Một Đồng Tiền Xu

Chương 1: Chương 1






Edit: zhuudii

"Đây là phòng mà tôi đang ở, đánh giá trực quan thì chưa quá 8 mét vuông nữa." Yến Hàng cầm điện thoại ngồi trên ghế xoay, mũi chân đạp mặt đất một cái ghế xoay liền xoay tại chỗ một vòng.

- Tốt hơn hồi trước chỉ là có hơi bừa, nhiều ngày thế rồi vẫn chưa dọn dẹp hở.

Trên màn hình có người nói.

"Ngủ đông vẫn chưa tỉnh," Yến Hàng ngáp một cái, "Chẳng muốn di chuyển."

- Hôm nay còn nhìn thấy nhóc kia nữa không?

"Nhóc con kia ấy à...... Không biết nữa," Yến Hàng nghiêng đầu nhìn về hướng phòng khách, "Đến cửa sổ đợi thử đi."

- Hy vọng hôm nay không có bị bắt nạt nữa, xót lắm.

Lại có người hỏi.

Yến Hàng không nói gì, chầm chầm đi đến đứng trước cửa sổ phòng khách.

Đây là lần theo bố chuyển nhà không biết thứ bao nhiêu trong 17 năm cuộc đời của hắn, ở trong ngôi nhà cũng không biết là thứ bao nhiêu luôn.

Lần này là ở lầu 1 đối diện một con phố nhỏ rất sạch sẽ, so với căn nhà nằm sau chợ thực phẩm kia tốt hơn, ít nhất là không mùi này nọ.

Trừ lúc tan học có hơi ồn ào.

Khu dân cư rất lớn, đi học hay tan học đều phải đi ngang qua con đường này, mấy nhóc lớn lớn nhỏ nhỏ rất nhiều.

Yến Hàng đẩy cửa sổ ra ngồi lên cửa sổ.

Trời có hơi lạnh, gió thổi đến mang theo chút mát lạnh, hít vào một hơi giống như là ngậm một viên kẹo bạc hà vậy.

Hắn rất thích cái cửa sổ này, không có lưới chống trộm, tủ kê lò sưởi liền kề bệ cửa sổ có thể xem như là một cái bệ cửa sổ giả. Buổi chiều ngồi phơi nắng vô cùng thoải mái.

Nhóc con mà mọi người muốn nhìn vẫn chưa đi qua.

Có điều chắc cũng gần đến rồi, mỗi ngày nhóc ấy đều sẽ đi ngang qua muộn hơn những học sinh khác một chút, không biết là bởi vì đợi bạn học của nhóc ấy cùng về hay là ở trường bị chặn lại không đi được.

Yến Hàng đặt điện thoại trên cửa sổ hướng ra ngoài, không nhìn màn hình cũng không nói chuyện nữa.

Qua chừng hai ba phút có mấy người mặc đồng phục học sinh đi tới, đang quăng qua quẳng lại một cái cặp.

Yến Hàng hướng điện thoại về phía kia: "Đến rồi, chúng ta cùng xem thử hôm nay đám "cành tàn của đất mẹ" này sẽ đem đến màn biểu diễn thế nào."

Phía sau mấy đứa đang ném cặp sách là một người vóc dáng có hơi lùn, trên màn hình lướt qua mấy câu —— Hôm nay hình như yên ổn nhỉ?

"Không yên ổn đâu," Yến Hàng nói, "Cái cặp kia là của nhóc ấy đấy."

Cặp sách rất cũ, lúc bị ném qua ném lại còn thay đổi hình dạng luôn, vuông này, dài này, lệch luôn này. Mỗi khi cặp sách trên không vẽ ra một đường parabol sẽ có sách hoặc bút gì đó rơi ra.

Có điều hôm nay "cành tàn của đất mẹ" so với thường ngày nhẹ nhàng hơn, không có động thủ.

Nam chính của đoạn phát sóng trực tiếp này im lặng mà đi theo sau, thường hay cúi người nhặt mấy món đồ rơi ra lên.

Đối với mấy người vừa ném cặp sách cậu vừa trêu đùa cậu cùng với cặp sách của cậu cậu liếc mắt một cái cũng không liếc, dường như những người đó cũng với cái chuyện đang xảy ra này không tồn tại vậy. Cứ như thế tay cậu cầm đầy đồ vật mà chầm chậm đi, mấy người kia dừng lại cậu liền im lặng đứng bên cạnh.

Cặp sách chẳng có bao nhiêu đồ vật, ném chưa đến hai phút đã hết rồi. Một người trong mấy học sinh ném cặp sách đi qua tát vào tay cầm đồ của cậu một cái, làm cho đồ đạt đều rơi trên mặt đất sau đó một đám người vui vẻ giẫm lên đồ vật rơi đầy đất mà tiếp tục đi về phía trước.

Lúc nhóc kia ngồi xổm xuống nhặt đồ vật Yến Hàng từ cửa sổ nhảy xuống về lại phòng.

- Không quay nữa hả?

Trên màn hình có người hỏi.

"Không quay nữa," Yến Hàng nói, "Lười."

Nói xong hắn cũng không nhìn màn hình nữa trực tiếp kết thúc luôn, hắn ném điện thoại qua một bên ngồi dựa lên ghế.

Nhìn đồng phục mấy nhóc học sinh đó có lẽ là học trường THCS số 82 ở bên cạnh, một buổi trưa lúc Yến Hàng đi ra ngoài ăn chút gì đó có muốn đi dạo một chốc, bởi vì lạc đường hắn đi qua cửa trường cấp 2 số 82 đó ba lần, ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Trường học này quản lí cũng rất nghiêm bởi vì lần thứ ba hắn đi ngang qua cổng trường bảo vệ đã đi ra trừng mắt nhìn hắn, còn nhìn theo hắn đến hơn trăm mét, Yến Hàng còn muốn cho chú ấy cái hôn gió nữa cơ.

Từ ngày chuyển đến bắt đầu, đã liên tục bốn ngày, mỗi ngày bất kể là buổi trưa tan học hay là buổi chiều tan học dường như đều có thể nhìn thấy nhóc bị ném cặp sách này bị bắt nạt, người bắt nạt nhóc ấy hay là cách thức bắt nạt nhóc mỗi ngày đều không giống nhau.

Yến Hàng rót ly nước, từ khi chuyển nhà cũng xấp xỉ nữa tháng lần đầu tiên hắn có cảm giác mệt rã rời đại khái là bởi vì quá lười đi.

Hắn nhìn thoáng qua thời gian, đeo tay nghe nằm trên giường nhắm hai mắt lại.

Do you love me?

Do you need me?

Do you want me?

Do you love me?

Hắn theo âm thanh trong tai nghe mà nhỏ giọng lẩm bẩm, một một câu sau khi hát xong hắn đều thêm vào một câu.

"No."

Bài Do you? của TroyBoi: https://youtu.be/piXRVCRY_ls

Ở trạng thái nữa ngủ nữa tỉnh Yến Hàng nghe được tiếng cửa mở, tiếp theo là tiếng của người bố đã biến mất một ngày: "Trẫm trở về rồi đây."

Yến Hàng không lên tiếng, rất là buồn ngủ.

"Cục cưng ơi?" Bố vừa đặt đồ đạt vừa gọi một tiếng, "Thái tử điện hạ yêu dấu ơi?"

Yến Hàng thở dài trong lòng, lúc đang muốn ngọ nguậy tỉnh lại thì bố đã đi vào phòng hắn, giọng đột nhiên thay đổi: "Yến Hàng!"

Không đợi hắn mở mắt ra thì liền có cảm giác cánh tay đã bị bố nắm lấy đột nhiên kéo dậy: "Yến Hàng con làm sao thế?"

"Ụ á," Yến Hàng cau mày rồi mở mắt, cánh tay bị túm đến tê dại cổ cũng kêu rắc một tiếng, "Con mà tự sát thật giờ này còn chút hơi thở cuối cùng cũng bị bố kéo cho mất xác luôn rồi."

"Giờ này mà con nằm trên giường làm cái gì?" Bố hỏi.

"Buồn ngủ đó," Yến Hàng nhìn ông ấy, "Hôm nay tâm trạng không tồi đó nha Hoàng Thượng."

"Kiếm được chút tiền," Bố cười cười, xoay người đi ra ngoài, "Nào, bố con mình đi ra quán ăn...... Đúng rồi bố tìm về cho con bộ sách Tiếng Anh Đại Học này, người ta nói gì mà tiếng anh chuyên nghiệp gì đó, còn có chuyên sâu gì nữa...... Bố nghe cũng không hiểu, con xem thử coi được không?"

"Sao cũng được." Yến Hàng tháo tai nghe, xuống giường.

"Con trai của bố đúng là đỉnh ghê, cũng không đi học," Bố ở trong phòng khách nói, "Thế mà lại có thể xem Tiếng anh đại học đấy chứ."

"Con có bằng tốt nghiệp tiểu học đấy nhé." Yến Hàng dựa cạnh cửa.

"Đúng đó," Bố gật gật đầu, "Bố vẫn luốn cất giữ đấy nhá, báo vật gia truyền của nhà chúng ta."

"...... Thôi đi ăn cơm." Yến Hàng thở dài.

Mới vừa chuyển đến chưa được hai ngày chỗ nào có quán cơm ngon cũng không biết nữa, Yến Hàng vốn muốn lấy điện thoại search một chút nhưng bố lại muốn xem vận may.

"Cứ đi theo con đường này ra ngoài rẽ trái đến quán thứ hai thì ăn, thế nào?" Bố nói.

"Ừm." Yến Hàng gật đầu.

Từ nhỏ đến lớn bố vẫn luôn thích như thế, dẫn theo hắn làm ra mấy thứ chẳng rõ, coi như là chơi trò chơi mười mấy năm.

Kết cục có khi là kinh ngạc bất ngờ có khi lại là kinh hãi hoảng sợ.

Có đôi khi cũng là...... Đau ví kinh khủng.

Tỷ như hôm nay vậy.

Lúc họ thuê căn hộ này môi giới chém gió kinh khủng khiếp như thể căn hộ mà họ muốn thuê chính là trung tâm vũ trụ vậy đó. Cũng may họ có nhiều năm kinh nghiệm thuê nhà như vậy, cơ bản chỉ cần hỏi giá cả hòm hòm là có thể phán đoán được tình hình căn phòng rồi.

Quả nhiên chính là một tiểu khu cũ.

Nhưng ngoài ý muốn là môi giới cũng không chém đến quá vô lí, bởi vì thuận theo con đường mà bố chỉ đi về phía cuối thế mà lại là đường cái sầm uất tràn ngập hơi thở hiện đại.

Vì thế sau khi rẽ trái họ nhìn thấy quán ăn thứ hai là một nhà hàng đồ Nhật cao cấp.

"Sao giờ?"Bố quay đầu nhìn hắn.

"Tự bố chọn mà ôm ngực vào ăn thôi." Yến Hàng nói.

"Đi thôi." Bố vung tay đi vào nhà hàng.

Lúc đi vào rất là phóng khoáng, thật ra tình huống giống hôm nay cũng không phải ít, lần nào bố cũng rất phóng khoáng nhưng lúc đi ra thì không chắc.

"Hoàng Thái Tử à," bố đứng ven đường sờ sờ bụng, "Con cảm thấy chúng ta đến cuối cùng đã ăn hay chưa?"

"Ăn rồi." Yến Hàng trả lời đúng sự thật.

"Lúc thanh toán là bao nhiêu tiền con nhớ chứ?" Bố lại hỏi.

"940 tệ, làm cái thẻ 1000 nên giảm giá 10%," Yến Hàng nói, "Tổng cộng tiêu 846 tệ."

(Hình như là khoản 3 triệu tiền Việt á)

"Xem ra không phải là ảo giác của bố," bố lấy thẻ từ túi trong ra đưa cho hắn, "Còn 154 tệ này lúc con muốn ăn thì đi ăn đi."

"Hào phóng ghê nha."Yến Hàng nhìn ông ấy một cái, nhét thẻ vào túi quần mình.

"Về nhỉ?" Bố hỏi.

"Mời bố ăn mì." Yến Hàng nói.

"Hử?" Bố nhìn hắn, "Chúng ta vừa mới ăn món Nhật gần 1000 tiền, con không cảm thấy giờ mà đi ăn mì chính là một loại sỉ nhục đối với 846 tệ kia hở?"

"Bố ăn hông?" Yến Hàng hỏi.

"Đi đi đi đi," bố đẩy hắn đi trở về con đường nhỏ, "Lúc đi tới đây bố có thấy một quán mì bò......"

Mì bò của tiệm này cũng không tệ lắm, một tô lớn, mì cũng nhiều nữa, quan trọng là một miếng thịt bò lớn trải đầy một lớp, nhìn qua đã cực kì.

"Cái này một tô có 15 tệ." Bố nói.

"Ừm," Yến Hàng vừa ăn vừa gật gật đầu, "Trước tiên ăn đã, ăn xong rồi hãy trở về mặc niệm cho 1000 tệ kia của bố."

"Được." Bố cuối đầu há miệng ăn.

Lúc sắp ăn xong ông ấy lại ngẩng đầu: "Hàng á."

"Hử." Yến Hàng lên tiếng.

"Con có muốn đi học không?" Bố hỏi, "Chỗ này bố cảm thấy cũng không tệ lắm, chắc là sẽ ở lại lâu một chút."

"Không đi." Yến Hàng đáp rất nhanh.

"Vậy thì không đi," bố cũng rất dứt khoát, "Bố thấy con nhà luôn đọc sách còn nghĩ con có phải đột nhiên muốn đi học hay không, vừa hay cũng có thể tiếp xúc mới người khác thêm chút."

"Hai việc khác nhau, con đi làm cũng có thể tiếp xúc với người khác mà," Yến Hàng nói, "Với lại trước giờ con cũng không muốn đi học, tiểu học cũng không muốn đi."

"Đúng nhỉ, con còn thường hay bảo bố đi hỏi trường con có thể thôi học được không," Bố nở nụ cười, "Hại bố bị cô Lữ của con mắng cả buổi."

Yến Hàng cười cười.

Cô Lữ là giáo viên duy nhất mà hắn có thể nhớ, là một quý bà hiền từ điềm đạm, lần cuối cùng nhìn thấy bà ấy chính là ở lễ tốt nghiệp tiểu học.

Bà rất thẳng thắn mà thể hiện sự bất mãn đối với bố.

"Đứa trẻ tốt vậy cơ mà," Bà nói, "Thiệt lo rằng sau này sẽ bị bố con dạy hư."

Về nhà ở chưa bao lâu bố lại đi ra ngoài, không nói rằng đi đâu.

Yến Hàng cũng không hỏi, bao nhiêu năm vậy rồi hắn cũng chưa từng hỏi, bố xuất hiện hay biến mất hoàn toàn không có quy luật gì, là đi làm cái gì đó.

Dù sao cũng sẽ trở về.

Quen rồi.

Bố luôn cho hắn cảm giác an toàn vô cùng lớn đồng thời cũng mang lại cho ăn cảm giác bất an sâu sắc vô cùng.

Hắn dọn dẹp đồ trong phòng mình một chút, có thể sẽ ở lại chỗ này lâu hơn, mấy thứ đồ đạt kia cũng nên lấy ra.

Đồ đạt của hắn không nhiều lắm, một cái vali đựng quần áo, một cái túi để đựng mấy cái đồ vật này nọ.

Đồ của bố lại càng ít, mang theo mấy bộ quần áo trong hàng lí là coi như hết rồi, có đôi khi hắn cảm thấy cả đời này của bố giống như là đi du lịch vậy còn là chuyến đường ngắn nữa chứ.

Hắn đi theo bố qua bao nhiêu là địa phương đổi quá nhiều chỗ ở, chỉ một chốc hắn không đếm hết được. Có đôi khi đến phòng cũng không thuê trực tiếp ở khách sạn luôn, có khi cũng không ít lần quay lại chỗ cũ.

"Tôi muốn trở về chỗ cũ," Yến Hàng nằm trên giường khàn giọng hát, lấy điện thoại ra nhìn, "Tôi muốn đi trên con đường cũ......"

(Bài 花房姑娘 của 崔健: https://youtu.be/ubBDKL86rTA)

Trên Weibo có một đống tin nhắn, Yến Hàng tùy tiện nhìn thoáng qua chẳng có nội dung gì gây hứng thú, sau khi thuận tiện reply một người hỏi hắn hôm nay có livetreams không một chữ "Không" rồi ném điện thoại sang một bên, đeo tai nghe lên.

Gần đây lại có hơi mất ngủ, hồi chiều có hơi buồn ngủ còn bị bố túm cho mất hết luôn.

Yến Hàng đeo tai nghe trừng mắt nhìn trần nhà, vì để dỗ mình ngủ hắn nghe tiếng mưa rơi, tiếng gió thổi qua lá trúc, tiếng guitar nhẹ nhàng chầm chậm...... Nằm đến mức sau lưng tê rần luôn cũng không có tác dụng.

Vì thế hắn xuống giường thay một bộ đồ thể thao rồi ra ngoài.

Lúc này đã sắp 3 giờ đêm rồi, trên đường không có người qua lại, dưới đèn đường yên tĩnh đôi khi có xe lướt qua.

Cuối đường chính là sầm uất, ở thời điểm đèn neon còn biến bầu trời đêm trở thành màu đỏ.

Mà vị trí hắn đang đứng rất nhiều thành phố đều có, sát sau lưng của phồn hoa chính là lụi bại, giống như là hai thế giới vậy nhưng lại càng giống cái bóng của thế giới kia hơn.

Hắn đeo tai nghe lên đổi một bài hát chạy bộ, hít một hoie bắt đầu chạy về phía trước.

Hắn rất thích chạy bộ, đây là phương pháp tốt nhất để giết chết thời gian tống cổ nhàm chán.

Từ tiểu khu cũ mà bọn họ sống chạy đến trường số 82, sau vòng quanh trường học vài vòng lại chuyển đến đường cái, lúc chạy ngang quan nhà hàng món Nhật hắn còn chạy về lại hai lần để kỉ niệm.

Đại khái là chạy hết mấy con đường lân cận, sau khi chạy trong gió Bắc chạy đến mức một thân đầy mồ hôi, hắn mới trở về nhà.

Tắm rửa xong hắn lục lọi trong túi lấy hai viên thuốc uống vào, hắn ngã xuống giường mệt mỏi rốt cuộc cũng khiến hắn vào lúc nhắm mắt lại có thể cảm giác được buồn ngủ.

Hơn nữa còn có hiệu quả của thuốc hắn ngủ đến giữa trưa mới dậy.

Ngồi ở bên giường sửng sốt mất một lúc mới biết bây giờ đã trưa rồi.

Ngủ đến não cũng có hơi mơ hồ cũng không muốn ăn gì, Yến Hàng bỏ luôn cơm trưa, thuận tay sờ sờ cuốn sách tiếng Anh bố mang về cho hắn, ngồi xuống bệ cửa sổ.

Hắn cứ ngồi trên cửa sổ như thế cho đến tận buổi chiều, mắt luân phiên nhìn giữa sách và điện thoại, đọc được mười mấy trang sach và xem một gameshow nhàm chán cực kì.

Lại đến giờ rồi, Yến Hàng xoay điện thoại, nếu không có nhóc con kia hắn chỉ khi mình nhàm chán cực độ luôn mới livetreams. Mà bây giờ trừ một số ít fans cũng nhàm chán y hệt hắn hắn cũng có hơi tò mò với thằng nhóc ấy.

Sẽ đánh trả sao?

Đến mức nào mới có thể đánh trả?

Yến Hàng chỉnh lại tư thế ngồi, dựa vào cửa sổ mở điện thoại ra.

Quả nhiên có nhiều người đang sốt ruột chờ xem, hắn im lặng hướng camera về phía đường, chưa bao lâu đã có người thảo luận.

Tại sao lại thế này? Tại sao không ai quan tâm hết? Yến Hàng thở dài.

Làm gì có nhiều tại sao thế chứ, hắn đã sớm không còn hỏi câu ấy nữa rồi.

Vài phút sau, vai chính của livetreams đi vào ống kính, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày này.

Nhóc ấy là bị đẩy đi đến.

Cửa sổ này ước chừng có thể nhìn thấy phạm vi khoản 100 mét, đoạn đường ở trường học đến chỗ này là tình huống thế nào không rõ lắm. Có điều 100 mét này là đoạn đường cuối cùng trước khi đám nhóc khốn nạn kia ai về nhà nấy, nói chung đến chỗ này giống như cao trào trước khi kết thúc một vở kịch vậy.

Nhân vật chính lảo đảo hai bước, quay đầu lại nhìn một cái.

Có lẽ đây chí là một hành động vô thức nhưng thật ra lại là cái động tác đầu tiên có thể xem là "phản kháng" của nhóc ấy trong mấy ngày này.

Tiếp theo là mấy học sinh nam đi vào ống kính, một chân đá vào eo cậu nhóc.

Yến Hàng chậc một tiếng.

Rất nặng.

Tiếp theo là một nam sinh khác đá lên đùi.

Xem cái tình hình này phỏng chừng là muốn người đá một cái rồi.

Mấy ông chủ bày hàng bán đồ ăn vặt bên cạnh nhìn không nổi nữa, có hai người hô vài tiếng.

Có điều không có hiệu quả gì, mấy nam sinh đó hung hăng đốp lại ngay.

Nhìn thế mấy ngày Yến Hàng cũng hiểu ít nhiều, đứa nhóc này sẽ không phản kháng, không biết có phải ảo giác không nữa nhưng nhóc ấy tỏ ra rất bình tĩnh giống như là ngăn cách bản thân mình ở một thế giới khác vậy, không nghe thấy gì cũng không thấy gì, cũng chả có cảm giác gì nốt.

Nhưng đối với lũ nhóc khốn nạn mà nói, loại phản ứng này rất khiến cho người ta bực, với kinh nghiệm của Yến Hàng không đánh đến khi nhóc kia có phản ứng bọn này sẽ không dừng.

Cứ như vậy vừa đi vừa đá, lúc đi đến đối diện có một nam sinh lấy ra từ trong balo một cái bình nước thủy tinh đập một cái lên vai nhân vật chính.

Một cái ly dày thế vậy mà vang lên tiếng vỡ nát luôn.

"Hôm nay có hơi quá rồi." Yến Hàng nói một câu, chân nhẹ nhàng đạp một cái nhảy khỏi cửa sổ.

- Anh Tiểu Thiên muôn ra tay à?

- Chú ý an toàn nha, không thì báo cảnh sát đi

Trên màn hình lướt qua vài câu, Yến Hàng sờ sờ túi áo chỉ có cái khẩu trang thôi đến cả chìa khoá cũng không có.

"Không biết," Hắn nói, "Không nhìn nổi nữa, quá đáng lắm rồi."

Sau khi sang đường, Yến Hàng lần đầu tiên nhìn thấy mặt của nhân vật chính.

Không phải ảo giác của hắn trên mặt của nhóc này biểu hiện chính là bình tĩnh.

Bình tĩnh đến vô cùng thản nhiên.

Bình tĩnh đến mức khiến người ta hết sức khó chịu, không thể nói được là đau lòng hay là gì khác. Dù gì thì Yến Hàng cũng chỉ có bằng tốt nghiệp tiểu học, không tìm ra được từ để hình dung.

Cái bình vỡ còn một nữa không rơi xuống đất mà bị sợi dây móc trên ngón tay của nam sinh giữ lại, lúc muốn giơ tay chuẩn bị ném nữa cái bình vào mặt của nhân vật chính, Yến Hàng huýt sáo một tiếng.

Rất vang, trừ ngẩn người chạy bộ ra tài năng của Yến Hàng đại khái là huýt sáo.

Bố thích huýt sáo, vì để tìm cho bản thân một công sự nên Yến Hàng từ lúc chưa học cấp 1 đã bị bồi dưỡng đến mức có thể song tấu với ông ấy. Bố con ngày ngày ngồi bên đường huýt mấy cô gái đi ngang qua.

Tiếng huýt sáo này làm cho lực chú ý của mấy tên nhóc khốn nạn kia bị kéo qua đây, quay đầu lại nhìn hắn.

Yến Hàng im lặng đi đến đó đặt điện thoại dựa vào một đống gạch chưa dùng hết dưới gốc cây ven đường, quay thằng vào hiện trường trực tiếp sau đó lây khẩu trang ra đeo lên. Livetreams lâu vậy rồi hắn chưa từng lộ mặt, phải suy trì truyền thống.

Trên màn hình rất náo nhiệt, có điều hắn không rảnh mà xem, mấy nhóc khốn nạn đã xoay người có hai đứa đã đi đến trước mặt hắn.

"Từ hôm nay trở đi," Yến Hàng chỉ nhân vật chính, "Nhóc này tao bảo kê."

________

*Mì bò:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.