Bùi Nguyên Hạo nhìn Bùi Nguyên Sâm cười lạnh, sau đó cúi đầu nhìn ta, hỏi: “”Nhạc Thanh Anh, bổn cung hỏi ngươi, trên dạ yến, ngươi đã động tay động chân vào ngự thiện của Hoàng hậu sao?”
Cả người đau nhức dường như không thể thở nổi, nhưng ta vẫn kiên trì trả lời: “”Nô tỳ chỉ đổi trà của Ánh Tuyết phu nhân cho Hoàng hậu nương nương.”
Mọi người xung quanh đều kinh động.
Ân Hoàng hậu rùng mình, Hoàng đế liền tức giận quát: “”Quả nhiên là ngươi hạ độc, người đâu!”
“Phụ hoàng!” Bùi Nguyên Hạo vội vàng cắt ngang: “Chuyện này không đơn giản như vậy, nếu đúng là nàng ta hạ độc, nàng ta hà tất phải đổi hai chén trà, nếu vậy người bị trúng độc đã là Hoàng hậu nương nương rồi!”
Hoàng đế nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ, sau đó trừng mắt quát lớn: “”Thành thật khai hết ra, bằng không trẫm sẽ chu di cửu tộc nhà ngươi!”
Bùi Nguyên Hạo hỏi: “Vì sao ngươi phải đổi hai chén trà?”
Ta cẩn thận đưa mắt nhìn Hoàng hậu, không biết vì sao ánh mắt bà ấy lại lạnh lùng như kim châm, không hề có một chút vui vẻ khi thoát khỏi xui xẻo, ngược lại càng thêm nghiêm khắc. Ta liền đáp: “Bởi vì nô tỳ ngửi thấy hương hoa quế trong trà hạnh nhân của Hoàng hậu nương nương, nô tỳ nghĩ, Hoàng hậu nương nương vốn chán ghét hương hoa quế, cho nên...”
Hai từ “hoa quế” vừa thoát ra khỏi miệng, bầu không khí lập tức trở nên ngưng trọng.
Sắc mặt Ân Hoàng hậu liền trở nên khói coi, mà Hoàng đế ngồi cạnh bà cũng trở nên u ám.
Bùi Nguyên Hạo lại hỏi: “Sao ngươi lại nghĩ Hoàng hậu ghét hương hoa quế?”
Ta quay đầu nhìn qua Bùi Nguyên Phong, trên mặt hắn đã lộ ra tia cao hứng, vội vàng gật đầu với ta. Ta nhẹ giọng: “Tề Vương điện hạ từng nhắc chuyện này với nô tỳ, nói mẫu thân của Điện hạ không thích hương hoa quế, có điều vào thời điểm đó Điện hạ còn chưa để lộ thân phận của mình, nên nô tỳ cũng không biết người mà điện hạ nhắc tới là Hoàng hậu nương nương. Mãi đến khi nô tỳ vào dạ yến mới biết người nô tỳ đã kết giao chính là Tề Vương, vì thế nô tỳ lớn mật suy đoán, Hoàng hậu nương nương không thích hương hoa quế.”
Lời ta vừa dứt, Bùi Nguyên Phong liền đứng dậy nói: “Không sai, chuyện này là do nhi thần nói với Thanh Anh.”
Ân Hoàng hậu nhìn ta, nói: “Thật không ngờ, một cung tỳ nho nhỏ như ngươi lại lanh lợi như vậy, trong thời gian ngắn có thể đoán ra bổn cung không thích hoa quế.”
“Nương nương quá lời rồi ạ.”
Ta cúi đầu, cảm nhận được vết thương trên người càng ngày càng đau, mồ hôi đã đổ từng giọt xuống sàn thành vũng, hố hấp cũng càng lúc càng khó khăn.
Bùi Nguyên Sâm lạnh lùng lên tiếng: “Cho dù nàng ta có đổi lại chén trà có hoa quế thì thế nào? Có khi hoa quế là do nàng ta bỏ vào, dựa vào việc đó viện cớ cho mình.”
Lòng ta trùng xuống, xem ra Bùi Nguyên Sâm nhất định phải đẩy ta vào chỗ chết.
Bùi Nguyên Hạo hỏi: “Nhạc Thanh Anh, hoa quế là do ngươi bỏ vào đúng không?”
“Không phải!”
Hắn chậm rãi tới trước mặt ta, ngồi xổm xuống: “Thế ngươi có biết ai đã bỏ hoa quế vào chén của Hoàng hậu nương nương không?”