Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 39: Chương 39: Tối nay ngươi đi cùng ta qua đó




Đầu óc ta trống rỗng, mãi đến khi hắn dừng lại trước mặt ta, ta mới đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng quỳ xuống, “Nô tỳ bái kiến Tam điện hạ.”

Bùi Nguyên Hạo từ trên cao liếc nhìn ta, không nói một lời.

Ta bị dọa đến toát mồ hôi lạnh đầy người, không biết hắn đã đứng đó bao lâu, đã nghe được những gì.

Ta và Tiểu Vũ kết giao đương nhiên không liên quan tới tình cảm nam nữ, dù sao cũng không hợp với lễ nghi trong cung, huống hồ vừa rồi khi chúng ta nói chuyện dường như cũng quá mức thân thiết, nếu Bùi Nguyên Hạo nghe thấy, không biết hắn sẽ nghĩ ta ra sao.

Nghĩ tới đây, trong lòng ta không nhịn được mà cười khổ.

Hắn nhìn ta còn có thể thế nào đây? Nhạc Thanh Anh, chẳng lẽ ngươi vẫn không biết trong mắt hắn ngươi chỉ là một cung nữ ti tiện không biết liêm sỷ, chẳng lẽ ngươi vẫn hi vọng hắn coi trọng ngươi hay sao?

Ta quỳ sụp xuống trước mặt hắn, chờ hắn trách phạt.

Nhưng ngoài dự đoán của ta, hồi lâu sau hắn cũng không nói câu này, không gian yên tĩnh đến mức quỷ dị, ta lờ mờ cảm nhận được có chút không bình thường, nhẹ nhàng nói, “Điện hạ..?”

Hắn chỉ nhìn ta, rồi xoay người rời đi, một câu trách mắng cũng không có.

Ta từ từ đứng dậy, nhìn theo bóng lưng cao lớn mạnh mẽ của hắn biến mất cuối hàng lang dài vô tận.

Ta cười khổ, hóa ra, hắn chán ghét ta đến vậy, chán ghét đến mức một câu cũng không buồn nói…

Ta mang theo tâm trạng ảm đạm về Lạc Mai trai, vừa mới hầu hạ Diêu Ánh Tuyết dùng xong bữa tối, liền thấy một người hầu tới, cung kính hành lễ với nàng ta,”Bái kiến Ánh Tuyết phu nhân.”

Diêu Ánh Tuyết ngồi trước gương đồng miễn cưỡng dỡ xuống một cây trâm bạc,”Chuyện gì?”

“Điện hạ triệu phu nhân đến tẩm điện hầu ngủ.”

Diêu Ánh Tuyết nghe xong liền mừng rỡ, vội vàng bảo ta mấy mấy lượng bạc thưởng cho người hầu nọ, sau đó liền ngồi xuống bàn trang điểm, người hầu nọ cảm tạ khen thưởng, còn nói thêm,”Mong phu nhân người đến nhanh một chút, Điện hạ đang rất sốt ruột.”

Diêu Ánh Tuyết nghe vậy liền gọi ta,”Còn không mau qua đây chải đầu cho ta?”

Ta vội vàng đi tới, giúp nàng ta chải một đầu tóc dài đen tuyền, nhưng bàn tay đang cầm lược gỗ của ta run rẩy, mấy lần suýt làm rối tóc.

Bình thường Bùi Nguyên Hạo tới Lạc Mai trai đều có quản sự tới thông báo, ta có thể xin Diêu Ánh Tuyết cáo lui, để tránh việc mình ở đây khiến bọn họ chướng mắt, nhưng tối nay, hắn thúc giục gấp gáp như vậy, tìm ai đó tới thay ta cũng không kịp nữa rồi.

Quả nhiên, chải đầu xong, Diêu Ánh Tuyết nhìn ta một cái, thản nhiên nói,”Tối nay ngươi theo ta qua đó đi.”

“Vâng.”

Ta im lặng cúi đầu, đi theo nàng ta ra khỏi Lạc Mai trai.

Lúc này mặt trời đã khuất núi, hơi lạnh bắt đầu ập xuống, từng trận gió đêm lạnh buốt từ phía hồ thổi tới không ngừng thấm vào cơ thể.

Ngẩng đầu nhìn trời đêm trong tẩm điện.

Rõ ràng thường ngày nơi này cao lớn nguy nga, nhưng giờ phút này lại xuất hiện cảm giác diêm dúa lẳng lơ không nói nên lời.

Ta giấu bàn tay đang run rẩy vào trong tay áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.