không biết là mình đi đâu nữa con đường càng nhỏ dần rồi dừng trước một căn phòng, đó là chỗ cần đến. Trước khi vào trong anh lấy tay che mắt cô lại, cứ từng bước một dẫn cô đi vào, và một tiếng …TÁCH….bàn tay lướt qua khỏi mắt của cô hiện lên một khung cảnh diệu kì.
Ánh sáng lan tỏa khắp căn phòng rộng lớn, phải nói rằng căn phòng đơn điệu đã được phủ lên biết bao nhiêu màu sắc từ chính những chú hạc giấy xung quanh. Vào đây nó làm bạn liên tưởng đến những điều ước và câu chuyện khi xếp được một nghìn con hạc giấy điều ước của bạn sẽ thành sự thật. Đây là thật hay mơ?
- Anh…… cái đó là……… - cô rất ngạc nhiên.
- Đây là căn phòng điều ước, những con hạc giấy khắp nơi đây sẽ là thiên sứ mang lại may mắn cho em. – anh nở một nụ cười trên môi.
Trong không gian im lặng có một cặp đôi đứng giữa vị trí trung tâm xung quanh là vô vàng những con hạc lắc lư, ánh sáng chiếu vào chúng như tỏa ra một thần lực mạnh mẽ phủ lên những con người có mặt ở đấy như ban điều phước lành đến cho họ. Anh đã không sai khi cho cô đến đây, quả là thần sắc trên gương mặt tốt hơn hẳn, đôi khi chỉ cần một chút nhỏ gì đó trong cuộc sống cũng có thể giúp ích được cho con người.
- Sao có thể nhiều như thế này……hihi….. Tuấn Kiệt ở đây rất là tuyệt vời – tiếng cười của cô tràn ngập cả phòng.
- Em thích không? – anh chỉ hỏi một câu ngắn gọn.
- Đương nhiên là em thích rồi, nơi đây có bao nhiêu thiên thần hạc giấy hả anh?
- Chín-trăm-chín-mươi-chín-con – anh nhấn mạnh.
Sao lạ vậy, không lẽ Tuấn Kiệt lười đến mức mà con một con hạc cuối cùng cũng không gấp nữa hay sao? Hay là thiếu giấy gấp hạc? nhưng cũng không thể nếu đã làm được như thế này thì chẳng lẽ hoàn thành không được một nghìn con? Cô đứng chống cằm mà suy nghĩ mãi không ra, con người Tuấn Kiệt đúng là lạ lùng, làm gì cũng khác người hết.
- Anh…tại sao không phải là chẵng một nghìn con mà là chín trăm chín mươi chín con? – cô đem mọi thắc mắc đi giải tỏa.
- Bệnh nhân ngốc, là vì em! Anh chính là con hạc thứ một nghìn.
Anh bước đến gần hơn, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cô như truyền đi bao tia yêu thương làm cho cô rung động, hai tay anh bao bọc lấy đôi tay nhỏ bé của cô, trên mặt tuy ít biểu lộ cảm xúc nhưng có thể biết rằng anh đang bày tỏ cảm xúc dành cho người con gái trước mặt.
- Hả? Tại sao anh lại là con hạc thứ một nghìn.
- Người ta nói gấp một nghìn con hạc điều ước có thể trở thành hiện thực nhưng đối với anh các chú hạc này còn bảo vệ được em. Sẽ có chín trăm chín mươi chín con hạc đi trước bảo vệ em nhưng sau lưng em sẽ không có ai và….anh sẽ là con hạc thứ một nghìn, con hạc to nhất đứng ở sau lưng em. Khi em quay đầu lại sẽ luôn nhìn thấy anh. Nghe anh nói mà lòng cô ấm áp biết bao, sao anh lúc nào cũng nghĩ cho cô hết thế? Không biết kiếp trước cô làm từ thiện biết bao nhiêu mà kiếp này tốt số gặp được anh như vậy. Tuấn Kiệt cho cô cảm giác luôn luôn được bảo vệ ở bất cứ mọi nơi.
- Anh lúc nào cũng nghĩ cho em!
- Ngốc à! Anh không muốn lúc em bị ngã về phía sau sẽ không có ai đỡ em, anh không muốn em bị trống trải ở phía sau em biết không? Và còn…… anh không muốn em bị nguy hiểm bất cứ ở đâu. Hãy luôn nhớ là có anh “chú hạc thứ một nghìn” – anh ôm cô vào lòng.
- Hic…hic….. em hứa sẽ không….sẽ không rời xa anh chú hạc thứ một nghìn của em……
Trong tình yêu thật kì diệu phải không? Cả hai người luôn suy nghĩ cho nhau. Nếu Minh Hạ luôn muốn bù đắp quá khứ mất mát cho Tuấn Kiệt thì phía của Tuấn Kiệt lại muốn che chở, bảo vệ, làm những điều tốt nhất cho cô, tuy rất bình thường nhưng lại nhẹ nhàng, sâu lắng và hạnh phúc.
- Từ bao giờ mà anh tin vào những chuyện “Hạc giấy” như thế này? – đầu cô tựa vào ngực anh.
- Lúc trước chắc có lẽ là không bao giờ nhưng từ khi em đến dù không muốn tin anh cũng phải tin. – giọng nói tuy có hơi lãnh đạm nhưng mang hàm ý sâu sắc.