Một Đời Nắm Tay

Chương 12: Chương 12: Chênh lệch




Editor: Chanh

Sau khi Salon party kết thúc thành công mỹ mãn, Trì Tĩnh xem như là được nổi tiếng một phen.

Các trang báo lớn đều ồ ạt đưa tin về thương hiệu Zing, cộng đồng mạng bình luận đủ kiểu bên dưới. Chiều gió cũng dần chuyển từ sản phẩm sang tới người của nhà điều chế hương trẻ trung xinh đẹp Trì Tĩnh này.

Bình luận có tốt có xấu, có khen có chê, cũng có vài người thừa nước đục thả câu nhảy vào bôi đen, cường điệu hóa để dắt mũi mấy con bò trên mạng. Nhưng nhìn chung thì hầu hết các ý kiến đều khá thân thiện.

Xong bữa trưa, thư ký Hồng và Trì Tĩnh chào tạm biệt nhau ở cửa thang máy, trước khi đi còn dùng tay làm thế cố lên với cô.

Trì Tĩnh dở khóc dở cười.

Cô trở lại phòng làm việc, phát hiện ra ngoại trừ trợ lý thì Thư Hàng cũng đã ở đây.

Người này cũng không biết trúng gió gì, kể từ ngày đó là cứ dăm ba bữa sẽ tạt qua chỗ này một lần, cũng không có chuyện gì lớn. Cô làm việc thì anh ta ở bên cạnh bấm điện thoại. Thật sự rảnh rỗi vô cùng.

Trì Tĩnh không để ý đến anh ta, trực tiếp đi tới bàn làm việc.

“Giám đốc Trì, em định đi pha cà phê, chị có cần một tách không ạ?”

Người vừa hỏi là trợ lý mới tới, tên Đồng Dao. Tóc ngắn, đeo một cặp kính đen, tốt nghiệp chuyên ngành Hóa học, cũng miễn cưỡng coi như có liên quan tới ngành này.

Cô ta vừa thấy Trì Tĩnh về liền lập tức đứng lên, đã tới làm việc nhiều ngày như thế nhưng vẫn còn có chút câu nệ.

Trì Tĩnh liếc nhìn một cái, đoán được cô ta đang hiểu lầm cái gì, cũng không giải thích nhiều.

“Không cần đâu, cô uống xong rồi hẵng về, đừng mang tới phòng làm việc.”

Đồng Dao gật đầu: “Vâng.”

Thư Hàng vẫn ngồi bắt chéo chân ở đó, chờ Đồng Dao ra khỏi phòng mới đứng dậy đi tới bên người Trì Tĩnh.

Anh ta dựa người vào mép bàn làm việc, khom lưng nhìn cô.

“Tôi biết ngay mà, ngay từ lần đầu tiên thấy cô là đã thấy quen mắt rồi, cuối cùng cũng nhớ ra.” Ngữ khí của anh ta hệt như phát hiện ra bí mật gì đó động trời vậy.

Trì Tĩnh không buồn phản ứng: “Ừ.”

Bộ dạng ghét bỏ rõ ràng như thế khiến Thư Hàng nghẹn một phen. Anh ta bật cười: “So với trước đây, cô quả thực thay đổi rất nhiều.”

Mấy năm trước Thư Hàng và Trì Tĩnh chỉ mới gặp qua một lần. Thật ra thì cũng chỉ là nhìn lướt qua nhau, chưa tới một phút thì Trì Tĩnh đã bị Thư Luật kéo vào trong xe.

“Cô với sếp khi đó không phải dính nhau như keo sơn sao, sao lại chia tay rồi?”

“Liên quan gì đến anh?”

Bị cô chặn họng như thế Thư Hàng lại càng vui vẻ, anh ta quả thực đúng là loại người da mặt dày điển hình.

“Nếu không thì cô ở với tôi cũng được, tôi cũng không kém gì đâu.”

Trì Tĩnh bỗng nhiên đặt đồ trong tay xuống, yên lặng nhìn anh ta.

“Gì thế?”

“Tôi đang nghĩ xem có nên xin công ty một thùng acid sulfuric dự phòng không.”

Thư Hàng cười hai tiếng, lôi một cái ghế ngồi vào bên cạnh Trì Tĩnh.

“Muốn biến tôi thành như Thư Đông? Cô chắc biết Thư Đông nhỉ? Nhiều năm như thế mà vẫn bị ông sếp kia ném ở trong trại an dưỡng, bởi vì liệt não đấy.”

Nghe đến đây, rốt cuộc Trì Tĩnh cũng bắt đầu nhìn thẳng vào Thư Hàng. Trên mặt cô mang ý cười nhưng ánh mắt đã dần nghiêm lại.

“Anh biết chênh lệch lớn nhất giữa anh với Thư Luật là gì không?” Cô chỉ chỉ vào đầu mình, “Cái này.”

Sắc mặt Thư Hàng cứng lại.

“Anh tưởng bởi vì Thư Đông là vết đen của Thư gia, cho nên mới không về nhà được?”

Thư Hàng bị cô hỏi đến sửng sốt.

Không chỉ anh ta, mà còn có bao nhiêu người khác, ai nấy đều cho rằng Thư Luật vẫn luôn để Thư Đông ở trại an dưỡng là sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của Thư thị. Suy cho cùng thì anh đang nắm quyền, Thư Đông giống như là nhược điểm lớn của anh.

Thế nhưng sau khi nghe thấy những lời này của Trì Tĩnh, Thư Hàng tựa như bị người ta cầm gậy gõ mạnh vào đầu.

Trì Tĩnh thấy rõ sắc mặt anh ta chuyển biến, bờ môi đỏ mọng cong lên: “Còn có, anh cũng biết rõ tôi chia tay với anh ấy rồi, điều này có nghĩa ở chỗ tôi nơi này cũng không có lời nào hữu ích. Thế nên, Thư thiếu gia thân mến, ngài có thể đi được chưa?”

Thư Hàng thu lại vẻ mặt bất cần đời, nói: “Miệng lưỡi của cô nhóc cô cũng sắc sảo ra phết nhỉ.”

Không chỉ thế, sự đề phòng cũng nặng. Anh ta tới nơi này đơn giản chỉ là rảnh rỗi không có gì làm, căn bản không nghĩ nhiều như cô.

Mặc dù suốt ngày Thư Hàng chỉ biết tấu hề khắp nơi, nhưng tốt xấu gì cũng là lớn lên trong hoàn cảnh phú quý, hiển nhiên có chút máu kiêu căng trong người. Lúc này thấy Trì Tĩnh thật sự khinh thường mình, trong nháy mắt cảm giác không có ý nghĩa gì.

Anh ta đứng dậy đi ra ngoài, chưa được vài bước lại không cam lòng quay lại, khom lưng, hai tay chống nơi cạnh bàn và trên lưng ghế của Trì Tĩnh, thấp giọng: “Bây giờ tôi đã biết vì sao ông anh làm sếp kia lại chia tay cô rồi. Phụ nữ thông minh quá thường không khiến người ta thích.”

Trì Tĩnh khịt mũi: “Đàn ông con trai nói mấy câu đấy IQ cũng chả cao là bao đâu.”

Thư Hàng cười khẽ: “Chỉ sợ những tên IQ cao sẽ chơi cô chết...”

Cốc cốc –

Tiếng gõ cửa đột ngột cắt ngang lời nói của anh ta.

Hai người đồng thời quay đầu nhìn sang. Là thư ký Hồng đang đứng nơi cửa, bên cạnh là Thư Luật mặt lạnh như tiền.

Trì Tĩnh đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, không nhìn ra cảm xúc gì.

Thư ký Hồng hắng giọng một cái: “Quản lý Thư, Thư tổng có việc tìm cậu.”

Thư Hàng đứng thẳng người, ánh mắt cà lơ phất phơ nhìn Trì Tĩnh, rồi đi ra phía cửa.

Thư Luật im lặng nhìn Trì Tĩnh một cái, xoay người rời đi.

Thư Hàng đi theo hai người họ trở về văn phòng Tổng giám đốc. Từ chỗ Thư Luật nhận được một chiếc chìa khóa.

“Trong phòng kho của bên hậu cần có hai rương tài liệu, cậu đi tìm đi.”

Thư Hàng nhìn chiếc chìa khóa với vẻ mặt nghiên cứu: “Sau đó?”

“Sau đó thì cắt nhỏ từng cái một.” Thư Luật bổ sung thêm một câu, “Toàn là giấy tờ quan trọng, đừng dùng máy hủy tài liệu.”

Gương mặt Thư Hàng cứng đờ, nụ cười trên môi dần nứt ra.

Không dùng máy hủy tài liệu... thế là kêu cậu ta dùng tay xé à?

- -

Buổi họp báo công bố sản phẩm mới của Zing luôn được tổ chức cùng ngày với Giáng sinh. Trì Tĩnh đọc xong tài liệu mới biết, ngày đấy là sinh nhật của Mai Phương Hoa. Cho nên trong khoảng thời gian này, Trì Tĩnh phải tìm hiểu rõ về phong cách của bà.

Đồng Dao ngồi ở vị trí gần cửa, lúc Trì Tĩnh nhìn tài liệu, cô ta chỉ im lặng ngồi đấy, không có chút cảm giác tồn tại.

Mãi đến khi buổi chiều, có một khách hàng đến.

Đồng Dao nhìn thấy có người tới hơi ngẩn người ra, sau đó vội vã chạy đi rót nước.

“Giám đốc Trì, lại gặp nhau rồi.” Cô gái kia nét mặt tươi cười như hoa, chào hỏi Trì Tĩnh hệt như vô cùng quen biết.

Trì Tĩnh nhìn sang, nhận ra là cô gái tham gia buổi Salon party ngày đó.

Cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ mới nhất của Zing, khoe ra đôi chân mảnh mai trắng nõn, vẫn là bộ dáng thanh tú kia.

Trì Tĩnh nhìn cô ta, cười: “Xin chào.”

“Hôm nay tôi tới là muốn đặt cô điều chế một lọ nước hoa.” Cô gái vào thẳng vấn đề.

Trì Tĩnh ra hiệu cho đối phương ngồi xuống, sau đó lấy ra một tờ giấy trắng cùng cây bút: “Xin hỏi tôi nên xưng hô như thế nào?”

Cô gái hơi ngừng một chút: “Tân Nhã.”

“Tân tiểu thư trước đây đã từng đặt riêng nước hoa bao giờ chưa?”

“Trước đây tôi đều chỉ mua sản phẩm.”

Có vô vàn thương hiệu nước hoa, phần đa mọi người đều trực tiếp mua ở cửa hàng, nào có ai rảnh rỗi đặt chế làm riêng. Cho dù không am hiểu, thì sản phẩm bày đầy ra đấy. Mua những mùi hương mà người khác chỉ cần ngửi qua cũng biết của hãng nào, nằm trong bộ sưu tập gì. Những mùi ít phổ biến ngược lại thường dễ bị chê cười.

Trì Tĩnh hiểu rõ, tiếp tục hỏi: “Cô dùng cho bản thân hay làm quà tặng người khác?”

“Tặng bạn trai.”

“Có vài tông mùi phù hợp với đàn ông, bạn trai cô có đặc biệt thích mùi hương nào không?”

Tân Nhã nghĩ nghĩ: “Có. Anh ấy hơi kỳ lạ, thích mùi long não.”

Đa số ấn tượng của mọi người đối với mùi long não đều chỉ là mấy viên thường bỏ trong tủ quần áo để tránh mối mọt. Mà phần lớn đánh giá của người ta về mùi này đều là “khó ngửi”, thế nên càng hiếm người chọn mùi này.

Ngòi bút Trì Tĩnh hơi khựng lại, nói: “Trước đây tôi cũng có quen với một... người bạn, rất thích mùi hương này.”

Tân Nhã ra vẻ không chịu nổi: “Tôi thấy mùi này khó ngửi muốn chết.”

Trì Tĩnh cười cười: “Còn có mùi nào khác không?”

“Hương mặn mòi của biển.”

Cô nhớ kỹ từng cái, trầm tư một lát rồi hỏi thêm: “Còn có yêu cầu đặc biệt nào nữa không?”

“Tôi cũng không rõ lắm, cô xem đấy rồi làm đi.” Tân Nhã nói.

Trĩ Tĩnh gật đầu: “Tôi thử phối vài mùi trước, sau đó cô đến chọn lại, được không?”

“Được. Nhưng mà tôi cần khá gấp, cô làm nhanh được không?”

“Trễ nhất là bao giờ?”

Tân Nhã nói: “Tháng sau.”

Trì Tĩnh lật lịch ra xem: “Vậy thì kịp.”

Hai người yên tĩnh một hồi, Tân Nhã bỗng nhiên mở miệng: “Trì tiểu thư thật sự đã tiếp xúc với điều chế hương hơn hai mươi năm?”

“Ừ.”

“Có chút khó tin nhỉ.”

Trì Tĩnh không nói gì, dùng bút khoanh tròn lại mấy tông mùi. Tân Nhã thấy cô thành thạo viết thành phần và nồng độ lên giấy thử hương, sau đó đưa đến gần chóp mũi cô ta.

“Cô thấy sao?”

Tân Nhã ngửi ngửi, nhíu mày.

“Khó ngửi.”

Trì Tĩnh nói: “Mùi long não dùng trong tinh dầu thật ra có vị ngọt, cô cứ chờ thành phẩm thử xem.”

“Được.” Tân Nhã gật đầu, hơi ngạc nhiên vì kết thúc nhanh như thế, nhưng mà điều này lại hợp ý cô ta vô cùng, “Tôi còn có việc phải đi trước, bao giờ đến lúc chọn thì cứ liên hệ với tôi.”

Chờ người đi ra khỏi cửa, Trì Tĩnh mới nói với Đồng Dao: “Để cửa như vậy giúp tôi một lát.”

Đồng Dao lên tiếng đáp lại, sau khi thấy đã không có bóng người mới nói với Trì Tĩnh: “Không ngờ ngoài đời tính tính Tân Nhã lại... dễ gần như thế.”

Trì Tĩnh nhướng mày: “Cô biết cô ấy?”

“Cô ấy là diễn viên đấy, tuy rằng không nổi tiếng lắm.” Đồng Dao nói, “Ra mắt được mấy năm rồi nhưng vẫn chỉ là một diễn viên tuyến mười tám*. Nhưng mà hình như trong nhóm fan có một thầy xem tướng, nói rằng năm nay cô ấy kiểu gì cũng nổi.”

*Tuyến: những diễn viên tuyến 1 thường là những người có năng lực diễn xuất tốt nhất và có địa vị cao nhất, theo sau là tuyến 2, tuyến 3... Do đó mà cụm từ “diễn viên tuyến 18” dùng để ám chỉ những diễn viên kém nổi, thường chỉ đóng vai phụ, nói nôm na là “vô danh tiểu tốt“.

Trì Tĩnh “À” một tiếng, hỏi: “Có phải từng đại diện cho hãng băng vệ sinh không?”

“Đúng ạ, hãng Diệu Diệu ấy.”

Trì Tĩnh cười cười, bảo sao cô nhìn thấy quen quen.

- -

Trong phòng, mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra. Trì Tĩnh nhìn bảng thành phần trên giấy A4, hơi nhíu nhíu mày, không biết vì sao lại cảm thấy có cảm giác quen đến lạ.

Đang suy nghĩ, điện thoại trên bàn chợt sáng lên thông báo có tin nhắn mới.

Ivan: Cuối tháng về nước.

Khóe môi Trì Tĩnh cong lên, trả lời lại: Tới lúc ấy rồi gặp.

Ivan: Đang làm gì thế?

Vác súng đi tuần: Em mới nhận được đơn hàng đầu tiên sau khi về nước.

Ivan: Anh thì đang cười.

Nhìn dòng chữ kia, Trì Tĩnh bật cười.

Vác súng đi tuần: Anh có thể dùng icon mà.

Ivan: Không quen lắm.

Sau đó lại viết thêm: Em làm việc đi, về nước gặp.

Trì Tĩnh không trả lời lại.

Tâm trạng cô bây giờ đang rất tốt, bèn gửi cho Hồng Đồng Đồng một tin nhắn: Thư ký, đến làm tổn thương lẫn nhau đi nào!

Bên kia một lát sau mới đáp lời: Trì tiểu thư, cô hoàn thành xong nhiệm vụ hôm nay rồi?

Vác súng đi tuần: Đúng roài.

Có một loại hồng gọi là hồng Trung Quốc: Đến lẹ lẹ đi! Tổn thương thì tổn thương! Dù gì thiếu gia cũng không ở đây.

Nhìn dòng tin nhắn này, trong lòng Trì Tĩnh khẽ động: Anh ấy đi đâu?

Có một loại hồng gọi là hồng Trung Quốc: Dì của cậu ấy tới, chính là người mà cô gặp lúc ở quầy trang sức ngày trước ấy. Thiếu gia đưa bà ấy tới viện an dưỡng.

Vác súng đi tuần: Không phải anh phụ trách lái xe à, sao lại không đi cùng?

Có một loại hồng gọi là hồng Trung Quốc: Giám đốc Trần đi cùng rồi, tôi vừa mới xong việc.

Trì Tĩnh nhìn những dòng này thật lâu, cuối cùng mới trả lời một câu: “À, thế sao?”

- -----------

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.