Một Đời Như Mộng

Chương 18: Chương 18




Sau bữa tối, Tử Mâu đi tới phòng của Liễu Mộng Dĩ, vừa vào cửa đã thấy không có một bóng người, cơm vừa nãy đưa tới vẫn đặt ở trên bàn, không hề có dấu hiệu đã đụng qua.

Tử Mâu gọi thị nữ đến hỏi, mới biết Liễu Mộng Dĩ đã tới dược các từ sáng sớm.

Tử Mâu kinh ngạc, hỏi kỹ càng thêm một chút, mới biết thì ra mấy ngày nay y đều giam mình trong dược các. Nếu có người tới, thị nữ sẽ lấy lý do luyện công để ngăn lại.

Sau khi Tử Mâu biết chuyện này, tâm trạng vô cùng bất an, nàng chạy đến dược các, quả nhiên thấy bên trong có ánh sáng. Tử Mâu vừa bước vào đã bị tình trạng bên trong làm cho khiếp sợ, không chỉ các loại sách bày la liệt trên sàn, mà toàn bộ ngăn kéo tủ thuốc đều bị kéo loạn đến sắp hỏng, khắp nơi đều là thuốc dẫn.

Liễu Mộng Dĩ ngồi sau bàn, y ngửa đầu tựa lưng vào ghế, mệt mỏi đến mức Tử Mâu bước vào cũng không hề phát hiện.

“Các chủ.”

Tử Mâu khẽ gọi một tiếng, đi tới trước mặt y, lúc này Liễu Mộng Dĩ mới mở mắt nhìn về phía nàng.

Da Liễu Mộng Dĩ vốn tái nhợt, giờ đây lại càng không chút huyết sắc, y nheo mắt nhìn Tử Mâu một hồi lâu, sau đó mới nhận ra.

“Là Tử Mâu sao.”

Thanh âm của Liễu Mộng Dĩ mệt mỏi vô lực, Tử Mâu nghe mà giật mình không thôi.

“Các chủ, ngài không sao chứ?” Tử Mâu nhanh chóng bước đến cạnh y, nhưng suýt bị những thứ trên mặt đất làm cho vấp ngã.

Liễu Mộng Dĩ thấy thế, liền trấn an, “Ta không sao. Chỉ là đọc sách quá lâu nên mắt hơi nhức, giờ nhìn không rõ chút thôi.”

Tử Mâu trong lòng quýnh lên, một cước đá văng những thứ vướng víu, bước nhanh về phía trước. Hai tay Liễu Mộng Dĩ đặt lên bàn, ngón tay xoa nắn thái dương, để bản thân có thể tỉnh táo hơn một chút.

Tử Mâu ngồi xổm trên mặt đất thu dọn sách vở, Liễu Mộng Dĩ thẫn thờ nhìn nàng. Y cau mày, xốc lại tinh thần tiếp tục nghiên cứu.

Bỗng nhiên, Tử Mâu nghe Liễu Mộng Dĩ kịch liệt ho khan, như đang dồn nén thứ gì, khuôn mặt vốn tái nhợt giờ đột nhiên ửng đỏ.

Tử Mâu vội buông những thứ trong tay xuống, đi tới bên cạnh Liễu Mộng Dĩ, trên mặt Liễu Mộng Dĩ là vẻ khổ não mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy.

Y cau mày, dường như lo lắng nhưng lại không biết làm sao, “Vẫn thiếu một loại thuốc dẫn, chỉ còn một ngày nữa thôi.”

Thanh âm Liễu Mộng Dĩ có chút run rẩy, như đang cố nén hơi thở gấp gáp.

“Cái gì cũng nghĩ không được, cái gì cũng nghĩ không ra.”

Có vẻ Liễu Mộng Dĩ không phải đang nói với Tử Mâu, mà là tự thì thào với chính mình.

Tử Mâu cảm thấy khó chịu vô cùng, khóe mắt ửng đỏ, xưa nay nàng chưa từng thấy qua Liễu Mộng Dĩ thất thần đến vậy.

Y hoang mang, lo lắng, bối rối, dùng hết toàn bộ thời gian giam mình trong dược các tăm tối. Nhưng thân thì ở, mà hồn lại không ở.

Thời gian chỉ còn một ngày, nên y nhất định phải phối chế ra giải dược.

Khổ nỗi chính vì chỉ còn một ngày, nên y không còn bình tĩnh để nghiên cứu.

Những gì Liễm Quân nói hôm đó vẫn luôn quanh quẩn bên tai, không ngừng vang lên trong đầu Liễu Mộng Dĩ, y cũng không hiểu cảm giác này rốt cuộc là gì, nhưng đau đớn này khiến y không thể chịu đựng thêm được nữa.

Tựa như một người bị lạc lối trong mê cung, càng sốt ruột thì càng không thấy đường ra, không khí trở nên ngột ngạt, khiến y hít thở không thông.

Liễu Mộng Dĩ cảm giác độc khí đang chạy tán loạn trong cơ thể, y điều hòa hơi thở rồi dùng nội lực để cưỡng chế. Dược các vắng vẻ tăm tối khiến y tĩnh tâm lại, nhưng rất lâu sau mới có thể mở mắt.

Liễu Mộng Dĩ thở dài, nhìn Tử Mâu.

Tử Mâu vẫn đứng cạnh y, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, khóe mắt ửng đỏ. Liễu Mộng Dĩ nhớ rất rõ, từ nhỏ Tử Mâu đã không khóc không nháo, số lần rơi nước mắt là vô cùng ít.

Liễu Mộng Dĩ đương nhiên biết Tử Mâu đang lo lắng cho mình, y thấy áy náy, dời đi ánh mắt.

Dược các vô cùng yên tĩnh vắng vẻ, một lúc sau, Liễu Mộng Dĩ mới bình thản nói, “Tử Mâu, mang Linh Tiên thảo và Mộng Tình đan tới đây.”

Tử Mâu nghe xong chấn động, nàng thất thần nhìn Liễu Mộng Dĩ, dường như là không thể tin nổi lời y nói.

Linh Tiên thảo, Mộng Tình đan, Hồn Hương Cam dịch và Thiên Chuyển Hàn đan, bốn thứ này được xưng là thánh phẩm trong các loại dược. Vốn dĩ Tử Mâu và Lan Tự sưu tầm những thứ này là để hỗ trợ Liễu Mộng Dĩ luyện công.

Băng Hàn Vô Võng công dùng độc để luyện, càng luyện đến tầng cao, đau đớn do độc khí mang lại càng lớn.

Vì ước hẹn mười năm, Liễu Mộng Dĩ đã phải rút ngắn thời gian tu luyện, vội vàng như vậy đồng nghĩa với việc đau đớn sẽ càng khủng khiếp.

Mà mấy thứ dược này, là để dành lúc luyện công, dùng chúng khắc chế độc tính.

“Muốn giải độc Ly Hồn, ngoại trừ máu của ta, các loại thuốc dẫn trong các đều không thể dùng. Ta không có thời gian để rời đảo tìm kiếm, Mộng Tình đan thiên về tính hàn, tương tự với máu của ta.”

Ngữ khí Liễu Mộng Dĩ rất thản nhiên, tựa như đang nói chuyện phiếm mà thôi.

“Còn giải dược của Tu La thì thiếu hai loại thuốc dẫn, cũng chỉ có thể dùng Linh Tiên thảo để thay thế.”

Tử Mâu biết những thứ này là thánh phẩm trân quý, chúng có thể thay thế rất nhiều loại thuốc dẫn khác, nhưng nàng cũng biết chúng quan trọng với Liễu Mộng Dĩ đến thế nào, đau đớn phải chịu đựng khi tu luyện tầng thứ mười của Băng Hàn Vô Võng công, bản thân nàng cũng không dám tưởng tượng

Tử Mâu vô cùng căng thẳng, nàng bỗng quỳ gối trước mặt Liễu Mộng Dĩ, khẩn cầu nói, “Các chủ hãy để Tử Mâu đi cùng Liễm Quân, mấy thứ thuốc dẫn còn thiếu, vô luận thế nào Tử Mâu cũng sẽ tìm ra.”

Liễu Mộng Dĩ hơi nhíu mày, lắc đầu, “Đi nơi nào tìm? Phải tìm bao lâu? Cậu ấy không thể một ngày thiếu máu của ta, huống chi vị Vương gia kia còn có thể duy trì được bao lâu?”

Tử Mâu biết Liễu Mộng Dĩ nói không hề sai, nhưng nàng vẫn khăng khăng, “Các chủ, nếu không có hai thứ này, chỉ dựa vào Hồn Hương cam dịch ngài làm sao chịu đựng được đau đớn khi luyện công. Còn Ly Hồn và Tu La, dù sao cũng sẽ có biện pháp giải.”

Liễu Mộng Dĩ khẽ cười, hỏi ngược lại, “Biện pháp gì? Ta dẫn theo Liễm Quân đi khắp nơi tìm thuốc, còn ngươi canh giữ ở vương phủ cố giữ lại cái mạng của Vương gia sao?”

Liễu Mộng Dĩ nhớ lại hai ngày trước khi Liễm Quân nói muốn ly khai, vội vàng như vậy, không hề có chút lưu luyến, trà còn chưa uống xong đã rời đi.

Quả thật trong lòng Liễu Mộng Dĩ không hề muốn, thậm chí suýt nữa đã nói ra từ “Không”. Thế nhưng khi Liễm Quân đi rồi, y dần bình tĩnh lại, có khi đây cũng không phải là chuyện xấu.

Độc tính phản phệ đồng nghĩa với điều gì y đương nhiên hiểu rõ, chưa nói một thân võ công của y khiến đời này không thể động tình, trận chiến trên đỉnh Tuyên Sơn kia có thể giữ được tính mạng hay không chính y còn không nắm chắc, vậy thì sao y có thể suy nghĩ thêm điều gì khác.

“Không muốn vướng mắc càng sâu, chi bằng nhanh chóng kết thúc.”

Lời tuy nói như vậy, nhưng thực ra, chính thái độ vội vàng kiên quyết của Liễm Quân mới là nguyên nhân khiến y quyết tâm. Lúc đáp ứng trong vòng ba ngày sẽ phối ra giải dược, y đã quyết định sẽ kết thúc. Một khi độc đã được giải, bọn họ còn gì để ràng buộc nhau nữa?

Tử Mâu kiềm lại nước mắt, thần sắc thê lương, lát sau mới nói, “Các chủ, ngài có thể vì Liễm Quân mà hy sinh đến thế sao.”

Liễu Mộng Dĩ nhăn mày, đôi môi mím chặt, như sợ chỉ cần hé miệng là sẽ thốt ra điều gì.

Ánh mắt y dừng trước Tử Mâu, một lúc sau, mới thở dài nói, “Đêm đó, người ở bên ngoài là ngươi đúng không.”

Tử Mâu kinh ngạc, nàng đương nhiên biết Liễu Mộng Dĩ đã sớm phát hiện ra mình, chỉ là nàng hiểu được một khi Liễu Mộng Dĩ nhắc đến chuyện này, đồng nghĩa với việc thừa nhận câu hỏi của nàng.

“Các chủ, xin lỗi, nếu không phải do ta...”

Liễu Mộng Dĩ lắc đầu, dịu dàng vuốt tóc Tử Mâu, tựa như ngày đó khi cứu nàng ra vậy. Đây không phải lỗi của nàng, người biết không thể động tình mà hết lần này này đến lần khác cứ chìm đắm chính là y.

Liễu Mộng Dĩ nhớ khi ba người bọn họ vừa trở về Bồng Lai đảo, y ở trong rừng cây luyện kiếm, Liễm Quân đứng cách đó không xa.

Hôm ấy gió rất lớn, lá cây xào xạc, Liễm Quân ăn mặc phong phanh, từng đợt gió lạnh thổi qua, vạt áo tung bay, nhưng lại không thấy hắn lộ vẻ yếu ớt.

Hắn luôn đứng rất thẳng, không hề run rẩy, rõ ràng khuôn mặt đã đông cứng vì lạnh, nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường.

Khuôn mặt Liễm Quân khi đó không biểu lộ gì, chỉ đứng nơi đó nhìn y luyện kiếm. Ở nơi quen thuộc nhìn thấy một người xa lạ như vậy, lại khiến y cảm thấy hiu quạnh không nói nên lời.

Có lẽ bởi vì dáng vẻ này của hắn, nên y mới bảo Liễm Quân cùng đến đại đường dùng bữa tối.

Giờ đây nghĩ lại, tại sao khi đó y lại dễ dàng để một người xa lạ tiếp cận đến vậy, có lẽ ngoài sự hiếu kỳ, còn có vài phần để ý.

Buổi chiều, khi Liễu Mộng Dĩ rời khỏi viện để đến dược các, chợt thấy hoa Tình Ngữ đã nở rộ.

Nói đến cũng vừa khéo, nửa năm trước vào ngày hoa Tình Ngữ nở rộ, một người tên là Liễm Quân đã chân chính bước vào thế giới của y.

Mà hôm nay, cũng vào một ngày như thế, hắn lại quyết định rời khỏi cái thế giới đó.

Hoa Tình Ngữ, Tình Ngữ hoa, không thể động tình, vậy tại sao còn gọi là Tình Ngữ? Trồng nó tại đỉnh Linh Sơn này, không phải là châm chọc lòng người ư?

Liễu Mộng Dĩ tuy ngốc nghếch, không hiểu tình ái, nhưng không có nghĩa là y vô cảm. Muốn kiên quyết cắt đứt với người đã mọc rễ trong trái tim mình, dễ dàng như vậy sao.

May mắn Liễm Quân đã quyết định ly khai, chí ít sau khi rời đi, hắn cái gì cũng sẽ không biết. Không biết thì sẽ không áy náy, lại càng không tỏ ra thương cảm y.

Từ nay về sau, xa cách thiên nhai không thể gặp lại, có khi đây lại là kết cục tốt nhất cho cả hai.

Liễu Mộng Dĩ đã suy nghĩ thông suốt, nhưng điều đó không có nghĩa là y có thể khống chế con tim mình. Chỉ cần nghĩ tới những khoảnh khắc hai người ở bên nhau, cảm xúc lại ồ ạt kéo tới, đau đớn không nói nên lời.

Y nhất thời hoảng hốt, độc tố lập tức phản phệ, khiến y càng thêm đau đớn.

Liễu Mộng Dĩ không kịp điều khí cưỡng chế, miệng đã phun ra một ngụm máu tươi, màu đỏ sẫm nhiễm lên y phục của Tử Mâu đang đứng đối diện, dường như vị trí hôm đó của hai người đã được hoán đổi, lúc này Tử Mâu sợ hãi không thốt nên lời.

“Các chủ.”

Tử Mâu hoảng hốt gọi, thanh âm dường như không còn do nàng làm chủ nữa.

Liễu Mộng Dĩ điều chỉnh khí tức, trấn an nói, “Ta không sao.”

“Các chủ.”

Tử Mâu thét lên một tiếng kinh hãi, quỳ xuống trước mặt Liễu Mộng Dĩ, tình trạng của Liễu Mộng Dĩ giống hệt nàng hôm đó, sự đau đớn khi bị độc tố phản phệ nàng là người hiểu rõ hơn ai hết. Nàng cũng hiểu suy nghĩ của Liễu Mộng Dĩ, y làm vậy là muốn kết thúc tất cả, thế nhưng nếu không có hai loại dược vật này, thống khổ khi tu luyện tầng thứ mười sẽ đau đớn gấp trăm lần, ngay cả lão Các chủ năm đó cũng không thể sống sót nổi.

Tử Mâu đương nhiên không muốn Liễu Mộng Dĩ vì động tình mà bị độc tố phản phệ, nhưng lại càng không muốn Liễu Mộng Dĩ luyện công gặp nguy hiểm.

“Tử Mâu, đi lấy dược tới đây.” Liễu Mộng Dĩ lúc này đã điều hòa được khí tức, y bình thản nói.

“Các chủ, nếu không có Linh Tiên thảo và Mộng Tình đan, chỉ dựa vào Hồn Hương cam dịch sẽ không có khả năng sống sót qua tầng thứ mười.”

Thân thể Tử Mâu run rẩy, rõ ràng đang lo lắng sợ hãi.

Liễu Mộng Dĩ đứng dậy, sắp xếp lại mớ thuốc dẫn trên bàn, ngữ khí ôn hòa nói, “Hình như ở ngăn kéo thứ năm tầng bảy, hoặc là xung quanh đó, Tử Mâu, ngươi thử tìm xem.”

Liên tục hai ngày không ngủ, cơm cũng chưa ăn lấy một miếng, cho dù là Liễu Mộng Dĩ cũng không còn đủ khí lực thi triển khinh công lên tầng cao như vậy.

“Linh Tiên thảo không thể tiếp xúc với ánh sáng, khi lấy phải cẩn thận, đừng để hộp bị mở ra.”

Liễu Mộng Dĩ không hề có ý ra lệnh, nhưng nghe đến đây, Tử Mâu cũng đã hiểu rõ quyết tâm của y.

“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”

Lời vừa nói ra, nàng mới phát hiện giọng của mình run run.

Tử Mâu đi tới tủ thuốc, những ngăn kéo cao chót vót tầng tầng lớp lớp, lần đầu tiên khiến nàng cảm thấy bị áp bách, hít thở không thông, thậm chí nàng còn không dám ngẩng đầu nhìn. Tử Mâu ổn định tinh thần, nhảy vọt lên, nhanh chóng rút ra hai ngăn kéo, rồi lập tức an ổn đứng trên mặt đất.

Nàng tới trước mặt Liễu Mộng Dĩ, y đang cắt cổ tay để lấy máu điều chế dược. Vết thương tuy không dài, nhưng lại rất sâu, như cứa vào lòng Tử Mâu, ngay cả nàng cũng cảm nhận được đau đớn, vậy mà Liễu Mộng Dĩ lại hoàn toàn không hề để tâm.

Hứng đầy một chén máu, Liễu Mộng Dĩ tiện tay lấy một miếng vải để băng bó vết thương. Lúc Liễu Mộng Dĩ nhận dược, Tử Mâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, mãi đến khi cảm thấy hai tay trống rỗng, nàng mới phát giác vật đã bị Liễu Mộng Dĩ cầm đi.

Dù là dưới ánh sáng nến mờ ảo, Tử Mâu vẫn nhận ra khuôn mặt Liễu Mộng Dĩ không chút huyết sắc. Y thuần thục ngâm từng loại thuốc dẫn, rồi nghiền ra thành bột, cuối cùng trộn chúng lại theo một liều lượng nhất định.

Mười mấy năm qua, Tử Mâu không nhớ nổi đã bao lần chứng kiến Liễu Mộng Dĩ phối dược, vậy mà chưa bao giờ thấy y cẩn thận tỉ mỉ đến nhường này.

Và đây cũng là lần đầu tiên, sự bình tĩnh của Liễu Mộng Dĩ khiến Tử Mâu cảm thấy sợ hãi.

Từ khi y nói “Không muốn vướng mắc càng sâu, chi bằng nhanh chóng kết thúc”, Tử Mâu đã nhận ra, Liễu Mộng Dĩ không còn là một người ngoài võ công và dụng độc ra thì cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu nữa.

Liễu Mộng Dĩ không muốn tiếp tục suy nghĩ về cảm giác của mình. Dù sao đối với bọn họ mà nói, tình ái, một khi vướng vào, chắc chắn sẽ khó thoát khỏi kiếp nạn.

Đêm khuya, Liễm Quân trằn trọc mãi không ngủ được. Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, mới mơ màng chìm vào giấc mộng, đợi đến lúc hắn tỉnh dậy đã là buổi trưa.

Liễm Quân vừa mới rời giường, thị nữ đã tiến vào hậu hạ hắn rửa mặt chải đầu.

Liễm Quân có chút giật mình, từ khi hắn tới Bồng Lai đảo đến giờ, chuyện thế này là lần đầu tiên. Vừa mặc xong y phục, Liễm Quân vừa định xuất môn đã thấy thị nữ bê đồ ăn đến.

“Nguyệt sử và Nhật sử đã dùng cơm tại đại đường rồi, những thứ này là do Nguyệt sử dặn nô tì mang tới.”

Liễm Quân sửng sốt, thoáng nhìn ra ngoài trời, bình thường giờ này mới chỉ bắt đầu dùng cơm thôi mà. Hắn thấy có chút bất thường, vừa định đi tìm Tử Mâu để hỏi rõ, thì đã thấy nàng bước vào.

Tử Mâu vừa bước vào phòng, liếc thấy đồ ăn trên bàn, liền cười nói, “Sao lại không ăn gì cả, thuyền đã chuẩn bị xong rồi, một lát nữa sẽ xuất phát.”

Liễm Quân nghe vậy giật mình, bất giác thốt lên, “Sao phải gấp vậy?”

Tử Mâu thong thả đáp, “Một số đệ tử muốn ra ngoài mua ít hàng hóa, phải đi sớm để trở về trước lúc chiều tối.”

Liễm Quân vừa nghe nói xong, liền vội vàng chạy ra bên ngoài, nhưng vừa đi được vài bước đã bị Tử Mâu gọi lại.

“Ngươi không định ăn uống gì à? Ta còn có thứ này muốn đưa cho ngươi đó.”

Liễm Quân quay lại, quả nhiên thấy thị nữ bên cạnh Tử Mâu đang cầm một cái hộp gấm.

Tử Mâu thấy Liễm Quân chăm chú nhìn, liền nói, “Đây là giải dược của Ly Hồn và Tu La, còn có ngân châm và một số loại thuốc dẫn mà bên ngoài khó tìm.”

Liễm Quân có chút chấn động, thần sắc hoảng hốt, hắn hỏi, “Liễu Mộng Dĩ đâu?”

Đây là lần đầu tiên Tử Mâu thấy Liễm Quân lo lắng đến vậy, nàng không khỏi giật mình.

Không đợi nàng trả lời, Liễm Quân đã nói thêm, “Làm phiền huynh ấy lâu như vậy, trước khi đi ta cũng nên chào hỏi một câu.”

Khi Liễm Quân nói lời này, giọng nói đã có chút bình tĩnh hơn, nhưng ánh mắt lại dời đi nơi khác, dường như không muốn đối diện với Tử Mâu.

“Hôm qua Các chủ bận rộn cả đêm, lúc ta tới chỉ mới ngủ được một lát.”

Liễm Quân hỏi một cách vô thức, “Huynh ấy đã thức cả đêm để làm những thứ này?”

Tử Mâu cố gắng không nhìn đến ánh mắt quan tâm tha thiết của Liễm Quân, nàng đáp, “Đúng vậy, Các chủ đã ở lại dược các cả đêm.”

Tử Mâu nói xong còn bồi thêm một câu, “Xưa nay Các chủ vốn khó ngủ, vừa rồi phải đốt chút huân hương mới ngủ được đó.”

Lúc này Liễm Quân không còn nghe được Tử Mâu nói gì nữa, trong đầu hắn chỉ có duy nhất suy nghĩ, dù thế nào cũng phải gặp Liễu Mộng Dĩ một lần.

Hôm qua hắn còn muốn cùng ngắm hoa Tình Ngữ với Liễu Mộng Dĩ, giờ sao có thể bỏ qua như vậy chứ.

Tử Mâu vừa kéo Liễm Quân vào bên trong vừa nói, “Ngươi cứ ăn cơm trước đi đã, đợi lát nữa chúng ta sẽ đến chỗ Các chủ, có khi lúc đó ngài đã tỉnh rồi cũng nên.”

Liễm Quân nghe nói thế mới chịu ngồi xuống ăn cơm, thế nhưng cả một bàn thức ăn, hắn lại không thấy có mùi vị gì.

Ăn xong một cách qua loa, Liễm Quân nhìn Tử Mâu lấy ra từng thứ trong hộp gấm ra, hướng dẫn cẩn thận, rồi sau đó mới xếp gọn lại.

Liễm Quân tiện tay thu dọn mấy bộ quần áo, những thứ còn lại đều không mang theo.

Tử Mâu đứng ở phía sau, thấy hắn chỉ chọn mấy bộ thường mặc, bất giác cau mày, trong lòng khó chịu không nói nên lời. Nhưng khi Liễm Quân quay người lại, nàng lập tức khôi phục dáng vẻ tươi cười thường ngày.

Sau khi cùng Tử Mâu rời khỏi viện, Liễm Quân chạy thẳng tới chỗ của Liễu Mộng Dĩ, lúc đầu Tử Mâu vô cùng kinh ngạc, nhưng rồi đành phải chạy theo.

Bọn họ vừa bước vào viện, thị nữ đã nói Liễu Mộng Dĩ còn chưa tỉnh, Liễm Quân nhất thời bừng lên lửa giận.

Vừa nãy đi qua rừng cây, hắn thấy hoa Tình Ngữ đang nở rộ, cảm thấy yên tâm và cũng có chút mong đợi. Vậy nên tình huống lúc này, hắn sao có thể không bực bội chứ.

Liễm Quân vội tiến lên, đứng ở ngoài cửa nói, “Các chủ, ta muốn nói lời tạm biệt với huynh.”

Thấy trong phòng không có động tĩnh, Liễm Quân lập lại một lần nữa, hắn tưởng rằng Liễu Mộng Dĩ còn đang ngủ, nào ngờ Liễu Mộng Dĩ vẫn đang ngồi trên giường, rõ ràng đã nhiều ngày không ngủ, vậy mà giờ lại không thể chợp mắt được.

Liễm Quân thấy bên trong không có chút phản ứng, lòng chợt quýnh lên, muốn trực tiếp đi vào, vừa định đẩy cửa, thì nghe người bên trong nói, “Ta đã biết, không cần phiền phức như vậy.”

Liễm Quân hiểu được ý tứ của y, cảm thấy buồn bực không chịu nổi, cố chấp muốn đẩy cửa đi vào, nhưng rồi Liễu Mộng Dĩ lại nói, “Ta chỉ vừa mới ngủ, rất mệt. Có chuyện gì cậu cứ nói với Tử Mâu là được.”

Vừa rồi Liễm Quân quá mức nôn nóng nên bất chấp mọi thứ, lúc này nghe thấy thanh âm của Liễu Mộng Dĩ, lòng chợt run lên. Tuy xưa nay ngữ khí của Liễu Mộng Dĩ luôn đạm nhạt, nhưng chưa bao giờ lại suy yếu đến mức này.

Nhớ lại những lời Tử Mâu nói, hắn biết Liễu Mộng Dĩ lúc này đang rất mệt mỏi.

Tuy Liễm Quân vừa giận vừa không cam lòng, nhưng vừa nghĩ đến hình ảnh Liễu Mộng Dĩ vô lực nằm trên giường, hắn cũng không nỡ bắt y phải ngồi dậy.

“Cũng không phải sinh ly tử biệt, Liễm Quân ngươi sao phải gấp như vậy?” Tử Mâu bước tới trêu Liễm Quân, sau đó lại nói với người trong phòng, “Các chủ, vậy giờ ta đưa Liễm Quân lên thuyền.”

Trong phòng chỉ truyền ra một tiếng rất nhẹ “Ừm”, rồi không còn thanh âm nào nữa.

Giọng Liễu Mộng Dĩ rất nhẹ, dường như đang mơ màng ngủ, Liễm Quân thấy không nỡ nhưng lại rất muốn gặp y, nhưng rồi Tử Mâu lại nói, “Ngươi đó, không lẽ hôm nay nhất định phải gặp Các chủ ư? Cùng lắm vài tháng nữa là có thể rời khỏi vương phủ, gấp cái gì nha.”

Dứt lời, Tử Mâu kéo Liễm Quân đi thẳng, còn thốt lên, “Ôi chao, không ổn, muộn giờ mất rồi.”

Liễm Quân không kìm được quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt, lòng tràn đầy không muốn cùng lưu luyến, nhưng lại không thể đẩy cánh cửa kia ra. Cũng chẳng rõ là vì không nỡ đánh thức Liễu Mộng Dĩ, hay là vì mấy câu nói kia của y.

Liễm Quân hoảng hốt, không biết làm sao, đến khi định thần lại thì đã rời khỏi viện.

Tử Mâu nói thao thao bất tuyệt, mãi đến lúc này Liễm Quân mới nghe vào tai.

“Ta đã tính toán sơ qua, cùng lắm thì hai, ba tháng nữa là có thể rời khỏi vương phủ. Đợi đến khi ngươi trở về, trời cũng đã vào hạ, chúng ta cùng làm Liên Hoa cao được không?”

“Còn nữa, lần trước ngươi và Các chủ đi Tuyên Thành, không có mang ta theo. Ta sớm nghe nói cảnh sắc Ký Châu thiên hạ vô song, đến lúc đó chúng ta cùng đi nhé? Lan Tự chắc chắn sẽ mặt dày mày dạn bám theo, được cái Tiểu Thu rất ngoan ngoãn đáng yêu, ta thực thích đệ ấy.”

Dọc đường đi, Tử Mâu hưng phấn nêu ra một đống dự định, như là sẽ chờ Liễm Quân trở về, nghe nàng nói vậy, Liễm Quân không khỏi có chút thèm muốn.

Chẳng qua là rời đi hai, ba tháng mà thôi, chỉ cần trở về là mọi thứ lại như bình thường, còn có những ngày tháng tốt đẹp đang chờ hắn.

Nghĩ như vậy, khiến lòng Liễm Quân bớt nặng nề hơn, nhưng rồi khi đi qua rừng cây, hắn vẫn không kiềm được mà dừng bước, đứng nhìn một lát, rồi mới đuổi theo Tử Mâu.

Trên đường xuống núi, Liễm Quân không hề quay đầu lại, vậy nên hắn không hề phát hiện Liễu Mộng Dĩ đang đứng ở phía xa, chăm chú dõi theo thân ảnh của bọn họ.

Vừa rồi, khi Liễm Quân đứng nhìn rừng hoa, Liễu Mộng Dĩ cũng đang ở đầu bên kia.

Cách nhau cả một rừng cây, Liễm Quân chỉ ngẩn ngơ ngắm hoa Tình Ngữ, còn Liễu Mộng Dĩ thì đứng đó chăm chú nhìn đối phương.

Khi y thấy Liễm Quân dừng cước bộ, thất thần một hồi lâu rồi mới rời đi. Nhiều lần Liễu Mộng Dĩ muốn tiến đến, nhưng mỗi bước lại nặng tựa ngàn cân, làm cách nào cũng không thể nhúc nhích.

Cũng không phải muốn Liễm Quân lưu lại, đơn giản chỉ là luyến tiếc khi chưa được gặp mặt nói lời tạm biệt.

Khuôn mặt Liễu Mộng Dĩ lúc này không chút huyết sắc, tái nhợt như tờ giấy, nhiều ngày chưa ngủ khiến hốc mắt y lõm sâu, vô cùng tiều tụy mệt mỏi khiến ai nhìn thấy cũng không đành lòng. Liễu Mộng Dĩ sao có thể để Liễm Quân thấy hình dạng này, làm vậy chỉ khiến hắn lo lắng thêm mà thôi.

Mãi đến khi Liễm Quân và Tử Mâu đi khuất, không còn nhìn thấy gì nữa, Liễu Mộng Dĩ mới ngẩng đầu nhìn hoa Tình Ngữ.

Mặt trời buổi trưa đặc biệt chói mắt, Liễu Mộng Dĩ đã giam mình trong dược các nhiều ngày, vừa nhìn đã bị ánh sáng chiếu vào đau đớn. Y cúi đầu, vô thức xoa xoa hai mắt, nhưng càng dụi nước mắt càng chảy ra.

Vừa xuống núi, đã thấy một người đàn ông trung niên tiến tới hành lễ với Tử Mâu, Tử Mâu hỏi, “Trần Tam đâu, mọi thứ đã chuẩn bị tốt chưa?”

Người đàn ông đáp, “Xong xuôi cả rồi, đang đợi ở bờ sông. Ta sợ tiểu tử kia ngủ quên, nên sáng sớm đã bảo Liễu Tứ gọi hắn dậy.”

Tử Mâu gật đầu, sau đó quay lại nói với Liễm Quân, “Các chủ lo lắng ngươi một mình quay về Yến Đô, nên đã phái một người đi theo bảo hộ. Trần Tam này tuy nói nhiều, nhưng võ công rất cao, đối với y thuật dược tính cũng có chút hiểu biết, nếu như phương thuốc có vấn đề gì, ngươi có thể cùng hắn thương lượng.”

Liễm Quân gật đầu.

Khi bọn họ đi tới bờ sông, thì thấy một nam tử áo xanh đang lười biếng ngủ trên tảng đá, vô cùng thoải mái mà sưởi nắng, miệng còn ngậm một nhánh cỏ.

Mọi người vừa tới gần, nam tử liền lập tức thanh tỉnh, vứt đi nhánh cỏ trên miệng, mỉm cười nói, “Aizz, Nguyệt sử nha, cuối cùng các người cũng tới, làm ta đợi cả nửa ngày, nếu biết giờ này mới đi thì sáng sớm ta đã không để tên Liễu Tứ kia lôi dậy.”

Trần Tam này nói năng lỗ mãng, thái độ thì lấc cấc, thế nhưng vẻ ngoài cũng không tệ. Dáng người thuôn dài, tóc vấn gọn gàng, dung mạo có thể xem là tuấn tú, nếu như không có thái độ như phường lưu manh kia, chắc hẳn sẽ ra dáng một thư sinh.

Tử Mâu thiêu mi nói, “Ta lại thấy ngươi ngủ rất thoải mái đó chứ, còn có tâm trạng phơi nắng kia mà.”

Trần Tam kia vừa định biện giải, thì thấy Liễm Quân đang đứng cạnh Tử Mâu, y liền cung kính chào hỏi, “Vị này là Liễm Quân công tử đúng không, quả nhiên là tuấn tú xuất trần. Cậu yên tâm, Trần Tam này không có bản lĩnh gì, được cái võ công thì không tệ, chắc chắn sẽ bảo vệ cậu lên đường bình an.”

Y còn đang thao thao bất tuyệt, thì bị Tử Mâu cắt đứt, “Không chỉ là lên đường bình an, nếu như Liễm Quân có gì sơ xuất, Trần Tam, ngươi cũng không cần trở về.”

Khi Tử Mâu nói lời này, ngữ khí tuy là trêu trọc, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

Trần Tam lập tức cam đoan, “Rồi rồi rồi, ta nhất định sẽ bảo vệ Liễm Quân công tử y như bảo vệ Các chủ, bảo vệ Nguyệt sử vậy.”

Rõ ràng vẻ ngoài vô cùng tuấn tú, vậy mà lúc nào cũng bày ra bộ dáng xun xoe nịnh nọt, khiến Liễm Quân không nhịn được mà nở nụ cười.

Tử Mâu bỗng nhớ tới điều gì, nàng huýt sáo một cái, lập tức một cái bóng màu xanh bay tới đậu lên cánh tay nàng, là Thanh Ca.

“Các chủ nói, tiểu tử Trần Tam này lúc nào cũng lấc ca lấc cấc, để Thanh Ca ở bên cạnh ngươi sẽ yên tâm hơn một chút.”

Trần Tam vừa định phản đối, đã bị Tử Mâu liếc cho một cái, đành phải cam chịu nói “Phải”.

Liễm Quân vô cùng kinh ngạc.

Trước đây từng nghe Tử Mâu nói qua, Thanh Ca là do một tay Liễu Mộng Dĩ nuôi lớn, lần đó Liễu Mộng Dĩ dạy hắn điều khiển Thanh Ca cũng chỉ là bất đắc dĩ, thật không ngờ y cứ như vậy mà giao Thanh Ca cho Liễm Quân.

“Sau này Liễm Quân là chủ nhân của mi rồi, còn không mau qua đó.” Tử Mâu mỉm cười, nói với Thanh Ca.

Thanh Ca giống như là nghe hiểu tiếng người, vỗ cánh bay đến đậu lên vai Liễm Quân.

Liễm Quân dịu dàng vuốt ve bộ lông của nó, tâm trạng hụt hẫng vì không gặp được Liễu Mộng Dĩ cũng đã trở nên ấm áp.

Sau khi Tử Mâu đưa Liễm Quân lên thuyền, liền phân phó người chèo thuyền khởi hành, thuyền vừa rời bến, Tử Mâu đã hô lên mong hắn sớm ngày bình an trở về. Mãi đến khi thuyền đã đi xa, nụ cười của nàng mới tiêu thất vô tung.

Hơn nửa năm ở chung, Tử Mâu đã thực sự coi Liễm Quân là bằng hữu, để hắn rời đi như vậy lòng nàng cũng không muốn, nhưng lại không thể lộ ra vẻ khổ sở. Nàng phải khiến Liễm Quân tin tưởng, rằng ba tháng sau hắn có thể trở lại Bồng Lai đảo, thực ra ngay từ lúc đầu Tử Mâu đã dặn Trần Tam là không được để Liễm Quân quay về.

Đối với Tử Mâu mà nói, mọi thứ đều không thể sánh với an nguy của Liễu Mộng Dĩ, tất cả đều phải xếp ở vị trí thứ hai.

Thuyền vừa rời đi không bao lâu, Tử Mâu vẫn còn đứng nhìn ngoài khơi, nhưng rồi có đệ tử vội vàng mang một phong thư đến cho nàng.

“Bẩm Nguyệt sử, đây là thư mà phân đường Linh Châu vừa truyền đến.”

Tử Mâu mở thư đọc, vừa nhìn đã cau mày, thần sắc ngưng trọng, nàng nắm chắc thư trong tay, rồi nhanh chóng quay về, chưa lên đến núi đã đụng phải Lan Tự.

“Sao lại cau mày rồi.” Lan Tự đứng trước Tử Mâu, cười hỏi.

Tử Mâu bất đắc dĩ cười, lấy phong thư bị vò nhăn nhúm đưa cho y.

Lan Tự nhìn quét qua một lần, sau đó tự giễu nói, “Tử Mâu, xem ra chúng ta lại phải thỉnh tội với Các chủ rồi. Thanh Duy môn, Phượng Minh phủ, Sở gia ở Linh Châu, Nam Cung gia ở Thục Châu, không ngờ Hoa Nguyệt các chúng ta lại có bản lĩnh đến vậy, khiến cho Tứ đại môn phái trong giang hồ ký liên minh để tới phiền hà.”

Tử Mâu cắn chặt môi, nửa ngày mới nói, “Trong thư nói Tứ đại môn phái mới chỉ ước định thời gian thương nghị, việc này còn chưa đến đâu, huynh đừng có nói xui như vậy.

Lan Tự cười nhận lỗi, “Phải phải, là ta không tốt. Nhưng dù sao cũng do chúng ta làm việc thiếu gọn gàng, trộm đan dược lại bị phát hiện, việc này cần phải thỉnh tội với Các chủ rồi.”

Lời vừa nói ra, Lan Tự đã thấy mặt Tử Mâu cứng đờ.

Ánh mặt y chợt lạnh, hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

Tử Mâu đấu tranh một hồi, một lúc sau, mới nói, “Linh Tiên thảo và Mộng Tình đan, Các chủ đã dùng để phối chế ra giải dược của Ly Hồn và Tu La rồi.”

Quả nhiên, Lan Tự nghe xong thì vẻ mặt đầy khiếp sợ.

Lát sau, y mới hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng, cười châm biếm, “Xem ra chúng ta chẳng những làm không công cho kẻ khác, mà còn phải gánh thêm một trận huyết chiến nữa.”

Hết chương 15

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.