Editor: Chanh
Cuối tuần Trì Tĩnh trở về nhà.
Mặt trời vừa ló rạng, Trì Tĩnh đã kéo vòi nước đứng tưới hoa trong vườn.
Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, chân xỏ đôi dép hồng nhạt. Miệng ngâm nga hát vu vơ đôi ba câu, tia nước dưới ánh mặt trời ban mai càng trở nên rực rỡ.
Nước rơi xuống chạm vào cánh hoa, trong như pha lê.
Tưới xong vườn, Trì Tĩnh cất vòi nước, vặn van vòi rồi trở về phòng.
Trong nhà luôn tương đối yên tĩnh. Thím Ngọc không nói được, Văn Mạc Sơn cũng là người không thích ồn ào. Ngoại trừ mấy dịp lễ tết có khách đến thăm hỏi thì bình thường rất ít khi có người tới đây.
Nếu Trì Tĩnh không ở nhà, hai người lớn tuổi này hoàn toàn sống một cuộc sống điền viên.
Mạc Văn Sơn khá khó tính, yêu cầu rất cao đối với ẩm thực, vì thế mỗi ngày thím Ngọc đều chuẩn bị từ rất sớm.
Trì Tĩnh rửa tay đi tới trước phòng bếp, đứng nơi cửa nhìn bóng lưng bận rộn của thím Ngọc.
Năm đó bởi vì bị lừa bán rồi trốn thoát khỏi, tính đến nay thím Ngọc đã sống cùng họ hai mươi năm.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Giống như nhận ra điều gì đó, bà quay người lại. Thấy Trì Tĩnh, bèn vội vàng giơ tay lên khoa tay múa chân ——
Ở đây khói dầu lắm, con cách xa một chút.
Trì Tĩnh nhìn bà bận đến đổ cả mồ hôi, cười cười: “Thím Ngọc, hôm khác con học thím nấu ăn được không ạ?”
Thím Ngọc tùy tiện đáp một tiếng, hiển nhiên cho rằng lời này của Trì Tĩnh là nhất thời nổi hứng thú.
Bởi vì Trì Tĩnh về nên bữa cơm trưa hôm nay rất phong phú. Ăn cơm xong, Trì Tĩnh cùng Văn Mạc Sơn ngồi ở phòng khách dưới lầu uống trà.
Hai người ngồi đối diện, trong không khí phảng phất hương trà thanh nhẹ. Văn Mạc Sơn có niềm yêu thích đặc biệt với trà, Trì Tĩnh sống với ông từ nhỏ nên bị ảnh hưởng, cũng hiểu biết kha khá.
“Gần đây ông ăn uống không tốt ạ?”
“Đâu có.”
Trì Tĩnh: “Thế sao hôm nay lại ăn ít thế?”
Văn Mạc Sơn bưng ly trà lên, thổi thổi lá trà đang nổi: “Trời nóng quá, ta không ăn nhiều được.”
Đầu tháng chín, trời sắp vào thu mà còn nóng sao?
Trì Tĩnh nghịch nghịch ấm trà, không nói tiếp.
Văn Mạc Sơn bưng ly trà, lén nhìn Trì Tĩnh.
Dáng vẻ ngoan ngoãn, mặt mũi cũng sáng sủa, nhưng tính tình lại hơi nóng nảy. Trước đây ông từng vì chuyện này mà đau đầu mãi, bây giờ ngẫm lại, cái tính này sẽ không bao giờ để mình chịu thiệt, rất tốt.
Đặt ly trà xuống, Văn Mạc Sơn lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đưa cho Trì Tĩnh.
Cô ngước mắt nhìn, không nhận lấy. Ánh mắt nghi ngờ nhìn Văn Mạc Sơn.
“Cứ thuê phòng mãi thế cũng không ổn, mua một căn luôn đi.”
Ah, giọng này cứ như đang nói ngày nào ăn bắp cải cũng chán ngấy rồi, đi mua ít cà về đi không bằng.
Không những thế lại đột ngột vô cùng.
“Con không thích.”
Trì Tĩnh chìa ngón trỏ đẩy chiếc thẻ trở về: “Ông cứ giữ số tiền này dưỡng lão đi. Nếu không có chỗ tiêu thì đi một vòng thế giới, hoặc làm một mối tình xế bóng cũng được. Đừng lo cho con.”
Văn Mạc Sơn bị mấy lời không đáng tin của con nhóc trước mặt chọc tức: “Ta mà muốn yêu thì đã sớm đuổi con ra khỏi nhà rồi. Cho thì cứ cầm đi!”
“Ơ hay giờ còn có kiểu ép đưa tiền cho người khác nữa hả? Ông già rồi nhưng mà đừng quên là con đang làm việc ở đâu đấy nhá. Lương một năm bao nhiêu đâu phải ông không biết đâu. Nếu muốn mua nhà thì con cũng tự mua được.” Trì Tĩnh nói, “Huống hồ lại có người yêu là người đàn ông độc thân hoàng kim của thành phố S, chẳng nhẽ con lại ngủ đầu đường xó chợ cho được?”
Vốn cho là Văn Mạc Sơn nghe xong lại muốn quở trách mình mấy câu, ai dè ông chỉ hỏi.
“Con với Thư Luật tính đến chuyện kết hôn chưa?”
Trì Tĩnh bị hỏi khó. Thư Luật có hay không cô không biết, thế nhưng hiện tại bản thân cô thì không.
Dù sao, yêu đương và kết hôn là hai chuyện khác nhau. Cho dù đã chắc chắn người đó là anh thì Trì Tĩnh cũng muốn hưởng thụ quãng thời gian yêu đương thêm chút nữa.
Bởi vì nhìn chung mà nói, đây là khoảng thời gian có ít gánh nặng nhất.
“Tạm thời không có, bọn con mới chỉ quen nhau thế thôi.”
...
Buổi tối, bầu không khí trên bàn cơm Lương gia ngược lại ấm cúng vô cùng.
Một nhà bốn người ngồi chung một bàn cơm, đối với bố mẹ Lương là điều hiếm thấy.
Kể từ khi Dật Hương ngày càng phát triển dưới sự dẫn dắt của Lương Phinh Đình, bố Lương đã hoàn toàn rửa tay gác kiếm về vườn. Mỗi ngày đánh chút golf, thưởng chút trà. Mẹ Lương dù không phải là một nữ cường nhân nhưng bà cũng có sự nghiệp riêng. Trước đây để Lương Duệ Tư ra nước ngoài học vốn cũng là ý của bà.
Bà muốn thay đổi môi trường sống cho Lương Duệ Tư, nhưng làm thế cũng vô tình bớt đi thời gian ở bên anh.
Phương pháp giáo dục của bọn họ đối với Lương Phinh Đình và Lương Duệ Tư đều dân chủ vô cùng. Cho nên chị em Lương gia từ bé đã được tự do phát triển, tính độc lập cũng rất cao.
“Chị con mang thai, chuyện công ty đều là một tay anh rể xử lý. Thằng bé dạo này cũng bận, thường xuyên đi sớm về trễ.”
Mẹ Lương nhìn Lương Duệ Tư, giải thích nguyên nhân hôm nay Hứa Mộ không ăn cơm ở nhà.
Lương Duệ Tư cầm đũa cười nhạt, giống như không mấy để ý.
Thật ra thì Lương Phinh Đình mang thai trước khi kết hôn. Chỉ là cô bình thường quá bận nên không chú ý tới. Sau đó đi bệnh viện kiểm tra thì tình hình không mấy khả quan, cho nên mới bất đắc dĩ ở nhà nghỉ ngơi.
May mà Hứa Mộ xử lý chuyện công ty đâu vào đấy, lúc này cô mới yên tâm tĩnh dưỡng.
Kết thúc bữa tối, Lương Duệ Tư bị bố mình gọi vào thư phòng.
Thật ra anh về lâu thế rồi cũng khiến hai vị phụ huynh nhịn một bụng thắc mắc. Bị vợ nhờ vả, bố Lương ngày thường vốn nghiêm khắc đã quen nay lại biến đống thắc mắc kia thành hai vấn đề đơn giản.
“Có bạn gái rồi à?”
Đã hai mươi sáu tuổi đầu mà cho tới bây giờ, bố Lương vẫn chưa nghe thấy chuyện Lương Duệ Tư quen bạn gái. Ông mặc dù không mấy sốt ruột nhưng lại hết sức tò mò. Vì sao con trai mình chừng này tuổi rồi mà không thấy yêu đương gì thế?
Tính tình lãnh đạm?
Lương Duệ Tư nhận ra cử chỉ nhỏ của bố mình lúc cầm tách trà, mím môi lắc đầu.
——không có.
“Thật không có sao?” Bố Lương gõ gõ tách trà, “Vậy cứ từ từ cũng được... sốt ruột cũng không có tác dụng gì.” Lời này cũng không biết là đang an ủi ai.
Bố Lương cố hết sức duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng giọng điệu vẫn có chút thất vọng chính ông cũng không phát hiện ra, ngay cả Lương Duệ Tư cũng thế.
Vấn đề này cứ thế cho qua.
Bố với mẹ khác nhau thế đấy. Lương Duệ Tư rũ mắt, có chút vui mừng vì hôm nay người nói chuyện với mình là bố.
Lương gia dù dân chủ kiểu gì thì cũng không tránh được việc hai vị phụ huynh nảy sinh ý nghĩ muốn bồng cháu.
“Thế trong thời gian này sẽ ở lại trong nước đúng không? Ý mẹ con là tốt nhất cứ ở đây một thời gian, mấy năm nay thấy người càng ngày càng gầy...”
Bố Lương ho khan một tiếng, ngoài thất vọng còn có chút trách móc. Đơn giản là một khi Lương Duệ Tư đã đi thì cũng không phải chuyện vài tháng hay nửa năm.
Ra nước ngoài năm năm, trong thời gian đó anh chỉ về thăm nhà đúng một lần. Cho nên với chuyện này mà nói, hai ông bà cũng không thể bảo là không hối hận.
——Vâng, không đi.
Lương Duệ Tư dùng thủ ngữ nói: Tạm thời... sẽ không đi.
“Vậy thì tốt... vậy thì tốt.”
...
Lương Phinh Đình ngồi dưới phòng khách lầu một, tay bưng đĩa hoa quả, vừa ăn vừa nhìn đống giấy tờ trên đùi.
Nghe thấy tiếng bước chân nơi cầu thang, cô thả đồ trong tay xuống, vẫy tay với Lương Duệ Tư.
“Không về nhà ở thật à?”
Lương Duệ Tư gật đầu: Ở bên kia tiện hơn.
Đàn ông trưởng thành hẳn là cần chút không gian riêng tư. Lương Phinh Đình nghĩ nghĩ, cũng không tiếp tục khuyên. Duệ Tư cũng có suy nghĩ của chính mình.
“Hôm qua Nghiêm Hạo gọi tới, kế hoạch hẳn là tuần sau tới thành phố L. Tài liệu miếng đất kia chị cũng nhìn rồi, tổng thể không có vấn đề gì.” Lương Phinh Đình nhìn anh nói, “Đi xem thế cũng chỉ để cho Nghiêm Hạo yên tâm thôi, thành phố L vốn là thành phố du lịch, có biển có đảo, em coi như đi giải khuây cũng được.”
Lương Phinh Đình nói xong mới phát hiện mình hơi lỡ lời.
Lương Duệ Tư rõ ràng cũng nhận thấy điều đó, cười cười: Em tới đó chơi thật mà.
Lương Phinh Đình bật cười.
“Chuyện phẫu thuật kia... em suy nghĩ kỹ chưa?”
——Em hẹn rồi. Đi thành phố L về rồi làm luôn.
“Định bao giờ thì báo cho bố mẹ?”
Lương Duệ Tư yên lặng một phen, dùng thủ ngữ nói: Làm xong rồi tính.
Trong phòng khách lớn như vậy chỉ còn một mình Lương Phinh Đình. Cô nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, khe khẽ thở dài.
Nhìn màu này là biết Lương Duệ Tư có lẽ không muốn nói cho bố mẹ. Giữa hai người họ chung quy lại vẫn là tồn tại khoảng cách không nhỏ.
Lương Duệ Tư đi ra cửa chính biệt thự liền nhìn thấy ánh đèn vàng mờ ảo bao trùm lên khoảng sân.
Ánh đèn hơi chói chiếu vào khiến Lương Duệ Tư nhẹ híp mắt.
Người giúp việc mở cổng lớn ra, một chiếc xe Ferrari màu đỏ rồ ga chạy vào, cua gắt một vòng rồi dừng nơi giữa sân.
Hứa Mộ từ trên xe bước xuống, một thân nồng nặc mùi rượu lắc lắc chiếc chìa khóa trong tay.
Lương Duệ Tư liếc anh ta một cái, dời mắt đi chỗ khác.
“Không phải Duệ Tư đây sao? Hôm nay sao lại rảnh rỗi mà về nhà ăn cơm thế này?”
Hứa Mộ một mặt xuân phong đắc ý, dừng chân trước mặt Lương Duệ Tư.
Bề ngoài anh ta không tồi, chỉ là lúc so sánh với Lương Duệ Tư lại có mấy phần tục.
Hai tay Lương Duệ Tư đút trong túi nhìn Hứa Mộ, nhẹ gật đầu rồi cất bước rời đi.
Hứa Mộ lắc lắc đầu, nhìn thân ảnh Lương Duệ Tư dần biến mất trong màn đêm.
Người giúp việc đóng cổng lớn lại, Hứa Mộ thu lại ánh mắt, xùy một tiếng. Sau đó sửa sang lại đầu tóc, duỗi tay mở cửa nhà.
“Vợ ơi, anh về rồi!”
- -
Mấy ngày nay thành phố S thời tiết tốt vô cùng. Ánh nắng bao trùm lên vạn vật, xa xa là bầu trời xanh ngắt. Nơi sân bay dòng người vẫn qua lại không ngớt.
Hà Nhuế mặc một chiếc áo trễ vai phối cùng quần jean, vai đeo balo ngồi chán chê trên chiếc ghế chờ khu VIP.
Vài phút sau, Nghiêm Hạo và Lương Duệ Tư sóng vai đi tới. Hà Nhuế nhìn thấy liền nhanh chóng tháo kính râm vẫy vẫy tay với hai người họ.
Lương Duệ Tư nhìn thấy cô nàng thì cười khẽ.
Hà Nhuế cũng cười thẹn.
Nghiêm Hạo thì trực tiếp ngồi xuống ngay bên cạnh.
“Lại đổi kiểu tóc à?”
“Đúng thế. Đẹp không?”
Lần này Hà Nhuế cắt thành tóc ngắn, để lộ vành tai trắng nõn đính vài chiếc khuyên kim cương chói mắt.
Khóe miệng Nghiêm Hạo giật giật: “Cũng được.”
Lương Duệ Tư cúi đầu nhìn giờ, sau đó cũng cảm giác được Hà Nhuế đứng lên. Phản ứng đầu tiên của anh là quay đầu nhìn về phía lối vào.
Trì Tĩnh ăn mặc rất thoải mái. Chiếc áo sơ mi trắng cùng chân váy ngắn, bên ngoài khoác chiếc áo màu hồng nhạt kiểu dáng đơn giản.
Từ xa chậm rãi bước về phía bên này.
Theo sau cô là Thư Luật đang một tay xách đồ một tay gọi điện thoại.
Dáng người cao ngất, bước chân không nhanh không chậm.
Hai người bọn họ mà chỉ xách một cái túi. Nghiêm Hạo liếc nhìn Lương Duệ Tư một cái, đứng dậy đi qua hàn huyên vài câu với Thư Luật.
Lương Duệ Tư rũ mắt, cũng theo đó đứng lên.
- -----------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~