Edit: zhuudii
Sơ Nhất đứng ngoài cửa thủy tinh đùa với một chú cún trong cửa hàng thú cưng cả năm phút mới lại tiếp tục đi về phía trước.
Con đường này có không ít quán cơm, lớn lớn nhỏ nhỏ, phong cách gì cũng có, rất náo nhiệt.
Cứ đi rồi đi, Sơ Nhất theo thói quen định áp sát tường mà đi, không có Yến Hàng nên không có ai kéo cậu từ cạnh tường ra, cậu chỉ có thể tự mình để ý.
Thật ra đã rất lâu cậu không đi như thế rồi, bây giờ có lẽ là vì đến môi trường mới, cho dù cậu đã nhìn trên bản đồ vô số lần rồi nhưng khi bản thân ở đây thật thì vẫn sẽ biết đây là nơi mà trước nay cậu chưa từng đến, hoàn cảnh sinh hoạt xung quanh không hề giống phong cách với cuộc sống của cậu trước đây.
Nơi này náo nhiệt hơn nhà ở bên kia, mặt tiền của mấy cửa hàng hai bên đường cũng mang phong cách Tây. Người qua người lại đều rất thời thượng, đương nhiên, cậu lớn như thế quỹ đạo hoạt động cũng chỉ có từ nhà đến trường thôi, chỗ khác mang phong cách Tây hay là quê mùa cậu cũng chẳng rõ lắm.
Dù sao mình cũng quê muốn chết.
Đặc biệt là lúc so với Yến Hàng, còn rõ hơn nữa.
Rất nhiều thứ đang xoay chuyển trong đầu Sơ Nhất, có mấy thứ là không tự chủ được mà nghĩ, có những thứ là cố tình nghĩ. Cậu không dám để cho đầu óc rảnh rỗi, phải suy nghĩ cái gì đó mới được
Bởi vì đi tiếp 30m nữa là đến Đồ nướng Tiểu Lý rồi.
Bây giờ cậu với Đồ nướng Tiểu Lý còn cách ba cái cửa hàng quần áo về phía trước nữa, còn có một tiệm trà sữa, một tiệm bánh mì, còn cả...... Không nhớ nữa.
Còn 20m?
10m?
Lúc cửa tiệm màu đỏ của Đồ nướng Tiểu Lý xuất hiện trước mặt cậu, cậu bị doạ một trận.
Sao mà tới luôn rồi!
Cậu nhanh chóng cúi đầu, trốn vào sau moont thân cây.
Sau khi làm xong cái động tác thuần thục này, cậu ngước mắt lên nhìn vỏ cây, cảm thấy có hơi không hiểu nổi mình.
Cũng may bây giờ trời có hơi tối rồi, chắc là không có ai chú ý đến cậu.
Vì thế cậu lại đi ra, đứng ở bên cạnh cây nhìn vào trong.
Trong tiệm buông bán rất tốt, bàn đã ngồi gần đầy hết.
Vì để xác nhận, Sơ Nhất lại ngẩn đầu nhìn biển hiệu, không sai, chính là chỗ này.
Tin cậu đột nhiên đập rất nhanh.
Lúc lần nữa nhìn vào tiệm, cậu theo bản năng mà bắt đầu tìm kiếm.
Yến Hàng trong ở bên trong.
Cậu đi về bên cạnh mấy bước, ngẩng đầu nhìn.
Chính là chỗ này, lúc mà Yến Hàng chụp bức ảnh kia chính là ở góc độ này.
Chỗ này gần chắc là sau khi ăn xong rồi rời đi, lấy điện thoại ra hoặc là vẫn luôn cầm điện thoại, sau đó giơ điện thoại lên, chụp.
Sơ Nhất chụp biển hiệu một tấm.
Rất giống với tấm của Yến Hàng, cậu cười cười.
“Cậu trai, ăn đồ nướng à?” Có người ở bên cạnh hỏi một câu.
Sơ Nhất giật mình, nhanh chóng ngẩn đầu nhìn qua. Một bác trai đứng trước mặt cậu, đang mặc tạp dề, bên trên có in bố chữ “Đồ nướng Tiểu Lý“.
“....... Không,“ Sơ Nhất có hơi ngại, “Cháu không, không......”
“Chụp ảnh thôi không ăn à?” Bác trai nhìn cậu.
“Đợi người,“ Sơ Nhất nói, “Chụp tấm ảnh báo, báo địa chỉ.”
“Trực tiếp gửi cái định vị là được rồi,“ Bác trai cười, “Người trẻ tuổi mà không biết cái này à?”
“Cháu xuyên, không đến,“ Sơ Nhất nói, “Còn chưa thích, thích ứng được.”
Bác trai cười, đi vào tiệm: “Vào ngồi chờ trước đi, lát nữa người đông lên không có bàn đâu.”
Cậu do dự chỉ trong nháy mắt.
Vừa lúc nên ăn cơm tối rồi, tuy rằng cơm chiều mà ăn đồ nướng đối với cậu có hơi đắt nhưng cũng không phải ngày nào cũng ăn, chỉ mỗi bữa này.
Lúc gọi món bác trai kia hỏi một câu: “Không đợi bạn nữa?”
“Có việc rồi, không đến được.” Sơ Nhất nói.
Bác trai nhìn cậu hai cái, biểu cảm trên mặt kiểu bác hiểu mà, thở dài: “ Con gái bây giờ ấy à, không dễ theo đuổi.”
“......À.” Sơ Nhất không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể phối hợp mà gật đầu.
“Không sao đâu,“ Bác trai vẫn là vẻ mặt hiểu rõ ấy, “Đừng bỏ cuộc, thử vài lần xem sao.”
“Vâng.” Sơ Nhất tiếp tục phối hợp.
Về lý thuyết mà nói, đồ nướng ở đâu chắc cũng có một mùi vị như thế.
Nhưng có lẽ vì đồ nướng mà hôm nay Sơ Nhất gọi đều là hải sản, có lẽ đây là tiệm đồ nướng mà Yến Hàng từng ăn qua. Tóm lại Sơ Nhất cảm thấy đồ nướng ở đây vô cùng ngon.
Có lẽ trong tiệm chỉ có mỗi cậu là đang ngồi ăn đồ nướng một mình, bác trai rất đồng cảm với cậu. Còn lại đây ngồi với cậu một lúc, còn muốn tặng cậu bia nữa.
Sơ Nhất rất cảm động mà từ chối, lúc ăn xong chạy lấy người, bác rai còn hô một câu với cậu: “Lần sau lại đến nha cậu trai.”
Sẽ đến, ngày mai sẽ đến nữa.
Sơ Nhất vốn dĩ muốn ở ngoài tiệm ngồi canh tiếp, Yến Hàng thích ăn khuya như thế, có thể buổi tối sẽ đến. Nhưng chăn nệm của cậu còn chưa có, lúc này mà không đi mua nữa, buổi tối cậu phải ngủ trên ván giường.
Cậu chỉ có thể chạy về trước.
Có điều cậu cũng không sốt ruột, từ hôm Yến Hàng đi đến bây giờ đã một năm rồi. Về vấn đề tìm được Yến Hàng này cậu rất ổn định.
Sơ Nhất đứng trên xe buýt nhìn bầu trời đen và ánh đèn đã sáng lên ngoài cửa sổ.
Hơn nữa tìm được Yến Hàng rồi thì nên làm gì bây giờ? Cậu vẫn chưa nghĩ kĩ, ý niệm duy nhất của cậu chỉ là tìm được Yến Hàng mà thôi.
Giống như những sự mê muội của người đang yêu thầm, chẳng qua là đang ở trong quá trình mê muội ấy.
Một khi kết quả xuất hiện, ngược lại có thể sẽ không biết nên làm thế nào.
....... Yêu thầm cái quỷ gì cơ?
Trước cổng trường có một siêu thị không lớn, Sơ Nhất vốn dĩ có hơi lo lắng sợ không mua được chăn nệm. Kết quả là xuống xe đi bộ một dọc theo đường một lát, phát hiện bản thân đúng là quê quá trời.
Đừng nói là siêu thị, đến cả quầy bán quà vặt cũng có treo bảng, các loại mức giá cho trọn bộ những đồ cần thiết cho học sinh mới.
Ngoài cái loại đồ dùng trên giường đến kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn lông, thau rửa mặt, đều được chuẩn bị cả bộ đủ cả.
Cậu chọn một bộ tiện nghi nhất, mang về kí túc xá.
Trong ký túc xá tám người, tính cả cậu thì đã đến 5 người, cậu nhìn đồ dùng cậu đã đánh dấu còn nằm yên trên giường nhẹ nhàng thở ra. Cái cách thức cứng chọi cứng với Không Mụn...... Trương Cường này, cậu không muốn dùng nữa.
Cuối cùng thì cũng là một phòng kí túc mà, phải ở cùng với nhau lâu vậy mà.
Nhìn thấy Sơ Nhất đi vào, mấy người bạn cùng phòng đang nói chuyện đều ngừng lại, cùng nhau nhìn cậu.
Loại tình cảnh này làm Sơ Nhất rất căng thẳng, bỏ đồ đạt trong tay lên bàn rồi im lặng một hồi lâu cậu mới nói một câu: “Tôi tên Sơ, Sơ Nhất.”
“Hồ Bưu.” Một nam sinh đen, béo gật đầu với cậu.
Một người khác dựa vào giường dưới không nói gì, nhìn chằm chằm điện thoại.
“Đó là Tô Bân,“ Hồ Bưu giúp giới thiệu một chút, rồi quay đầu nhìn Lý Tử Cường và Trương Cường, “Mấy cậu gặp rồi à?”
“Gặp, rồi.” Sơ Nhất nói.
Trước đó trong phòng tuy là có người đang nói chuyện, nhưng chắc là không khí cũng không mất nhiệt tình, lúc này cậu vào tất cả đều không nói gì nữa.
Sơ Nhất mở đồ mới mua ra, thùng với thau gì đó thì bỏ bên cạnh tủ, lúc cầm chăn nệm lên giường trên chuẩn bị trải ra, Tô Bân nhìn cậu một cái: “Mày nói lắp à?”
Vấn đề này làm Sơ Nhất có hơi ngại, cũng đột nhiên có hơi chán nản.
Cậu vẫn luôn cảm thấy chỉ cần đổi sang một hoàn cảnh mới, tất cả đều sẽ qua đi nhưng cậu quên mất, có những thứ là không vứt được.
“Ừ.” Cậu lên tiếng, leo lên giường trên.
“Lần đầu tiên nhìn thấy người nói lắp thật luôn,“ Tô Bân lại nói, “Nhưng đừng có truyền nhiễm cho bọn tao.”
Sơ Nhất chống ván giường, đứng hình.
Cảm giác gì không thể nói được là tự ti, xấu hổ hay là tức giận, cảm giác vô cùng khó chịu. Vốn dĩ muốn nhịn, ý nghĩ muốn cùng bạn học ở chung cho đàng hoàng trong phút chốc đã bị nghiền nát.
“Vậy tao, với mày có cùng đề, đề tài rồi đó,“ Cậu nói, “Tao cũng là lần, lần đầu nhìn, thấy thằng ngu thật.”
“Đ* mẹ mày,“ Tô Bân nhảy xuống giường, “Tao không nghe rõ, mày nói lại thử coi?”
“Cậu ta nói mày là thằng ngu,“ Lý Tử Cường cũng nhảy xuống từ giường trên, đi đến trước mặt Tô Bân, “Nghe rõ chưa?”
Dáng người của Lý Tử Cường rất cao, người cũng to lớn, đứng trước mặt Tô Bân còn to hơn cậu ta một vòng.
Chắc là Tô Bân nói chuyện cũng nhìn người, lúc Lý Tử Cường chờ cậu ta nói tiếp câu tiếp theo cậu ta im lặng mà cầm bàn chải đánh răng và khăn đi vào WC, đóng cửa lại.
“Vẫn là dĩ hoà vi quý.” Lý Tử Cường vỗ vỗ mép giường Sơ Nhất, xoay người leo lại giường trên.
“Anh Cường nói đúng, cùng một phòng kí túc mà, mọi người hoà thuận mới là tốt nhất, phải đoàn kết.” Hồ Bưu nói.
Lý Tử Cường và Trương Cường nhìn cậu ta.
“Hai người ai lớn ai nhỏ?” Hồ Bưu hỏi.
Vì thế song Cường so sinh nhật, Lý Tử Cường lớn hơn ba tháng.
“Anh Đại Cường nói đúng, cùng một phòng kí túc mà, mọi người hoà thuận mới là tốt nhất,“ Hồ Bưu lặp lại một lần, “Phải đoàn kết.”
“Trí nhớ cậu cũng ghê đấy,“ Trương Cường nói, “Một chữ cũng không thiếu.”
“Trí nhớ của anh Tiểu Cường cũng ghê lắm nha,“ Hồ Bưu nói, “Hai lần giống nhau cậu cũng nghe được.”
Mấy người đều vui vẻ.
Lý Tử Cường duỗi người nằm xuống: “Ngày mai người chắc cũng đến đông đủ, không biết còn ba người như thế nào?”
“Hình như là người bản địa nhỉ?” Trương Cường nói.
“Người bản địa còn ở lại trường làm gì trời.” Lý Tử Cường nói.
“Có thể là nhà ở xa,“ Hồ Bưu nói, “Với lại trọ trường tự do biết bao, cha mẹ đều không quản được.”
Cha mẹ đều không quản được.
Sơ Nhất trải xong giường, cũng nằm xuống nhìn trần nhà.
Cha mẹ vốn dĩ mặc kệ mà.
Sáng 6 giờ cậu rời khỏi nhà, đến bây giờ sắp 10 giờ tối rồi, Huấn luyện viên Hà và Tiểu Lâm đều đã hỏi qua tình huống của cậu nhưng vẫn chưa từng nhận được điện thoại của người nhà.
Cậu trở mình quay mặt vào tường, tuy rằng cậu đã đoán được sẽ như thế nhưng ít nhiều vẫn có hơi buồn bã. . ngôn tình hài
Lần đầu tiên cậu xa nhà, một mình đến một thành phố xa lạ đi học mà thái độ của người nhà làm cậu cứ ngỡ như là mình căn bản không hề tồn tại.
Phía sau trống rỗng.
Không có người nhà, không có bạn bè, chỉ có một Yến Hàng thôi nhưng lại không biết sẽ như thế nào.
Sơ Nhất cảm thấy hốc mắt mình có hơi nóng lên, mũi có hơi cay.
Tô Bân ở trong WC rất lâu, Trương Cường muốn đi tiểu, đi qua đá cửa hai lần hắn mới rốt cuộc mở cửa ra.
“Mày bị táo bón đấy à.” Trương Cường nói.
Tô Bân cười lạnh một tiếng, về lại giường của mình nằm xuống.
Trừ cậu ta ra những người khác đều dùng WC rất nhanh, tắm rửa cũng chỉ vài phút, Sơ Nhất rất cảm động. Bình thường ở nhà ông bà ngoại mà đi vệ sinh một cái là có thể bức cậu phải chạy ra nhà vệ sinh công cộng.
Sau khi rửa mặt xong cậu nằm lại giường, lấy điện thoại ra.
Nhìn tấm ảnh đồ nướng Tiểu Lý mà hôm nay cậu chụp, lại so với tấm của Yến Hàng, góc độ cơ hồ là giống nhau như đúc, cậu rất vừa lòng mà đăng ảnh chụp lên Khoảnh khắc.
Có điều đăng riêng tư.
- Cùng tiệm đồ nướng với anh Tiểu Thiên: GET.
Còn hai ngày nữa là huấn luyện quân sự, buổi sáng vài người không kí túc đều nằm vật ra giường không dậy.
Sơ Nhất là người đầu tiên thức dậy, chuẩn bị xong cả. Hôm nay của cậu đã sắp xếp chật kín, buổi sáng đi làm quen hoàn cảnh trường học, đi dạo ở gần đây, trưa thì ăn cơm xong ra ngoài tìm chỗ làm thêm.
Tiền trong tay cậu sau khi mua vé xe và đóng xong các loại chi phí đã không còn dư bao nhiêu, cũng may còn có tiền của Huấn luyện viên Hà nên cậu vẫn còn thời gian đi tìm việc làm thêm
Cơm tối cậu định đến cửa hàng thức ăn nhanh đối diện Đồ nướng Tiểu Lý, hồi trước lúc xem bản đồ cậu phát hiện ra, quán thức ăn nhanh kia rất tiện nghi, bảng giá ở cửa viết cơm thịt kho 13 tệ.
Không biết bây giờ có lên giá không.
Ăn cơm xong cậu định đi tìm chỗ đối diện với đường ngồi đơin thử xe có thể gặp Yến Hàng không.
“Đi đâu thế?” Lý Tử Cường nằm sắp trên giường trên hỏi một câu.
“Đi dạo.” Sơ Nhất nói.
“Dạo chỗ nào thế?” Lý Tử Cường lại hỏi.
“......Ở ngoài á.” Sơ Nhất trả lời.
“Ờ.” Lý Tử Cường gật đầu, lại nằm về.
“Cuộc đối thoại này của hai người nhảm kinh điển luôn á.” Hồ Bưu gối lên cánh tay nằm trên giường vui vẻ cả buổi.
“Trưa về không?” Lý Tử Cường nghĩ nghĩ lại hỏi một câu.
“Không về.” Sơ Nhất nói.
“Tối thì sao?” Lý Tử Cường tiếp tục hỏi.
“Cậu có chuyện, chuyện gì?” Sơ Nhất có hơi bất đắc dĩ.
“Ăn bữa cơm đó,“ Lý Tử Cường nói, “Sau này đều là anh em, không thể ăn miếng uống miếng được à?”
“Ò,“ Sơ Nhất ngẩn người, cậu cơ bản không có cơ hội ở cùng bạn học, cũng không biết cái này có phải thủ tục bắt buộc không, “Vậy......”
“Đủ người rồi ăn,“ Trương Cường nói, “Bây giờ mới có 5 người, chẳng có ý nghĩa gì.”
“Anh Tiểu Cường nói có lý.” Hồ Bưu gật đầu.
“Bốn người.” Lý Tử Cường nhìn thoáng qua Tô Bân đang chơi điện thoại.
“Vậy tôi...... Ra ngoài nhé.” Sơ Nhất nói.
“Dạo thông thả.” Lý Tử Cường ngáp một cái.
Bạn học trong kí túc trừ Tô Bân ra, người khác đều không hề khó ở chung như lúc đầu nhìn thấy.
Trường học rất lớn, cây rất nhiều.
Có vài cái sân bóng.
Chuyên ngành Sửa chữa ô tô của bọn họ còn có một cái sân rất lớn, còn có một ít xe đã tháo ra.
Thời tiết hôm nay cũng không tệ, không khí so vơi nhà ở bên kia thì ẩm ướt hơn chút.
Hít vào thở ra.
Biển rộng~~~ Ơi biển rộng~~~ Nơi mà tôi sinh sống~~~
Cậu quê thật đấy, câu đầu tiên mà não nghĩ đến về biển rộng thế mà là bài mà bà ngoại thường thích hát......
Buổi sáng thức dậy trễ cho nên đi dạo xung quanh trường không được bao lâu, đã hết buổi sáng.
Cậu tùy tiện tìm một tiệm nhỏ ăn một bát mì rồi bắt đầu kế hoạch tìm việc của buổi chiều.
Công việc không phải dễ tìm, cậu biết rõ, đặc biệt là đối với cậu mà nói không hề có kinh nghiệm gì. Còn là một học sinh chỉ có thể làm bán thời gian, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn, công việc cần nói chuyện với người khác chắc chân không ai thuê.
Trong một buổi chiều cậu cậu hỏi hết mấy cửa hàng có dán thông báo tuyển nhân viên, rồi ngồi xe đến Đồ nướng Tiểu Lý, tìm hết xung quanh đó một vòng luôn.
Cuối cùng chỉ tìm được mỗi việc phát tời rơi.
Nhưng địa điểm phát rất tốt, cứ phát ở trước cửa siêu thị đối diện với Đồ nướng Tiểu Lý là được. Tiền lương tính theo ngày nhưng hôm nay cậu làm từ buổi chiều nên chỉ có nữa ngày lương.
Sơ Nhất cảm thấy có lời lắm, lúc chờ Yến Hàng mà còn có thể kiếm tiền.
Cậu với một cô gái ôm một đống tờ rơi đi đến trước cửa siêu thị, mỗi người phụ trách một bên.
Công việc này đối với Sơ Nhất mà nói, vô cùng nhẹ nhàng, đưa qua có người lấy thì tốt, người ta không lấy thì thôi, trừng cậu cậu cũng chẳng sau.
Mãi cho đến khi trời tối xuống, cậu cũng không biết mình đã phát bao nhiêu tờ rơi. Tóm lại trong tay vẫn còn, cậu vừa nhìn con đường Tiểu Lý vừa phát tờ rơi cho người đi qua trước mặt cậu.
Đồ nướng Tiểu Lý làm ăn rất không tệ, vừa đến giờ cơm liền chỉ còn mấy bàn.
Bác trai vui cười hớn hở mà bận rộn.
Không biết hôm nay Yến Hàng có đến ăn đồ nướng không nữa. Là bây giờ đến ăn tối hay là tối muộn đến ăn khuya, là đến một mình hay là đến cùng bạn.
Đến cùng bạn.
Sơ Nhất dừng một chút, đột nhiên cảm thấy mất mát một trận.
Bạn bè?
Yến Hàng từng nói không có bạn nhưng đi ăn đồ nướng người bình thường sẽ không đi một mình.
Trước đây Yến Hàng sẽ cùng chú Yến ăn...... Vậy bây giờ thì sao?
Một mình mua về ăn.
Cảm giác không giống phong cách của Yến Hàng lắm, vậy anh ấy đi ăn với ai?
Đúng đó.
Tại sao Yến Hàng lại đến đây.
Bởi vì ở đây Yến Hàng có người quen hả?
Hoặc là...... Yến Hàng còn ở đây không?
Sơ Nhất ngẩng đầu, trong lòng cuống thành một nùi.
Lúc đưa tờ rơi cho người bên cạnh tay cũng run rẩy.
“Cháu ra rồi,“ Người bên cạnh cầm lấy tờ rơi, vừa xem vừa nghe điện thoại, “Chú ăn cái khác không được à? Sao cứ phải ăn mì sợi to cho bằng được?”
Sơ Nhất đột nhiên đơ người.
Không thở nổi, tim đập hoàn toàn không có tiết tấu gì nữa, đập thình thịch thình thịch đến mức đầu cậu cũng lắc lư luôn. Người không nhúc nhích nổi, đầu thì đơ ra, bả vai cũng không động, cả chân cũng sắp không đứng được nữa.
Chỉ có tròng mắt là có thể di chuyển.
Cậu theo giọng nói mà nhìn qua.
Thấy được tay đang cầm tờ rơi.
Ngón tay thon dài, có hơi gầy, khớp xương rõ ràng nhưng không khấp khễnh.
Tay thật là đẹp mà.
Trên thế giới này, ít nhất là trong thế giới của cậu, chỉ có một người có được đôi tay đẹp như thế thôi.
Giọng nói này, đôi tay này.
Yến Hàng.
“Vậy được rồi, lát nữa con tùy tiện mua,“ Yến Hàng không chú ý đến cậu, vẫn nhìn tờ rơi trong tay, “Hử? Trà sữa á? Cháu không uống đâu, chú muốn uống thì cháu mua cho chú...... Ừm, chiên cơm đi......”
Chiên cơm.
Yến Hàng làm cơm chiên ăn cực kì ngon.
Yến Hàng phải chiên cơm cho ai?
Anh ấy sống cùng với ai?
Bạn mới của anh ấy à? Hay là bạn cũ?
Không biết là tại sao, Sơ Nhất đột nhiên rất thất vọng.
Vì con bạn tìm một giáo viên tiếng Anh dạy kèm 1x1.
Yến Hàng xếp tờ rơi lại bỏ vào túi áo, chuẩn bị chút nữa vứt đi.
Lúc xoay người chuẩn bị đi đến quán trà sữa mua cho Thôi Dật, hắn mới phát hiện người đưa tờ rơi cho mình vẫn luôn đứng bên cạnh.
Vẫn không động đậy gì.
Trạng thái này mà phát tờ rơi, chồng tờ rơi trong tay kia chắc phải phát đến nữa đêm.
Yến Hàng đi về phía tiệm trà sữa bên kia.
Lúc qua đường được một nữa, hắn nhíu mày quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Người phát tờ rơi lúc nãy......
Vừa rồi hắn chỉ tùy tiện nhìn lướt qua, gần như không nhìn thấy mặt. Nhưng bây giờ hắn cứ cảm thấy người kia giống Sơ Nhất.
Nhưng nghĩ lại thì cản thấy mình có vấn đề.
Sơ Nhất sao có thể chạy đến đây phát tờ rơi được, hơn nữa cái người phát tờ rơi kia...... Hắn nhìn sang, người nọ còn đứng ở đó, cúi đầu.
Yến Hàng cảm thấy chắc mình bị bệnh thật rồi.
Hắn nhìn thế nào cũng cản thấy người nọ là Sơ Nhất, mặt còn chưa thấy rõ nhưng vẫn cảm thấy cả người rất giống.
Bên người có tiếng còi vang lên, Yến Hàng hoàn hồn, thấy mình đang đứng giữa lộ.
Do dự một chút hắn xoay người quay lại cửa siêu thị.
Rõ ràng hắn biết không có khả năng là Sơ Nhất, Sơ Nhất không thể nào ở đây, càng không thể chạy đến đây phát tờ rơi, càng không thể nữa chính là...... Người này cao hơn Sơ Nhất nhiều lắm, vóc dáng chắc cũng phải cỡ 1m73 1m74 gì đó..... Nhưng hắn vẫn muốn lại nhìn một cái.
Ngay lúc ăn sắp bước lên vỉa hè, người nọ lập tức xoay người chạy về hướng ngược lại.
Yến Hàng ngẩn người.
Người kia chạy rất nhanh, bước chân cũng lớn.
Nhưng không chạy thì không sao, vừa chạy một cái Yến Hàng đã dường như không tin nổi vào mắt mình, tư thế của người này gần như giống hệt Sơ Nhất!
Hắn không hề suy nghĩ mà đuổi theo, hét một tiếng về phía người nọ: “Sơ Nhất!”
Người nọ hơi dừng lại nhưng không quay đầu.
Chỉ một giây sau đột nhiên chạy như điên.
Yến Hàng khiếp sợ mà nhìn cậu chạy cỡ 20m mới nhớ đến là phải đuổi theo.
Chính là Sơ Nhất.
Chính là Sơ Nhất!
Mỗi ngày chạy bộ cùng với Sơ Nhất, bộ dáng chạy bộ của nhóc con này như nào hắn quá quen rồi.
Sau khi Yến Hàng cầm theo một túi đồ ăn mới mua đuổi theo chừng mấy bước mới cảm thấy vướng quá, liền dứt khoát ném túi vào vườn hoa bên cạnh.
“Sơ Nhất!” Hắn vừa chạy vừa gọi một tiếng.
Sơ Nhất đang ôm tờ rơi chạy như điên cũng ném tờ rơi trong tay sang bên cạnh, tay vừa trống trải liền chạy như bị người ta đuổi giết đến nơi.
Bị điên rồi à!
Yến Hàng quả thật không nói nổi.
Đang ở trên đường lớn hắn cũng không muốn tiếp tục hét lớn vậy nữa, chỉ có thể cắn răng, chạy nhanh hơn, ngặt nổi hôm nay hắn không mang giày chạy bộ mà mẹ nó mang một đôi giày thoải mái.
Mà sau một năm không gặp Sơ Nhất, tên nhóc này chạy nhanh như gió vậy, quan trọng là cậu còn mang giày chạy bộ. Thậm chí Yến Hàng còn có thể nhận ra đó là đôi NB lúc trước của mình qua một vòng màu xanh lục ở mũi giày.
Sơ Nhất thế mà lại ở đây?
Thế mà còn phát tờ rơi?
Thế mà lại cao lên nhiều thế?
Lại có thể thay đổi nhiều như thế?
Lại có thể...... Chạy trốn nhanh như thế!
Yến Hàng đối với tốc độ chạy bộ và sức bật của mình vẫn luôn rất tự tin, tuy rằng Sơ Nhất chạy cứ như bay ấy nhưng nếu hôm nay hắn mang giày chạy bộ, vẫn có thể đuổi theo như thường.
Nhưng hắn đang không mang giày chạy bộ!
“Cái đ* má nó.” Yến Hàng móc dao gấp từ trong túi ra ném về phía vai của Sơ Nhất.
Dao nện vào vai của Sơ Nhất.
Không ảnh hưởng gì đến cậu chạy nhưng doạ cậu một trận.
Yến Hàng nhìn thấy cậu đột nhiên nhảy lên một chút, vừa quay đầu lại vừa sờ lưng.
“Đứng đấy!” Yến Hàng gào lên một tiếng.
Nhân lúc Sơ Nhất ngây người phút chốc, cuối cùng hắn cũng vọt đến trước mặt Sơ Nhất, giơ chân đạp một cái vào mông Sơ Nhất: “Mẹ nó anh cho em chạy nè!”
Sơ Nhất bị đạp lảo đảo, đụng phải thân cây ven đường.
Yến Hàng đi qua bắt được cánh tay cậu.
Nhưng không ngờ được có trường hợp bất ngờ xuất hiện.
Sơ Nhất vặn cánh tay một chút, tránh khỏi tay hắn.
Cái sức lực với kỉ xảo này làm hắn hơi ngạc nhiên.
Trong nháy mắt hắn thật sự hoài nghi có phải hắn nhận lầm người thật rồi không.
Sơ Nhất xoay người còn muốn chạy, hắn nhanh chóng bắt được cổ tay Sơ Nhất, vặn một cái ra sau, đè Sơ Nhất dán vào thân cây.
“Nói.” Hắn đẩy đẩy sau lưng Sơ Nhất.
“Nói cái, gì?” Giọng Sơ Nhất rất nhỏ.
Yến Hàng nhìn chằm chằm sườn mặt cậu: “Thật sự là em......”
________
Éc éc, tìm được zòi