Edit: zhuudii
Buổi sáng Sơ Nhất không đến giờ là dậy như bình thường, mà vì tiếng Yến Hàng thức dậy đi kéo rèm đánh thức cậu.
Câu lấy điện thoại nhìn giờ trước.
Sau đó tự nhiên nhìn thấy máy mát xa hình cá heo bên cạnh gối đầu........ Yến Hàng sửa đúng lại cho cậu, nói cái này không phả là cá voi nhỏ mà là cá heo nhỏ....... Cậu nhìn thấy cá heo nhỏ một cái liền nhớ đến chuyện đêm qua, lập tức ném điện thoại đi, nhắm hai mắt lại.
Tôi hôm qua cậu cứ hoảng sợ mà mang theo chút tưởng tượng không biết xấu hổ với cá heo nhỏ nhưng làm sao cũng không ngờ được Yến Hàng sẽ lấy cái thứ này ấn lưng và chân cậu.
Cái loại trước sau khác nhau lớn như này lúc ấy cậu không rảnh mà đi cảm nhận tỉ mỉ, lúc ấy cho dù là rung chỗ nào thì đều có hiệu quả y như nhau nhưng bây giờ nhớ đến.
Quả thật là không dám mở mắt ra luôn.
Sơ Nhất ôm gối, trở mình.
Vốn đang có hơi mơ hồ vì cá heo nhỏ xuất hiện giờ cậu lập tức hoàn toàn tỉnh táo trong đầu toàn là tỉnh cảnh đem qua.
Hơn nữa cho dù có nghĩ đến cảnh nào thì cũng có thể nhớ lại chính xác cái cảm giác ngay lúc ấy.
Yến Hàng đi vào từ ban công, tiếng bước chân đã đi đến mép giường.
Sơ Nhất tiếp tục giả vờ ngủ, nữa khuôn mặt đều vùi vào gối.
“Muốn anh giúp em xin nghỉ không?” Giọng của Yến Hàng truyền đến từ phía trên, “Nói với tổ trưởng của em là mông em bị thương rồi, cần nghỉ ngơi.”
Sơ Nhất trực tiếp hấc chăn lượt luôn cái bước ngồi dậy mà trực tiếp từ trên giường nhảy xuống.
“Anh muốn, muốn nói là kĩ, thuật anh không, tốt á hả,“ Sơ Nhất vừa mặc quần áo vừa nói, “Em còn chưa, chưa làm anh không, đi làm nổi đâu.”
Yến Hàng không nói gì dựa vào cửa tủ nhìn cậu cười: “Thở hổn hển như thế anh còn tưởng em sắp ngủm đến nơi.”
“Sáng sớm ra đừng, đừng có nói cái chủ, đề không phù hợp, hợp với trẻ em, này,“ Sơ Nhất lập tức cảm thấy mặt nóng bừng, “Em vẫn còn là, là chó con đó.”
“Chó con ngoan,“ Yến Hàng lại ôm cậu một cái, “Tối qua chơi vui không nè?”
“Đừng có bắt nạt, nạt cún nha,“ Sơ Nhất chậc một tiếng, “Không phải là cún, cún không có cơ, hội trừng trị anh, anh đâu nhé.”
Yến Hàng cười cả buổi: “Nhanh đi, muộn rồi.”
Sơ Nhất đi mấy bước về cửa phòng ngủ, quay đầy nhìn thoáng qua trên giường, rồi vọt trở về cầm cái máy mát xa cá heo nhỏ mở ngăn tủ quần áo nhét nó vào sâu bên trong.
Sau đó mới ngẩn đầu ra khỏi phòng ngủ.
Lúc Yến Hàng vào bếp chuẩn bị làm bữa sáng, lúc ló đầu ra từ phòng tắm, vừa đánh răng vừa nói: “Đừng làm bữa sáng, em ra ngoài, ngoài ăn.”
“Hả?” Yến Hàng nhìn cậu.
“Anh để bụng ăn, ăn sáng với chú, Yến đi.” Sơ Nhất nói.
“Ông ấy ngủ tới trưa mới dậy nổi,“ Yến Hàng nói, “Ngày hôm qua uống rượu xong người cũng thả lỏng, không chừng còn có thể ngủ tới chiều.”
“Em thấy chú ấy, ấy vẫn luôn thả, lỏng mà,“ Sơ Nhất nói, “Lúc đi vào toà, toà án còn cười.”
“Con người ông ấy là vậy đó,“ Yến Hàng cầm chai sữa chua ra, cắt hai lát bánh mì, định tùy tiện làm cho Sơ Nhất cái sandwich sữa chua, “Có chuyện gì cũng không hiện lên mặt, cực kì đa mưu túc trí.”
“Anh giống chú ấy á,“ Sơ Nhất nói, “Bé đa mưu túc trí.”
(*老谋深算: đa mưu túc trí, nhìn xa trông rộng. Câu sau Sơ Nhất đổi từ 老/già thành 小/nhỏ.)
Yến Hàng cười nhìn hắn một cái: “Sợ không?”
“Không sợ,“ Sơ Nhất nói, “Anh sẽ không tính, tính kế em.”
“Có tư tin thế cơ à.” Yến Hàng cắt hai miếng xúc xích lớn kẹp vào sandwich.
“Mấy năm nay em, em vô cùng tự, tin,“ Sơ Nhất nói, “Không biết ở đâu, ra nữa.”
“Anh cho đó.” Yến Hàng đặt sandwich lên đĩa đưa cho cậu.
“Chắc vậy rồi.” Sơ Nhất cầm lấy đĩa, vẻ mặt suy tư cả buổi cũng chưa ăn.
“Sao thế?” Yến Hàng huơ huơ tay trước mặt cậu.
“Không sao,“ Sơ Nhất cúi đầu cầm sandwich lên cắn một cái, “Chỉ là cảm thấy nguy, nguy hiểm quá đi, người với người có, có thể chỉ cần quay, đầu một cái là, là bỏ lỡ mất, rồi.”
“Một thợ sửa xe như em,“ Yến Hàng nói, “Đừng có cả ngày đầy ý thơ vậy nữa.”
Sơ Nhất cười cười.
Bố không ngủ đến chiều, không bỏ lỡ bữa trưa, lúc 10 giờ rưỡi điện thoại của Yến Hàng vang lên.
“Dậy rồi à?” Yến Hàng nghe điện thoại.
“Ừm, Lão Thôi gọi giục bố dậy đi chơi với con,“ Bố ngáp dài, “Chắc là cảm thấy thức dậy muộn ảnh hưởng đến mức độ tình cảm sâu đậm khi hai bố con ta gặp nhau.”
“Đói không”? Yến Hàng hỏi, “Dẫn bố đi ăn cơm.”
“Được,“ Bố nói, “Có điều bố không muốn ăn hải sản, ăn cơm bình thường thôi, không ăn hải sản.”
“Tại sao?” Yến Hàng hỏi.
“Ăn ngán rồi,“ Bố thở dài, “Trước đây thuê cái phòng để trốn, tiền thuê bao ăn, chủ nhà bán hải sản, mấy tháng trời bố toàn ăn hải sản, nhớ đến cái mùi vị kia là bố muốn nôn.”
Yến Hàng bật cười, cười trong một lúc lại cảm thấy có chút tư vị.
“Đi ăn lẩu đi,“ Bố nói, “Vị Tứ Xuyên.”
“Được.” Yến Hàng nói.
Yến Hàng chuẩn bị xong đi xuống lầu, bố thế mà đã đứng ở dưới chờ cậu.
“Nhanh thế à?” Hắn đi qua.
“Con có thuốc không?” Bố hỏi hắn, “Cho bố một điếu.”
Yến Hàng đưa thuốc trong túi qua: “Không phải bố không có tiền mua thuốc luôn chứ?”
“Bố căn bản là không có thời gian đi mua thuốc,“ Bố châm thuốc, “Sơ Nhất đi học....... Đi làm hả?”
“Ừm,“ Yến Hàng gật đầu, “Ngày nào cũng cực kì tích cực, giống y như đi cứu nhân loại vậy.”
Bố bật cười, nghĩ nghĩ rồi nhìn hắn: “Hai đứa nghiêm túc à?”
“Vậy phải xem là định nghĩa nghiêm túc như nào,“ Yến Hàng nói, “Con cũng không nghĩ nhiều, sau này gì gì đó không tính toán cũng không có kế hoạch.”
“Chính là định nghĩa của con ấy.” Bố nói.
“Con rất nghiêm túc.” Yến Hàng gật đầu.
Bố hút hai điếu thuốc, dụi tắt thuốc ở thùng rác bên cạnh: “Được.”
“Thật ra cũng khó chấp nhận nhỉ?” Yến Hàng nhìn bố, “Dù gì thì trăm triệu lần không ngờ đến.”
“Là căn bản không nghĩ đến,“ Bố lấy kẹo cao su ra bỏ vào miệng, xoay người đi về phía cổng, “Trước đây chỉ cản thấy con rất hút con gái, bố còn suy nghĩ này phải tìm con dâu như nào đây.”
“Bây giờ không cần suy nghĩ nữa,“ Yến Hàng nói, “Không chỉ không có con dâu mà còn tuyệt hậu luôn.”
Bố nhìn hắn một cái: “Đáng tiếc quá, nhà họ Yến gen tốt vậy mà.”
“Tiếc nhỉ,“ Yến Hàng cười nói, “Khó chịu nhỉ?”
“Ít nhiều gì cũng có,“ Bố vỗ vỗ lưng hắn, “Có điều vẫn là câu kia, con muốn thế nào thì thế ấy, chỉ cần con vui thì bố cũng không quan tâm nữa.”
Yến Hàng đi cùng bố đến cổng tiểu khu, trước cửa dừng hai chiếc taxi nhưng hắn có hơi do dự, không lên xe mà dẫn bố đi bộ về phía trước.
“Đi bộ chút không?” Hắn hỏi.
“Ừm,“ Bố duỗi người, “Lâu rồi không đi cùng con trai bố như này.”
“Trước đây cũng có đi nhiều đâu,“ Yến Hàng nói, “Đi mấy bước mà chân nhue sắp gãy đến nơi.”
“Đó là con.” Bố nói.
“Bây giờ con toàn đi xe buýt.” Yến Hàng nói.
“Thái Tử đã lưu lạc đến mức phải nhờ một cậu bé nói lắp bị người ta bắt nạt từ bé nuôi rồi,“ Bố cảm thán, “Thế đạo thay đổi thật rồi.”
“Chỗ bố còn tiền không?” Yến Hàng nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn bố.
“Không còn, trước khi bố đi đưa hết tiền cho Thôi Dật rồi......” Bố nói được một nữa thì quay đầu nhìn hắn, “Cậu ta tham ô di sản của bố à?”
“....... Di sản đưa con rồi,“ Yến Hàng nói, “Con chỉ hỏi vậy thôi, nếu bố không còn tiền thì chỗ con vẫn còn một phần di sản của bố, dù sao bố cũng chưa chết con có thể đưa bố.”
“Con giữ đi, không cần quan tâm bố,“ Bố nói, “Bố tùy tiện kiếm chút là được.”
“Kiếm kiểu gì?” Yến Hàng hỏi.
“Tìm một phú bà cặp kè bậy chơi.” Bố nói.
Yến Hàng lui ra sau hai bước nhìn bố, lát sau hắn thở dài: “Tóc dài thêm tí nữa hay tính đếm chuyện này.”
Bố cười cả buổi.
Không hề có sự xa lạ với bố vì thời gian dài không gặp và những chuyện đã xảy ra trước đó.
Từ giây đầu tiên khi hắn nhìn thấy bố....... Không, là sau khi hắn nôn xong thì liền trở lại cái bầu không khí mà hắn với bố thường ở chung.
Thật ra rất nhiều chuyện đã thay đổi, hắn sẽ không cần phải đi theo bố lêu lổng khắp nơi nữa, sẽ không cần cùng bố thuê nhà khắp nơi, sẽ không cùng nhau mặc kệ có tiền hay không ăn trước một bữa rồi tính tiếp, cũng sẽ không có những ngày tháng mất ngủ vì bố biến mất, thậm chí sẽ không cùng với bố nữa.
Nhưng cho dù là như thế, thì bố vẫn là bố như cũ, mười mấy năm sống nương tựa vào nhau đã không còn hình dung bằng hai chữ cha con đơn giản nữa rồi.
Mà quan trọng nhất chính là những điều bất an trong cuộc sống của họ đã biến mất rồi.
Sự bất an tự tay bố đem lại cũng tự tay bố xoá bỏ.
Có đôi khi nghĩ lại sẽ cảm thấy thật kì diệu.
Mà bây giờ cho dù ngày mai bố có biến mất không nói lời nào thì hắn cũng sẽ không trở lại bóng tối một lần nữa, nhớ đương nhiên vẫn sẽ nhớ nhưng cũng chỉ đơn thuần là nhớ mà thôi.
Điều duy nhất khiến lòng hắn run lên chính lá hai chữ “di sản” kia của bố.
Lúc bố đi có lẽ không hề nghĩ đến còn có thể sống sót trở về, coi như là bố đã ôm ý định gửi gắm hắn cho Thôi Dật rồi.
“Nghĩ gì đấy?” Bố ở bên cạnh hỏi.
“Nhiều quá, không nói rõ.” Yến Hàng nói.
“Lão Thôi nói có vẫn luôn đi gặp bác sĩ, gần đây còn gặp mấy lần,“ Bố hỏi, “Tình huống như nào?”
“Cơ bản không sao,“ Yến Hàng nói, “Lần trước đi là vì chuyện công việc, không khống chế tốt cảm xúc.”
“Con đánh ông chủ nên bị đuổi đúng không?” Bố hỏi.
“Thật sự muốn đánh,“ Yến Hàng chậc một tiếng, “Đánh bếp trưởng mới đến của bọn con, có điều cươi cùng vẫn nhịn.”
“Nhịn?” Bố dường như hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn hắn một cái.
“Vâng.” Yến Hàng cười cười.
“Trên người Sơ Nhất vẫn có thể học được chút ít nhờ,“ Bố nói,“ Bố vẫn luôn không quản gì con, muốn đánh ai thì đánh dù sao cũng không chịu thiệt thì lớn được....... Không ngờ đến một ngày còn có thể nhịn.”
“Nhịn thôi mà cũng phải học người khác à?” Yến Hàng nói.
Bố bật cười: “Tự con hiểu rõ.”
Sau khi đi về phía trước một đoạn, lúc sắp đến quán ăn, Yến Hàng chỉ chỉ ven đường: “Cái trung tâm thương mại kia mới khai trương, lát nữa ăn xong con dẫn bố đi dạo, nhiều năm rồi bố không đi dạo......”
Yến Hàng còn chưa nói dứt câu đã thấy sai sai.
“Thái Tử thân yêu à, có phải con cảm thấy bố bị giam mười mấy năm mới được thả không hả?” Bố nói, “Trước khi bố tự thú vào trại giam vẫn luôn ở ngoài đó.”
“...... Tiện thể theo dõi con luôn đúng không?” Yến Hàng nói.
“Không có thật đó,“ Bố bật cười, “Bố nhiều chuyện như vậy, cũng không phải vẫn luôn ở đây, hơn nữa.......”
Bố đặt tay lên vai hắn, ôm ôm: “Bố cũng không dám nhìn con nhiều quá, nhớ lắm cũng đau lòng.”
Yến Hàng không nói gì.
“Có phải cảm thấy uất ức lắm không?” Bố hỏi, “Không có một người cha đáng tin.”
“Con mới đầu hai,“ Yến Hàng nói, “Bây giờ bố bắt đầu đáng tin cũng kịp á.”
“Được,“ Bố gật đầu, “Ngày mai bố đi bàn bạc chút với Lão Thôi đã, bố đi làm trợ lý cho cậu ta.”
“...... Không bằng bố trực tiếp đi đòi chú ấy tiền cho rồi,“ Yến Hàng bật cười, “Còn không biết xấu hổ mà tìm cái lý do như thế.”
“Đúng là bố đến tìm cậu ta mượn chút tiền,“ Bố nói, “Chơi hết năm nay, sang năm kiếm gì đó làm.”
“Được.” Yến Hàng lập tức nói, “Con có thể giúp đỡ.”
“Đừng giết gà mà dùng dao mổ trâu.” Bố lắc đầu.
“Bố muốn làm gì?” Yến Hàng hỏi.
“Dù sao cũng không mở quán đồ Tây.” Bố cười nói.
Hôm nay Sơ Nhất tan làm sớm 1 tiếng, giải thích mấy câu với đồng nghiệp xong thì ngồi xe đi trung tâm thương mại.
Chú Yến trở về quá đột ngột, một xíu thời gian cũng không cho Yến Hàng với cậu chuẩn bị.
Cậu vẫn luôn nghĩ trước khi chú Yến ra ngoài sẽ mua chút quà, xem như chúc mừng, kết quả còn chưa kĩ mua cái gì mà người đột nhiên trở lại rồi.
Sơ Nhất đi dạo trung tâm thương mại, đắc quá thì mua không nổi, rẻ quá thì không thú vị, bình thường thì không sáng tạo, sáng tạo thì không thực dụng.......
Cuối cùng vẫn đứng trước cửa hàng bình giữ nhiệt.
Cửa hàng bình giữ nhiệt này, trước đây cậu có đi ngang cũng sẽ không đi vào xem, có kéo cậu vào xem thì cậu cũng ôm cột không buông. Một cái bình thôi cũng mấy trăm tệ, năm rồi cậu mua bình giữ nhiệt cho Yến Hàng cũng không nỡ vào.
Có điều bây giờ thì khác, bây giờ tiền lương của cậu không tệ lắm, gần như gấp đôi hồi thực tập, chờ sau khi thi lấy bằng xong thì còn có thể thêm ít tiền nữa.
Mua cái bình giữ nhiệt đã không cần nghiến răng nghiến lợi nữa.
Lúc xách túi đựng bình giữ nhiệt vừa nhìn đã biết siêu sang đi ra từ trung tâm thương mại, Yến Hàng gọi điện đến.
“Alo?” Sơ Nhất nghe điện thoại.
“Hôm nay em tan làm đúng giờ không?” Yến Hàng hỏi.
“Em tan rồi.” Sơ Nhất nói.
“Ừm, vậy được, tối nay ăn cơm ở nhà,“ Yến Hàng nói, “Anh làm mấy món.”
“Không ra ngoài, ngoài ăn một bữa, lớn gì đó à anh?” Sơ Nhất hỏi, “Dù gì thì, thì được thả ra, cũng là chuyện lớn, mà.”
“Cũng có phải ngồi tù oan mười mấy năm đâu, có phải em còn muốn đốt pháo không hả....... Bình thường bố anh thích làm tổ ở nhà hơn,“ Yến Hàng cười cười, “Em không thấy ông ấy ăn đồ nướng thôi mà còn đem về nhà ăn à?”
“Vậy được,“ Sơ Nhất nói, “Em mang đồ ăn, ăn về hả?”
“Anh mua rồi,“ Yến Hàng nói, “Em lo về ngay là được.”
“Nhớ em à?” Sơ Nhất hỏi.
“Đúng đó,“ Yến Hàng nói, “Cũng lo cái mông của em nữa, về đây anh xoa xoa nè.”
“...... Anh nói lớn, lớn tiếng tí nữa đi.” Sơ Nhất nói.
Yến Hàng cười cúp điện thoại.
Sơ Nhất cầm bình giữ nhiệt về nhà được chú Yến khen ngợi.
Chú Yến cầm cái bình cười cả năm phút không dừng được.
“Em là đại sứ quảng cáo của bình giữ nhiệt à?” Yến Hàng cũng cười không dừng được, “Còn có thể có quà khác không hả?”
“Cái này không, không đẹp à anh?” Sơ Nhất cũng vẫn luôn cười.
“So với cái của anh thì đẹp hơn,“ Yến Hàng cầm láy ly nhìn nhìn, “Anh cảm thấy chủ yếu là trong cửa hàng không có kiểu trung niên quá xấu, em nhắm mắt cũng có thể chọn cái xấu cỡ đó.”
“Đây là bán, bán hàng chọn á.” Sơ Nhất trả lời đúng sự thật.
“Hèn gì.” Yến Hàng cười đưa tay búng lên má cậu.
Sơ Nhất giật mình, theo bản năng mà nhìn thoáng qua chú Yến.
Chú Yến chỉ chậc một tiếng không nói gì.
Sơ Nhất thấp giọng cố làm môi mình như bất động, quay đầu nhìn Yến Hàng: “Đừng có đụng bậy.”
Yến Hàng không nói gì, lại đưa tay ra nhéo má cậu.
Sơ Nhất trừng mắt nhìn hắn.
Yến Hàng đưa tay nhéo nhéo chóp mũi cậu.
“Không để yên đấy à?” Cậu nói.
“Chỉ có em chột dạ.” Yến Hàng nhỏ giọng nói.
“Chậc anh rồi kia!” Sơ Nhất vẫn trừng mắt nhìn hắn.
Chú Yến ở bên kia lại chậc thêm mấy cái, Yến Hàng cũng ngã ra sofa: “Lâu lắm rồi em ấy không là đứa nhỏ đáng yêu dễ ghẹo như vậy, bố còn phối hợp như thế.”
“Phải,“ Chú Yến gật đầu, “Yến Hàng không giống con nít, bình thường chú không ghẹo nó được.”
Sơ Nhất thở dài.
“Ăn cơm thôi,“ Yến Hàng vỗ tay, “Gọi điện cho Lão Thôi đi, có thể đến rồi.”
Chú Yến gọi cho Thôi Dật: “Luật sự Thôi ơi, ăn cơm thôi, cần tôi sang cõng ngài sang đây không ạ?”
Bên kia không biết Thôi Dật nói gì, chú Yến nói: “Không sao đâu mà, tôi có thể đánh gãy dò ông rồi cõng sang.”
Vài phút sau Thôi Dật đến nhà, vừa vào cửa đã thở dài: “Kiểu tụ họp gia đình này không cần gọi tôi nhỉ, tôi không quen lắm.”
“Ông có thể đứng bên cạnh lên món mà.” Chú Yến nói.
“Ông biết một tiếng cố vấn của tôi bao nhiêu tiền không hả?” Thôi Dật hỏi.
“Không biết,“ Chú Yến trả lời chắt nịt, “Tôi cũng đâu trả tiền.”
“Chú Thôi ngồi ở đây đi,“ Yến Hàng cầm ghế dựa cho Thôi Dật, “Lâu lâu cảm nhận chút ấm áp gia đình có lợi cho thể xác và tinh thần lắm.”
Thôi Dật ngồi xuống, dựa vào lưng ghế cười cười: “Cũng khá tốt, cuối cùng cũng có thể ngơi nghỉ.”
“Mai bận không?” Chú Yến hỏi y, “Không bận thì uống chút đi?”
“Ông đã nói vậy rồi,“ Thôi Dật nói, “Ngày mai tôi có bận cũng phải uống.”
Sơ Nhất theo Yến Hàng vào bép,mở tủ lạnh ra nhìn: “Không mua, mua bia à anh?”
“Hai người họ muốn uống rượu trắng,“ Yến Hàng nói “Anh mua đồ uống cho bọn mình.”
“Ò,“ Sơ Nhất ngớ người, “Tại sao?”
“Lão Thôi thì anh không biết chứ cái kiểu này của bố anh chắc chắn là không say không về rồi,“ Yến Hàng nơi, “Nếu em muốn đu theo vậy mai em xin nghỉ đi.”
“Em không uống,“ Sơ Nhất nhanh chóng nói, “Không uống.”
Hôm nay Yến Hàng làm món Trung, bốn người, hắn làm bảy tám món, đều đựng trong bát lớn, rồi đặt mấy bình rượu trắng lên, Sơ Nhất nhìn mà sợ.
Vừa nhìn là thấy cuối cùng phải có người nằm dưới bàn.
“Hai đứa uống đồ uống?” Thôi Dật nhìn hồng trà lạnh trong tay Yến Hàng.
“Vâng,“ Yến Hàng gật đầu, “Chúng cháu còn nhỏ.”
“Vị thành niên.” Sơ Nhất nói.
“Vậy hai đứa nhìn người lớn uống đi,“ Thôi Dật búng tay lên chai rượu trắng, “Rót rượu.”
Yến Hàng lập tức đứng lên mở rượu rót đầy ly cho hai người họ.
“Không ngờ nhỉ?” Chú Yến cầm ly lên, “Chúng ta còn có ngày ngồi uống rượu với nhau như này.”
“Ừm.” Thôi Dật cũng cầm ly lên, đầu tiên cầm ly rượu ngẩn ra một hồi sau đó mới cụng ly với chú Yến, “Tôi còn tưởng cả đời này cũng không gặp lại.”
Chú Yến cười cười, ngửa đầu uống một ngụm, uống nữa ly rượu, Sơ Nhất nhìn mà cổ họng nóng phát sợ, cậu nhanh chóng cầm hồng trà lạnh lên uống một ngụm.
Thôi Dật cũng ngửa đầu uống nữa ly.
Sơ Nhất lại cầm hồng trà lạnh lên uống một ngụm.
Yến Hàng vẫn luôn không rõ quan hệ của Thôi Dật với bố là gì chỉ biết hai người họ đã là bạn trước khi bố kết hôn, đến mức một người sau này làm luật sư trước đây sao lại thành bạn bè với một tên thất nghiệp lang thang như bố cũng không rõ.
Bố không nhắc đến, chắc là nhắc đến nhưng thứ này sẽ nhắc đến quá khứ mà ông ấy không muốn nghĩ đến kia.
Yến Hàng cầm hồng trà cụng cụng với Sơ Nhất: “Cẩu ca, uống cái.”
Sơ Nhất rất phóng khoáng mà ngửa đầu uống, uống cạn nữa chai hồng trà, sau đó lau miệng, đặt chai đên bàn: “Đến lượt anh.”
Yến Hàng nhịn cười, cũng phóng khoáng mà ngửa đầu uống hết nữa chai.
“Có phải có hơi, hơi ngu không?” Sơ Nhất nhỏ giọng hỏi.
“Đúng á.” Yến Hàng cười gật đầu.
Bố và Thôi Dật uống thật sự rất dữ, vừa nói chuyện vừa uống, ăn không quá nhiều đồ ăn nhưng rượu chưa bao lâu đã cạn một chai.
Tuy rằng Yến Hàng nghe ra họ trò chuyện chẳng có gì để nghe, đơn giản chỉ là những thứ bố thấy mấy năm nay, Thôi Dật tiện hỏi, bố cũng thuận miệng mà nói nhưng lại rất yên tâm.
Sơ Nhất ở bên cạnh vùi đầu ăn, vừa ăn vừa nghe rất chăm chú lâu lâu còn chen vào hỏi mấy câu.
Cho dù là Cẩu ca cũng vẫn là một Cẩu ca chưa hiểu sự đời, nhưng thứ mà bố thuận miệng nói kia đối với cậu mà nói đều là chuyện rất mới mẻ.
Yến Hàng cười cười, tựa lưng vào ghế dựa, lắc lư nhè nhẹ.
Đèn trên trần nhã rất cũ, có điều Sơ Nhất vừa thay chuôi đèn cho nên rất sáng, trước đó dùng đền trắng, lúc Sơ Nhất mua đèn lại mua đèn vàng, nói là nhìn thoải mái.
Đúng là thoải mái thật.
Mũi ngửi được mùi đồ ăn, mùi rượu, tai nghe thấy tiếng nói chuyện lúc cao lúc thấp, mắ nhìn thấy ngôi nhà này, bàn thức ăn này, mấy người đang ngồi đây này.
Yến Hàng cảm giác được sử thả lỏng trước giờ chưa từng có.
Không phải là hắn không quen cuộc sống “bình thường” đã có thì sẽ không thay đổi, mà là hắn thật sự chưa hề sống cuộc sống như thế mãi cho đến tận bây giờ mới thật sự bắt đầu.
Hắn nhắm mắt lại nhẹ nhàng lắc lư, nước mắt chảy từ khoé mắt vào tai.
Lúc đang nuốn giơ tay lau một chút thì có người cầm khăn giấy đè lên mắt hắn.
Hắn quay đầu, nhìn Sơ Nhất.
“Vui nhỉ?' Sơ Nhất hỏi.
“Ừm.” Yến Hàng cười cười.
___________