Edit: zhuudii
Vốn dĩ phần lớn lực chú ý của Sơ Nhất đều đặt trên người Yến Hàng, còn có một phần nhỏ xíu là để quan sát chú Yến thay Yến Hàng, những cái khác cậu không hề suy nghĩ.
Lúc này tự nhiên cái phản ứng lại được, sự căng thẳng đến muộn lập tức khiến sau lưng cậu đỗ một trận mồ hồi.
Lại nhớ đến lúc chú Yến quay đầu lại, Yến Hàng còn đang nẵm tay cậu luyện gãy xương công nữa...... Có khi nào chú Yến sẽ cảm thấy hai người họ comeout thì come thôi, lại còn đến tận toà án thị uy không.
Ngạo mạn quá trời.
Sơ Nhất trừng mắt nhìn Yến Hàng, các loại cảm xúc trong lòng đều dâng lên hết, trong một chốc cái gì cậu cũng không nói được.
“Đi mấy bước anh xem thử coi,“ Yến Hàng nói, “Có đồng tay đồng chân không?”
“Có bản lĩnh thì, thì anh quay đầu lại, nhìn đi.” Sơ Nhất nói.
Yến Hàng chậc một tiếng: “Học hư rồi.”
Sơ Nhất cười cười.
Yến Hàng không dám quay đầu lại, cho dù là biết giờ chú Yến đã vào rồi, xe áp giải cũng lái đi rồi thì hắn vẫn là không dám quay đầu lại.
Loại cảm giác này Sơ Nhất không có cách nào hiểu được, chỉ biết trong lòng Yến Hàng chắc chắn có rất nhiều cảm xúc.
Ngơ ngẩn một lúc lâu Yến Hàng mới nói một câu: “Đi ra ngoài thôi, dù sao cũng nhìn thấy người rồi không cần chờ ở đây nữa.”
“Ò,“ Sơ Nhất xoay người, cũng hắn chậm rãi đi ra ngoài. Lúc này không có vụ án nào công khai thẩm vấn cho nên cả toà án cũng không có mấy người, hai người họ cứ ở đây thật sự rất chói mắt. Lúc sắp đi đến cổng lớn cậu quay đầu lại nhìn thoáng quá, “Không đợi lúc ra, ra nhìn thêm một, cái hả, hả anh?”
Yến Hàng chậc một tiếng: “Anh cứ đợi mãi ở đây chắc, để ông ấy biết anh đứng chờ ở ngoài lâu như vậy châc cười thúi đầu anh mất, không thể cho ông ấy cơ hội này được.”
“Cũng phải,“ Sơ Nhất cười gật đầu, “Vậy nếu luật, luật sư Lưu có, thể bào chữa vô, tội vậy hôm nay có, có thể ra luôn hả anh?”
“Lão Thôi nói,“ Yến Hàng nói, “Mấy vụ án như này không tuyên án ngay trên toà, phải chọn ngày, chọn ngày tuyên án xong, nếu vô tội thì lúc ấy mơis có thể phóng thích.”
“À,“ Sơ Nhất nghĩ nghĩ, “Vậy chờ ở đây, hả”
“Không chờ,“ Yến Hàng nói, “Ngày mai em phải về đi làm, em không kiếm tiền thì hai đứa mình chết đói, anh sắp thi rồi.”
“Vậy lúc thả ra, ra cần đến đón, không?” Sơ Nhất hỏi.
Yến Hàng thở dài, nhìn cậu: “Em cũng lo nghĩ ghê đó.”
“Em cũng có, có lo nghĩ cho, người khác, đâu.” Sơ Nhất nói.
“Không đón, ý của Lão Thôi là chú ấy dẫn người về là được,“ Yến Hàng nói, “Con người bố anh ấy à cũng không có quen cái loại cảnh tượngcửu biệt trùng phùng nước mắt thành sống đâu.”
“Em hiểu rồi,“ Sơ Nhất cười cười, “Vậy về thôi.”
Yến Hàng đặt vé hơn nữa đêm, một là vì tiện để sau phiên toà gặp mặt Thôi Dật và luật sư Lưu nghe chút tình huống, hai là vì vé nữa đêm rẻ.
Đối với điểm thứ hai, thái độ của Sơ Nhất là hoài nghi.
“Anh không để ý, ý rẻ,“ Sơ Nhất nói “Anh là đang để, để mai em kịp, đi làm.”
“Vậy không phải là giống nhau à?” Yến Hàng giơ hai ngón tay lên, “Tiết kiệm hai phần tiền, tiết kiệm được tiền vé lại còn có thể đi làm thêm một ngày kiếm được thêm một ngày tiền.
“........ Đúng nhỉ?” Sơ Nhất nhìn hắn.
“Rất đúng luôn nhá.” Yến Hàng nói.
“Có mình anh, anh coi kim chủ như, nô lệ vậy, vậy thôi á.” Sơ Nhất nói.
“Người duy nhất tìm một thợ sửa xe làm kim chủ cũng chỉ có anh,“ Yến Hàng nói, “Anh không đốc thúc một tí thì anh phải quay lại làm ăn xin à.”
Sơ Nhất bật cười, Yến Hàng cười theo cậu cả buổi.
Thật ra thời gian ra toà không lâu, ngắn hơn nhiều so với Sơ Nhất tưởng.
Trưa cậu và Yến Hàng tùy tiện ăn chút đồ ở khách sạn, Thôi Dật và luật sư Lưu đã về đến rồi.
“Anh đến phòng họ nói chuyện,“ Yến Hàng nói, “Em ngủ tí đi.”
“Ừm.” Sơ Nhất đáp lời.
Thật ra cậu muốn đi theo nhưng thấy không thích hợp lắm.
Chỉ yếu là cậu cứ cảm thấy lần ra toà này phải chạy từ sáng đến tối, nếu không sao có thể đem tinh lực mấy năm nay của chú Yến. Những thứ đoa bất luận là đúng hay hay, bất luận người khác có hiểu được hay không thì cũng cần được làm sáng tỏ.
Đối với cậu mà nói, chú Yến không chỉ là là nghi phạm liên quan đến án mạng hai mạng người, chú Yến giống như là một cuốn sách xưa, nếu không lật xem từng trang thì không hiểu rõ được.
Sau khi Yến Hàng đi đến phòng của Thôi Dật, Sơ Nhất ngồi trên giường ngơ ngẩn thật lâu sau đó mở TV lên.
Khi nghe thấy được âm thanh quen thuộc, cậu mới phát hiện mình đã hai năm không xem đài truyền hình bản địa mà cậu xem từ nhỏ đến lớn này rồi.
Lúc này đang chiếu một talk show, mấy MC vô cùng ngại ngùng mà nói chuyện, trước đây bà ngoại rất thích xem, mấy chương trình như này sẽ thường nói đến chuyện nhà, nội dung như mẹ chồng con dâu đánh nhau, con cái đánh đập cha mẹ đồ này nọ, lần nào bà ngoại xem cũng cười khằn khặc, nhà ai có chút không vui vẻ, cho dù có là trở trên TV thì bà cũng sẽ vô cùng vui.
Sơ Nhất xem một hồi, phát hiện hai năm không xem vậy mà mấy MC vẫn là những người cũ, đến kiểu tóc cũng chưa đổi kiểu mới, nhưng rõ là có thể nhìn ra đã già rồi.
Cảm giác rất thần kì.
Cũng đột nhiên có chút giật mình, bây giờ đột nhiên nhìn thấy mẹ, cậu có thể có cảm giác y như vậy không?
Có điều không biết còn có thể gặp lại hay không.
Cậu dựa vào giường, cứ như vậy mà mở to mắt nhìn TV.
Cảm giác mình vẫn còn tỉnh táo nhưng chắc là ngủ mất rồi.
Bởi vì cậu không biết Yến Hàng vào phòng lúc nào, Yến Hàng vỗ lên mặt cậu hai cái cậu mới hơi ngồi dậy, thế mà còn có cái quá trình mở mắt ra.
“Ngủ rồi à?” Yến Hàng nhìn cậu.
“Không để, để ý.” Sơ Nhất mơ mơ hồ hồ mà trả lời.
“Ngủ rồi mà còn có thể không để ý đến cơ đấy,“ Yến Hàng bật cười, “Không hổ là Cẩu ca.”
“Sao rồi?” Sơ Nhất hoàn hồnlaji, nhớ đến nguyên nhân mà Yến Hàng đi ra ngoài.
“Ý của luật sự Lưu là không có vấn đề gì,“ Yến Hàng nói, “Chú ấy nói chuyện vẫn luôn rất cẩn thận, nếu chú ấy đã nói là không có vấn đề gì vậy chắc là không có vấn đề gì thật.”
“À.” Sơ Nhất có chút kích động.
“Lần này không gọi ba em ra toà làm chứng, dùng văn bản lời khai,“ Yến Hàng nói, “Nếu có phản đối về lời khai thì sẽ gọi ba em ra toà.”
“Vậy chứng mình là, là không có phản, đối gì rồi.” Sơ Nhất nói.
“Ừm,“ Yến Hàng ngồi xuống mép giường, “Tuy rằng Lão Thôi cũng từng nói rồi, chứng cứ chủ yếu để khẳng định vô tôi không chỉ mỗi lời khai của ba em nhưng dù nói thế nào vẫn rất có lợi.”
“Lúc nào có, có thể tuyên án vậy anh?” Sơ Nhất hỏi.
“Trong vòng hai tháng,“ Yến Hàng nói, “Nhiều nhất cũng không quá ba tháng.”
“Vậy anh thi, thi xong,“ Sơ Nhất nói, “Là có thể, nhìn thấy chú, Yến rồi.”
Yến Hàng không nói gì, thở nhẹ ra một hơi, nằm ra giường.
Sơ Nhất cũng không nói gì nữa, sát lại gần hắn cũng nằm xuống cạnh giường, tiếp tục nhìn chương trình trên TV đã từng rất quen thuộc nhưng nay chỉ còn là hồi ức.
Không bao lâu sau cậu nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ của Yến Hàng.
Cậu rất không ngờ, Yến Hàng ở ngay lúc như vầy, ở trong hoàn cảnh như vầy mà tùy tiện nằm xuống cái đã ngủ rồi, so với cậu ngủ rồi mà còn không đến ý đến còn thần kì hơn.
Cậu nhẹ nhàng dịch sang bên cạnh một chút, để tránh mình có động tĩnh gì làm Yến Hàng tỉnh giấc.
Một giấc này của Yến Hàng cũng cũng khá lâu, khoảng hai tiếng, đến lúc ăn cơm tối mà vẫn chưa tỉnh ngủ.
Sơ Nhất nhìn điện thoại, xuống giường đi xuống tầng, đến bàn phục vụ gọi phục vụ đưa cơm lên.
Lúc phục vụ đưa cơm lên phòng, Yến Hàng mới thức dậy.
“Anh ngủ rồi.” Sơ Nhất đặt hai phần cơm lên bàn.
“Ừm,“ Yến Hàng cười cười, đi vào phòng tắm rửa mặt rồi đi ra, “Còn nằm mơ nữa cơ.”
“Mơ thấy gì, á?” Sơ Nhất hỏi.
“Bố anh,“ Yến Hàng ngồi xuống, nhìn đồ ăn trên bàn, “Còn có rất nhiều chuyện trước kia, giống y như hồi ức lại trước khi chết vậy......”
Lời còn chưa kịp nói xong, Sơ Nhất đã đưa tay bộp miệng hắn một cái.
“Úi,“ Yến Hàng sờ sờ miệng, “Anh nói chơi thôi nà, lực tay của thợ Sửa chữa ô tô mấy em thật là.”
“Ăn cơm đi,“ Sơ Nhất ngồi xuống, “Không mấy ngày, ngày nữa đã gặp, rồi, không cần hồi ức, ức trước khi chết.”
Đúng vậy, chắc là không bao lâu nữa là có thể gặp rồi.
Yến Hàng cảm thấy mình rất kì quái, từ khi bố xảy ra chuyện đến khi bố tự thú, tuy rằng cảm xúc của hắn dao động rất lớn nhưng cũng không giống hôm nay, nhớ bố đến không chịu được, giống như là đưa trẻ mất tuổi đầu nhớ cha đến mức chỉ muốn ngủ thôi.
Thật ra hắn không muốn điên cuồng nhớ Cáo già như vậy, cứ như hắn yêu đuối lắm ấy, không có bố thì không được nhưng hắn lại không khống chết được chính mình.
Có lẽ là đột nhiên cảm giác được thật sự có hy vọng, một tháng nữa không chừng có thể gặp lại bố rồi. Suy cho cùng thì bố cùng là trụ cột tinh thần của hắn bao nhiêu năm như thế rồi, cho dù ngon nguồn của các loại cảm giác không an toàn đều là bố vậy thì vẫn là trụ cột của hắn thôi.
“Ông tập thật, thật tốt, nghe nhiều bài, nói,“ Lúc Sơ Nhất đi làm thì dặn dò hắn, “Mấy hôm nữa là, là anh phải thi rồi, tiếng Anh của anh giỏi như vậy, thi bậc C mà, không đậu là mất, mất mặt lắm luôn.”
“Anh biết rồi.” Yến Hàng đeo tai nghe lên.
“Cũng may là không, không đăng kí bậc, B ngay.” Sơ Nhất vừa mang giày vừa nói.
Yến Hàng cầm một cuộn giấy trong tay ném qua, trúng ngay đầu Sơ Nhất.
“Cuộc sống ngắn ngủi,“ Sơ Nhất nhặt giấy lên ném lại sofa, “Quý trọng, trọng thời gian.”
Yến Hàng túm tai nghe kéo xuống, nhảy khỏi bệ cửa sổ đi nhanh lại phía cửa.
Sơ Nhất nhanh chóng cầm balo của mình lên, mở cửa chạy ra ngoài.
Đáng tiếc thang may còn cách tầng của bọn họ có hơi xa, lúc Yến Hàng đuổi ra khỏi cửa cậu còn đang đứng trước cửa thang máy.
“Quý trọng người, người đang ở trước, mắt,“ Sơ Nhất ngồi xổm xuống, ôm đầu, “Có mỗi một người thôi, đánh hỏng rồi là, là không có nữa, đâu.”
Yến Hàng đá lên mông cậu một cái: “Đứng dậy.”
“Bỏ đi anh, lỡ như hàng xóm, xóm ra ngoài nhìn thấy đánh người,“ Sơ Nhất nói, “Không tốt đâu.“. truyện đam mỹ
“Đúng ra phải livetreams em một cái.” Yến Hàng sờ sờ túi, điện thoại bỏ trong nhà không có lấy ra.
“Sau khi livetreams, hot lên lập tức đánh, đánh đập cây hái, ra tiền của mình.” Sơ Nhất nói.
“Tháng máy đến rồi kìa.” Yến Hàng thở dài.
Sơ Nhất nhìn thoáng qua màn hình, đứng lên, đi đến bên người hắn, hôn lên má hắn một cái: “Em đi nha, đi làm nha.”
“Đi đi, thời gian là vàng là bạc.” Yến Hàng nói.
Nhìn Sơ Nhất đi vào thang máy, hắn mới xoay người đi về phòng.
Sơ Nhất vô cùng thích nói “Em đi làm nha“.
Trọng điểm của cái câu này chắc là đi làm, lúc trước là một bé cún sống dè dè dặt dặt bây giờ hoàn toàn không cần dựa vào một xu nào từ nhà mà đã có thể thuận lợi bắt đầu đi làm rồi.
Cực kì đáng giá mà ngày nào cũng nhắc.
Yến Hàng ngồi trên bệ cửa sổ, cầm sách lên lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không bao lâu sao đã nhìn thấy Sơ Nhất nhìn đỉnh đầu thôi cũng biết đang cực kì vui vẻ đi ra từ trong toà nhà, đánh tay mà đi về phía trước.
Sau khi đi được hai ba mét, đột nhiên giơ cánh tay lên, giơ tay chữ V về phía sau.
Tuy là không quay đầu lại nhìn nhưng Yến Hàng biết đây là giơ với hắn, cười cả buổi, đứa nhỏ này còn biết giả ngầu cơ.
Yến Hàng thuận lợi thi xong, Sơ Nhất còn không có cảm giác là hắn đi thi, lúc cậu đi làm hắn còn chưa đi mà lúc cậu về thì hắn đã thi xong rồi.
“Sao rồi anh?” Sơ Nhất hỏi.
“Không thành vấn đề,“ Yến Hàng nói, “Tháng 11 anh lại thi cấp B.”
“Thật sự không, không thành vấn đề, à anh?” Sơ Nhất có bóng ma với mấy cái chuyện như thi cử này.
Trước khi cậu rời khỏi nhà thì lầm nào thi đều bị mẹ với bà ngoại cười nhạo ít nhất một tháng. Cho dù là sau khi lên trung cấp thành tích môn chuyên ngành của cậu lần nào cũng đứng nhất nhưng vẫn khó mà chữa khỏi ấn tượng của cậu đối với thi cử.
“Thật sự không thành vấn đề, anh cảm giác được,“ Yến Hàng nói, “Em đừng căng thẳng.”
“Ừm.” Sơ Nhất thở dài, “Hôm nay ba em, em gọi nói ngày, mốt sang.”
“Ba em cũng kì, kì kèo ghê,“ Yến Hàng nói, “Nhà cũng thuê được cả nữa tháng rồi.”
“Cả đời ông ấy, ấy cũng chỉ đổi, việc hai lần,“ Sơ Nhất nói, “Em cảm thấy ông, ông ấy sợ phải đổi, đổi hoàn cảnh bắt, đầu lại từ đầu.”
“Ông ấy còn không bằng em.” Yến Hàng nói.
“Lúc em đi, đi suy cho cùng thì,“ Sơ Nhất nghic nghĩ, “Không còn đường lui.”
Yến Hàng xoa xoa đầu cậu.
“Hy mọng ba em, em có thể nhanh, chóng tìm được việc.” Sơ Nhất nói.
“Anh cũng giúp hỏi thăm tí,“ Yến Hàng nói, “Công việc tài xế đồ chắc là không có vấn đề gì, ông ấy cũng không phải người hay gây chuyện.”
“Ừm.” Sơ Nhất đáp lời.
Ba ngồi xe lửa đến, giống như cậu năm ấy.
Lúc ra ga ông ấy giơ tay vẫy vẫy với cậu, Sơ Nhất nhìn thấy là ba cũng vẫy tay.
“Xe này chạy cũng nhanh.” Ba đi đến, xách một túi hành lý.
“Con cầm cho.” Sơ Nhất đưa tay cầm lấy túi xách.
“Nhóc con lớn rồi,“ Ba nhìn cậu, “Lần nào nhìn thấy ba cũng giật mình.”
Sơ Nhất cười không nói gì, dẫn ba đi về phía trạm taxi.
“Chỗ thuê nhà cách nơi này xa không?” Ba hỏi.
“Xa,“ Sơ Nhất, “Hai khu nữa.”
“À,“ Ba gật đầu, “Gọi xe đắt nhỉ?”
“Không sao,“ Sơ Nhất nói, “Xe buýt cũng không, không đi thẳng đến, được.”
“À,“ Ba tiếp tục gật đầu, nhìn quanh bốn phía, “Chỗ này không tệ lắm, kiến trúc nhìn cũng Tây.”
“Ba ăn gì chưa?” Sơ Nhất hỏi.
“Chưa,“ Ba cười cười, “Lát nữa đến nha hai ba con mình phải ăn một bữa ra trò.”
Sơ Nhất cười cười.
Trạng thái của ba cũng tạm, nhìn hiếu thắng hơn đợt trước nhiều. Tuy rằng có lẽ còn chưa thích ứng nhưng mà bắt đầu ở một thành phố mới vẫn làm người ta có chút chờ mong.
Sau khi dẫn ba đến nhà thuê, ba đi một vòng trong nhà: “Tốt lắm, đủ ở.”
“Xung quanh cũng, cũng rất tiện.” Sơ Nhất nói.
“Ừm, lát nữa đến quán cơm trước cửa ăn đi, nhìn khá tốt,“ Ba nói xong thì lấy túi xách qua, “Nào, ông bà con gửi cho con một đống đồ ăn.”
“À.” Sơ Nhất nhanh chóng đi qua.
“Còn có của Năm sao,“ Ba nói, “Năm sao là...... Yến Hàng nhỉ?”
“Đúng vậy.” Sơ Nhất gật đầu.
“Ba cậu ta......” Ba nói xong câu mở đầu thì không nói thêm gì nữa, cúi đầu lấy từng món đồ ra.
Chuyện chú Yến ra toà cậu không nói với ba nhưng chắc là ba biết. Lúc trước lúc vụ án của chú Yến đang trong giai đoạn điều tra chắc chắn cũng đã tìm ba hỏi chuyện.
Chỉ là chuyện này hai người họ chỉ nói qua một lần lúc ba được phóng thích, sau đó thì không hề nhắc đến nữa.
Cũng không biết là vì xấu hổ hay là vì chuyện này gây động tĩnh quá lớn, làm thay đổi cuộc sống của nhiều người như thế l người ta không dám nhắc đến nữa.
“Mấy thứ này cho Yến Hàng, mấy hôm nay con đem qua cho cậu ta đi,“ Ba nói “Ông con làm vịt sốt, để lâu quá hỏng mất.”
“Vâng,“ Sơ Nhất gật đầu, “Tối nay con đem, đem về cho anh, ấy.”
“Đem về?” Ba ngớ người, nhìn cậu, “Hai đứa ở cùng nhau à?”
“...... Ờm.” Sơ Nhất lập tức có chút không biết nên nói gì mới đúng, không thể hiểu được mà có chút chột dạ, chỉ có thể trả lời hàm hồ như thế.
Ba chỉ biết quan hệ của hai người họ không tệ lắm thộ nhưng chắc là không thể tưởng tượng nổi nó lại không tệ đến mức có thể sống cùng nhau như thế, ngơ ra cả buổi mới tiếp tục cuối đầu lấy hết đồ đưa cho Yến Hàng ra.
Sơ Nhất cũng ngồi bên cạnh ngây ra muốn tìm chuyện gì đó nói mấy câu với ba nhưng trong một chốc cũng không tìm được.
Khó khắn lắm mới nghĩ ra rằng có thể hỏi một chút về chuyện công việc, vừa muốn mở miệng thì điện thoại cậu đã vang lên một tiếng.
“Điện thoại con kêu.” Chắc là ba cũng không có đề tài gì, vừa nghe thấy tiếng điện thoại đã nhanh chóng nói một câu.
“Vâng.” Sơ Nhất gật đầu, lấy điện thoại ra nhìn.
Là tin nhắn Yến Hàng gửi đến.
- Tối không về ăn cơm nhỉ, ăn cùng với ba em
- Ừm, lát nữa ra quán cơm đối diện ăn
- Ba em hài lòng nhà ở không?
- Hài lòng, ông nội em gửi vịt sốt cho anh, chính là món vịt sốt mà đợt trước anh nói mặn nhưng lại bị ép phải nói ngon lắm á, cả một con.
-....... Cảm ơn ông thay anh nha
- Ừm, mặn như vậy làm sao đây anh
Sơ Nhất cười cười.
- Anh xử lí chút là được
Sau khi nói mấy câu với Yến Hàng, Sơ Nhất cảm thấy nhẹ nhạng không ít, thoát ra khỏi cái cảm giác xấu hổ vì không có gì để nói với ba sau thời gian dài không gặp mặt một chút.
“Bạn con tìm con à?” Ba ở bên cạnh hỏi.
“Vâng.” Sơ Nhất gật đầu.
“Bạn học à hay là đồng nghiệp?” Ba lại hỏi.
“Đồng...... Nghiệp.” Sơ Nhất hơi do dự.
“À,“ Ba gật đầu, dừng một chút lại tìm lời mà hỏi một câu “Là con gái à? Thấy con cười vui lắm.”
“Hả?” Sơ Nhất nhìn ba.
“À đúng nhỉ, cửa hàng sửa chữa của con......không có nữ đúng không?” Ba có chút ngại mà cười cười.
“Cũng có, bên bán hàng và, và dịch vụ khách, hàng có nữ.” Sơ Nhất bị ba đẩy về lại sự mất tự nhiên.
“À.” Ba hơi do dự, “Có phải giờ con có bạn gái rồi không?”
Sơ Nhất cảm giác đề tài này có hơi không tiếng hành nổi nữa, vì thế cười cười lựa chọn im lặng.
“Con cũng 18...... 18 nhỉ?”Ba nói, “Quen bạn gái cũng bình thường, không cần áp lực.”
Sơ Nhất vẫn không nói gì.
“Nếu có thích thì cũng phải dẫn về cho mọi người nhìn thử.” Ba cười cười.
Chắc là ba nhận định tin nhắn là của con gái gửi rồi suy cho cùng thì từ ngày mà Sơ Nhất có điện thoại thì không nhận được tin nhắn gì, điện thoại càng không cần phải nói.
Có lẽ vì hồi nãy mình đúng thật là cười quá ngọt làm ông ấy hiểu lầm.
“Con.....” Ba còn muốn nói gì đó nhưng đã Sơ Nhất ngắt lời.
“Ba,“ Cậu nhìn ba, “Con muốn nói, nói với ba chuyện, này.”
“À con nói đi,“ Ba nhanh chóng gật đầu, nhìn cậu, “Có chuyện gì con cứ nói.”
Một giây trước khi Sơ Nhất mở miệng còn có chút do dự, cực kì do dự, thậm chí còn có thể cảm giác được tay chân mình trong nháy mắt lúc mở miệng ra đã trở nên lãnh lẽo.
Nhưng sau khi mở đầu, cậu đột nhiên bình tĩnh lại có lẽ là biết mình đã bất chấp rồi nên cũng không có những rối rắm cùng lo lắng bất an ấy nữa.
“Con,“ Cậu hắng hắng giọng, “Con không thích, con gái.”
“...... Hả?” Ba ngơ người.
“Con không, thích con gái.” Sơ Nhất lặp lại một lần.
Ba sửng sốt rất lâu sau đó dường như hiểu ra gì đó mà bật cười: “Đứa nhóc nhà con này, con muốn nói là con không có thích con gái hở?”
“Không,“ Sơ Nhất thả chậm tốc độc nói, “Con thích Yến Hàng.”
Ba im bặt.
Sơ Nhất cảm thấy đến tiếng hít thở của ông ấy cậu cũng không nghe thấy.
Chờ đến khi cậu lại nghe thấy tiếng hít thở của ba, là khi ba đang ngồi trước túi xách đứng phát dậy khiếp sợ mà thở dốc.
“Con nói cái gì?” Ba trừng mắt nhìn cậu.
“Con thích, Yến Hàng.” Sơ Nhất cũng đứng lên, nói lại một lần.
Thái độ của ba làm cậu có hơi bất an nhưng sao khi cậu nói câu này xong thì cả người nhẹ nhàng hẳn cái loại cảm giác này lấn át cả bất an.
Ba hét lên một tiếng: “Con điên rồi à!”
“Không.” Sơ Nhất trả lời.
“Con làm vậy ông bà con biết sông sao đây hả!” Ba lại hét lên, “Con muốn ba giải thích với họ kiểu gì!”
Tiếp theo là tát một cái vào mặt cậu.
Sơ Nhất đã đoán được rằng có thể sẽ có cảnh như vậy nhưng đến lúc xuất hiện thật cậu vẫn rất giật mình.
Ngay trước khi tay bố tát đến mặt cậu cậu giơ tay bât lấy cổ tay ba, sau đó đẩy ra.
Ba lui hai bước, biểu cảm trên mặt không tin nổi mà nhìn cậu.
“Con sẽ nói với, với ông bà, ông bà có thể, đánh con,“ Sơ Nhất nói, “Ba thì không.”
____________
Comeout hết ròi, éc éc