Tiểu Vũ?
Ta cứ tưởng bản thân nhìn lầm, không khỏi căng lớn hai mắt nhìn hắn, nhưng thiếu niên trước mắt này, khuôn mặt anh tuấn này, biểu cảm xấu hổ như vậy, cho dù trên người cẩm y ngọc đái khiến hắn toát ra sự tôn quý, nhưng đó không phải Tiểu Vũ thì là ai?
Chẳng lẽ, hắn chính là...
Trong đầu ta đột nhiên lóe lên suy nghĩ, Tiểu Vũ... Vũ... Ngũ hoàng tử! Thì ra hắn chính là Ngũ hoàng tử, là Tề Vương điện hạ, đại thống lĩnh tam quân Tây Bắc, là người đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi, tướng quân thiếu niên Bùi Nguyên Phong!
Nhất thời, ta khiếp sợ, chỉ ngây ngốc nhìn hắn, mà hắn cũng làm mặt khổ nhìn ta, sau đó cúi người hướng Hoàng đế, đôi mắt lại trộm nhìn ta: “Ta... Ta không phải cố ý.”
“...”
“Thật, ta thật không cố ý.”
Ta lui về cạnh Diêu Ánh Tuyết, tinh thần còn chưa kịp hồi phục sau biến cố nghiêng trời đất lở này, Ân Hoàng hậu đã nhìn ta, sau đó lại nhìn Bùi Nguyên Phong, hỏi: “Phong Nhi, con đang nói chuyện với ai vậy?”
Lời vừa dứt, mọi người trên dạ yến dường như cũng cảm nhận được điều gì, tất cả đều lập tức im lặng nhìn Bùi Nguyên Phong. Hắn vẫn đứng đó, cả người sững sờ, ấp a ấp úng không đáp.
Ân Hoàng hậu nhíu mày, vừa định lên tiếng đã bị tiếng trống từ xa cắt ngang.
Hai tiếng “Bùm bùm“.
Những cung nữ ở phía xa còn chưa kịp hiểu yến hội đã xảy ra chuyện gì, ai nấy vẫn đều tiếp tục tấu nhạc hoan ca. Ngọc công công phân phó ca vũ đánh một bài “Liên ca lạc”, sau đó liền sai người ra xa mua vui, còn cả hai tiểu thái giám đột nhiên rơi xuống nước, bộ dáng chật vật này làm người trong tiệc đều cảm thấy buồn cười.
Không khí đột nhiên trở lại vui vẻ.
“Thôi thôi, đêm nay là ngày đoàn viên, đừng trách Phong Nhi nữa.”
Hoàng đế đã lên tiếng, Hoàng hậu cũng không còn gì để nói. Mọi người bắt đầu sôi nổi nâng chén, lúc này ta mới thở phào, theo bản năng giương mắt, lại thấy Bùi Nguyên Phong cũng đang nhìn trộm ta, vẻ mặt xấu hổ không thôi.
Ta vội cúi đầu.
Dạ yến rốt cuộc đã náo nhiệt trở lại, nhưng ta lại như trải qua hàng loạt thay đổi tâm lý, tâm tình một chút cũng không nhẹ nhàng.
Bởi vì, ta vẫn còn nhớ những lời của bọn Hồng Vi.
Bọn họ nhất định sẽ gây chuyện trên dạ yến, chỉ là... Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Ta nhìn dạ yến trước mặt, tất cả đều không có gì khác thường. Lúc này cung nhân đem canh tới, Hoàng hậu nhìn qua, nói: “Sao lại là đồ dầu mỡ nữa thế? Vừa rồi ăn hai miếng bánh trung thu, còn dùng thêm chút rượu, bây giờ trong người đã có chút nóng.”
Diêu Ánh Tuyết nghe xong, vội nói: “Nương nương, thần thiếp có chuẩn bị trà hạnh nhân, có thể giải nhiệt.”
“Ừ, cái này thì thôi đi.”
Những người khác đều tiếp tục dành bữa, chỉ có Hoàng hậu và Diêu Ánh Tuyết muốn dùng trà hạnh nhân, cho nên chưa đầy một khắc đã được làm xong. Ta đứng phía sau Diêu Ánh Tuyết, chỉ đành tiến lên nhận lấy khay.
Ta bưng tới vị trí chính giữa, đem chén ngọc chuyên dụng đặt trước mặt Hoàng hậu.