Một Đời Nắm Tay

Chương 32: Chương 32: Công tư phân minh?




Editor: Chanh

Sau khi Trì Tĩnh mở miệng, mọi ánh mắt trong phòng họp cơ hồ đều tập trung vào trên người cô.

“Phản đối? Lý do đâu?”

Trần Cách Phỉ cũng nhìn cô, khóe miệng cong lên, ánh mắt tối sầm lại.

Trì Tĩnh dựa lưng vào ghế, bắt chéo hai chân. Chiếc giày cao gót theo cổ chân mà lắc lư: “Nước hoa Zing không phải là sản phẩm thức ăn nhanh. Tìm một diễn viên trẻ mới nổi để làm người đại diện... Thứ cho tôi nói thẳng, không thích hợp.”

“Trong bản kế hoạch Marketing, sức ảnh hưởng của người đại diện chiếm đến 80%, vô cùng lớn. Nói cách khác, độ nổi tiếng của người đại diện có thể ảnh hưởng trực tiếp đến mức độ nhận diện thương hiệu cũng như số lượng tiêu thụ sản phẩm.” Giám đốc phòng Kế hoạch, Ngụy Dĩ Châu nhìn Trì Tĩnh nói, “Bây giờ, rất nhiều công ty đang đi theo xu thế chọn người đại diện là minh tinh đang nổi.”

“Người đại diện đã quan trọng như thế, vậy thì thời gian tuyển chọn phải càng cẩn thận hơn, đúng không?” Khóe miệng Trì Tĩnh giật giật, “Tiểu thư Tân Nhã đang nổi, tôi công nhận. Thế nhưng với tư cách là người điều chế nước hoa của series Triển Nhan, tôi yêu cầu mọi mặt của người đại diện phải đáp ứng được yêu cầu về độ phù hợp cao nhất với sản phẩm. Điều này không quá phận chứ?”

Mười mấy người đang ngồi đây, trừ ba người đang tranh chấp kia, những người còn lại đều sáng suốt im miệng không nói gì.

Ai nấy đều nhìn ra đây là trận Tu La tràng giữa hai người phụ nữ.

Thư Luật cầm cây bút máy trong tay, ánh mắt nhàn nhạt quét quanh một vòng. Gương mặt vẫn kín như bưng không lộ ra chút biểu cảm nào.

Sau vài giây im lặng như tờ, bầu không khí vừa căng thẳng lại khó xử kia vẫn không hề dịu xuống.

Trần Cách Phỉ bỗng nhiên cười châm chọc một tiếng. Cô ta liếc Trì Tĩnh, khóe miệng treo nụ cười không mang theo ý tốt: “Giám đốc Trì hình như đang cố ý nhằm vào tiểu thư Tân Nhã thì phải. Lý do từ đầu đến cuối cô đưa ra đều là ý kiến chủ quan rằng cô ấy không thích hợp. Nếu như cô vẫn tiếp tục công tư không phân minh như vậy, tôi e là hôm nay chúng ta cũng không cần phải tiếp tục thảo luận chủ đề này.”

Trì Tĩnh vẫn đang duy trì phong độ nên có. Sau khi nghe xong những lời kia của Trần Cách Phỉ, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn hẳn.

“Cái mũ này của Giám đốc Trần có vẻ hơi lớn rồi. Tôi tỏ ý phản đối thì là công tư không phân minh? Vậy việc cô cực lực đề cử em họ mình thế này tính là cái gì?”

“Tân Nhã là tôi chọn.” Ngụy Dĩ Châu ném tập hồ sơ xuống mặt bàn, lạnh nhạt nói.

Trì Tĩnh đáp lại anh ta bằng nụ cười mỉa, hai người không phải là chung một giuộc mà ra cả sao, nói gì chả được.

“Nếu Giám đốc Trì đã không đồng ý như thế, xem ra trong lòng đã có người thích hợp hơn rồi nhỉ? Chi bằng nói ra để mọi người ở đây tham khảo đôi chút?” Trần Cách Phỉ thờ ơ lật tài liệu.

“Người được Giám đốc Trì chọn chắc hẳn rất đặc biệt.” Ngụy Dĩ Châu cũng cong cong khóe miệng.

Thư ký Hồng bị tình huống hai chọi một này chọc cho ngứa ngáy. Điều khiến anh ta lo lắng hơn ấy là Trì Tĩnh vậy mà không phản đòn ngay lập tức.

Trong vài giây, phòng họp yên tĩnh đến lạ thường.

“Bộp” một tiếng, cây bút máy trên tay Thư Luật rơi xuống mặt bàn.

Trần Cách Phỉ lật tài liệu một hồi, cúi đầu mím môi. Ngụy Dĩ Châu dùng ánh mắt mỉa mai nhìn Trì Tĩnh, hai tay khoanh trước ngực dựa vào lưng ghế. Những người còn lại cũng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ngồi im thin thít.

Trì Tĩnh phớt lờ những ánh mắt kia, nhìn thẳng vào Thư Luật.

“Hôm nay đến đây thôi.”

Ánh mắt lạnh thấu xương của Thư Luật đảo qua mỗi người đang ngồi trong phòng. Nói xong câu này, anh liền đứng dậy đi ra ngoài.

“Giám đốc Trì, đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”

Mọi ánh mắt đều không chút lưu tình rơi vào trên người Trì Tĩnh. Cô chờ giây lát, mới bắt đầu chậm rãi giẫm lên đôi cao gót đi ra ngoài.

“Không biết trời cao đất dày.”

Giọng nói khinh khỉnh rõ ràng lọt vào tai Trì Tĩnh lúc cô đi ngang qua. Trì Tĩnh hơi ngừng lại, hít vào một hơi thật sâu, rồi trực tiếp rời khỏi phòng họp.

Vừa bước ra tới cửa, chung quy vẫn nhịn không được mắng một câu: “Dày cái con mẹ cô!”

- -

Hồng Đồng Đồng đi bên cạnh Thư Luật, đến thở mạnh cũng không dám. Đừng nói là sếp, ngay cả anh ta cũng có thể cảm giác được trọng điểm cuộc tranh chấp giữa Trần Cách Phỉ và Trì Tĩnh vừa rồi đã không còn ở trên người đại diện.

Quả nhiên một núi không thể chứa hai hổ!

Sau khi Thư Luật đi vào phòng làm việc không lâu, Trì Tĩnh cũng đã theo tới.

Cô đem kẹp tài liệu đặt lên bàn, bình tĩnh nhìn Thư Luật: “Thư tổng có lời gì cứ nói đi.”

Cô không hài lòng đề nghị của Trần Cách Phỉ là thật, có tâm tư riêng cũng là thật. Trì Tĩnh không ngốc đến mức cho rằng việc này Thư Luật nhìn không ra.

Thư Luật không nói gì, chỉ cởi áo vest khoác bên ngoài của mình treo lên chiếc giá gỗ bên cạnh. Ngón tay thon dài chậm rãi mở chiếc cúc nơi tay áo, sau đó đôi chân dài đi tới ngồi xuống đối diện Trì Tĩnh.

Hai người nhìn nhau im lặng trong giây lát, đúng lúc Thư Luật đang muốn mở miệng, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Cửa được mở ra, Trần Cách Phỉ tiến vào. Thư ký Hồng đứng nơi cửa vẻ mặt muốn nói lại thôi, nghĩ thầm trai cò đấu đá nhau anh ta đứng một bên xem là được rồi.

Trần Cảnh Phỉ thẳng lưng đi tới chỗ hai người đang ngồi đối diện nhau.

“Đây là tài liệu về người đại diện tôi chọn. Thư tổng chưa kịp nhìn nên tôi mới đưa tới.”

Trần Cách Phỉ đứng ở vị trí vừa nãy Trì Tĩnh đứng, đặt tài liệu xuống bàn.

“Đồng thời tôi cũng hy vọng Giám đốc Trì có thể đứng ở góc độ khách quan nhất để suy nghĩ vấn đề. Trước đây mỗi cuộc họp bầu ra người đại diện mới dù ý kiến cũng không thống nhất, thế nhưng cuối buổi luôn đưa ra được một kết quả. Tôi nghĩ trong chuyện này không cần thiết phải gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây như vậy.”

Trì Tĩnh nhướng mày, tỏ vẻ cô cũng đồng ý: “Tôi tán đồng với câu này của Giám đốc Trần. Nhưng mà ngại quá, tôi vẫn duy trì quan điểm của mình.”

“À.” Trần Cách Phỉ không nói gì.

“Tài liệu để ở đây, cô về trước đi.” Thư Luật mở miệng, nói với Trần Cách Phỉ.

Anh cau mày, như thể đang dồn nén một loại cảm xúc nào đó.

Mặc dù không cam lòng, nhưng Trần Cách Phỉ cũng biết nếu tiếp tục tranh chấp như vậy cũng không có kết quả. Dù gì lời nào nên nói cô ta cũng đã nói. Còn Thư Luật, cô ta vẫn luôn tin tưởng phong cách làm việc của anh.

Trần Cách Phỉ lại liếc mắt nhìn Thư Luật một cái, rồi xoay người rời đi. Trong phòng làm việc rộng lớn lại khôi phục sự vắng vẻ, điều hòa không khí im lặng chạy rì rì, thổi từng đợt không khí mát rười rượi.

“Thư Luật, em tuyệt đối không đồng ý người Trần Cách Phỉ chọn.”

Không chờ Thư Luật mở miệng, Trì Tĩnh đã thể hiện thái độ của mình trước.

Có lẽ Trần Cách Phỉ cho rằng việc cô phản đối nguyên nhân chủ yếu là do bạn tốt Hà Nhuế bị Tân Nhã cướp bạn trai. Trì Tĩnh thừa nhận chút tâm tư này cô có, nhưng chỉ chiếm một phần rất nhỏ.

Tác phẩm của cô, chính cô hiểu rõ nhất. Đã muốn chọn lại người đại diện mới, nhất định phải chọn người thích hợp nhất. Tân Nhã không có sức sống lại thiếu khí chất, hoàn toàn không liên quan đến linh hồn của Triển Nhan.

Nghe những lời này của Trì Tĩnh, Thư Luật trầm ngâm trong giây lát. Anh đặt tay xuống tay vịn, đôi mắt thâm trầm nhìn cô: “Lý do chính là những thứ em vừa nói kia?”

Bờ môi đỏ mọng của Trì Tĩnh mím thành một đường thẳng, lành lạnh chống lại ánh mắt anh: “Tất nhiên còn có nhân tố khác nữa, ví như nhân phẩm của cô ta khiến em chướng mắt.”

Thư Luật chợt cười: “Phòng họp nhiều người như thế, em cho là mình đang ở nhà à?”

“Em không có.”

“Hành động của em chính là như thế.” Thư Luật bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, anh nhìn thẳng Trì Tĩnh, ánh mắt nghiêm túc hơn rất nhiều, “Em đã đưa ra ý kiến phản đối, thì phải chuẩn bị tốt để đánh trả. Lúc Trần Cách Phỉ bật lại vấn đề thì phản ứng của em là gì? Do dự cùng chần chừ!”

Trì Tĩnh mím môi không nói.

Khi đó có lẽ mọi người đều cho rằng cô căn bản không có chuẩn bị, chỉ ngây ngốc công kích như thế.

Nói xong những lời này, Thư Luật lại dựa người vào lưng ghế, ngữ khí lạnh đi mấy phần: “Ra trận mà không chuẩn bị không phải là đang đi đùa giỡn sao? Trì Tĩnh, muốn tùy hứng cũng phải chọn thời điểm.”

Đây hoàn toàn là giọng điệu của cấp trên nói với cấp dưới.

Trì Tĩnh siết chặt tập tài liệu trong tay, cụp mắt xuống kìm nén cảm xúc của mình.

Lúc Trần Cách Phỉ hỏi nhưng cô không trả lời kia, không phải do dự, mà là chính mình bỗng nhiên thất thần.

Trận tranh chấp vừa rồi, lửa giận trong lòng cô không chỉ do bị Trần Cách Phỉ và Ngụy Dĩ Châu kết bè chống đối.

Mà cô còn nghĩ rằng, bản thân mình có phải cũng đang không rạch ròi công tư chăng?

Phụ nữ đúng là thua nhau ở mặt tình cảm. Bây giờ Trì Tĩnh thực sự đồng ý với lời này của Hà Nhuế.

Khóe miệng Trì Tĩnh khẽ nhếch, đột nhiên cảm thấy bản thân không có chút tiền đồ. Cô đặt tập hồ sơ xuống trước mặt Thư Luật, giọng nói vô cùng bình thản: “Thư tổng có thời gian thì nhìn qua một cái đi.”

Trì Tĩnh nói xong cũng rời khỏi phòng làm việc.

Ánh sáng rực rỡ bên ngoài tràn vào qua cửa sổ, khiến văn phòng nhuốm một màu đỏ rực.

Hai tập hồ sơ giống nhau như đúc bày trước mắt Thư Luật. Anh trầm mặc một hồi, tay cầm lấy tập bên kia.

Trang đầu tiên vẫn là tin tức cá nhân.

Người phụ nữ tên Hàn Lộc, là một nghệ nhân violin nổi tiếng thế giới.

Ngoại hình ưa nhìn, khí chất rất tốt, quan trọng nhất chính là đôi mắt rất sáng, nhìn qua thuần khiết vô cùng.

Thư Luật nhìn nó hồi lâu rồi ném tập tài liệu xuống bàn, nhắm mắt lại, ngả đầu ra sau.

- -

Sau khi rời văn phòng, Trì Tĩnh đi dọc theo hành lang vắng vẻ.

Đôi giày cao gót giẫm lên sàn nhà phát ra tiếng vang nặng nề, từng tiếng từng tiếng rót vào màng nhĩ.

Thế mới nói tình yêu công sở thì có cái gì tốt? Đúng là dính càng nhiều, mâu thuẫn càng lớn.

Ánh đèn sáng lên theo từng bước chân của cô, Trì Tĩnh bị ánh sáng chói mắt chiếu xuống, mắt hơi híp lại.

Đi ngang qua chỗ rẽ, cô chợt gặp thư ký Hồng đang từ trong tháng máy đi ra.

Anh ta cầm tài liệu trong tay, thấy Trì Tĩnh liền cười cười: “Nói xong rồi?”

“Coi như thế đi.” Nếu như vậy cũng tính là lời “nói“.

Thái độ Trì Tĩnh không mấy thân thiện, hẳn là nói không được tốt lắm. Thư ký Hồng thấy cô đi lướt qua người mình định bấm thang máy, vội vã nói ra mấy lời bản thân vẫn nghẹn trong lòng từ lúc tan họp đến giờ.

“Thư tổng chưa từng kết thúc cuộc họp giữa chừng như thế bao giờ.”

Trì Tĩnh ấn thang máy, nghe thấy lời này của Hồng Đồng Đồng, ngón tay hơi khựng lại: “Phải không? Tôi chọc tức anh ấy à?”

“Thư tổng không muốn cô khó xử.”

Trì Tĩnh quay đầu lại.

Hồng Đồng Đồng nhìn cô nhíu nhíu mày: “Vấn đề của Giám đốc Trần không phải cô không trả lời được sao?”

Thang máy tới, Trì Tĩnh bước chân đi vào. Cô nhìn Hồng Đồng Đồng cười cười, nói: “Thư ký Hồng, mỗi lần trò chuyện với anh tôi đều cảm thấy hiểu biết của mình đối với Thư Luật có chút lệch.”

Hồng Đồng Đồng nhún vai: “Dù sao giới tính chúng ta cũng đâu có giống nhau.”

“Không sao, làm chị em tốt cũng được.”

Cửa thang máy dần đóng lại, thư ký Hồng giơ tay lên xoa xoa cổ.

Chị em tốt cái quỷ!

- -----------

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.