Editor: Chanh
Ba ngày sau.
Sau cuộc nói chuyện thẳng thắn giữa Văn Mạc Sơn và Trì Tĩnh hôm ấy, hai ngày tiếp theo trôi qua như không có chuyện gì xảy ra.
Như Trì Tĩnh từng nói, cô tôn trọng quyết định của Văn Mạc Sơn, cũng không hề ra vẻ đón ý nói hùa ông, thế nhưng trên gương mặt đó lại cứ mưa nắng thất thường. Mãi cho tới hôm nay, Trì Tĩnh mơ hồ cảm thấy Văn Mạc Sơn có chút là lạ. Gặng hỏi mãi mới biết là ông đau đến khó chịu.
Trì Tĩnh lập tức hối hận vì câu nói tôn trọng quyết định của ông chó má gì kia. Nản lòng thoái chí, cô chỉ nói một câu: “Ít nhất khi còn sống, cũng phải sống thoải mái một chút.”
Thế là hai người đi tới bệnh viện thành phố.
Bạn của Văn Mạc Sơn kiêm bác sĩ điều trị chính vừa mới tuổi tứ tuần, là một người đàn ông rất nho nhã. Hai người bảo Trì Tĩnh ngồi đợi bên ngoài, ở trong phòng làm việc nói chuyện hơn một giờ. Lúc đi ra, trạng thái của Văn Mạc Sơn đã tốt hơn nhiều.
Đi thang máy xuống dưới, một đường im lặng như tờ. Vẻ mặt tái nhợt của Văn Mạc Sơn khiến Trì Tĩnh không nói được lời nào.
Khi đi qua sảnh lớn, Văn Mạc Sơn dừng lại. Ông vỗ nhẹ vào cánh tay Trì Tĩnh, Trì Tĩnh ngẩng đầu, nhìn theo hướng ngón tay ông chỉ.
Trong TV, Thư Luật một thân tây trang thẳng thớm đang phát biểu.
“Động tác của lão già kia mau thật, mới đó mà đã có động thái rồi.”
Trên màn hình, Thư Luật đứng sóng vai cùng Thư Nhược Chu, một già một trẻ mang theo phong thái vô cùng tự nhiên. Đèn Flash dốc hết sức chĩa vào hai người họ, ghi chép lại thời khắc quan trọng này.
Thư Luật mặc một thân tây trang đen tuyền, vừa trầm ổn lại đĩnh đạc. Mọi cử chỉ đều để lộ ra sự giáo dưỡng hoàn hảo. Sau khi Thư Nhược Chu phát biểu xong, anh vươn hai tay nhận lấy hợp đồng chuyển nhượng.
Hôm nay chính là ngày Thư thị tổ chức nghi thức bàn giao. Thư Nhược Chu thực hiện lời hứa của mình, từ hôm nay, Thư Luật chính thức trở thành chủ tịch của tập đoàn Thư thị.
“Gần đây Thư gia hết nổi rồi.” Văn Mạc Sơn hừ một tiếng, quay đầu nhìn Trì Tĩnh, “Chúng ta về nhà trễ một chút.”
“... Ông muốn làm gì thế?”
Lão Văn cười cười: “Thông gia gặp nhau.”
...
Đúng như Văn Mạc Sơn nói, sau khi về nước Thư Nhược Chu không nhàn rỗi chút nào.
Giải quyết xong vấn đề Thư Dư Chính, ngày hôm sau lại trực tiếp tổ chức đại hội cổ đông. Ngay sau đó nhanh chóng liên hệ với giới truyền thông, cử hành nghi thức bàn giao hôm nay.
Ra khỏi bệnh viện, Văn Mạc Sơn trực tiếp đưa Trì Tĩnh tới Thư thị. Vì thế bọn họ cũng không biết sau khi kết thúc nghi thức, Thư Nhược Chu còn công bố thêm một số chuyện.
Thế nhưng, Vu Tiểu Mạn đã xuất viện về nhà ở cữ lại xem toàn bộ từ đầu đến cuối.
Lúc này Thư Dư Chính đang ở trong phòng dỗ đứa bé, bất ngờ nghe thấy hàng loạt tiếng động lớn từ phòng ngủ. Ông cau mày, giao con cho bà vú rồi đi về phòng.
Chiếc điều khiển từ xa bị đập thành nhiều mảnh, bữa cơm bà vú vừa bưng lên cũng bị hất tung tóe nằm dưới sàn nhà. Vài món đồ trên tủ trang điểm cũng không may mắn tránh khỏi.
Thư Dư Chính đứng im ở cửa một hồi, mới vòng qua những mảnh nhỏ đi tới bên cạnh Vu Tiểu Mạn kéo lấy cô ta.
“Em điên rồi sao?!”
Vu Tiểu Mạn giằng tay ra: “Tôi điên rồi ư? Tôi thấy con mẹ nó ông mới là điên rồi!”
Cô ta trừng Thư Dư Chính, vẻ mặt điên cuồng xốc lấy cổ áo của ông chất vấn: “Ngày đó ông về Thư gia làm gì?! Nói đi, ông ta đã dùng gì để ép ông đồng ý?”
Màn hình TV bên cạnh đã bị nứt một lỗ, góc độ vừa vặn vắt ngang giữa bọn họ. Thư Dư Chính nhắm chặt mắt, giữ tay cô ta nói: “Ông ấy không ép tôi, là tôi đồng ý.”
“Ông đùa tôi đúng không! Ông có biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không? Hả?” Cổ áo bị cô ta siết chặt đã vặn vẹo, trên tay Vu Tiểu Mạn hằn gân xanh. Cô ta hệt như nổi bệnh tâm thần gào lên với Thư Dư Chính, “Thư Nhược Chu vừa tuyên bố phân chia tài sản, ngoại trừ biệt thự bây giờ lão ta đang ở, còn lại tất cả đều thuộc sở hữu của Thư Luật và Thư Đông! Ông biết điều này nghĩa là gì không? Tôi đầu tắt mặt tối đi tranh thủ từng chút ông, con mẹ nó ông vậy là chủ động vứt bỏ quyền thừa kế! Ông muốn tương lai con trai tôi phải làm gì đây?”
Hai mắt Vu Tiểu Mạn đỏ bừng, ánh mắt nhìn Thư Dư Chính như muốn nuốt chửng ông. Tóc tai bù xù càng khiến cô ta nhìn điên loạn hơn.
“Dựa vào đâu mà con tôi mang trong mình giọt máu Thư gia nhưng lại không chiếm được thứ gì?” Cô ta nức nở gào lớn, “Sao ông lại vô dụng thế hả?!”
“Bản thân cô làm chuyện gì còn cần người khác nói sao?”
Giọng Thư Dư Chính lạnh chưa từng có. Ông hất tay Vu Tiểu Mạn xuống, trong mắt đầy tơ máu nhìn mà giật mình.
“Tôi làm cái gì ư?!” Cô ta gân cổ cười lạnh, “Tôi có làm gì cũng không bằng Thư gia lòng lang dạ sói các người! Nhẫn tâm đến mức cháu trai ruột cũng không nhận.”
Cuối cùng, Thư Dư Chính cũng chân chính cảm nhận được thế nào gọi là nản lòng thoái chí. Ông không biết người vợ xinh đẹp trong mắt mình biến thành như vậy từ lúc nào. Giống như con quỷ máu lạnh chỉ biết lợi ích.
Ngôi nhà bừa bộn không giống nhà, chỉ là một vực sâu không đáy. Là ông mắt mù tâm mù, mãi đến khi ngã xuống vực thẳm mới nhìn rõ hết thảy.
“Đúng thế, tôi vô dụng, tôi chỉ là một giáo viên không thể cho cô cuộc sống cô mong muốn.”
Hơn năm mươi tuổi, Thư Dư Chính không ngờ rằng sẽ có ngày mình lại tới bước đường cùng. Ông không bao giờ nghĩ đến việc người vợ mà mình luôn yêu thương sâu sắc lại có ý định hãm hại con ông.
“Cô đi tìm người khác tốt hơn đi.”
Vu Tiểu Mạn biến sắc, tiến lại gần ông hỏi: “Ông có ý gì?”
Thư Dư Chính trầm mặc ngồi xuống bên giường, vẻ già nua hiện rất rõ ràng: “Kiếp này tôi cũng chỉ như vậy, bất kì tài sản nào của Thư gia cũng không liên quan đến tôi hay cô. Nếu cô tự cảm thấy ấm ức, chúng ta có thể ly hôn.”
“Đừng có mơ!” Nghe thấy những lời này, Vu Tiểu Mạn gần như sụp đổ. Nước mắt lưng tròng, cô ta lạnh lùng nhả từng chữ một: “Thư Dư Chính, ông nghe kỹ cho tôi! Đừng có mơ! Tôi tuyệt đối không ly hôn!”
- -
Khi Trì Tĩnh và Văn Mạc Sơn tới Thư thị, buổi lễ bàn giao vẫn chưa kết thúc.
Trì Tĩnh gửi cho Hồng Đồng Đồng một tin nhắn, sau đó trở lại phòng điều hương, nhìn Văn Mạc Sơn uống thuốc giảm đau.
Sau khi Triển Nhan ra mắt, phòng điều hương dường như yên tĩnh hơn nhiều. Trì Tĩnh liếc mắt nhìn qua vị trí của Đồng Dao, lòng nghĩa thầm sang năm còn phải làm phiền Hồng Đồng Đồng tìm cho cô một trợ lý mới.
Ngồi không bao lâu, điện thoại trong túi Trì Tĩnh đã vang lên. Hồng Đồng Đồng bên kia nói bây giờ anh ta lập tức qua đây đón bọn họ.
“Về?” Văn Mạc Sơn hỏi.
Trì Tĩnh gật đầu: “Vâng.'
Vài phút sau, Hồng Đồng Đồng đẩy cửa đi vào. Trời nóng khiến người đầy mồ hôi cũng không kịp lau, hấp tấp đi tới trước mặt Văn Mạc Sơn, cung kính nói: “Ngài Văn đợi lâu rồi.”
Văn Mạc Sơn đứng dậy, gật đầu: “Đi thôi.”
Ba người đi qua hành lang, Trì Tĩnh bước sau cùng, điện thoại trong tay lại rung lên.
Vừa mở ra nhìn, là tin nhắn của Đồng Dao gửi tới, chỉ có hai chữ: Xin lỗi.
Trì Tĩnh nhìn trong giây lát, rồi trực tiếp xóa đi.
Thang máy lên đến tầng cao nhất, cửa vừa mở ra, Trì Tĩnh liếc mắt một cái đã thấy được thân ảnh quen thuộc.
Thư Luật cũng nhìn cô, rồi lập tức đi tới trước người Văn Mạc Sơn: “Cháu vừa chuẩn bị xuống đón ngài.”
Tầng cao nhất của Thư thị là nơi Văn Mạc Sơn không thích đến nhất. Xung quanh yên lặng phăng phắc, còn có bóng dáng một người khiến ông canh cánh mấy chục năm.
Ngoại trừ một lần bảy năm về trước, đây là lần thứ hai trong suốt chục năm này hai người ngồi đối mặt nói chuyện với nhau.
Thư Luật đưa người vào phòng khách, rồi cùng Trì Tĩnh lui ra ngoài. Lúc này trong không gian lớn như vậy, chỉ có hai người Văn Mạc Sơn và Thư Nhược Chu.
Hương trà phả ra bốn phía, nhất thời im lặng. Nhiều năm trôi qua như thế, hai người đàn ông sống hơn hai phần ba cuộc đời một lần nữa ngồi với nhau lại có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Văn Mạc Sơn nhấp một ngụm trà, ghét bỏ nhíu mày: “Khẩu vị này của ông nhiều năm như thế mà cũng chả thay đổi gì.”
Thư Nhược Chu hừ nhẹ: “Không phải do ông vẫn không quen uống đại hồng bào sao.”
“Đúng thế thật. Trước kia ở Pháp, gói trà đầu tiên tôi uống là do Phương Hoa tặng. Hương vị kia đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ.”
Thư Nhược Chu cũng nói: “Đời tôi toàn uống trà bag ấy pha, nhưng cũng không tìm được hương vị nào ngon hơn thế.”
Khoe khoang trắng trợn như thế vẫn có thể xuyên thủng trái tim già nua của Văn Mạc Sơn. Mí mắt ông giật giật, tự động bỏ câu nói này ngoài tai.
Đồng thời, bắt đầu đều cập tới mục đích chính đến đây ngày hôm nay.
“Ông từng đồng ý với tôi một việc, không quên chứ?”
Năm đó Thư Nhược Chu bởi vì quen biết với Văn Mạc Sơn, sau đó mới ở bên Mai Phương Hoa. Cũng bởi chút áy náy trong lòng kia mà Thư Nhược Chu từng nói đủ loại lời cảm ơn.
Nhiều năm trôi qua, Văn Mạc Sơn bỗng nhắc lại lời này quả thật khiến Thư Nhược Chu có chút sửng sốt. Sau đó phản ứng lại rất nhanh.
“Nhớ.”
Văn Mạc Sơn gật đầu, tựa như vui mừng: “Thế những chuyện kia lại làm phiền ông để tâm rồi.”
...
Sau khi Văn Mạc Sơn đi vào phòng khách, Hồng Đồng Đồng cũng nhanh chóng rời đi.
Thư Luật nắm tay Trì Tĩnh, trực tiếp dắt cô đi vào phòng nghỉ sát vách.
Cửa sổ bên trong kéo kín rèm, tia sáng lờ mờ. Trì Tĩnh bị áp vào cửa, nơi chóp mũi đều là hơi thở của anh.
Thư Luật yêu thương vuốt ve má cô, cúi đầu ngậm môi cô gái trước mặt.
Xa nhau mấy ngày, bây giờ gặp lại hệt như mất kiểm soát. Trì Tĩnh bị bờ môi và bàn tay nóng rực của anh chạm vào, suýt chút nữa cũng rơi vào vòng luân hãm.
Mãi đến khi dưới người truyền đến xúc cảm, cô mới miễn cưỡng thanh tỉnh mấy phần.
“Em... có việc muốn nói với anh.”
“Em nói đi.”
Thư Luật ôm chặt Trì Tĩnh, gác cằm lên đỉnh đầu cô. Tựa ở trong ngực anh, Trì Tĩnh rõ ràng nghe được hơi thở rối loạn của anh. Cánh tay cũng giơ lên ôm lấy hông anh.
“Ngày mai chúng ta đi lĩnh chứng được không?“. Truyện Trinh Thám
Thư Luật nhất thời không đáp. Đứng ôm cô một hồi, rồi đem người đi tới sofa, đặt ngồi trên đùi mình.
“Chuyện kết hôn anh đã nói với ông rồi. Năm sau chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.”
Thư Luật tự nhận tính cách mình không hề nôn nóng. Thế nhưng trong chuyện này, anh lại không có cách nào chờ lâu. Mà Thư Nhược Chu đối với việc anh muốn cưới Trì Tĩnh quả thực có chút phê bình kín đáo. Một là vì chuyện của Triển Nhan, hai là vì Văn Mạc Sơn.
Ông cảm thấy vòng tới vòng lui, Thư gia vẫn không thế thoát ly quan hệ với lão Văn. Chỉ là Thư Luật lại giẫm lên tử huyệt của ông, vần qua vần lại khiến Thư Nhược Chu không thể không thỏa hiệp.
Thẳng thắn mà nói, ông cũng không có bất mãn gì với Trì Tĩnh, chỉ là sự cố chấp ăn sâu trong xương cốt đang càn quấy mà thôi.
“Em không muốn đợi lâu như vậy.” Cô mím chặt môi, chậm rãi nói: “... Ông ấy đổ bệnh, là ung thư phổi.”
Thư Luật lập tức ngẩn ra. Không cần nghĩ nhiều cũng biết “Ông ấy” chính là Văn Mạc Sơn.
Trì Tĩnh chầm chậm nói từng chữ một, viền mắt ửng đỏ: “Chuyện kết hôn ông ấy từng hỏi em mấy lần. Em... sợ ông ấy không đợi lâu như vậy được.”
Hôn lễ của Thư gia phải chú ý đến từng cái ly mà khách sử dụng. Muốn chuẩn bị hoàn hảo mọi thứ ít nhất cũng mất vài tháng. Thế nhưng đợi càng lâu, trong lòng Trì Tĩnh lại bất an. Dường như có thứ gì đó đang dần trôi đi khiến cô sợ hãi.
“Ngày mai.” Thư Luật hôn lên trán cô, “Ngày mai sẽ đi.”