Editor: Chanh
Sáng thứ tư, Hồng Đồng Đồng đem tài liệu đến phòng làm việc của Tổng giám đốc.
“Bố cục trang web đã làm ổn, phía bên truyền thông đã liên hệ được rồi, bản kế hoạch cũng đã sửa xong, giờ chỉ cần giám đốc Trì tung một cú sút thôi ạ.” Anh ta vô cùng tự hào, “Lý lịch chói mắt kia của Trì tiểu thư quả thực đã khiến đám người đấy mắt chữ A mồm chữ O.”
Thư thị nhiều nhân tài, tránh không được việc nhân viên có chút kiêu ngạo. Trước đó thanh danh bên ngoài của Trĩ Tĩnh cũng chỉ là “Học trò của Văn Mạc Sơn”, vào được Thư thị cũng nằm trong tốp “đi cửa sau“. Hiển nhiên là nhiều người không phục.
Chuyện này vừa ra, một số người cũng nên cân nhắc lời nói của mình.
Nghĩ đến đây, Hồng Đồng Đồng không nhịn được nói: “Thiếu gia, cậu đối với Trì tiểu thư quả thực đúng là dụng tâm vô cùng.”
Thư Luật ngước mắt nhìn anh ta: “Tôi có sao?”
Hồng Đồng Đồng há hốc, đối diện với ánh mắt đầy áp lực kia đành phải lừa mình dối người lắc đầu nguầy nguậy: “... Không có.”
...
Hai ngày sau, trang web của Zing bắt đầu đăng bài liên quan đến thông tin của Salon party.
Trì Tĩnh ấn mở, phía dưới logo tuyệt đẹp của Zing chính là hình ảnh của cô.
Trong hình, cô nở nụ cười tươi xinh đẹp, ánh mắt lấp lánh tựa như hàm chứa tinh quang. Mái tóc dài đen nhánh tôn lên khuôn mặt trắng như sứ, xinh đẹp tuyệt vời.
Trì Tĩnh lăn chuột xuống, dưới đó là lý lịch của bản thân.
Trì Tĩnh, hai mươi lăm tuổi. Tốt nghiệp đại học danh tiếng trong nước, hiện đang là nhà điều chế nước hoa độc quyền của Zing. Là học trò xuất sắc của nhà điều hương nổi tiếng Văn Mạc Sơn, theo ông học từ lúc năm tuổi, đến bây giờ đã có hai mươi năm kinh nghiệm làm việc tiếp xúc với điều chế nước hoa.
Ba năm trước đã đến Grasse*, Pháp để nghiên cứu chuyên sâu, là học trò người phương Đông duy nhất của nhà điều chế hương trứ danh Brees. Tuyệt tác “Ưu ái” từng được FiFi** bầu chọn là một trong những loại nước hoa nữ được yêu thích nhất. Bên cạnh đó, Brees cũng từng gọi cô là “Chiếc mũi có thiên phú nhất phương Đông.”
*Grasse là một xã ở tỉnh Alpes-Maritimes, vùng Provence-Alpes-Côte d'Azur ở đông nam nước Pháp. Từ thế kỷ XVII, thành phố Grasse đã được xem là kinh đô nước hoa của thế giới.
**FiFi Award được xem là giải “Oscar” trong ngành nước hoa
...
Trì Tĩnh đọc kỹ từng dòng, trong lòng có chút cảm xúc không rõ.
Đây là lần đầu tiên lý lịch của cô được tiết lộ với công chúng, lại còn thông qua nền tảng đồ sộ như Thư thị. Con đường sau này có thể sẽ bằng phẳng, cũng có thể ngập đầy bụi gai. Nhưng vẫn không thể phủ nhận là xuất phát điểm của cô cao hơn quá nhiều so với người bình thường.
Thu lại những dòng suy nghĩ ngổn ngang, cô tiếp tục nhìn xuống phía dưới, số người đăng ký đã đầy trong vòng hai phút mở đơn.
Mặc dù số lượng chỉ có ba mươi, nhưng cũng đủ để chứng minh được sức hút của Zing lớn thế nào.
- -
Salon party được tổ chức trong phòng họp nơi tầng một của Thư thị.
Hôm nay, Trì Tĩnh tới phòng làm việc rất sớm, cô xem lại tài liệu một lần từ đầu đến cuối. Trước khi bắt đầu hai mươi phút, thư ký Hồng tới gọi cô qua.
“Không cần lo lắm đâu, cứ xem bọn họ thành củ cải trắng là được rồi.”
Trì Tĩnh mỉm cười: “Thư ký Hồng, hôm nay cậu nhìn giống như giáo viên cấp ba của tôi ấy.”
Trong hội trường, ba mươi người đều đã tới đông đủ, bên cạnh còn có vài nhà báo bên giới truyền thông.
Trì Tĩnh mặc chiếc áo sơ mi trắng, phối cùng chiếc quần tây màu xám. Không tùy ý cũng không quá trang trọng.
Cô vừa bước lên bục, trong nháy mắt đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt trong hội trường.
“Chào mọi người, tôi là Trì Tĩnh. Rất vui vì hôm nay có thể thực hiện dự án “Hành trình về miền ký ức” này cùng quý vị.”
Ánh mắt cô quét qua một vòng phía dưới, trong lòng liền có tính toán.
Ba mươi người này đa phần là phụ nữ, chỉ có lác đác vài người đàn ông đi cùng bạn gái tới đây.
Khuôn mặt cô rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh bắt đầu phần việc của mình: “Về thương hiệu Zing, hẳn đã không cần giới thiệu nhiều lời, tôi tin rằng mỗi người đang ngồi ở đây đều đã từng có trải nghiệm về sản phẩm của chúng tôi. Một thương hiệu đã lớn mạnh qua nửa thế kỷ, chắc chắn sẽ hàm chứa rất nhiều giá trị lịch sử. Sau đây, chúng ta sẽ nương theo từng mùi hương tuyệt vời để cùng đi sâu vào thế giới của nó.”
“Cô nói nhiều như thế, rốt cuộc là nước hoa có liên quan gì đến ký ức?” Ngay sau khi lời nói Trì Tĩnh vừa dứt, một giọng nam cà lơ phất phơ vang lên.
Trì Tĩnh nhìn qua, phát hiện Thư Hàng đang ngồi ghế sau cùng nhìn cô cười ngả ngớn.
Đón lấy ánh mắt từ trên bục, Thư Hàng còn mở to mắt chớp chớp nhìn cô, như là đang nói: Nhìn đi, tôi đang rất phối hợp với cô còn gì!
Trì Tĩnh trực tiếp coi anh ta là kẻ thần kinh.
“Có lẽ mọi người đều đã quen với việc tìm thấy kí ức của mình thông qua hình ảnh, sau vài năm nhìn lại những bức hình quen thuộc này, từng mảnh ký ức nhỏ vụn sẽ sống dậy. Nhưng đối với nhà điều chế hương mà nói, cách lưu giữ ký ức tốt nhất chính là thông qua khứu giác.”
“Tựa như mùi kẹo dẻo caramel chúng ta ăn khi còn nhỏ, hay là hương thức ăn thoang thoảng từ căn bếp của mẹ. Sau này lớn lên, đấy còn là mùi hương sạch sẽ từ chiếc áo sơ mi trắng của người yêu, hay là mùi kem cạo râu của anh ấy. Tất cả những mùi này đều nằm sâu trong ký ức của chúng ta, nếu như vô tình được ngửi lại, trong đầu không chỉ xuất hiện mùi hương ấy, mà còn có cả những hình ảnh sinh động cùng cảm xúc của bản thân khi đó.”
Trì Tĩnh nói xong, một cô gái xinh đẹp cười khen: “Cô miêu tả đẹp đấy.”
Trì Tĩnh khoát tay.
“Chúng ta quay lại chủ đề chính. Hôm nay mọi người tới đây chủ yếu là để trải nghiệm việc xác định và pha trộn các mùi hương với nhau, những thứ khác chỉ là dệt hoa trên gấm*”
*Dệt hoa trên gấm/ thêu hoa trên gấm/ thêu gấm thêu hoa: một câu thành ngữ ví với việc tô điểm thêm cho cái đẹp, nghĩa bóng ám chỉ hành động thừa thãi.
Cô bước vào trong, cầm ra một lọ tinh dầu, lời ít ý nhiều: “Nhắc đến nước hoa, thường người ta sẽ chú ý đến nốt cao, nốt trung và nốt trầm. Giống như giọng cao hay giọng trung, trầm bên âm nhạc. Phân loại của chúng dựa vào thời gian lưu hương. Đặc tính của nốt trầm là chỉ dùng để định hình mùi hương, nhưng không phải tinh dầu nào dùng cho nốt trầm cũng có tác dụng định hương.”
Trì Tĩnh ra hiệu cho bọn họ nhìn: “Để tiện cho mọi người tự mình làm, dưới mỗi nhãn tên của từng lọ đã được chú thích kỹ càng. Bây giờ chúng ta thử phân biệt từng mùi hương trước nhé.”
Cô chia ba mươi người thành sáu nhóm, dạy cho bọn họ cách dùng giấy thử hương.
“Có một mẹo nhỏ là.” Trì Tĩnh chỉ vào hạt cà phê trên bàn, nói, “Nếu cảm thấy mũi mình 'mất linh', mọi người có thể ngửi hạt cà phê, hoặc ngửi da của mình để khôi phục khứu giác.”
Người điều chế nước hoa mỗi ngày đều phải ngửi rất nhiều loại tinh dầu, cho nên bình thường làm việc, trên người họ sẽ không có bất kỳ mùi hương nào.
Trong phòng tràn ngập tiếng cười nói cùng bàn luận sôi nổi, bầu không khí tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.
Con người ta một khi đã nảy sinh lòng hiếu kỳ, tự nhiên sẽ sinh ra ham muốn. Muốn chơi thử cũng được, muốn học thật sự cũng được, quan trọng là có ý “muốn” này.
“Trì tiểu thư, cô thích nhất là mùi nào?”
Trì Tĩnh theo âm thanh nhìn sang, là cô gái xinh đẹp lúc nãy. Cô ta nhìn cô với cặp mắt tò mò.
Cô gái thoạt nhìn tuổi mới đầu hai. Mái tóc dài đen nhánh xõa ở sau lưng, gương mặt rất thanh tú. Điều mâu thuẫn duy nhất chính là đôi mắt lại không hợp với vẻ ngoài, nhìn vào khiến người ta có cảm giác trưởng thành lão luyện.
Đối với câu hỏi của cô ta, Trì Tĩnh cười cười, không trả lời.
- -
Trong văn phòng lúc này, ánh sáng ảm đạm, trên màn hình lớn chính là hình ảnh trực tiếp từ buổi salon party hôm nay.
Trước đó thư ký Hồng còn lo lắng thay cho Trì Tĩnh. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Zing tổ chức hoạt động kiểu này, mức độ được quan tâm là không cần phải bàn. Mà sau khi nhìn thấy biểu hiện của cô, anh ta cảm thấy mình lo thừa rồi.
Trên bục, cô tự tin đứng đấy tỏa sáng, kiểm soát tình hình toàn cục, không có chút luống cuống nào.
Loại tâm tình này chỉ kéo dài đến khi thân ảnh Thư Hàng xuất hiện trên màn hình –
“Vãi nhái, thằng cha này đi vào bao giờ thế!?”
Thư ký Hồng sẵng giọng, khiến Thư Luật hơi nhíu mày.
Tự nhận thấy giọng mình hơi lớn, phản ứng còn quá trớn, thư ký Hồng thấp giọng giải thích: “Lúc tôi ở bên kia không thấy anh ta đâu.”
Đúng là bản thân đã sơ sẩy, quỷ mới biết hắn trà trộn vào lúc nào.
Đầu ngón tay Thư Luật gõ gõ mặt bàn, không nói gì.
“Điều người tới phòng hậu cần có phải là càng hợp ý anh ta không nhỉ? Rảnh rang suốt ngày.” Thư ký Hồng trầm ngâm, “Tôi đi gọi anh ta ra nhé?”
Thư Luật liếc thư ký mình một cái, “Cậu khẩn trương cái gì?”
“Không... “
Cũng không phải là người phụ nữ của mình, anh ta khẩn trương cái gì!
Thư ký Hồng đứng ở một bên, không chút dấu vết liếc nhìn Thư Luật.
Anh ngồi trên ghế, ánh mắt sáng quắc nhìn màn ảnh. Ánh sáng mờ ảo khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt anh lúc này, nhưng đôi mắt kia vừa sáng ngời lại điềm tĩnh.
Hình ảnh trên màn hình đúng lúc dừng nơi khoảnh khắc Trì Tĩnh mỉm cười, đường nét gương mặt dịu dàng cùng ánh mắt ôn nhu. Một vài sợi tóc rủ xuống, khẽ khàng xẹt qua xương quai xanh.
Đừng từ góc độ một người đàn ông mà nói, Hồng Đồng Đồng vẫn luôn cảm thấy Trì Tĩnh là một mỹ nhân.
Lần đầu tiên cô danh ngôn chính thuận xuất hiện ở bên người Thư Luật, anh ta quả thực bị vẻ ngoài của cô làm kinh ngạc. Nhưng khi đó, bởi vì tuổi còn trẻ nên tự nhiên cả người mang khí chất “thanh thuần“.
Bây giờ nhìn lại, nét thanh thuần ngày xưa đã biến mất, thay vào đó là sự quyến rũ, trưởng thành.
Vẻ ngoài này kết hợp cùng những thành tựu cô đạt được, chẳng trách lại khiến cho vị đại thiếu gia nhà họ Thư này mê cô như điếu đổ, nhớ mãi không quên.
Mấy năm nay Thư Luật trải qua những gì, Hồng Đồng Đồng là người biết rõ nhất. Anh để ý chuyện gì hay đâu là giới hạn không thể vượt qua, tất cả đều liên quan tới Trì Tĩnh.
Người con gái kia tặng anh những thứ tốt nhất, nhưng cũng cho anh những gì tồi tệ nhất. Hồng Đồng Đồng tuy chỉ là người ngoài cuộc đứng xem, nhưng cũng không thể ghét nổi Trì Tĩnh.
Anh ta cảm thấy tâm tình của Thư Luật đại khái cũng chỉ như vậy. So với hận, đúng hơn là anh không cam lòng.
Hồng Đồng Đồng yên lặng đi ra khỏi phòng làm việc.
Thư Luật cầm lấy chiếc điều khiển từ xa của màn hình lớn trong phòng, trầm mặc giây lát rồi ấn nút nguồn.
Nguồn sáng duy nhất trong căn phòng biến mất, thần sắc của anh lại càng khiến người ta nhìn không rõ.
- -
Trong căn phòng nhỏ nơi lầu hai, Văn Mạc Sơn mang cặp kính lão xem tin tức về salon party của Zing từ đầu đến cuối. Sau đó ông buông iPad, gỡ kính xuống, xoa xoa thái dương.
Lúc thím Ngọc bưng trà lên nhìn thấy một màn này. Bà trông qua tiêu đề và hình ảnh trên màn hình, cười toe giơ ngón tay cái với Văn Mạc Sơn.
Lão Văn xị mặt, nhưng trong mắt lại lộ ý cười.
“Quả đúng là con nhóc kia có tiền đồ. Theo ta nhiều năm như thế cũng nên có tí thành tựu chứ.” Văn Mạc Sơn hừ một tiếng, “Lão Thư kia thắng sao? Còn không phải bây giờ người của ta đang thay bà ấy điều chế hương à...”
Cho nên ông cũng đâu có thua quá thảm!
Sự nghiệp, khát vọng và tâm nguyện của người phụ nữ ấy, bây giờ đều cần nhờ đến ông. Đạt được điều này, cùng với chuyện đạt được cả đời của bà nào có khác gì nhau?
- -----------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~