Một Đời Ngọt Ngào

Chương 6: Chương 6: Chúng ta kỳ thực không quen nhau




“Ồ, đây là em gái nhà ai dáng vẻ đáng yêu như vậy? An Trúc, cậu sẽ không lừa gái vị thành niên đó chứ? Em gái muốn anh hỗ trợ báo nguy không?”

An Thế Trúc lấy tay cầm điện thoại ra, không biết gọi điện thoại cho ai: “Tòa soạn báo Hoa Hạ phải không? Tôi vừa trông thấy Vân Triết của công ty truyền thông Vân thị, đang ở khách sạn cùng một ngôi sao thuê phòng!”

Vân Triết: “Này!”

Vân Triết vội vã tiếp đón mỹ nữ đeo kính râm đứng đằng sau, nói vài câu ngắn gọn rồi rời đi.

An Thế Trúc giới thiệu Vân Triết cho Cố Thiến Thiến, Cố Thiến Thiến kinh ngạc: “Tôi trước đây đã gặp qua anh ta rồi sao?”

“Khi đó 9 tuổi, Vân Triết tới nhà của anh chơi, cầm rắn đồ chơi dọa em, em thả chó cắn cậu ta, còn nhớ rõ không?”

À, Cố Thiến Thiến nhớ ra rồi, Vân Triết cũng không phải là người tốt gì, cùng An Thế Trúc cá mè một lứa, cô lúc ấy đang ở ngoài vườn hoa biệt thự cùng “Thiến Thiến” chơi đùa, Vân Triết đột nhiên lấy con rắn đồ chơi ra quăng đến trước mặt cô, dọa cho cô chết khiếp, cô khóc to làm cho “Thiến Thiến” chạy lên cắn đối phương, sau đó Vân Triết liền bị đưa đi tiêm vắc-xin phòng bệnh …

Sau đó Cố Thiến Thiến bị mẹ Cố hung hăng giáo huấn một trận, không bao lâu sau nhà bọn họ liền chuyển đến thành phố C, lúc ấy cô còn thấy rất may mắn, đứa nhỏ hư đốn kia bị “Thiến Thiến” cắn, hẳn là không thể tìm cô gây phiền toái nữa.

Ngày hôm sau, An Thế Trúc đưa cô đến trường học, bắt đầu quân huấn, nơi quân huấn là trong một quân doanh ở thành phố B, một lúc sau, những nam nữ xa lạ bắt đầu huấn luyện.

Sau khi quân huấn kết thúc, Cố Thiến Thiến cùng ba nữ sinh vừa đi đến cửa ký túc xá, chợt nghe thấy điện thoại reo, là An Thế Trúc.

“Nhìn ra ngoài xem.”

Cố Thiến Thiến cầm điện thoại ngó ra ngoài xem, trông thấy xe An Thế Trúc ở đối diện ký túc xá, cô cùng bạn học tạm biệt, rồi đi đến chỗ An Thế Trúc, “Không phải bảo anh không cần tới sao? Tôi tự mình trở về là được.”

An Thế Trúc khẩu khí trào phúng nói: “Bị bắt cóc phải làm sao bây giờ? Nhanh lên xe, mẹ anh đã làm một đống đồ ăn chờ em.”

Cố Thiến Thiến hừ một tiếng, mở cửa xe ngồi xuống, An Thế Trúc một bên lái xe một bên quan sát rồi nói: “Thắt dây an toàn vào.”

Cố Thiến Thiến nổi giận nói: “Không thắt!”

An Thế Trúc dừng xe lại nhìn cô một cái, sau đó nghiêng người nửa người đè sang chỗ cô, Cố Thiến Thiến hoảng sợ, lo lắng nói: “Anh muốn làm gì?”

Hai khuôn mặt cách nhau thật sự rất gần, An Thế Trúc ngẩng đầu nhìn Cố Thiến Thiến một cái, hô hấp của anh mơ hồ phảng phất phun lên gương mặt cô, An Thế Trúc chậm rãi kéo dây an toàn qua thắt giúp cô: “Thắt dây an toàn, em nghĩ rằng anh đang làm gì em?”

Cố Thiến Thiến: “…” Cô nghĩ đến…, cô ước gì có một cái hố để đem mình đi chôn.

Khi quân huấn An Thế Trúc một ngày ít nhất hai lần gọi điện thoại cho cô, ngẫu nhiên còn có tin nhắn, thường xuyên được Ngôn Tĩnh hỏi: “Bạn trai cậu sao? Có phải là cậu bạn cùng học trung học lần trước hay không?”

Cố Thiến Thiến nói quanh co nửa ngày, nói không nên lời, nhưng trong đầu óc cô khoảng thời gian này toàn nghĩ đến từ “cô dâu nhỏ”.

Nên An Thế Trúc vô cùng bình thường tới gần cô, cô đều đột nhiên có hơi mất tự nhiên, trước kia cô bổ nhào vào lòng An Thế Trúc, cũng không có cảm giác gì, cho tới bây giờ cũng không coi An Thế Trúc là một người đàn ông, nhưng ngày đó lúc xem phim, cô sờ soạng phải tiểu huynh đệ của An Thế Trúc, cô đột nhiên phát hiện, An Thế Trúc hình như cũng là một người đàn ông.

An Thế Trúc thắt xong dây an toàn, cũng không có ngồi lại chỗ mình, ngược lại dựa vào càng gần, anh nhìn chằm chằm gương mặt của cô, hỏi: “Tại sao em đỏ mặt?”

Cố Thiến Thiến còn thật sự nhìn chằm chằm đỉnh xe: “Nóng!”

“Thật không?” Giọng nói của An Thế Trúc có vẻ như không chút để ý, anh đột nhiên cười khẽ một tiếng, cô nhóc kia dường như có xu thế thông suốt rồi. Mình có nên có động tác nhanh hơn hay không?

Cố Thiến Thiến bị anh cười đến tâm hoảng ý loạn, hận không thể chui vào hố, cô giả bộ bình tĩnh, không chớp mắt nhìn chằm chằm một hướng, thình lình nghe thấy tiếng tin nhắn di động vang lên, cô vội vàng lấy ra xem, là tin nhắn của Ngôn Tĩnh:【Chúng mình đều nhìn thấy hai người ở trong xe hôn môi nhé!】

Cố Thiến Thiến không nói gì nhìn những chữ trên tin nhắn, chỉ cảm thấy như sét từ trên trời giáng xuống đầu.

Cô rất nhanh trả lời tin nhắn:【Cậu nhìn lầm rồi!!! Anh ta giúp mình thắt dây an toàn!!!】

Ngôn Tĩnh:【Haha! Giải thích chính là che giấu! Lần trước còn nói là anh trai cậu, có một chị khóa trên nói cho mình biết An học trưởng họ An, mình chỉ là không vạch trần cậu, khi nào thì mời bọn mình ăn cơm!】

Cố Thiến Thiến:【Anh ta là anh trai nhà hàng xóm mình, thật sự là anh trai! Chỉ là thắt dây an toàn thôi!】

Ngôn Tĩnh:【Được rồi, thắt dây an toàn, bạn trai cậu rất cẩn thận.】

Cố Thiến Thiến ngón tay giật giật, vừa viết vài chữ lại xóa, cô nhụt chí, lại một lần nữa bị An Thế Trúc hủy danh dự, lúc học trung học coi như không tính, dù sao khi đó mẹ Cố không đồng ý, cô cũng không có hứng thú, nhưng đây là đại học, bây giờ cô cũng sẽ tưởng tượng mình có một tình yêu ngọt ngào được không, cuộc sống đại học tốt đẹp còn chưa bắt đầu, An Thế Trúc lại đến quấy rối.

Cố Thiến Thiến căm giận đem điện thoại cất vào trong túi, tức giận trừng mắt nhìn An Thế Trúc: “Anh về sau đừng tới đón tôi được không? Đều bị người khác hiểu lầm, kỳ thật chúng ta cũng không thân quen đến vậy!”

An Thế Trúc trong lòng trầm xuống, không thân quen? Cô đây là muốn phủi sạch quan hệ sao? Anh vừa lái xe vừa chậm rãi nói: “Quả thật không thân quen, chỉ là tuần trước chúng ta còn cùng ngủ trên một cái giường.”

Cố Thiến Thiến: “…”

An Thế Trúc nghiêng đầu cười với cô, lộ ra hai hàm răng trắng noãn, răng nanh lòe lòe sáng lên: “Em muốn giải thích hiểu lầm với ai? Anh giúp em giải thích với hắn ta, chúng ta quả thật là không quen!”

Hai người đấu võ mồm Cố Thiến Thiến cho tới bây giờ cũng chưa thắng lần nào, lúc nhỏ cô còn có thể dùng cách khóc, chuyển bại thành thắng, trưởng thành rồi, cô cũng ngại khóc, vì thế phát hiện mình hình như chỉ có thể giương mắt nhìn.

Cố Thiến Thiến hừ một tiếng: “Cảnh cáo anh, đừng trở ngại tôi yêu đương, tôi đã học đại học, mẹ tôi cũng đồng ý rồi.”

Sắc mặt An Thế Trúc khẽ biến, mình đợi lâu như vậy mới đợi được cô lớn lên, người nào không có mắt dám nẫng tay trên của anh, An Thế Trúc trong lòng cười lạnh, miệng lại nói : “Thế nào? Có người trong lòng ? Vừa vặn để anh kiểm tra hắn ta xem!”

Cố Thiến Thiến đánh giá An Thế Trúc, người này lại có lòng tốt như vậy? Sẽ không lừa gạt thu thập tin tức sau đó đi báo cáo cho mẹ Cố đi?

Cố Thiến Thiến cảm thấy như thế mới giống An Thế Trúc, cô uy hiếp nói: “Anh lại phá hư, tôi sẽ không để cho anh yên.”

“Ồ, anh thật chờ mong em không để cho anh yên.”

An Thế Trúc nói không sao cả, trong lòng cũng trầm xuống, chẳng lẽ là thời điểm quân huấn? Cô vừa mới đến thành phố B chưa đến nửa tháng, An Thế Trúc tự nhận mình trông cô cũng rất nghiêm, xem ra còn phải tăng mạnh phòng bị, An Thế Trúc yên lặng đem cấp bậc phòng vệ nâng đến bậc cao nhất, sau đó chuẩn bị nói bóng nói gió, loại chuyện này tốt nhất là để cho mẹ An xuất quân.

Cố Thiến Thiến ở trong lòng nói thầm: Chờ mong cô không để yên? Lời này giống như có chút không thích hợp, như vậy nghe có chút giống…

Cố Thiến Thiến không nói với anh nữa, nghịch điện thoại di động, An Thế Trúc nhịn một lát, hỏi: “Em thích loại người như thế nào?”

Cố Thiến Thiến đầu cũng không nâng trả lời, “Không biết.”

An Thế Trúc trong lòng vui vẻ, xem ra hẳn là không có người trong lòng, qua hơn mười giây Cố Thiến Thiến lại bổ sung một câu: “Dù sao cũng không phải người như anh.”

An Thế Trúc: “…”

Anh rất muốn hỏi: Người như anh thì làm sao? Muốn tiền có tiền, muốn gương mặt có gương mặt, nhân phẩm tốt! Lại là xử nam! Rõ ràng rất nhiều người thích anh!

Trở lại Tĩnh Thủy viên, Cố Thiến Thiến trở về phòng tắm rửa, An Thế Trúc đi tìm mẹ An.

Mẹ An có chút không kiên nhẫn nói: “Có việc con nói mau, lén lút.”

An Thế Trúc trầm mặc một chút, đây thật sự là mẹ anh? Bà mới là mẹ của Cố Thiến Thiến đi?

“Cô ấy giống như có người trong lòng, mẹ giúp con hỏi thăm một chút.”

Mẹ An đề cao âm lượng: “Ai? Thiến Thiến?”

Mẹ An nở nụ cười: ” Đáng đời thằng nhóc con, ai kêu con trước đây luôn bắt nạt Thiến Thiến, bây giờ người ta không thèm thích con đúng không.”

An Thế Trúc căm tức nghĩ: Khi đó anh mới mấy tuổi, mẹ mình không quý mình, mỗi ngày yêu con bé nhà khác, anh có thể không ghét Cố Thiến Thiến sao, chọc ghẹo cô là chuyện bình thường đúng không? Sau mỗi lần làm cô khóc, không phải sau đó anh cũng đã dỗ cô sao?

“Bây giờ con đối với cô ấy không phải rất tốt sao? Cô ấy luôn nhớ kỹ chuyện trước kia, con từ lúc 9 tuổi đã không bắt nạt cô ấy nữa, đều là cô ấy khóc cho con nhìn. Cố Tiểu Xuyến chính là lòng dạ hẹp hòi!”

Mẹ An cười mắng: “Chính con lòng dạ hẹp hòi, còn nói Thiến Thiến lòng dạ hẹp hòi.”

“Mẹ, người lát nữa nhớ đi hỏi thăm!” An Thế Trúc gọi thêm vài tiếng, mẹ An mới nói: “Vậy được rồi, mẹ đi hỏi một chút, trông thật giống như mật thám.”

An Thế Trúc vội vàng nói: “Chẳng lẽ mẹ không muốn cô ấy làm con gái mình.”

“Được rồi được rồi, mẹ xem rõ ràng là con muốn lấy Thiến Thiến làm vợ, đừng lấy chuyện của mẹ ra làm cớ!”

Cố Thiến Thiến tắm rửa xong, một bên lau tóc một bên đi xuống dưới lầu, An Thế Trúc lôi kéo tay áo mẹ An, dùng ánh mắt ý bảo bà nhanh đi.

Mẹ An lắc lắc tay: “Gấp cái gì, buổi tối hỏi”.

An Thế Trúc cảm thấy sốt ruột: “Đợi buổi tối thì muộn mất!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.