Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 128: Chương 128: Nâng thân trong kiếm sáng* (1)




*Nâng thân trong kiếm sáng: Trích trong tác phẩm “Tặng tòng huynh Tương Dương thiếu phủ Hạo” của nhà thơ Lý Bạch.

Đêm nay sớm đã chú định là một đêm không ngủ, mãi tới gần sáng ta mới lim dim, nhưng chưa được bao lâu, bên ngoài đã truyền tới tiếng động đánh thức.

Mở mắt ra, ta vẫn còn mê mang nhưng thanh âm kia vẫn chói ta đinh óc, hình như có rất nhiều người cùng niệm gì đó.

Ngủ không được, ta đứng dậy mặc xiêm y, đẩy cửa ra ngoài. Nhưng vừa tới cửa viện, cảnh tượng trước mắt đã khiến ta phải sợ ngây người.

Tia nắng ban mai vừa hé lộ, không khí vẫn còn lạnh lẽo, sương mù vẫn còn bao phủ sân viện, nhưng rất nhiều người đã tụ tập ở đây luyện công, có người vượt nóc, xuyên tường, thân thủ nhẹ tựa chim yến, có người múa may quyền cước, uy vũ sinh phong, đao thế như sấm, kiếm quang như điện. Mà bọn họ vừa luyện vừa lớn tiếng ngâm thơ:

“Kết tóc còn chưa hiểu sự đời, kết giao toàn anh hùng hào kiệt. Lui Tần công lớn đâu cần thưởng, dẹp Tấn đâu bởi danh truyền đời. Nâng thân trong kiếm sáng, giết người cõi hồng trần...”

Mà Hoàng Thiên Bá đứng trên bậc thang quan sát bọn họ. Thấy ta đứng ngay cửa, hắn liền đi tới: “Sớm như vậy đã tỉnh rồi sao?”

Cách nói chuyện của hắn giống như ta không phải con tin, ngược lại bản thân là khách ở đây, ta khẽ cười: “Thật không ngờ mọi người lại chăm chỉ như vậy, mới sáng sớm đã tới đây luyện công.”

“Người làm đại sự không thể chậm trễ.”

Đại sự?

Ta chăm chú nhìn hắn, mà hắn tựa hồ cũng cảm giác được, liền cười cười, thay đổi chủ đề: “Có chuyện gì sao?”

“Ta muốn nhờ Hoàng gia giúp đỡ một việc.”

“Ngươi nói đi.”

“Châu phủ có một thị nữ tên Như Nguyệt, đệ đệ nàng ấy bị rắn độc cắn, ngài có thể cứu người hay không?”

Hoàng Thiên Bá đưa mắt nhìn ta, nói: “Bản thân đã ở trong tình huống này, thật không ngờ ngươi còn nghĩ tới chuyện khác.”

Ta cười cười: “Bản thân cho dù gặp rắc rối, ta vẫn nghĩ sẽ ra tay cứu người, biết đâu Phật tổ sẽ phù hộ cho ta cũng không biết chừng.”

Nghe ta trêu chọc, Hoàng Thiên Bá cũng cười, lắc đầu: “Nha đầu ngươi thật kỳ quái, khó trách Dược Lão lại coi trọng ngươi như vậy. Được, trong hiệu thuốc có luyện sẵn vài thứ trị thương, ta sẽ phái người đưa qua.”

“Đa tạ Hoàng gia.”

Nói xong, hắn liền xoay người rời đi, ta nhìn một lát, cũng thấy bản thân không thích hợp ở lại nên muốn trở về. Vừa quay đầu, một bóng người chặn ngay trước mặt ta, là Vi phó đường chủ.

Với người này ta không hề có chút ấn tượng tốt đẹp gì, nên chỉ nói: “Xin nhường đường.”

“Ngươi thật thong dong, tưởng đây là nhà mình hả?”

“Ta không coi đây là nhà của mình, cũng không thể rời đi.”

“Muốn đi sao? Dễ lắm!” Ánh mắt hắn lộ ra một tia âm độc, “Ta có thể để ngươi trở về châu phủ.”

“Trở về?” Biết hắn không có ý tốt gì, ta liền hỏi, “Các ngươi chịu thả ta sao?”

“Đương nhiên có thể, chỉ là, ngươi phải trả lời ta một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Hắn cười cười, cặp mắt xuất hiện một tia hung ác: “Có phải Hoàng Thiên Bá cấu kết với người trong châu phủ không?”

Nghe xong, ta lập tức phản bác: “Ngươi nói cái gì? Hắn sao có thể cấu kết với quan phủ?”

“Chẳng lẽ không phải? Nếu không phải hắn cấu kết với người ngoài, vì sao mỗi lần chúng ta hành động, người của châu phủ đều phòng bị trước, hơn nữa, người dường như có quen biết hắn.” Vi phó đường chủ cười lạnh, “Hắn đã sớm âm thầm tới lui với các ngươi, đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.