Editor: Chanh
Ánh đèn ấm áp phủ lên thân ảnh của ba người. Thư Luật đứng bên cạnh xe, nhìn hai người đang đứng trên cầu thang.
Trì Tĩnh nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu, Lương Duệ Tư thấy động tác của cô mới kịp phản ứng lại, ánh mắt cũng theo đó nhìn sang.
Sau đó, anh ta nhìn thấy Thư Luật mở miệng, nói hai chữ: Qua đây.
Trì Tĩnh cười nhẹ. Cô trả điện thoại cho Lương Duệ Tư, nói với anh ta: “Em đi trước. Có gì liên lạc sau nhé.”
Trên điện thoại còn vương lại hơi ấm của cô. Lương Duệ Tư siết chặt tay, nhìn Trì Tĩnh ngồi lên chiếc xe Bentley kia, dần biến mất trong tầm mắt mình.
...
Thư Luật cầm vô lăng, nhìn thẳng con đường phía trước. Điều hòa trong xe thổi rì rì, khiến người ta thoải mái vô cùng.
“Không phải ăn cơm với Hà Nhuế sao?”
Trì Tĩnh thu lại tầm mắt đang nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, quay qua ngắm sườn mặt của anh.
“Em tình cờ gặp Nghiêm Hạo với Ivan trước cửa khách sạn.”
“Giống như lần trước?” Thư Luật liếc nhìn cô một cái.
Trì Tĩnh chống khuỷu tay nơi cửa sổ, lười biếng trả lời: “Vâng, khéo thật.”
Khóe môi Thư Luật giật giật, quả đúng là rất khéo.
Trong xe yên tĩnh một hồi, Trì Tĩnh nhìn anh, lại nhớ tới lời vừa nãy của Hà Nhuế, nhịn không được hỏi: “Anh biết chuyện Khương Thừa bị tai nạn xe không?”
“Không rõ lắm.”
“Hai người không liên lạc à?”
Thư Luật đánh tay lái, nói với cô: “Không ở cùng một vòng*.”
*Ý anh là vòng tròn giao thiệp/quan hệ.
Thời gian anh tiếp xúc với Khương Thừa nhiều nhất cũng là bởi vì hai cô gái chơi thân với nhau. Sau đó Trì Tĩnh ra nước ngoài, Khương Thừa và Hà Nhuế cũng chia tay, bọn họ cũng không liên lạc nhiều.
Ngoài chuyện làm ăn, Khương Thừa cũng từng chủ động liên lạc với Thư Luật. Sau vài lần thấy thái độ lãnh đạm xa cách của anh, cũng liền biết khó mà lui.
Lúc đó, bên cạnh đột nhiên thiếu mất ba người, chuyện trong công ty cũng giải quyết được gần hết, bên tai Thư Luật thanh tịnh không ít.
Khi một người bận rộn quá lâu nay bỗng nhiên lại rảnh rỗi, cuộc sống bất chợt sẽ trở nên trống rỗng. Ngay cả một người như Thư Luật cũng phải thích nghi với sự thay đổi như vậy. Thế nên, trong quãng thời gian đó, anh càng oán hận Trì Tĩnh.
Trì Tĩnh không biết được suy nghĩ của Thư Luật, ngón tay cô cuốn từng lọn tóc, chợt nhớ tới một vấn đề.
“Có phải Dật Hương đổi người đứng đầu rồi không anh?”
Đèn xanh chuyển đổ, Thư Luật chậm rãi giẫm phanh, nghiêng đầu nhìn cô.
Một lúc lâu sau, anh mới thờ ơ nói một câu: “Bây giờ Hứa Mộ là chủ tịch của Dật Hương.”
Thảo nào gần đây không thấy tin tức của Lương Phinh Đình trên các mặt báo. Nhưng mới vừa kết hôn đã nhanh chóng trao quyền, Lương Phinh Đình quả thực rất tin tưởng chồng cô ta.
Ngón tay Trì Tĩnh xoắn từ vòng này đến vòng khác, nói: “Chẳng trách bây giờ Hứa Mộ lại xử lý hết mọi chuyện.”
Phong cách làm việc của người đàn ông này so với Lương Phinh Đình khác nhau một trời một vực. Từ những tin tức gần đây cũng thấy được, Hứa Mộ là một người rất phong độ. Đương nhiên cũng không phải kẻ vô dụng gì cho cam, ít nhất những người trong giới cũng đã biết đến sự tồn tại của anh ta.
Việc Lương Duệ Tư chuyển ra khỏi nhà, không biết có liên quan gì tới chuyện này không. Thế nhưng nếu đào sâu hơn nữa, thì nó lại là chuyện riêng của Lương gia.
Xe khởi động lại, Thư Luật nhìn thẳng con đường phía trước, không nói gì.
Đối với Lương Phinh Đình, dù rất ít lần tiếp xúc qua, nhưng bất kể là tính cách hay khả năng lãnh đạo công ty, Thư Luật chưa bao giờ đánh giá thấp. Chắc chắn là tồn tại một nhân tố rất lớn ảnh hưởng khiến Lương Phinh Đình phải làm như vậy.
Nghĩ đến đây, Thư Luật nhìn sang cô gái đang ngồi cạnh một cái, sắc mặt càng trở nên lạnh lùng.
Ánh mắt vừa rồi của Lương Duệ Tư, lượng thông tin quả thực đúng là phong phú.
- -
Khi Nghiêm Hạo lái xe tới đây, nơi cửa chính chỉ còn lại Lương Duệ Tư đứng một mình lẻ loi.
Thần sắc nhàn nhạt nhìn lối vào, khóe miệng mím chặt. Đôi mắt tĩnh lặng không chút cảm xúc.
Lúc Nghiêm Hạo đi lấy xe, Trì Tĩnh vẫn đang đứng bên cạnh anh ta. Bây giờ nhìn cảnh này, cô chắc chắn là đã bị người nào đó đón về rồi.
Thư Luật qua đây nhưng lại không chào hỏi một tiếng, quả thực là phản ứng đầy thâm ý.
Nghiêm Hạo cũng vô cùng bất đắc dĩ, chậm rãi cho xe chạy qua.
Lần này anh ta không giục, thành thành thật thật ngồi trong xe, chờ tới khi Lương Duệ Tư phát hiện ra người anh họ số khổ này.
Dòng xe qua lại tấp nập, cứ ra ra vào vào. Lương Duệ Tư siết chặt chiếc điện thoại trong tay, chậm rãi thu lại ánh mắt. Đôi chân dài từng bước một đi tới trước xe Nghiêm Hạo.
Chiếc Lexus vừa mới đến lối ra, xe của Hà Nhuế cũng vừa lúc từ phía cánh phải lái tới. Cô nàng hạ cửa kính xuống, khoát tay với Nghiêm Hạo: “Tôi còn phải đợi tài xế lái thay tới, hai người đi trước đi.”
Nói là chuốc say Nghiêm Hạo, nhưng anh chàng căn bản không uống giọt nào. Ngược lại Hà Nhuế bởi vì trong lòng có tâm sự nên uống không ít.
Lexus đi ra ngoài, qua lớp cửa kính xe, Hà Nhuế nhìn thấy Lương Duệ Tư ngồi bên ghế phụ. Không biết có phải bởi ánh sáng hay không, một bên sườn mặt của anh lộ ra mấy phần lạnh lùng ngày thường không có.
Hà Nhuế lái xe đậu sang một bên, hạ cửa kính xuống, rút điếu thuốc trong túi ra.
Tầm mắt xuyên qua làn khói ngắm nhìn cảnh đêm phồn hoa bên ngoài, Hà Nhuế có chút tự giễu cười cười.
Giống như bây giờ bản thân mới thật sự được giải tỏa.
“Đúng là lòng dạ hẹp hòi!” Cô nàng nói.
...
Những ngọn đèn đường màu vàng cam chạy dài hệt như không có điểm dừng. Lương Duệ Tư cúi đầu nhìn tin nhắn mình gửi cho Trì Tĩnh, cuối cùng khóa màn hình lại. Khớp xương bàn tay vì dùng sức mà trở nên hơi trắng bệch.
Xe chạy được một đoạn, Nghiêm Hạo dừng lại cạnh rào chắn nơi bờ sông. Anh ta châm điếu thuốc rít một hơi, rồi kẹp vào giữa hai ngón tay, cánh tay đặt lên cửa sổ xe.
“Thư Luật tới à?”
Anh ta nhìn Lương Duệ Tư hỏi.
Vẻ mặt bình tĩnh của Lương Duệ Tư chợt cứng lại, khóe miệng khẽ cong lên, cười nhạt.
Nghiêm Hạo khoát tay cho khói tản bớt. Anh ta sống chừng này tuổi cũng không ngờ sẽ có ngày mình lại trở thành người “tư vấn tình cảm“.
“Rốt cuộc là cậu coi trọng nha đầu kia lúc nào?”
Anh ta cũng vô cùng hiếu kỳ. Nếu như Thư Luật không xuất hiện, thì thằng nhóc này tính nghẹn trong lòng đến bao lâu?
Lương Duệ Tư lắc đầu, ý nói không muốn trả lời.
Nghiêm Hạo biết tính anh, cũng không có ý định truy vấn đến cùng. Chỉ là cứ kéo dài như thế, anh ta nhìn thôi cũng thấy sốt ruột giùm.
Mấu chốt cũng không phải chuyện này!
Mặc dù bây giờ Lương Duệ Tư không có hành động gì, nhưng nào có chuyện Thư Luật nhìn không ra ý tứ kia. Người phụ nữ của mình bị kẻ khác mơ ước, anh có thể thoải mái sao?
Nghiêm Hạo gẩy điếu thuốc, sốt sắng nói: “Bây giờ cậu chỉ có hai lựa chọn. Hoặc là cứ nhiệt tình theo đuổi, không ngại con mẹ gì cả. Hoặc là cứ buông tay thẳng, chết sớm siêu sinh sớm.”
Nếu như lúc này đang ở Paris, Nghiêm Hạo chắc chắn sẽ khuyến khích Lương Duệ Tư chọn phương án một. Tán gái không phải da mặt càng dày càng tốt sao!
Thế nhưng bây giờ Trì Tĩnh và Thư Luật đang hẹn hò. Khoan nói đến vẻ bề ngoài, ngay cả khi đối mặt với con người Thư Luật, anh ta cũng không tán thành việc Lương Duệ Tư xông lên phía trước.
Căn bản không có phần thắng.
Lương Duệ Tư bị những lời của Nghiêm Hạo chọc cho khóe mắt giật giật.
Gió đêm khẽ thổi qua, Nghiêm Hạo bỗng nhiên cười: “Hay là cậu làm chút chuyện hèn hạ...” Dù sao cũng chỉ dẫn đến hai kết quả, không có gì khác/
“Chuyện hèn hạ” là gì, Lương Duệ Tư hiểu rất nhanh.
Anh tựa hồ đang tính đến sự khả thi của chuyện này, sau một chốc lại lắc đầu từ chối.
Nghiêm Hạo bày ra vẻ mặt ông đây biết ngay mà.
“Cậu biết cậu với Thư Luật khác nhau lớn nhất ở điểm nào không?”
Lương Duệ Tư ngước mắt nhìn anh ta.
“Cùng một việc, cậu coi nó là gông xiềng, nhưng Thư Luật lại biến nó thành lợi thế.” Nghiêm Hạo khởi động lại xe, “Chỉ đơn giản thế thôi.”
Con người Lương Duệ Tư luôn giữ hết mọi chuyện trong lòng. Ngay cả Nghiêm Hạo hiểu rõ anh cũng biết, ngoại trừ một số yếu tố vụn vặt, thì rất có thể Lương Duệ Tư để ý đến chướng ngại giao tiếp của mình.
Khi yêu một người, con người ta rất dễ sinh ra cảm giác mặc cảm, tự ti trong lòng.
Nhưng bất kể thế nào, cũng không phải là không có cách giải quyết! Sao trước đây anh ta lại không phát hiện ra tình tình thằng nhóc này rối rắm thế nhỉ?
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, Nghiêm Hạo đột nhiên rất khinh thường chính mình. Anh ta không nhịn được mà chửi tục một tiếng: “Mẹ kiếp!”
Vốn đã nói không nhúng tay vào, nhưng lại vô thức thiên vị người nhà mình.
...
Cánh cửa khẽ mở ra, đèn hành lang xuyên qua cửa chiếu sáng lối vào.
Lương Duệ Tư vươn tay bật đèn trong phòng khách, cúi người thay giày rồi bước vào phòng.
Cửa phòng ngủ chính đang mở, giữa căn phòng rộng có một chiếc giường lớn. Qua ánh đèn mờ ảo, có thể mơ hồ nhìn thấy một đống tài liệu nằm rải rác trên tấm ga trải giường màu xanh đậm.
Lương Duệ Tư đi tới, ngồi xuống nơi mép giường, tay cầm lấy tờ giấy trên cùng. Ánh mắt anh ra dừng trên bốn chữ “Ốc tai điện tử”*, sau đó mặt không đổi sắc cất hết tài liệu vào ngăn kéo nơi tủ đầu giường.
*Ốc tai điện tử: là một hệ thống điện tử phức tạp được cấy ghép vào bộ phận tai trong để kích thích dây thần kinh thính giác nhằm phục hồi chức năng nghe cho những bệnh nhân bị điếc sâu. Cấy ốc tai là dùng một thiết bị điện tử có điện cực (nên còn gọi là cấy ốc tai điện tử), cắm vào trong ốc tai để thay thế các tế bào thần kinh thính giác bị hư và tạo ra các xung động thần kinh truyền lên não, giúp cho bệnh nhân nghe được.
Trong phòng chưa bật đèn, màn hình điện thoại vẫn đang sáng. Nguồn sáng duy nhất trong không gian tối tăm càng trở nên chói mắt.
——Ngày mai nhớ về nhà ăn cơm. Em chuyển ra lâu như thế mà cũng không về thăm nhà một chút, bố mẹ nhớ em lắm đấy.
Là tin nhắn Lương Phinh Đình gửi qua.
Lương Duệ Tư nhìn một hồi, rất lâu sau mới trả lời lại.
——Bộ điện ảnh của anh họ mà chị đầu tư, nghe nói đã chọn xong chỗ quay rồi?
Lương Phinh Đình: Ừ, ở thành phố L. Lần trước Nghiêm Hạo có nhắc đến mấy câu, anh rể em còn nói muốn đi theo xem.
Lương Duệ Tư cười nhạt, nhắn lại: Để em đi với anh họ.
Bên kia, Lương Phinh Đình nhìn tin nhắn một hồi, rất lâu sau mới phản ứng được. Cô nàng vô cùng cẩn thận trả lời một chữ: Được.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Lương Duệ Tư liền đi Pháp. Trước đây, trong vòng thương nhân nơi thành phố S, anh bị người ta gọi là “Thái tử phế“.
Trên anh luôn có nữ cường nhân Lương Phinh Đình đè nặng, bản thân lại nghe không được nói không ra. Hơn nữa, anh cũng không có chút hứng thú với chuyện công ty, dẫn đến lời đồn đãi bên ngoài càng trở nên thái quá.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lương Duệ Tư chủ động đề nghị giúp đỡ. Lương Phinh Đình đương nhiên là vô cùng nguyện ý.
Hai người nói chuyện vài câu, cuối cùng Lương Phinh Đình nhấn mạnh một câu: Ngày mai nhớ về ăn cơm đấy!
Lương Duệ Tư không trả lời lại, anh ngồi yên một lúc, sau đó để điện thoại xuống, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Trước chiếc gương sạch sẽ bóng loáng, Lương Duệ Tư lần lượt cởi từng cúc áo. Mãi đến khi lồng ngực trần lộ ra, ánh mắt anh mới rơi vào vị trí bên trái thắt lưng.
Ngón tay thon dài xoa lấy dấu vết dữ tợn ấy, trong đầu là đề nghị không đáng tin kia của Nghiêm Hạo.
Nghiêm Hạo nói thế là bởi rất hiểu rõ anh, nhưng anh ta lại không hiểu rõ Trì Tĩnh.
Lương Duệ Tư cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Thế giới vốn chỉ là một mảng im lặng. Mãi cho đến ngày đó, anh tựa như nghe thấy thanh âm của Trì Tĩnh.
Vô cùng êm tai.
- -----------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~