Một Đồng Tiền Xu

Chương 24: Chương 24




Edit: zhuudii

“Tao xin cho mày nghỉ mấy ngày, tới thi học kì thì mày đi học lại.” Mẹ ngồi trên sofa, trên trán dán thuốc dán của bà ngoại đưa. Mấy ngày nay rồi, vẻ mặt vĩnh viễn u ám của mẹ càng ngày càng u ám hơn, thỉnh thoảng còn có thể thấy được nếp nhăn kéo dài từ mũi đến cằm.

Sơ Nhất không nói gì, cậu không biết bây giờ mình nên thế nào.

Vốn dĩ cậu không muốn đi học nhưng cứ trực tiếp xin nghỉ không đi như thế cậu lại có hơi không muốn. Nếu mà phải đi đến trường đối diện với những ánh mắt giễu cợt kia thật cậu lại cảm thấy bức bối, nói không chừng còn có người sẽ muốn “Trừ hại cho dân......”

“Đi đến nhà ông nội mày ở mấy này đi,“ mẹ nói, “Thuận tiện hỏi xem họ có biết ba mày có chỗ nào có thể đi được không.”

Sơ Nhất gật đầu.

Bình thường bảo cậu đi đến nhà ông bà nội cậu sẽ rất vui vẻ, nhưng với tình trạng trước mắt cậu thật sự không muốn nhìn thấy dáng vẻ ông bà nội đau lòng khổ sở.

“Con trai ngoan mà bọn họ nuôi ra,“ Bà ngoài ngồi một bên cắn hạt dưa, cắn cả buổi sáng không ngừng, như là bị ám ảnh cưỡng chế vậy, “Xảy ra chuyện lớn như thế mà vẫn không thấy đến đây một chuyến, phục gớm.”

“Bọn họ đến đây có ích lợi gì,“ Mẹ nói, “Đến đây nhà mình cũng không ở nổi, còn phải chăm sóc nữa.”

“Nằm mơ đấy à! Còn muốn ở đây? Còn chăm sóc?” Bà ngoại ném một đống vỏ hạt dưa xuống sàn, “Là bọn họ dạy ra thằng con như thế, gặp chuyện một cái là bỏ vợ vỏ con mà chạy, còn muốn bà đây chăm sóc cơ đấy!”

Mẹ không nói gì, nhíu mày.

“Mày không nhớ đấy à! Lúc Sơ Nhất còn nhỏ, nó chờ Sơ Nhất đi chợ bằng cái xe nát của nó gặp người ta dùng dao đánh nhau, nó bỏ con lại mà chạy đấy!” Bà ngoại ngậm thuốc, “Thứ vô tích sự.”

“Lúc đó ba nó kéo nó chạy, bị tản ra.” Mẹ nói.

“Nó nói chạy tản ra là chạy tản ra chắc?” Bà ngoại nhả khói thuốc ra từ cả mũi và miệng, nhìn qua giống như là tức đến thất khiếu bốc khói, chỉ tay vào Sơ Nhất, “Mày hỏi Sơ Nhất đi, phải chạy tản ra không?”

Sơ Nhất không nói gì.

Chuyện này cậu không nhớ rõ, có lẽ vì lúc ấy nhỏ quá.

“Mày mà nói lắp cái gì!” Bà ngoại nói, “Mày mẹ nó chính là thằng câm.”

Sơ Nhất không ở nhà được nữa nhưng ban ngày cậu không dám ra ngoài, một là vì hàng xóm, hai là vì bà ngoại.

Cậu chỉ có thể ngồi nhà bứt rứt, cầm điện thạoi trao đổi ý niệm.

Khoảnh khắc của Yến Hàng rất lâu không đăng gì rồi, cậu lướt mấy cái cũ đã rất nhiều lần,tuy rằng đều xem không hiểu. Cậu còn đi xem Weibo của Yến Hàng, tên tài khoản của Yến Hàng là Hình Thiên, rất dễ tìm.

Weibo cũng không có nội dung gì, đã bắt đầu không có nội dung mới sớm hơn cả Khoảnh khắc, fans của hắn cả ngày đều điểm danh ở dưới bài đăng cuối cùng: buổi sáng tốt lành, chào buổi chiều nha, ngủ ngon nè. Livetreams càng không có.

- Không nhớ rõ đây là lần thứ mấy ảnh tự nhiên biến mất nữa rồi, nhớ quay lại nha

Sơ Nhất dùng tài khoảng Weibo của mình lặng lẽ theo dõi Weibo của anh bé Hình Thiên. Tài khoản của cậu vẫn luôn không dùng đến, tên acc là một chuỗi con số không thể hiểu nổi.

Vì không để tài khoản của mình biến thành thủy quân, cậu cố ý đổi tên lại: Năm mới mùng một (Đại Niên Sơ Nhất). Sau đó share mấy bài đăng hề hề, ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Cảm giác như thế nhìn còn giống hơn..... vì thế lại share thêm, lúc ha ha ha còn thêm vào một chữ: ha ha ha ha ha ha ha ợ.

Nhìn qua tốt hơn xíu rồi.

Cậu vốn muốn nói với Yến Hàng một tiếng rằng cậu đi đến nhà ông bà nội ở mấy ngày, nhưng nghĩ lại thấy ngốc quá, bây giờ trạng thái của Yến Hàng như thế làm gì có tâm trạng quan tâm mày đi đầu chứ.

Còn có cậu cũng không dám tìm Yến Hàng. Trừ âm thầm nhìn quan sát ra cậu không biết còn có cách nào thích hợp để có thể xử lí cái loại quan hệ ngại ngùng trước mắt này nữa.

Vốn dĩ đã chưa từng có bạn, bây giờ có được một người lại thành ra như này, Sơ Nhất nghĩ đến Yến Hàng liền sẽ có cảm giác luống cuống chân tay.

Nhà ông nội ở một thị trấn ở ngoại ô thành phố, đi một chuyến không dễ dàng gì, phải ngồi xe tuyến.

Có điều hôm nay mẹ gọi cho dì út, dì út lái xe đưa cậu đi.

“Con xem mẹ con,“ Dì út nói, “Lúc cần dùng dì một cái là chút do dự cũng không có.”

Sơ Nhất có hơi xấu hổ mà cười.

“Hên là nói đưa con đi đó, nếu mà nói chị ta tự muốn dùng xe, dì chẳng thèm để ý,“ Dì lấy một bao lì xì từ trong túi ra đưa cậu, “Cầm lấy, bà dì con đấy, an ủi con chút.”

“Cảm ơn dì.” Sơ Nhất sờ bao lì xì.

“Đi đến nhà ông nội con yên tĩnh hai ngày cũng được, tiện thể an ủi ông bà luôn,“ Dì út nói, “Ba con không bị sao, cũng không biết tại sao lại chạy, con nói với ông bà là người đã vậy rồi chỉ cần không chết thôi không phải lo lắng gì cả.”

“Vâng.” Sơ Nhất gật đầu.

Lúc lái xe ngang qua cửa nhà Yến Hàng, cậu quay đầu im lặng nhìn ra ngoài.

Rèm cửa nhà Yến Hàng mở ra, có điều không thấy rõ bên trong.

Nhưng Sơ Nhất cảm thấy đây là một hiện tượng tốt. Trong nhà có ánh sáng, làm tâm trạng người ta tốt hơn nhiều.

Dì út đưa cậu đến dưới lầu nhà ông bà nội liền đi về, Sơ Nhất lên lầu gõ cửa rất lâu, bà nội mới ra mở cửa.

Vừa nhìn thấy Sơ Nhất, nước mât của bà nội liền rơi xuống.

“Đừng khóc.” Sơ Nhất nhanh chóng ôm lấy bà nội, “Không, không sao đâu.”

“Con không đi học sao?” Bà nội lau nước mắt.

“Xin nghỉ, mấy ngày ạ,“ Sơ Nhất nói “Thi cuối, cuồi kì con quay, quay về.”

“Con xem, làm chậm việc học của con cả rồi.” Bà nội nói.

“Không, chậm,“ Sơ Nhất nói, “Con cũng không, không muốn đi.”

“Bà đừng khóc,“ Ông nội vỗ vỗ bà nội, “Đi làm cho cháu gì đó ăn đi.”

“Ài, giờ đi ngay.” Bà nội vừa lau nước mắt vừa vào bếp.

“Nhà con bên ấy có tin tức gì của ba con không?” ông nội kéo Sơ Nhất sang một bên, nhỏ giọng hỏi.

Sơ Nhất lắc đầu, thân thể ông nội vẫn tốt, bình thường hoa hoa cỏ cỏ với rau cải trên sân thượng đều do ông chăm, lúc này nhìn lại có chút già yếu.

Sơ Nhất nhíu mày, đột nhiên có hơi bất mãn với ba.

Nhiều ngày thế rồi cậu vẫn luôn lo lắng, sợ hãi ba sẽ xảy ra chuyện gì đó, không ngừng suy đoán về trách nhiệm mà bố phải chịu trong việc này, hy vọng ông ấy có thể về.

Cho đến tận bây giờ, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy khổ sở của ông bà nội, đột nhiên cậu thấy rất tức giận.

Tức giận với ba.

Cho dù là giết người thật! Mình làm thì mình chịu!

Chạy như vậy mà là đàn ông cái gì!

Những tháng ngày trước kia, nơi này của ông bà nội là nơi bình yên để Sơ Nhất tránh gió tránh bão.

Bà nội bận việc trong phòng bếp làm đồ ăn cho cậu. Cậu ngồi trên ghế nhỏ ở sân thượng nhìn ông nội chăm hoa chăm cỏ, lâu lâu phụ giúp tưới cái gì đó hoặc dọn chậu gì đó.

Vĩnh viễn sẽ không nhàm chán, trong lòng

cực kì yên tĩnh.

Mà ngay lúc này chỉ có mỗi dằn vặt.

Bà nội cố nén nước mắt, ông nội ngồi ở sân thượng ngây ra.

Mỗi một phút giây đều là đau lòng là tức giận.

Cậu không dám tưởng tượng, nếu ba cứ vậy không về nữa thì sẽ có hậu quả thế nào.

Một ngày trước khi thi cuối kì, Sơ Nhất về nhà.

Trước khi rời đi ông nội nhét tiền cho cậu, đây là thói quen từ trước đến giờ.

“Ông đoán là mẹ với bà ngoại con chắc cũng không rảnh lo cho con, trong nhà xảy ra chuyện lớn thế mà,“ Ông nội nói, “Con tự chăm sóc tốt cho mình, cũng chăm sóc cho mẹ con nữa. Mặc kệ có chuyện gì đều phải gánh vác, đừng như ba con.”

“Vâng.” Sơ Nhất gật đầu.

Ngồi trên tuyến xe buýt về nhà, đầu óc cậu đều xoay chuyển điên cuồng.

Ba làm cái gì không còn là quan trọng nhất nữa rồi.

Đầy đầu cậu toàn là tức giận, ba đi đâu mất rồi! Ông ấy có thể đi đâu cơ chứ!

Đoạn đường về nhà này vô cùng gian nan, lúc qua giao lộ, cậu không biết có phải là ảo giác không nhưng cậu có thể cảm giác được rất nhiều ánh mắt.

Nhiều cửa hàng nhỏ trên con đường này đều do hàng xóm của cậu làm chủ. Nhờ phúc của bà ngoại dường như bọn họ đều biết nhà cậu, nhận ra được cậu.

Cậu không dám nhìn qua bên cạnh, cậu sợ bắt gặp phải ánh mắt của ai đó, những ánh mắt hoặc là tò mò nghiên cứu hoặc là chế giễu chán ghét cậu.

Thậm chí lúc đi ngang nhà Yến Hàng cậu cũng không dám đi qua.

Lúc đi đến tiệm tạp hoá, cậu thở phào, sắp đến nhà rồi, cho dù ở nhà cũng như thế nhưng ít nhất đã là thói quen của cậu.

“Sơ Nhất,“ Ông chủ tiệm tạp hoá ngồi ngay cửa, trong tay đang cầm quạt điện, “Đi đâu thế?”

Sơ Nhất không trả lời, cúi đầu đi về phía trước.

“Thằng nhóc Lương Binh kia về rồi kìa, cảnh sát gọi nó đi hỏi chuyện, hình như không liên quan đến nó,“ Ông chủ nói, “Ba cháu thật sự có vấn đề nhỉ?”

Sơ Nhất quay đầu nhìn ông chủ một cái.

Ông chủ còn muốn nói gì đó nhưng vẫn không nói.

Lúc về đến nhà thay giày ra, Sơ Nhất nghiêng đầu thấy bản thân trong cái gương bên cạnh.

Giật cả mình.

Sắt mặt u ám, nhíu mày, đôi mắt có hơi đỏ lên.

Vừa rồi ông chủ chắc là bị cậu doạ, lời cũng nuốt xuống không nói nữa.

Bà ngoại với mẹ không có nhà chỉ có ông ngoại ngồi trên sofa xem TV, lúc Sơ Nhất vào nhà ông nói một câu: “Lương Binh trốn mấy nay bị cảnh sát tìm được rồi, nghe nói cũng không hỏi được gì. Nó là chân chạy vặt cho thằng Đinh gì đấy, xem ra ba mày......”

Sơ Nhất không nói gì, mang lại giày xoay người chạy ra ngoài.

Sơ Nhất không rõ thái độ của ông ngoại, trừ không nói chuyện ra ông ngoại giống như một người không có tình cảm ấy. Lúc thế này về đến nhà mà còn nghe được những bàn luận với suy đoán như ở ngoài thật sự làm cậu không chịu nổi.

Ra ngoài cũng không có chỗ nào để đi, bây giờ trời còn sáng cậu không dám đi tìm Yến Hàng, cũng không dám đi bộ khắp nơi, cậu sợ phải nghe thấy những nội dung khiến cậu không thở nổi.

Cậu đến bờ sông.

Từ nhỏ đến lớn, lúc không có chỗ nào để đi cậu đều sẽ đến đây.

Nói chuyện với hốc cây một lát, rồi lại phát ngốc với bờ sông không hề đẹp đẽ gì.

Hoặc là mài viên đá nhỏ để giết thời gian.

“Nếu mà, tớ có siêu năng, lực thì tốt, tốt biết bao,“ Sơ Nhất úp mặt vào hốc cây nhẹ giọng nói, “Có thể tìm, tìm ba tớ, hỏi ông, ông ấy sao lại, lại hèn nhát như, thế.”

“Tớ sợ ông, bà ngoại sẽ không, không chịu được......” Cậu nhíu mày, “Tớ muốn, tìm được ba.”

“Tớ muốn tìm được ba tớ.” Sơ Nhất cắn chặt răng lặp lại.

Thế mà nói được lưu loát luôn, nhất định là vì mình có quyết tâm.

Sơ Nhất sờ sờ hốc cây, đến lan can ven sông ngồi lên.

Lương Binh bị cảnh sát gọi đi hỏi chuyện, chứng tỏ gã có biết gì đó. Chỉ là lúc phát sinh sự việc hắn không ở hiện trường cho nên bây giờ mới không sao.

Sơ Nhất nhìn chằm chằm nước sông, vậy Lương Binh rốt cuộc biết bao nhiêu?

Biết quan hệ của Lão Đinh, ba với chú Yến à? Hôm đó gã đi gấp như thế là có quan hệ với chuyện này sao?

Sơ Nhất sờ sờ tiền xu trong túi quần.

Muốn làm rõ ba rốt cuộc là thế nào, người có liên quan duy nhất mà bây giờ cậu có thể nghĩ đến chỉ có mỗi Lương Binh.

Đúng vậy.

Chỉ có Lương Binh.

Sơ Nhất nhảy khỏi lan can, xoay người đi theo hướng thượng du.

Cậu biết Lương Binh có thể ở đâu, một đứa em của Lương Binh mở một cái tiệm sửa xe. Ngày thường cũng không kinh doanh được gì, gần như là điểm tụ tập của gã, mấy thằng lưu manh gom lại một chỗ ngồi đó có kinh doanh được mới sợ.

Trước đây cậu thấy Lương Binh là sẽ đi đường vòng nhưng hôm nay chút xíu do dự cũng không có mà đi đến cửa tiệm sửa xe.

Trước cửa có một mảnh đất trống khá lớn, đặt hai chiếc xe máy đã tháo ra nhưng chưa sửa.

Lương Binh không ở trong đó chỉ có ba đàn em của gã ngồi giữ cửa.

Nhìn thấy Sơ Nhất, bọn họ hơi giật mình nhưng vẫn là ngồi im không động đậy.

Sơ Nhất không đi qua chỉ đứng dưới bóng cây ở vỉa hè nhìn bọn họ.

Chỉ cần Lương Binh về thì sẽ không ở một mình, gã nhất định sẽ ở đây hội họp với anh em.

“Tới tìm đánh dấy à?” Một tên đàn em ngậm thuốc lá hô một câu về phía cậu.

Sơ Nhất không nói gì chỉ lẳng lặng đứng đó.

“Cha mày giết người cũng có phải mày giết đâu,“ Một tên khác nói, “Lương Tịnh Như cho mày bao nhiêu dũng khí thế hả?”

(*Bài Dũng khí của Lương Tịnh Như: https://youtu.be/nDchQNPuA0k)

Sơ Nhất im lặng.

Cậu vẫn cho rằng cậu sẽ không bao giờ thay đổi, bản thân sẽ im lặng mà trốn trong góc chờ để ngày rời đi là được.

Trước giờ cậu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cậu sẽ tức giận như thế.

Sau ngày tông vào Lương Binh ở bờ sông, lần thứ hai cậu có xúc động muốn động thủ không thể kìm chế được.

Chỉ là Lương Binh còn chưa xuất hiện cậu cần phải nhịn.

Có lẽ là gặp chuyện lớn, có lẽ vì Lương Binh bị cảnh sát gọi đi làm bọn họ thu liễm lại phần nào. Ba tên đàn em hình như không có ý định ra tay, chỉ ngồi ở đó vừa hút thuốc vừa chế nhạo cậu.

Mãi cho đến khi xe máy của Lương Binh lái đến đây, bọn họ mới đứng lên chỉ chỉ về phía bóng cây bên này.

Lương Binh quay đầu mắng một câu, tao đ*t con mẹ mày.

Sơ Nhất không nghe thấy nhưng có thể nhìn được khẩu hình.

Cậu đi qua.

“Bị điên à?” Lương Binh nhìn cậu, “Hai thằng bây không để yên đúng không?”

Sơ Nhất không hiểu ý của Lương Binh, hai ai? Không để yên gì?

Có điều cậu cũng không định hiểu, cậu nhìn Lương Binh: “Xảy, xảy ra chuyện gì?”

“Cái mẹ gì mà xảy ra chuyện gì!” Lương Binh nói, “Tao cho mày mười giây, mày mà không cút thì đừng có trách tao!”

“Lão Đinh,“ Sơ Nhất nói, “Xảy ra chuyện gì?”

“Mày đi mà hỏi cảnh sát!” Lương Binh gào lên, “Mày là cái mẹ gì mà hỏi là tao phải nói cho mày nghe? Ba mày giết người mày còn vênh mặt ra oai đấy à?”

Ba mày giết người.

Mấy ngày nay Sơ Nhất nghe câu đấy vô số lần.

Ba mày với giết người, hai cái từ cứ ngỡ cả đời cũng không liên quan lại đi cùng với nhau. Mạnh mẽ mà đè lên dây thần kinh cậu, đã kéo căng nó đến cùng cực.

Câu này của Lương Binh chính xác mà bật lên lửa giận của cậu.

Cậu không chút suy nghĩ mà vọt qua, đấm một cú lên bụng Lương Binh.

Chắc là Lương Binh không ngờ được cậu sẽ có hành động như thế, né cũng không né, ăn một cú này mặt liền trắng bệt.

Cú đấm này là chú Yến dạy, không đơn giản chỉ là lực của nắm tay mà còn mượn lực của eo cùng với vai. Lúc đấm qua một cái này thậm chí còn bị cợm cúc áo của Lương Binh mà hơi đau.

“Đ* mẹ!” Một tên đàn em phản ứng được, tát một cái hướng về đầu Sơ Nhất.

Sơ Nhất đưa cánh tay lên, chiêu này không phải chú Yến dạy, đây là kinh nghiệm sau nhiều năm bị đánh mà cậu rút ra được.

Sau khi cản cái tát này lại, cậu lại đấm một đấm vào bụng Lương Binh.

Lương Binh lảo đảo lùi lại phía sau một bước, mông tiếp đất.

Sơ Nhất lao đến nắm lấy cổ áo gã đập xuống đất.

Lại đánh thêm một đấm vào mặt gã.

“Kéo nó ra!” Lương Binh rốt rốt cuộc gào lên một câu, giãy giụa muốn rút cánh tay đang bị đè ra khỏi đầu gối cậu.

“Tao hỏi mày!” Giọng của Sơ Nhất khàn khàn, lại đấm thêm một đấm, “Đấy!”

Máu mũi của Lương Binh bị đánh chảy ra.

Mấy tên đàn em xông lên bắt được cánh tay cậu, muốn kéo cậu xuống khỏi người Lương Binh.

Lần đầu tiên Sơ Nhất phát hiện lúc mình tức giận sẽ có sức lớn như thế, cậu vùng khỏi cánh tay đang nắm lấy cậu lại đấm vào mũi Lương Binh một cái.

Máu mũi văng tung toé làm áp lực đè nén trong cơ thể cậu nữa tháng, à không là áp lực bị đè nén mười mấy năm phẫn nộ mà tuông ra.

Sau khi cậu rất tập trung mà đấm cho Lương Binh thêm hai cái, rốt cuộc bị một tên đàn em lau đến đá cậu qua bên cạnh.

Lương Binh được một tên đàn em kéo lên từ mặt đất, hai tên khác xông đến chỗ Sơ Nhất giơ chân bắt đầu đá.

Trên lưng, trên vai, trên cánh tay đều bị đá trúng.

Nhưng Sơ Nhất không thấy đau, cậu cũng không trốn hai cái chân đang đá đến của hai tên đàn em, mà nhào đến chỗ Lương Binh, trở tay một cái liền nắm được cổ tay của gã.

“Nắm lấy vặn lên một cái là được,“ Chú Yến nói, “Nhưng dáng người con thấp, lực hướng lên không đủ, con vặn tay nó rồi ấn xuống, nó lập tức qùy một gối xuống mà hát người đàn ông khóc đi khóc đi không hề sai với con.”

(*Bài 男人哭吧不是罪 của Lưu Đức Hoa: https://youtu.be/3uNgSRbrH6c)

Cậu nắm lấy cổ tay Lương Binh hung hăng mà vặn một cái rồi đột nhiên đè xuống thêm một cái.

Lương Binh gào một tiếng, cơ thể thuận theo sức của cậu mà sụp xuống, quỳ một chân trên đất.

Mấy tên đàn em lại đá cậu mấy phát, thấy Sơ Nhất không buông tay chỉ đành túm lấy cậu kéo ra.

Nhưng Sơ Nhất còn đang vặn Lương Binh, vừa kéo một cái Lương Binh đã gào ầm lên.

Mấy tên đàn em nhanh chóng buông tay.

Sơ Nhất đột nhiên lại đè lên xuống đất, mặt Lương Binh bị cậu ấn xuống đất rồi kéo cánh tay vẫn đang bị vặn của Lương Binh kéo lên.

Lương Binh đau đến không phát ra tiếng nổi.

“Nói,“ Sơ Nhất nắm tóc gã kéo đầu gã từ trên đất lên, “Lão Đinh!”

Một tên đàn em nhạt được một cái cờ lê lớn nện lên vai Sơ Nhất, lúc này cậu mới cảm nhận được đau đớn.

Vì phòng bản thân mình nói lắp mất thời gian, cậu lựa chọn phương thức ngắn gọn nhất.

“Cút.” Lương Binh cắn răng chửi một câu.

Sơ Nhất đột nhiên đập đầu gã xuống đất một cái.

Chiêu này cậu học của Yến Hàng.

Máu mũi của Lương Binh dính trên đất tạo thành một đoá hoa.

“Má nó, chỉ bảo tao thấy họ Yến ở nhà thì báo với ông ta, sau đó đến giao lộ chặn lại không cho hắn đi về phía bên kia!” Rốt cuộc Lương Binh cũng không chịu nổi mà mở miệng, “Tao không chặn người lại! Hắn không đi phía này.”

“Thật không?” Sơ Nhất hỏi.

“Mẹ nó tao cũng nói với cảnh sát như thế!” Lương Binh gào lên, “Mẹ nó mày hỏi cảnh sát thử đi! Hỏi Yến Hàng thử đi!”

Sơ Nhất buông lỏng tay, tên đàn em phía sau xông lên kéo cậu ra rồi bắt đầu đấm đá điên cuồng.

Có mấy chú già xem náo nhiệt ở cửa hàng bên cạnh chạy đến, gào mấy câu rồi kéo người ra.

Lương Binh lao mặt mày đầy máu, trừng mắt nhìn Sơ Nhất.

“Không nhìn ra luôn, “ Có người nhỏ giọng nói một câu, “Thằng nhóc này hồi trước toàn bị bắt nạt.”

“Bị ép quá rồi chứ gì,“ Một người khác nói, “Ép người ta quá còn có thể giết người luôn đó.”

Sơ Nhất quay đầu nhìn qua bên cạnh, người vây xem rất nhiều cậu không tìm được người nói.

Nhưng âm thanh bàn tán đã không còn.

Cậu vung mấy người đang kéo cậu ra, cúi đầu phủi đất trên người. Liếc nhìn Lương Binh một cái xoay người đi về phía bờ sông.

Lúc đi ngang qua người đứng xem, có người né qua bên cạnh nhường đường cho cậu.

Sơ Nhất không quay đầu lại cũng không nhìn xung quanh. Cậu nhìn chằm chằm mặt đất đi về phái trước, đi đến bờ sông không có ai cậu mới ngừng lại.

Đầu óc trống rỗng.

Bên tai vang lên ầm ầm.

Nên mấy lời Lương Binh nói cậu không có cách nào mà bình tĩnh nhớ lại.

Cả người mê mang.

Qua một lúc lâu cậu mới hồi phục tinh thần lại vì người đều đang đau đớn.

Vai đau, cánh tay đau, đầu đau, trên lưng, trên đùi đều rất đau.

Cậu hoạt động chân tay thử, có thể động đậy được.

Đến lúc này cậu mới nhớ lại lời nói của Lương Binh một lần, đột nhiên phải ứng lại cái câu “Hai đứa bây” kia và câu gã bảo cậu đi hỏi Yến Hàng thử là có ý gì.

Yến Hàng đã đi tìm Lương Binh!

Nói không chừng cũng đập cho một trận.

Mới vừa về đã bị đập hai lần...... Đối với đại ca một khu mà nói có thể xem như là cực kì nhục nhã.

Đột nhiên Sơ Nhất có hơi kích động cũng có hơi phấn khích.

Cậu xoay người chạy muốn chạy về hướng nhà Yến Hàng nhưng do dự chút vẫn là lấy điện thoại ra.

Màn hình điện thoại bị nứt.

Cậu nhíu mày thử một chút, còn dùng được nhưng có hơi loạn cảm ứng. Tay cậu vẫn chưa chạm vào mà ứng dụng trên điện thoại đã mở ra vài cái.

Tay cậu có hơi run, không biết là vì lúc nãy dùng sức mạnh quá hay là bị thương, trong trận chiến tốc độ với điện thoại cậu đã thua cuộc rồi.

Gửi tin nhắn quá khó, cậu chỉ có thể ấn số điện thoại của Yến Hàng sau đó nhấn gọi trước khi điện thoại trở về màn hình chính.

Nhìn thấy màn hình đã hiện lên đang quay số, cậu mới thở phào đặt điện thoại lên tai.

“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”

Sơ Nhất ngẩn người, giơ điện thoại lại trước mặt, xác định mình gọi đúng là số của Yến Hàng.

Tắt máy?

Sơ Nhất đứng tại chỗ, đơ ra cỡ mười mấy giây mới lập tức chạy về hướng nhà Yến Hàng.

Điện thoại tắt máy thật ra không có gì ghê gớm, hết pin cũng có thể tắt.

Nhưng mấy hôm trước lúc trạng thái của Yến Hàng kém như thế cũng không quên sạch điện thoại. Có thể gọi đồ ăn ngoài, có thể chơi game, bây giờ sao lại đột nhiên tắt máy?

Sơ Nhất cảm thấy trong lòng có một dư cảm mơ hồ.

Nhưng cậu không dám nghĩ.

Chỉ vùi đầu chạy về phía trước.

Chạy đến trước cửa nhà Yến Hàng, khi nhìn thấy cửa nhà đang mở rộng, chân cậu mới mềm nhũn, lảo đảo hai bước mới ngừng lại.

“Tìm ai?” Một chị gái từ trong nhà đi ra, nhìn thấy cậu thì ngẩn người, “Nhà này dọn đi rồi.”

Sơ Nhất nhìn chị gái, há miệng thở dốc không nói nên lời.

Giống như giây tiếp theo cậu sẽ ngất xỉu vì hít thở không thông.

________

Éc éc, em bé Sơ Nhất chính thức bước chân lên con đường Cẩu ca rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.