Một Đời

Chương 10: Chương 10




Đây là lần đầu tiên, tôi đi bách hóa với Tập Lãng.

Chúng tôi hai người một trước một sau mà đi, từ góc nhìn này, chiều cao của người thật hoàn mỹ, bởi vì Tập Lãng hôm nay thay đồ thường, cho nên kiểu dáng cùng màu sắc trang phục của hai người chúng tôi cũng mười phần hài hòa.

Vậy mà tôi đi phía sau người, lại không thể kềm lòng mà nghĩ, lấy khoảng cách này giữa hai chúng tôi đây, người qua đường bên cạnh cùng cô bán hàng, chắc chắn sẽ đoán không ra tôi và Tập Lãng là vợ chồng đã được ba năm, mà dù có đoán được thì chắc chắn cũng sẽ cho rằng chúng tôi là một đôi vợ chồng có thù sâu oán nặng với nhau, bởi từ cái thoáng trên mặt của người bán hàng tiệm sơmi kia, có thể thấy được sự đồng tình cùng hâm mộ đầy mâu thuẫn của cô đối với tôi.

Tập Lãng bỗng dừng bước, mà tôi còn chưa ý thức được, đầu đập vào tấm lưng rắn chắc rộng lớn của người.

“Em xin lỗi!” Tôi nhỏ giọng nói, sợ người tức giận, còn lấy tay xoa xoa lưng cho người.

Người tóm lấy tay tôi, lại chẳng nói lời nào, cau mày liếc tôi một cái, đột nhiên kéo lấy tay tôi, khoác lấy tay người.

Nhớ sau vụ trước khi ra khỏi cửa kia, Tập Lãng khuôn mặt vẫn bình tĩnh, hững hờ với tôi, nên lúc này, tôi thấy được yêu thương mà lo sợ ngẩng đầu, lại bị đập vào mắt một đôi nam nữ xa lạ.

Người đàn ông trung niên trước mặt trông bụng phệ và đầu hơi trọc, mặc tây trang đen, nhưng vóc người lại có phần lùn và thô kệch; mà người phụ nữ bên cạnh ông ta cũng còn trẻ đẹp lắm, mắt to mũi cao, tóc uốn sắc đay gợn sóng rơi lả tả bên tai, thành tục gợi cảm không lời nào tả xiết, xinh đẹp động lòng người.

“Tập Lãng? Lâu rồi không gặp!” Ngữ khí người phụ nữ kia mang theo ngạc nhiên mừng rỡ, nàng ta đi về phía Tập Lãng, cười ngọt ngào với người, “Thật không ngờ, quả nhiên là anh. A, vị này là chồng em, Mạnh Đông.”

Dáng tươi cười của nàng ta rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta tâm trí rối loạn.

Tập Lãng hơi gật đầu, giương mắt nhìn liếc qua người đàn ông tên Mạnh Đông kia, rồi nắm chặt lấy tay tôi, môi cong lên một nụ cười dịu dàng về phía tôi, “Kiều Mộng Sơ, vợ của tôi.”

Tôi rất thích người gọi tôi là “vợ”, bởi vì, một chữ này biểu tượng cho một người phụ nữ đã kết hôn có địa vị cùng thân phận, nhưng mà Tập Lãng, người lại không thường gọi tôi thế.

“Xin chào, cô Kiều, tôi là Ngô Tư Tư, là bạn học đại học của Tập Lãng.” Nàng ta cười cười với tôi, nền nã giới thiệu bản thân, sau đó lại nhìn về Tập Lãng, trong giọng nói mang phần hờn dỗi, “Tập Lãng, anh thử nghĩ mà xem, cưới một cô vợ tuổi trẻ xinh đẹp như thế này, lại không nói em hay một tiếng, để cho em hồi còn đi học toàn ngốc nghếch mà giặt quần áo cho anh...”

Lúc này, Mạnh Đông chồng Ngô Tư Tư lại đây, ông ta đề nghị bốn người chúng tôi cùng tìm một chỗ ăn cơm gần bách hóa, ôn lại chuyện cũ, nói chuyện phiếm, tôi không ngờ Tập Lãng thế mà lại gật đầu, một tiếng đồng ý.

Mạnh Đông ôm eo Ngô Tư Tư đi đàng trước, tôi ôm cánh tay Tập Lãng cùng người đi đàng sau.

Tôi quay đầu nhìn người, tầm mắt người như có như không rơi nơi đàng trước, ánh đèn trên đỉnh đầu xuyên suốt lông mi người, rọi sáng con ngươi đen thẳm của người. Còn tôi, tôi lại chợt thấy đầu mình choáng váng, có lẽ, chỉ là do ánh đèn bách hóa chói quá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.