Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 64: Chương 64: Ngươi có muốn rời khỏi thiên lao hay không?




Bị bọn họ lôi kéo ra ngoài, đợi tới lúc vào phòng thẩm vấn, nơi đó đèn vẫn đuốc sáng trưng, Bùi Nguyên Sâm dù bận rộn vẫn ung dung ngồi bên trên nhìn thân thể rách nát của ta, thản nhiên nói: “Sao rồi? Hôm nay chịu nhận tội chưa?”

Vừa thấy hắn, cả người ta rét run, chỉ đáp: “Cho dù có tiếp tục thẩm vấn, nô tỳ vẫn không nhận tội.”

Nghe xong, vẻ mặt hắn lập tức trở nên hung dữ: “Được lắm, ngươi cũng mạnh miệng lắm. Ta thật muốn xem ngươi có thể sống sót ra khỏi cái Thiên Lao này hay không!” Nói xong hắn nói với người bên cạnh: “Ra tay!”

Người trong thiên lao đều là cao thủ dụng hình.

Bọn họ dễ dàng khiến người ta thấu hiểu cảm giác chết đi sống lại là như thế nào.

Sau ba lần ta hôn mê bất tỉnh, mặc kệ dội nước lạnh hay dùng cách nào khác, ta cũng không thể tỉnh lại. Bọn họ kéo ta trở về phòng giam, vứt ta như bao tải cũ.

Không biết trôi qua bao lâu, ta mới từ bóng đêm dần dần tỉnh lại, vừa có chút tri giác đã cảm thấy các đốt ngón tay gần như gãy nát được một bàn tay thô rát nắm lấy, một loại cảm giác ấm áp nói không nên truyền vào lòng cũng khiến ta từ từ tỉnh táo.

Là ông lão kia, bàn tay ông ấy qua lớp rào chắn nắm lấy tay ta.

“Nha đầu, miệng cứng đấy.”

“...”

“Ngươi nói xem, ngươi đối đầu với hắn để làm cái gì chứ? Ngươi chỉ là một tiểu cô nương, chẳng lẽ có thể đối kháng với hoàng tử hay sao?”

Ta cười nhạt một tiếng.

Đối kháng? Ta cũng không phải thánh nhân, có gì phải đối kháng chứ?

Ta chỉ tin một điều, con người sống trên đời nên có thước đo đúng sai phải trái, nếu muốn nói cái gì thì nói, làm chuyện gì thì làm thì khác gì súc sinh đâu?

Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của ta, ông lão thở dài, thật lâu sau, mới nói: “Có điều, ngươi định tiếp tục chịu đựng như vậy sao? Phải biết rằng, lão gia ta đã ở đây mấy năm, nhìn qua biết bao nhiêu chuyện, cũng biết thủ đoạn của những người này chưa ai có thể vượt qua ngày thứ ba, huống chi ngươi chỉ là một nữ tử yếu đuối.”

Nghĩ tới khổ hình vừa trải qua, lòng ta không khỏi run rẩy.

“Đi bước nào thì tính bước đó thôi.”

Ông ấy nhìn ta, cả người lại trở nên trầm mặc,nhưng động tác trong tay vẫn không ngừng. Ta cũng mơ hồ cảm nhận được, ông ấy thật lòng quan tâm ta, tuy không trị được hoàn toàn nhưng có thể giúp ta cảm thấy dễ chịu, trong lòng cũng cực kỳ cảm kích, liền: “Ông lão, cảm ơn ông.”

Ông ấy không nói gì thêm, vẫn nhẹ nhàng xoa tay cho ta. Thời gian cứ thế trôi qua, cũng không biết lại qua bao lâu, ánh sáng bên ngoài cùng ánh lửa đều trở nên mờ nhạt ảm đạm, lúc ta mệt mỏi muốn ngủ, đột nhiên nghe thấy giọng nói của ông ấy vang lên bên tai.

“Ngươi, có muốn rời khỏi thiên lao không?”

Ta chợt ngẩn người, mở to hai mắt nhìn ông ấy, nhất thời phản ứng không kịp.

“Ngươi cứ như vậy để cho cái tên hoàng tử kia hành hạ đến chết sao? Ngươi nói đi, ngươi có muốn rời khỏi thiên lao hay không?”

“...”

Ta đương nhiên muốn, nằm mơ cũng muốn, nhưng... Đây không phải vấn đề có muốn hay không.

Ta muốn rời khỏi hoàng cung, vì thế mà nhẫn nhịn mà sống nhưng vẫn không đạt được ý nguyện, huống hồ nơi này là thiên lao, trọng binh canh giữ, đâu phải muốn đến là đến, muốn đi là đi.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ta, ông lão đột nhiên cười cười: “Ngươi không tin?”

“Ta...”

Lời còn chưa dứt, ta đột nhiên nghe thấy con đường bên kia truyền đến âm thanh kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.