Một Đồng Tiền Xu

Chương 46: Chương 46




Edit: zhuudii

Sơ Nhất dạo một vòng trong phòng kí túc, đám người này lúc đi giống như chạy nạn vậy, đồ đạt đều lung tung hết cả lên, cậu sắp xếp đồ đạc lại xong, rồi kiểm tra cửa sổ và nguồn điện này nọ lại một lần, sau đó cầm ba lô nhét vào hai bộ quần áo để thay lúc tắm......

Đến nhà Yến Hàng!

Ha ha ha đến nhà Yến Hàng nè!

Đến nhà Yến Hàng đón Quốc Khánh!

La la la! Ha ha ha!

Sơ Nhất vừa thu dọn đồ của mình vừa nhảy qua nhảy lại lâu lâu lại đấm mấy cú vào không khí: “Cha! Cha cha! Cha!”

Cha xong cậu đeo balo ra khỏi kí túc, đóng cửa, khoá trái rồi đẩy đẩy cửa, xác định đã khoá chặt rồi mới chạy xuống lầu.

Tầng kí túc xá này của bọn họ không có học sinh, chỉ có học sinh mới, trông ngóng về nhà đã trông nữa tháng rồi.

Dưới lầu kí túc thật ra còn người, còn có người mới vừa lấy đồ ăn từ nhà ăn về, đang vừa nới chuyện trên hành lang vừa ăn.

Nếu không có Yến Hàng mấy ngày nay cậu phải một người ở trên lầu 4 không một bóng người. Chỗ này đến cái hốc cây cũng không có, không có nơi để nói chuyện, chắc chỉ có thể nằm sắp trên giường viết vào sổ tay.

Sơ Nhất đi chậm lại, đột nhiên có hơi nhớ cái cây kia và cái mép của hốc cây bị mặt và tay cậu cọ đến trơn bóng.

Bây giờ cậu đang ở một thành phố lớn rất xinh đẹp, có Yến Hàng, có núi, có biển, có bạn học...... Nếu như rời tại nhà chắc là cậu sẽ úp mặt vào gốc cây nói nữa tiếng không ngừng.

Cậu không đến nhà ăn cơm, ăn cơm xong mới đi đến nhà Yến hàng sẽ vừa lúc gặp giờ cao điểm vào buổi tối. Lên xe chen chúc quá mệt không bằng đi sớm một chút, qua bên đó ăn đồ nướng Tiểu Lý.

Sau khi lên xe buýt cậu gửi cho Yến Hàng một tin nhắn.

- Em lên xe rồi

- Ừm, em ở một mình chút xíu đi, hôm nay anh tan làm muộn

- Không cần quan tâm đến em đâu.

Sơ Nhất gửi xong tin nhắn này, cầm điện thoại đợi thêm một chút, Yến Hàng quả nhiên nghe lời không quản cậu nữa, cậu mới nhét điện thoại lại vào balo.

Xuống xe buýt, trời đã tối sầm xuống, cơn gió lạnh lẽo thổi qua.

Quán ăn ở hai bên đường đèn đuốc sáng choang, người đi trên đường đều rất vội vàng.

Sơ Nhất đứng ven đường, chờ đèn xanh để qua phố, cảm nhận được một chút cảm giác hiu quạnh và mê mang thuộc về mùa thu.

Có điều so với cái loại cảm giác muốn nhanh chóng được về nhưng lúc về đến nhà rồi vẫn không thể thoát khỏi cái cảm giác ấy thì cái loại “hiu quạnh” này cậu vẫn có thể đi trải nghiệm được.

Phía sau là kí túc xá, tuy là vây giờ đều đã về nhà hết rồi nhưng trong điện thoại toàn là tin nhắn của bọn họ. Phía trước là nhà Yến Hàng, tuy rằng Yến Hàng còn chưa về nhưng chìa khoá đã ở chỗ của bảo vệ.

Cậu chạy nhanh qua đường, chạy nhanh vào tiểu khu.

Bảo vệ cổng lớn nhận ra cậu, luôn cúi đầu chào mang theo ý cười, bảo vệ dưới lầu cũng nhận ra cậu.

“Em trai đến đấy à?” Bảo vệ đứng kế ở bụi cỏ trên bồn hoa nhỏ chào hỏi với cậu.

“Vâng,“ Sơ Nhất nhìn quả táo trên tay chú ấy, “Cho nhím ăn, ạ?”

“Đúng vậy,“ Bảo vệ cười nói, “Chú đi lấy chìa khoá cho cháu.”

“Không cần, cần gấp,“ Sơ Nhất lắc lắc balo ở sau lưng, “Nhím ở đâu, đâu vậy ạ?”

“Đây này,“ Bảo vệ ngồi xổm xuống, đưa một miếng táo vào trong cỏ, “Nhìn thấy không?”

“Vâng.” Sơ Nhất cười cười, nhìn con nhím không thay đôi lăm so với lần trước thấy, chính là cảm thấy béo ghê: “Béo lên, nhiều ghê.”

“Mùa thu ăn nhiều lắm,“ Bảo vệ nói, “Sắp tới còn phải ngủ đông mà.”

“Ngủ đông, đông ở đâu?” Sơ Nhất hỏi.

“Chui vào trong đống cỏ cây á,“ Bảo vệ nói, “Đến lúc đó chú chồng ít cỏ với lá cây lên cho nó là được.”

Cái miêu tả này của bảo vệ không hiểu tại sao lại làm Sơ Nhất cảm thấy vô cùng dịu dàng. Một con nhím nhỏ có cho mình một cái ổ nhỏ, gỗ, cỏ và lá cây chồng lại thành một không gian be bé.

Cậu vẫn luôn muốn có được nhưng vẫn không cách nào có được.

Hiện tại ký túc xá cũng không tệ, buông màn xuống xem như đó là của mình rồi.

Sau khi Sơ Nhất nhìn con nhím ăn hết ba miếng táo thì cầm chìa khoá lên lầu.

Khi mở cửa ra sự ấm áp ập mặt khiến cho cậu thoải mái mà híp mắt lại.

Cậu đặt balo lên sofa, đến ban công đứng một chốc lại đi vào trong bếp, mở cửa tủ lạnh ra nhìn nhìn.

Bên trong có không ít nguyên liệu nấu ăn còn có cái loại gia vị, có điều cậu nhìn không hiểu. Vốn dĩ cậu muốn làm cái gì đó ăn trước khi Yến Hàng về để nịnh nọt chút xíu, bây giờ nhìn vào tủ lạnh toàn là nguyên liệu làm cơm Tây, cậu chỉ có thể từ bỏ.

Do dự một chút cậu quyết định đi đồ nướng Tiểu Lý mua đồ về.

Lúc Yến Hàng về hai người họ có thể vừa ăn đồ nướng vừa xem TV.

Vô cùng hoàn hảo.

Lúc Yến Hàng quay lại nhà hàng, khách đã rời đi gần hết, mấy người phục vụ đang thu dọn.

“Nhật kí công việc hôm nay, tôi điền giúp cậu rồi,“ Trương Thần đưa quyển nhật ký cho hắn, “Cậu xem xem có gì muốn bổ sung không?”

“Cảm ơn.” Yến Hàng nói.

“Vị khách bên kia thế nào rồi?” Trương Thần nhỏ giọng hỏi.

Hôm nay ở sau bếp lên món cho khách không theo ghi chú của khách mà chuẩn bị, hắn và quản lí Đường vừa đi lên phòng xin lỗi và đưa lại đồ ăn cho khách.

“Không vui vẻ lắm,“ Yến Hàng thở dài khe khẽ, “Không thì cũng chẳng cần phải lăn lộn gần một tiếng.”

“Tôi thấy là một bà lão, còn tưởng là dễ nói chuyện.” Trương Thần thè lưỡi.

“Vô cùng không dễ nói nhưng không có cách nào,“ Yến Hàng nhìn nhật kí công việc, “Chúng ta sai mà..... Loại trà này của cô còn không? Cho tôi một ly với.”

“Đợi chút.” Trương Thần lấy bình giữ nhiệt của mình ra rót cho hắn một ly trà

Yến Hàng không biết đây là trà gì, dù sao cũng là một đống hoa nè cỏ nè, còn có thể nhìn thấy thứ như gỗ nhỏ xíu nữa nhưng mùi vị không tệ lắm, uống vào cũng có thể nâng cao tinh thần.

“Ấy anh Hàng, tôi hỏi cậu,“ Trương Thần nhìn nhìn, không có ai bên cạnh, nhỏ giọng hỏi, “Cậu với Mã ngu si sao thế?”

“Hử?” Yến Hàng nhìn cô nàng. “Anh ta nói với chị Vương là cậu có xuất thân xã hội đen,“ Trương Thần bật cười, “Còn nói với từng người trong tổ bọn họ nữa.”

“Có người tin hả?” Yến Hàng cười cười.

“Ai mà tin chứ,“ Trương Thần che miêngn vừa cười vừa nói, “Xã hội đen lăn lộn mà đến cái hình xăm cũng hông có......”

“...... Không thì mai tôi đi mua hình xăm dán lên.” Yến Hàng chịu thua cái phương thức đơn giản và thô bạo phán đoán xem có phải là xã hội đen không của Trương Thần.

“Tôi thấy được đó.” Trương Thần gật đầu.

“Nhanh đi thu dọn đi.” Yến Hàng khép nhật kí lại bỏ vào trong ngăn kéo.

Hôm nay về nhà sớm hơn hai mươi phút so với kế hoạch của Yến Hàng, lúc đi ngang qua đồ nướng Tiểu Lý hắn có hơi do dự, lấy điện thoại ra muốn gọi Sơ Nhất xuống ăn đồ nướng.

“Cậu trai, muốn ăn đồ nướng à.” Ông chủ đi ra từ trong tiệm, dựa vào cạnh cửa nói.

“Chú cầm khăn huơ cái đi. Yến Hàng nói.

“Không cần vào,“ Ông chủ phất phất tay, “Em trai cháu vừa mới đến mua một đống lớn xách về đó.”

“Hả?” Yến Hàng ngớ người.

“Không lừa cháu, thật đó,“ Ông chú nói, “Cháu chạy nhanh vài bước là có thể đuổi theo thằng bé đấy.”

“Cảm ơn ạ,“ Yến Hàng cười cười, “Cháu thử chút.”

Yến Hàng hơi do dự, chạy về phía tiểu khu.

Lúc chạy vào cổng lớn, hắn hỏi bảo vệ một câu: “Em trai cháu mới đi vào à?”

Bảo vệ gật đầu, khoa tay múa chân: “Một túi lớn đồ nướng vầy nè, thấy mà chú cũng đói luôn.”

Yến Hàng lại chạy thêm một đoạn, thấy được Sơ Nhất đang đi đằng trước.

Một tay xách túi đồ nướng, một tay ấn điện thoại.

Yến Hàng bước nhẹ chân, vừa bước nhanh qua vừa sờ sờ túi, muốn tìm hung khí gì đó.

Cuối cùng chỉ sờ thấy cái bật lửa mà Sơ Nhất tặng hắn.

Lúc hắn còn cách Sơ Nhất một bước chân nữa thì đưa tay lên, đang chuẩn bị đặt lên vai Sơ Nhất thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.

Yến Hàng hú hồn.

Sơ Nhất cũng hú hồn, đột nhiên quay đầu lại.

Yến Hàng không quan tâm cái điện thoại nữa, bắt đầu diễn rồi là phải diễn cho xong.

Hắn siết chặt vai của Sơ Nhất, chỉa bật lửa vào đầu Sơ Nhất: “Không được nhúc nhích.”

“Đại, đại, đại ca tha, mạng.” Sơ Nhất ngẩn người.

Nói lắp bây giờ phối hợp vô cùng hoàn mỹ.

Yến Hàng nén cười: “Đưa tiền đây.”

“Mua đồ, dồ nướng hết, rồi.” Sơ Nhất nói, “Không thì anh, anh lấy đồ, đồ nướng đi.”

Yến Hàng quẹt một cái, đánh bật lửa.

Ngon lửa nhỏ cháy lên.

Sau đó cả hai người đồng thời nghe được mùi cháy khét, cùng ngớ người ra.

“Đù má!” Yến Hàng nhanh chóng thu tay lại, đống bật lửa lại, “Cháy ở đâu rồi?”

“Tóc em,“ Sơ Nhất nói xong lập tức dùng ngón tay chọc lên bụng hắn, “Pằng!”

“Á!” Yến Hàng che bụng, lảo đảo lùi về sao hai bước, “Không ngờ em là loại người như vậy......”

“Pằng pằng!” Ngón tay của Sơ Nhất lại bắn hắn cái, sau đó đưa đầu ngón tau đến bên miệng thổi thổi.

Yến Hàng bật cười: “Kỹ thuật diễn không tệ.”

Lúc này Sơ Nhất mới cười rộ lên: “Sao anh, anh tan làm mà, mà không gửi tin, tin nhắn nói với, với em?”

“Lên xe mới chợt nhớ, chen thành một nùi, anh lười lấy điện thoại ra,“ Yến Hàng vừa nói vừa cầm điện thoại, “Điện thoại lúc nãy không biết.......”

“Gọi gọi á,“ Sơ Nhất nói, “Mới vừa gọi cái đằng, đằng sau vang lên, lên một tiếng, doạ, doạ em hết hồn.”

“Mua nhiều đồ nướng thế à?” Yến Hàng kéo túi ra nhìn vào trong.

“Để ăn, ăn khuya luôn,“ Sơ Nhất nói, “Em thấy chỗ, chỗ anh có ít, ít bia.”

“Đồ nướng, bia, xem phim,“ Yến Hàng nói, “Muốn vậy đúng không?”

“Đúng á,“ Sơ Nhất cười cười, “Em chưa, chưa từng thử.”

“Bé đáng thương à,“ Yến Hàng ôm vai cậu, cùng đi về phía kia, “Trước đây ngoài chạy bộ với úp mặt vào hốc cây ở bờ sông, em còn hạng mục nào không?”

“Ngồi ngẩn ngơ, ở bàn học,“ Sơ Nhất nói, “Em có thể, thể ngơ cả buổi tối.”

Yến Hàng thở dài.

“Có điều sau, sau này ở phòng, tập, “Sơ Nhất nói, “Làm thêm, em phải quét, dọn.”

“Lúc ấy em làm một tháng bao nhiêu?” Yến Hàng hỏi.

“Một ngàn ba,“ Sơ Nhất nghĩ nghĩ, “Không, một ngàn, tám. “

“Quét dọn mà một ngàn tám?” Yến Hàng nhìn cậu một cái, “Em lừa ai đấy hở?”

“Có một lần huấn, huấn luyện viên bảo, bảo em đấm bốc,“ Sơ Nhất đột nhiên có hơi đắc ý, “Nói là thắng, thì tăng 500.”

“Em thắng rồi?” Yến Hàng hỏi.

“Vâng.” Sơ Nhất gật đầu, đột nhiên cảm thấy mình cứ như là một võ sư.

Thế hệ võ sư Chó đất.

“Hôm nào rảnh phải tìm chỗ để hai đứa mình thử xem,“ Yến Hàng nói, “Anh thật sự phải thử xem em rốt cuộc có đỉnh vậy thật rồi không.”

“Thua thì, thì là em nhường, anh.” Sơ Nhất nói.

“Em biết xấu hổ hông hả, em thắng thì là em đỉnh, em thua là em nhường anh?” Yến Hàng nhìn cậu.

“Ừm.” Sơ Nhất nghiêm túc gật đầu.

Thật ra cậu đánh boxing hay là đánh nhau với người ta, cậu cũng sẽ không đi suy nghĩ mấy cái này, có thể đánh thắng được hay không thì cậu cũng mặc định là được.

Chỉ có Yến Hàng, cậu đoán không ra.

Cậu căn bản chưa từng thấy Yến Hàng đánh boxing hay là đánh nhau, hai cái lần ra tay với người ta kia, thực lực của đối thủ thật sự quá yếu, Yến Hàng không có cơ hội thể hiện.

Cứ cảm thấy Yến Hàng và chú Yến giống nhau, là cao thủ ẩn cư ở trong núi không dễ gì mà lộ mặt.

Lúc về đến nhà trời đã tối đen, rèm cửa trong nhà đều được mở ra, có thể nhìn thấy bầu trời đen kịt bên ngoài, cùng ánh đèn phía dưới bầu trời ấy.

Sơ Nhất đứng ở cửa sổ nhìn, có hơi ngơ ngẩn.

“Sao thế?” Yến Hàng đứng ở sau cậu, chống khuỷu tay lên vai cậu.

“Anh,“ Sơ Nhất nghiêng đầu nhìn khuỷu tay hắn, “Em không, cao lên đó.”

“Em biết đổ thừa ghê nhỉ,“ Yến Hàng dùng sức đè khuỷu tay xuống vai cậu, “Ảnh hưởng đến đại nghiệp hai mét của em rồi à?”

“Phòng kí túc, của bọn em chỉ, chỉ có em với Ngô, Húc là lùn nhất.” Sơ Nhất thở dài.

“Có người còn lùn hơn em nữa chắc là em vui lắm há,“ Yến Hàng bật cười, xoay người kéo ngăn kéo dưới TV ra, “Nào, đứng cạnh tường đi, anh đo cho em.”

Sơ Nhất đứng sát vào tường.

Yến Hàng cầm quyển sách đo lên đỉnh đầu cậu, vạch một đường thẳng.

Sơ Nhất ngước mắt nhìn nhìn.

Không biết tại sao mỗi lần cậu nhìn thấy sách của Yến Hàng cậu sẽ có một cảm giác rất kì lạ, bình thường cậu cũng không cảm thấy Yến Hàng và sách có liên quan gì với nhau.

Yến Hàng giống như là một kiếm khách tiêu sái mà hành tẩu giang hồ.

Nhưng lúc nghe Yến Hàng nói tiếng Anh, hát tiếng Anh, còn đọc...... Không chờ cậu nhìn rõ tên sách, Yến Hàng đã lấy sách ra, cầm thước bắt đầu đo tường.

Sơ Nhất nhìn quyển sách bìa màu tím đặt bên cạnh: “Đó là miệng, miệng, miệng.......”

Yến Hàng nghiêng đầu nhìn cậu: “Dừng chút.”

Sơ Nhất dừng lại.

“Anh cứ cảm thấy em mà nói tiếp là sẽ có cái đó kinh khủng lắm sắp nhảy ra,“ Yến Hàng nói, “Đó là sách mấy chị gái đề cử cho anh, Tài liệu dạy phiên dịch.”

(*口译教材/Kǒuyì jiàocái: Tài liệu dạy phiên dịch. Còn bạn Hàng chắc não nhảy số thành 口交/kǒu jiāo aka BJ, nên phải bảo ẻm dừng ngay.)

“Phiên dịch,“ Với từ Sơ Nhất không biết, cậu luôn có một quá trình quen thuộc, “Thì kinh khủng, cái gì?”

Yến Hàng cười không nói gì, nhìn thước đo: “Một mét 7 mươi....... Bảy?'

“Cao quá!” Sơ Nhất vừa nghe thấy đã phấn khích mà đập một cái lên tường, “Ba! Ba cm!”

“Đến mức này hở?” Yến Hàng nhìn cậu,“Không biết còn tưởng em cao lên 3m.”

Sơ Nhất cười không nói gì.

Chuyện cao lên khiến cậu đang rất vui vẻ này, trước kia thật ra không có cảm giác gì. Bà ngoại nói cậu lớn lên không cao vì mẹ cậu không cao, ba cũng không tính là cao, dì út cũng từng rất lo lắng lí do là vì hồi nhỏ cậu không nạp đủ dinh dưỡng lại còn hay bị hoảng hốt.

Cho nên sau khi cậu bắt đầu cao lên vẫn luôn rất lo lắng, sợ chỉ cần không cẩn thận một cái thôi là không cao nữa.

Bây giờ đột nhiên phát hiện lại cao lên một chút, cậu ngồi trên sofa mà vui vẻ, việc cũng chẳng muốn làm nữa, ngồi nhìn Yến Hàng ra ra vào vào phòng bếp lấy bếp, nồi và gia vị từng cái một ra đặt trước mặt cậu.

Đồ đều lấy gần xong hết cậu mới đứng phắt dậy: “Em đi, lấy, lấy......”

“Ngồi xuống đi,“ Yến Hàng nói, “Lấy xong cả rồi, anh đang định đếm giờ giúp em đây, coi thử rốt cuộc thì 3cm có thể khiến em vui vẻ bao lâu.”

“Anh hông hiểu đâu.” Sơ Nhất ngồi xuống.

“Anh có gì mà không hiểu, lúc anh 1m5 một chút xíu cũng không lo lắng.” Yến Hàng mở bếp điện lên.

“Dáng người chú, Yến cao, cao mà,“ Sơ Nhất nói xong thì nghĩ nghĩ, “Bây giờ anh, anh còn cao lên không?”

“Vớ vẩn,“ Yến Hàng nói, “Anh mới 19 tuổi, tưới miếng nước thôi là anh đã có thể tùy tiện cao lên 1m 2m rồi.”

Sơ Nhất cười ra tiếng.

Nhà Yến Hàng gắn máy chiếu, ở trên tường có một cái màn hình thật lớn, lúc ngồi ở sofa cứ có cảm giác như đang ngồi ở rạp chiếu phim.

Còn có loa, Sơ Nhất đến mấy lần mà tận hôm nay mới phát hiện hai cái thứ giống như cây gậy ở bên cạnh tủ TV là loa.

“Yến Hàng,“ Sơ Nhất nhịn không được có hơi lo lắng, “Tiền của anh đều, đều là phung phí thế, thế này đúng không?”

“Ừm,“ Yến Hàng chỉnh màn hình và âm thanh xong, nhìn cậu một cái, “Thói quen của anh rồi, có bao nhiêu thì xài bao nhiêu, không để dành lại.

Sơ Nhất thở dài.

“Em còn lo lắng cho anh đấy à?” Yến Hàng cười, “Vừa mới định nói với em nè, gián đoạn cái quên mất, anh hỏi thăm đồng nghiệp của anh rồi, chỗ của cổ có một công việc, là một quán ăn nhỏ, muốn tìm một phục vụ làm ca đêm......”

“Em không, không được đâu,“ Sơ Nhất nói, “Em nói, nói chuyện không rõ, ràng.”

“Phục vụ gì nói bao nhiêu hở,“ Yến Hàng nói, “Bữa tối họ không làm bữa chính, chủ yếu là để mấy cặp đôi đi dạo phố ghé uống nước ngọt với ăn điểm tâm gì gì đó thôi, không cần nói chuyện.”

Sơ Nhất không nói gì.

Việc làm thêm này thật sự rất thích hợp, cậu vô cùng muốn đi, nhưng mà...... Nghĩ đến phục vụ là cậu có hơi sợ, lỡ như khách hỏi gì đó, cậu ấp a ấp úng cả nữa ngày cũng không nói rõ được, vậy phải làm sao bây giờ?

“Em đi thử đi,“ Yến Hàng nói, “Có rất nhiều chuyện em phải làm thử mới biết được, không được thì cùng lắm thì không làm nữa thôi, có gì đâu mà lo lắng.”

Sơ Nhất do dự cả buổi mới gật đầu: “Được.”

“Chuẩn bị ăn thôi,“ Yến Hàng bỏ bơ vào chảo cho tan ra rồi bỏ một nắm xiên nướng vào, “Điều khiển ở canh tay em á, em tự chọn cái phim điện ảnh gì đó xem đi.”

Lúc Sơ Nhất duỗi tay cầm điều khiển từ xa thì thấy được trên bàn trà có một quả cầu màu bạc, trên quả cầu có nhiều cái lỗ be bé, nhìn qua rất đẹp cũng rất có cảm giác.

“Đây là gì, gì thế?” Sơ Nhất hỏi.

“Một cái loa bluetooth á, còn có thể dùng làm đèn ngủ,“ Yến Hàng cầm nó lên, mở công tắc, cánh tay ở bên cạnh huơ huơ, lỗ nhỏ liền sáng lên ánh đèn màu vàng, “Em không biết à?”

“Chưa từng nhìn, nhìn thấy thứ đồ cao, cao cấp như này.” Sơ Nhất cầm quả cầu xoay xoay nhìn nhìn.

“Ý anh là em không biết cái này......” Yến Hàng nhìn cậu, “Là quà sinh nhật Chu Xuân Dương tặng anh.”

“Cái gì, cơ?” Sơ Nhất ngớ người.

“Sau khi đón sinh nhật anh xong, cậu ấy với bố đến nhà hàng ăn,“ Yến Hàng nói, “Mang qua, anh còn tưởng em biết.”

“Em không biết.” Sơ Nhất mở to mắt nhìn quả cầu trong tay.

Chu Xuân Dương!

Vậy vậy buổi tối cậu ta không ở trong kí túc kia, quả nhiên có một ngày đi đến nhà hàng của Yến Hàng.

Thế mà còn tặng quà sinh cho Yến Hàng nữa!

Sao cậu ta biết sinh nhật Yến Hàng?

À là mình nói với cậu ấy.

Vậy sao có thể lén lén lút lút đi tặng quà hả?

Tại sao lại không được hả?

...... Chính là không được đó!

Chính là không được!

“Sao thế?” Yến Hàng đụng đụng cậu, đặt hai xiên thịt dê vào đĩa trước mặt cậu, “Hai đứa không có mâu thuẫn gì chứ?”

“Không có,“ Sơ Nhất hoàn hồn, buông đồng hồ báo thức ra, cầm xiên thịt dê len cắn một cái, “Cậu ấy thường, thường xuyên đến không?”

“Cũng không thường xuyên, hai ba lần gì đó đều là đi với bố cậu ấy,“ Yến Hàng nói, “Anh mới vừa biết được bố cậu ấy là khách VIP của khách sạn bọn anh.”

“Cực kì giàu, có.” Sơ Nhất nói.

“Ừm, cũng được.” Yến Hàng cười cười.

Sơ Nhất không nói được tâm trạng của mình bây giờ là như thế nào, nói là buồn bã thì cũng chưa đến mức, hình như cũng không chuẩn lắm, cứ có cảm thấy ở một góc trong cơ thể có gì đó bị kẹt lại, muốn gãi gãi lại không biết phải gãi chỗ nào.

Chính là vô cùng khó chịu.

“Để anh chọn phim cho,“ Yến Hàng lấy điều khiển qua,“Xem phim kinh dị không, ăn cho ngon.”

“Không biết “ Sơ Nhất có hơi mờ mịt, cậu chẳng có kí ức gì về phim điện ảnh. Lúc tiểu học có từng xem phim phòng chống lừa gạt do trường tổ chức, những cái khác dường như chưa từng xem qua.

“Chó đất của chúng ta có lẽ chưa từng xem phim điện ảnh,“ Yến Hàng thở dài, “Tùy tiện xem đại một bộ đi, bộ này anh còn chưa có xem đâu.”

“Được.” Sơ Nhất nhìn tên phim, Chìa Khoá Vạn Năng.

(*The Skeleton Key/Chìa Khoá Xương Người, này phim kinh dị.)

Chắc là câu chuyện về thợ sửa khóa.

Nói đến thợ sửa khoá, Sơ Nhất quay đầu nhìn Yến Hàng: “Em biết, mở khoá.”

“Hửm?” Yến Hàng nhìn câu, sau khi ngơ ra lại quay mặt nhìn tên phim, lập tức cười đến mức đũa cũng rơi xuống đất.

“Thiệt á.” Sơ Nhất nói.

“Haiz.” Yến Hàng vừa cười vừa thở dài, ôm chầm lấy cậu, cọ cọ lên đỉnh cầu cậu, nhặt đũa lên đưa cậu, “Đi đi, đem đi rửa đi, bị em làm cho cười rớt mà.”

Sơ Nhất đứng dậy đem đũa rửa xong mới phản ứng lại: “Không, không phải thợ sửa, khoá nhỉ?”

“Em im miệng.” Yến Hàng vừa mới dừng cười được, cậu vừa nói cậu này ra xong hắn liền cười đến làm rơi một xiên tôm lên bàn.

Sơ Nhất có hơi ngại, bình thường cậu cũng khống ngốc đến mức vậy, chủ yếu là vì cái loa kiêm cái đèn ngủ kia của Chu Xuân Dương làm cả người cậu không tốt đẹp gì được.

Điện ảnh dường như rất doạ người, Sơ Nhất vừa ăn vừa xem, trong lòng cậu suy nghĩ chuyện của Chu Xuân Dương, cũng có thể xem đến mức lông tơ dựng đứng.

“Uống thêm mấy lon?” Yến Hàng huơ huơ lon bia rỗng.

“Em uống một, một lon nữa là, được.” Sơ Nhất nói.

Yến Hàng đi xuống phòng bếp, Sơ Nhất không nhịn được lấy điện thoại ra nhanh chóng gửi tin nhắn cho Chu Xuân Dương.

- Cậu tặng quà cho Yến Hàng hả?

Chắc là Chu Xuân Dương đang chơi điện thoại, trả lời rất nhanh.

- Ừm, cũng là người khác cho tôi, tôi không dùng được nên tiện thể đưa cho anh ấy

Không phải đặc biệt mua quà?

Sơ Nhất đột nhiên thở phào.

- Câu thích không? Chỗ tôi còn một cái này, lúc về trường đem cho cậu.

Nhìn tin nhắn này Sơ Nhất không biết nên trả lờ thế nào, đột nhiên cảm thấy mình y như thằng ngốc vậy.

- Tôi không dùng được

- Điện thoại cũng dùng được, bluetooth á, cái kia là màu đen, vừa vặn là một cặp với cái của Yến Hàng.

.......

.......

Sơ Nhất cầm điện thoại, đột nhiên có loại cảm giác xấu hổ không biết nên giải thích với Chu Xuân Dương như thế nào.

_________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.