Editor: Chanh
Mặt trời chói chang nhô lên cao, sau khi Thư Luật và Lục Diễm bàn xong công việc, hai người cùng nhau trở lại phòng làm việc.
Trong căn phòng yên tĩnh, dưới ánh đèn trắng nhè nhẹ, hai cô gái đang chăm chú vô cùng. Cô gái trẻ vẫn đang vẽ, còn Trì Tĩnh thì lại ngồi ở chiếc ghế bên cạnh im lặng quan sát.
Mãi cho tới khi nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
Trì Tĩnh quay đầu lại, nhìn thấy Thư Luật. Cô gái trẻ cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi vào cùng một hướng với Trì Tĩnh.
“Bàn xong rồi à?” Trì Tĩnh hỏi.
“Ừ.” Lục Diễm đút tay vào túi quần liếc mắt nhìn họ một cái, “Không có chuyện gì nữa thì hai người đi đi.”
Thư Luật nhướng mày, quăng cho Lục Diễm một ánh nhìn đầy hàm ý: “Đi thôi.” Lời vừa dứt, anh dùng ánh mắt ra hiệu Trì Tĩnh đi tới bên cạnh mình.
Trì Tĩnh đứng dậy đi theo Thư Luật xuống bậc thềm đá. Lúc khoác lên tay Thư Luật, cô mới chợt nhớ tới cây ô còn đang để quên trên bậc thềm.
“Đẹp trai lắm à?”
“Ừ, đẹp trai mà.”
Lục Diễm “À” một tiếng: “Đẹp chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng đẹp.” Cô gái điếc không sợ súng nói, “Đẹp hơn anh đấy.”
Trì Tĩnh lấy ô xong vẫn còn nán lại nghe tiếp, bên trong đã không có động tĩnh gì. Mắt cô lóe lên ý cười, lòng thầm nghĩ, người đàn ông kia nhìn thế mà hóa ra lại là một vại giấm.
Ngồi lên xe một lần nữa, Trì Tĩnh vừa thắt dây an toàn vừa hỏi Thư Luật: “Anh tới đây một chuyến là để mua đồ sứ hả?”
Thư Luật lái xe đi ra, chậm rãi mở miệng: “Anh vừa ý một chiếc bình sứ chỗ Lục Diễm, thư ký Hồng phải nói chuyện với anh ta rất lâu mới mua được.”
Trì Tĩnh: “... “ Kiếm tiền trâu bò vậy à?
Thư Luật cười cười: “Tính tình tên kia kỳ quái lắm, tuổi còn trẻ nhưng đã có nhiều thành tựu, tránh không được có chút tự cao.”
“Thành tựu gì cơ?”
Trì Tĩnh không khỏi có chút hiếu kỳ.
Bề ngoài của người đàn ông tên Lục Diễm kia không có gì để xoi mói, nhưng trên người lại mang theo loại khí chất khinh khỉnh ngạo mạn. Nhìn kiểu gì cũng chẳng liên quan tới hai chữ “cao thủ” hay “bậc thầy” gì gì đó.
“Anh ta cũng không khác em là bao.” Thư Luật nói với Trì Tĩnh, “Sinh ra trong một gia đình có truyền thống làm gốm sứ, từ nhỏ đã tiếp xúc với nó, có thể nói là có thiên phú nhất trong Lục gia.”
Nói tên Lục Diễm này là thiên tài cũng không điêu ngoa. Tác phẩm của anh ta rất khó để mua được. Chỉ là sống mai danh ẩn tích, giới truyền thông bình thường cũng chỉ hóng hớt được chút ít thông tin về tác phẩm chứ không gặp được người bao giờ.
Trì Tĩnh rất hiếm khi thấy Thư luật nhận xét về một người như thế. Thế nhưng cô lại chú ý tới hai chữ “Lục gia“.
Bọn họ có thể nói là nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước. Thầy Brees cũng rất si mê tác phẩm của Lục gia.
Trở lại khách sạn đã là sáu giờ tối.
Thư Luật nói đi hai ngày, nếu hôm nay đã bàn xong công việc thì ngày mai tất nhiên là đi dạo một vòng quanh thành phố J.
Dùng xong bữa tối, Trì Tĩnh nhờ nhân viên phục vụ mang tới cho mình một bộ bikini mới và chuẩn bị một chiếc quần bơi cho Thư Luật. Sau đó kéo anh đi tới suối nước nóng trên tầng cao nhất của khách sạn.
Bên trong phòng được trang trí nội thất sang trọng theo phong cách Châu Âu, không gian vừa thanh lịch lại yên tĩnh. Tầng này chủ yếu là để phục vụ khách VIP, thế nên không có quá nhiều người.
Phòng thay đồ của nam nữ nằm ở hai phía đông tây. Trì Tĩnh và Thư Luật đi thay đồ bơi, lúc ra ngoài, hai người đều khoác trên mình chiếc áo choàng tắm trắng do khách sạn cung cấp.
Bởi vì muốn xuống nước, Trì Tĩnh đã búi tóc thành củ tỏi. Thư Luật thấy thế, khóe miệng khẽ cong lên. Sau khi đưa vòng tay cho Trì Tĩnh, anh đưa cô vào một gian phòng đôi.
Cửa gỗ bị đẩy ra, ánh tràn mờ ảo và dịu nhẹ bên trong từ từ tràn ra.
Căn phòng được chia làm hai khu: khu khô và khu ướt. Bên ngoài là một phòng trà kiểu Trung Quốc. Trước đầu chiếc giường gỗ kiểu thấp đặt hai chiếc chăn trắng sạch sẽ, chính giữa là chiếc bàn cà phê nhỏ hình vuông. Phía trên có bộ ấm trà cùng vài hộp trà cao cấp.
Đi qua phòng trà mới tới phòng suối nước nóng đôi.
Trì Tĩnh cởi áo choàng khoác lên chiếc giá treo đồ bằng gỗ, để lộ ra bộ bikini màu đen tuyền. Dưới ánh đèn mờ ảo, càng tôn lên làn da trắng như sứ của cô.
“Anh vào không?” Trì Tĩnh nghiêng đầu hỏi. Động tác này làm cho hõm xương quai xanh của cô càng thêm sâu.
Thư Luật nhìn cô, trầm giọng “Ừ” một tiếng. Anh cũng cởi áo choàng của mình ra, treo bên cạnh áo Trì Tĩnh.
Dáng người rắn rỏi của Thư Luật hoàn toàn lộ ra ngoài, Trì Tĩnh nhìn chằm chặp, lưu manh huýt sáo một tiếng.
“Thích mắt thế.” Cô nói.
Nhiệt độ trong phòng suối nước nóng cao hơn bên ngoài vài độ. Trì Tĩnh bước lên bậc thềm, ghét bỏ nhìn mấy cánh hoa hồng nổi lềnh bềnh trên mặt nước vài giây rồi thò chân vào.
Thư Luật theo sau cô, bởi vì anh vào nên mặt nước dâng lên rất nhiều.
Hai người vai kề vai, đầu Trì Tĩnh vừa vặn có thể dựa lên vai Thư Luật.
“Uống rượu không?” Anh hỏi.
Trì Tĩnh liếc mắt nhìn chai vang đỏ đặt bên bờ, gật đầu: “Có.”
Phía trên suối nước nóng có một chiếc giếng trời nhỏ. Trì Tĩnh dựa vào người Thư Luật, lúc ngửa đầu lên uống rượu mới phát hiện ra.
Cô nghiêng đầu, Thư Luật từ trên cao nhìn xuống cô. Trong đôi đồng từ của anh đều là hình ảnh phản chiếu của cô gái trước mặt.
“Thư Luật.”
“Ừ?”
Trì Tĩnh nhìn anh: “Anh có phát hiện là sao trời tối nay rất sáng không?”
“Thế à?”
Anh ngẩng đầu nhìn lên. Hai ba ngôi sao trên bầu trời đen kịt trông vừa cô đơn lại hiu quạnh. Một ngôi sao còn sáng hơn hẳn những cái khác.
Thư Luật đang ngắm cảnh, còn Trì Tĩnh lại ngắm anh.
Cô nhìn đường hàm dưới tuyệt đẹp của Thư Luật, cánh môi không khỏi cong lên, cũng ngẩng đầu hôn lên cằm anh một cái.
Lại không ngờ rằng Thư Luật phản ứng rất nhanh, lúc cô vừa định rút lui thì người đã bị anh ôm lấy.
Thư Luật nhìn cô gái đang thành thành thật thật nằm im trong ngực anh, đặt ly rượu thủy tinh của mình lên bệ bên cạnh. Sau đó, cả người Trì Tĩnh bị kéo lên trên người anh.
Rượu trong ly bởi vì động tác đột ngột kia mà vương ra ngoài, chất lỏng màu đỏ sậm theo bờ vai của anh chảy xuống dưới, rồi hòa vào trong nước.
Ánh mắt hai người chỉ chạm nhau vài giây. Sau đó, tầm nhìn của Trì Tĩnh hoàn toàn bị chặn lại. Hơi thở quen thuộc tràn ngập trong khoang miệng, không còn phân biệt được mùi vang đỏ êm dịu là của ai.
Trì Tĩnh ngửa đầu, bị Thư Luật hôn thật sâu. Ly rượu trên tay dần rơi ra khỏi tay rồi rơi xuống nước, “Tủm” một tiếng.
Nhiệt độ trong phòng dường như càng ngày càng cao, không biết là do hơi nước hay là mồ hôi. Trì Tĩnh choàng tay lên vai Thư Luật, cô ôm chặt lấy cổ anh, chỉ cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn.
“... Đừng ngâm trong này.” Cô vừa thở gấp vừa nói.
Thư Luật giơ tay lau mồ hôi trên trán cô, cười nhẹ một tiếng: “Vậy thì về giường.”
...
- -
Ánh mặt trời chói chang vô cùng. Ngay khi vừa tỉnh dậy, Trì Tĩnh liền biết kế hoạch đi dạo thành phố J hôm nay bị ngâm nước nóng rồi.
Cô ngồi dậy, ánh mắt còn nhập nhèm ngái ngủ, phát hiện ra đống hỗn độn vứt trên mặt đất tối qua đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Trên chiếc bàn cạnh giường đặt một cốc nước ấm, bên cạnh là hộp Okamoto* đã mở, có mấy gói còn bị trượt ra ngoài.
*Okamoto: Một thương hiệu bờ cờ sờ, gel bôi trơn hàng đầu của Nhật Bản.
Trì Tĩnh cầm cốc nước lên uống sạch, lúc này mới cảm thấy cổ họng khô khốc của mình dễ chịu hơn chút. Uống nước xong, Trì Tĩnh cột tóc lên, túm lấy chiếc váy ngủ sạch sẽ bên giường mặc vào. Lúc này Thư Luật mới vừa nghe điện thoại vừa đi tới.
Thư Luật nhìn Trì Tĩnh, lại nói mấy câu rồi cúp máy. Truyện Sủng
“Nghỉ ngơi đủ rồi?”
“Vâng.”
“Em dậy dùng bữa đi. Năm giờ chiều nay máy bay cất cánh.”
Trì Tĩnh đi tới trước mặt anh, khàn giọng hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Thư Luật cong môi: “Hơn một giờ.”
Trì Tĩnh không nói gì
Tình huống vô cùng thê thảm hôm qua còn đang hiện rành rành trước mắt, hóa ra “bị làm đến khóc” cũng không phải là chuyện chỉ có trong truyền thuyết. Đàn ông ba mươi thật đúng là như lang như hổ.
Nhưng rõ ràng người dốc sức tối qua là Thư Luật, thế mà sáng nay người không có tinh thần lại là Trì Tĩnh.
Trì Tĩnh ngáp một cái, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Lúc ra ngoài, nhân viên đã đem đồ ăn tới.
Một bàn bày biện toàn những món đặc sản của thành phố J, sau bữa ăn, Trì Tĩnh ăn thêm một đĩa salad nhỏ.
Cơm nước no nê, lúc này cô mới sống lại.
...
Sảnh sân bay vang lên tiếng thông báo, Trì Tĩnh và Thư Luật sóng vai đi vào sảnh chờ, phát hiện ra hôm nay hình như sân bay rất nhiều người.
Rất đông các cô gái trẻ tụ tập lại, cầm lightstick trên tay cùng những tấm bandroll, như đang chờ đợi gì đó, mặt vô cùng hưng phấn.
Xem ra là tới sân bay đón Idol.
Khu chờ sảnh VIP rất ít người, cách ly hẳn sự ồn ào này. Thư Luật nâng tay lên nhìn đồng hồ, tin nhắn của Lục Diễm cũng vừa lúc gửi tới.
Trên màn hình chỉ có hai chữ ngắn gọn – Đã gửi.
Trì Tĩnh chán chường ngồi trên ghế nghịch điện thoại, trong lúc vô tình nhìn thấy một khách hàng của mình chia sẻ tin tức – Ngày công chiếu, đoàn làm phim “Trọn đời” tới thành phố J để tuyên truyền.
Trì Tĩnh mở tin tức, đập vào mắt là tấm poster cùng trailer của “Trọn đời”, số lượt chia sẻ và bình luận cũng rất cao. Các tờ báo cũng thi nhau đưa tin viết bài.
Mấy chuyện này Trì Tĩnh cũng không hứng thú lắm, nhìn một lúc rồi tắt máy.
Đồng Dao đã chú ý tới tin tức của “Trọn đời” từ rất lâu. Bởi vì nam chính của bộ này là diễn viên cô ta thích từ lâu. Chỉ là gần đây bệnh tình em trai trở nặng, cô ta đã lao lực quá độ, không có thời gian chú ý tới những chuyện khác.
Với những người mắc bệnh tim bẩm sinh, cần phải phẫu thuật càng nhanh càng tốt. Đống chi phí khổng lồ kia như đang muốn đè sập nhà cô ta.
Màn đêm dần buông, Đồng Dao cầm hộp giữ nhiệt đi ra khỏi khu nội trú, sắc mặt hệt như bóng đêm, không chút sức sống.
Đồng Dao hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới trạm xe buýt cách đó không xa chờ xe.
Từng chiếc xe buýt công cộng đi rồi lại dừng, Đồng Dao nắm chặt tay cầm, lòng bỗng nhiên xót xa.
Có đôi khi cô ta cũng sẽ tức giận bất bình. Mới chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng gánh nặng trên lưng cô ta lại nhiều hơn so với những người cùng trang lứa.
Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, Đồng Dao ổn định lại hô hấp, chậm rãi lấy điện thoại ra.
Trên màn hình là một số lạ cô ta chưa từng thấy qua.
“Alo, xin chào.” Đồng Dao nghe máy.
Bên kia chợt yên tĩnh lại, sau đó một giọng nữ xa lạ truyền đến.
“Cô là Đồng Dao đúng không?” Lời nói của người phụ nữ bên kia làm Đồng Dao có chút khó hiểu, “Có hứng thú nói chút chuyện làm ăn với tôi không?”