Editor: Nhóm Ladies
Vốn hắn còn cười tít mắt, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, liếc mắt đánh giá ta, cười lạnh nói: “Đi ngang qua? Xem ra vị phu nhân kia nhà ngươi vẫn hết sức bình thản, như thế nào, tư vị bị ghẻ lạnh này, nàng ta đã được nếm thử rồi chứ?”
Ta cười khẽ, nói: “Công công nói đùa. Địa vị của Ánh Tuyết phu nhân chính là do điện hạ sắc phong, tuyệt không có chuyện bị ghẻ lạnh, nàng ta là phu nhân.”
Vừa nghe lời ta nói, sắc mặt của hắn càng khó coi hơn, hừ lạnh một tiếng nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không cần nói nhiều nữa.”
Nói xong hắn liền phẩy tay áo bỏ đi, miệng còn không quên thấp giọng nói: “Hừ, người không thức thời, ta xem nàng ta có thể cứng rắn tới khi nào!”
Ta mang tâm tình phức tạp đứng tại chỗ, chờ đến khi bóng lưng hắn biến mất tại khúc ngoặt hành lang mới lấy cái túi kia ra, cúi đầu vừa thấy, mồ hôi ở lòng bàn tay đã thấm ướt vải dệt.
Bây giờ, cứ coi như ta tự chủ trương, vì nàng ta đánh cuộc một lần đi.
Ba ngày, ta cá là ba ngày, nếu như trong vòng ba ngày, Bùi Nguyên Hạo còn không truyền nàng ta thị tẩm, ta liền đưa bạc này cho Lưu công công; còn nếu Bùi Nguyên Hạo cho truyền nàng ta, thì coi như ta đền bù cho lỗi lầm vô ý xảy ra vào hai năm trước của bản thân đi.
Chỉ là ta không biết, ta làm như vậy, là giúp nàng ta, hay là hại nàng ta đây?
Chớp mắt, ba ngày trôi qua.
Tuy Diêu Ánh Tuyết vẫn không mở miệng, nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy nỗi lòng của nàng ta qua ánh mắt càng ngày càng nóng vội, mà bản thân ta cũng bị dày vò từng giây từng phút.
Chạng vạng hôm nay, ta đốt ngọn nến trên bàn, ngẩng đầu liền thấy nàng ta mang vẻ mặt cô đơn ngồi trong góc, xem ra ta thật sự sai rồi, đang định ngày mai mang theo bạc đi tìm Lưu công công, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến gõ đập cửa, đi qua mở cửa mới thấy, là mọt nam tử trẻ tuổi, đúng là người theo hầu bên cạnh Tam điện hạ.
Hắn cúi người hành lễ với Diêu Ánh Tuyết: “Gặp qua Ánh Tuyết phu nhân.”
“Chuyện gì?”
“Hoàng tử cho truyền Ánh Tuyết phu nhân.”
Diêu Ánh Tuyết vừa nghe thấy, vội vàng đứng lên, nhất thời kích động vung tay khiến ly trà trên bàn bị đổ, trên mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ.
Ba ngày nay, những dày vò trong lòng nàng ta, ít nhiều ta có thể cảm giác được, không nghĩ tới Bùi Nguyên Hạo thật sự triệu nàng ta thị tẩm, trong lòng mừng như điên không cách nào có thể diễn tả nổi, nàng ta vội vàng đáp ứng, vội vàng đi đến trước bàn trang điểm chỉnh chu lại nhan sắc, y phục.
Ta đứng ở cửa, tâm tình thật sự phức tạp, Diêu Ánh Tuyết soi gương lấy lược chải tóc một hồi, lại quay đầu nhìn về phía ta: “Còn không qua đây?!”
“Vâng ạ.”
Ta nghe thấy, vội vàng đi đến chải một đầu tóc đen như mực giúp nàng ta, búi tóc xong cắm lên một cây trâm vàng, trông có vẻ lười nhác mà nhàn nhã, dùng son màu hồng nhạt tô vẽ cho đôi môi anh đào của nàng ta, nhìn kỹ sẽ thấy mày như viễn sơn*, da như mỡ đông, khiến cho người ta không dời được mắt.
* Mày như viễn sơn: miêu tả lông mày người phụ nữ xưa mang nét thanh đậm giống như núi nhìn từ xa.
Ta nhìn nàng trong gương, mỹ nhân xinh đẹp động lòng người, lại nhìn sắc mặt trắng xanh của bản thân, không khỏi tự biết xấu hổ cúi đầu, mà Diêu Ánh Tuyết đã hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng, căn bản không rảnh nhìn ta, sau khi trang điểm ăn mặc xong, liền vui vẻ đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.
Vừa mới đi tới cửa, đã thấy người hầu kia nói thêm: “Phu nhân, thị nữ của ngài cũng cần phải đi theo.”