Edit: zhuudii
Sơ Nhất đang cúi đầu vặn nắp chai hồng trà lạnh, mới vừa vặn hai cái thì nghe được mấy lời này của Yến Hàng, tay đang cầm chai của cậu vô thức mà bày tỏ một chút kinh ngạc, đột nhiên dùng sức.
Nắp chai hồng trà bung ra, nước vụt ra vẽ nên một đường vòng cung, đáp xuống chân Yến Hàng.
“Ái!” Yến Hàng giật mình nhảy khỏi sofa, cầm quần vẫy.
Sơ Nhất nhanh chóng bỏ cái chai xuống, lấy mấy tờ khăn giấy lau hồng trà trên sofa trước, cũng may là sofa da không thấm nước.
“Anh đi thay quần,“ Yến Hàng nhìn cậu, “Em căng thẳng quá rồi.”
Sơ Nhất vô cùng xấu hổ, lúc Yến Hàng đi thay quần cậu đi vắt giẻ lau lại lau sofa, ngồi xuống thở dài.
Yến Hàng thay quần xong lại đến ngồi xuống cạnh cậu: “Em không sao chứ?”
“Không,“ Sơ Nhất sờ sờ mũi, “Sao...... Sao anh đoán, đoán được.”
“Cũng không phải là đoán được, trước đây cảm thấy cậu ấy có hơi nhiệt tình, sau này thì em nói cậu ấy là đông tính,“ Yến Hàng nói, “Anh mới suy nghĩ sang hướng kia.”
“Vậy anh, anh.......” Sơ Nhất lấy chai hồng tra lạnh, thế mà cũng còn hơn nữa chai.
“Em muốn uống thì uống, đừng có bóp nữa.” Yến Hàng chỉ chỉ cậu.
Sơ Nhất uống hai hớp, rồi bỏ chai xuống: “Vậy anh......”
“Anh làm sao?” Yến Hàng nói xong thì híp mắt, “Không phải em giúp cậu ấy tỏ tình chứ?”
“Hả?” Sơ Nhất ngớ người cả hai giây mới hét lớn, “Không phải! Không! Không phải đâu!”
“Ờ.” Yến Hàng bị phản ứng này của cậu chọc cười, “Không thì thì không phải, hét gì mà hét.”
“Em là......” Sơ Nhất thật sự không biết nên giải thích thế nào, thật ra cậu muốn biết suy nghĩ của Yến Hàng về chuyện này nhưng lại không tìm được cách hỏi cho đúng.
“Anh không có cảm giác gì,“ Yến Hàng cười cười, “Không ghét cũng không phản cảm, anh xem cậu ấy là bạn học của em, không có gì khác.”
“Ò.” Sơ Nhất gật đầu, thở phào.
Vài giây sau cậu lại cảm thấy có một góc khó mà phát hiện ở trong lòng lại có chút thất vọng nhàn nhạt.
Cậu hoàn toàn không biết thứ cảm xúc này là vì sao, từ đâu mà có.
Xem TV một hồi, sau khi nghe Yến Hàng nhỏ giọng dịch theo TV một lát, Sơ Nhất lấy điện thoại mình ra.
Cậu đã không phải là trẻ con nữa rồi, không phải Chó đất nhỏ khi trước chỉ muốn thu mình lại né tránh mọi thứ.
Cậu là Cẩu ca.
Cẩu ca rất hung dữ.
Gọi điện thôi mà, có gì đáng sợ đâu?
Cậu chọn vào số của mẹ, hít sâu một hơi.
Yến Hàng quay đầu nhìn cậu một cái.
Cậu cũng nhìn lại, Yến Hàng cười với cậu.
Cậu ấn gọi, đưa điện thoại đến bên tay nghe tiếng nhạc chờ trong điện thoại.
Vang lên được vài tiếng bên kia nghe điện thoại.
“Alo.” Giọng của mẹ truyền ra.
Lúc cậu nghe được tiếng “alo” này Sơ Nhất mới phát hiện đã rất lâu rồi cậu không nói chuyện với mẹ. Chỉ một từ ngắn gọn này thôi đột nhiên làm cậu nhớ đến rất nhiều, thậm chí còn kéo cậu quay lại những kí ức trong quá khứ trong chốc lát.
Giọng nói này vẫn rất quen thuộc, là trạng thái bình thường của mẹ, yểu xìu không sức sống, không còn hứng thú với thứ gì trên đời, nghe thấy giọng nói này cậu còn có thể tưởng tượng ra được nếp mũi kéo dài đến khoé miệng của mẹ.
“Mẹ,“ Sơ Nhất mở miệng, “Là con.”
“Ồ, sao.” Trong giọng nói của mẹ không có gì là ngoài ý muốn càng không có bất ngờ, y như là hôm nay là lần thứ 186 cậu gọi về vậy.
“Bà ngoại bị, bị bệnh ạ?” Sơ Nhất hỏi.
“Ừ, nằm viện rồi, tao còn nghĩ đợi bọn tao chết hết cả rồi báo mộng cho mày đây.” Mẹ nói.
Sơ Nhất thở dài khe khẽ, lời này nghe thật sự rất quen thuộc.
“Có gì không? Không có thì tao cúp à,“ Mẹ nói, “Tao không có cái bản lĩnh mất tích tập thể như mày với ba mày, tao ở bệnh viện cả ngày đủ mệt rồi.”
“Bà ngoại nghiêm, nghiêm trọng không?” Sơ Nhất lại hỏi.
“Không nghiêm trọng, còn sống sờ sờ đó,“ Mẹ nói, “Không thì mày gọi hỏi bả xem chừng nào chết để mày về.”
Sơ Nhất không nói gì.
Mẹ cũng không nói nữa trực tiếp cúp điện thoại.
Sơ Nhất đội điện thoại lên đầu nhắm mắt lại, cả người có chút khó chịu.
“Sao rồi?” Yến Hàng hỏi.
“Chắc là em, em phải về.” Sơ Nhất cau mày.
“Bệnh của bà ngoại em nghiêm trọng à?” Yến Hàng nhích lại gần, tay để ra sau lưng cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ.
“Không, biết, mẹ em nói chuyện, chuyện như thế,“ Sơ Nhất thở dài, “Cũng không hỏi, được.”
Yến Hàng cũng thở dài, không nói gì.
“Ông em nói,“ Sơ Nhất chống khuỷu tay xuống đầu gối, cúi đầu, “Phải biết gánh, gánh vác, không thể giống, giống ba em đụng, đụng chuyện một cái, là chạy.”
“Vậy em nghĩ thế nào hả, Cẩu ca?” Yến Hàng nhìn cậu.
“Cẩu ca muốn, muốn về xem, xem thử.” Sơ Nhất quay mặt đi.
“Được,“ Yến Hàng không nói gì khác, lấy điện thoại ra xem lịch, “Quyết định rồi là không do dự nữa, anh nói đồng nghiệp đặt vé máy bay giúp em......”
“Máy, máy, máy.......” Sơ Nhất có hơi sốt ruột.
“Cục cục tác,“ Yến Hàng nhìn cậu một cái, “Yên tâm đi, không bao nhiêu tiền đâu, họ có thể đặt được vé giảm giá, ở một ngày đủ không?”
“Đủ,“ Sơ Nhất nghĩ nghĩ, lại sầu não một trận, “Không đón, đón Trung Thu, được.”
“Ai nói hả?” Yến Hàng cười cười, “Chừng nào em về thì chứng ấy đón, mấy hôm nay trăng tròn lắm.”
Tối nay trăng thật sự rất tròn, còn rất lớn nữa.
Sơ Nhất ngồi ở ban công với Yến Hàng, ngắm rất lâu còn ăn hết hai cái bánh.
Sơ Nhất cầm điện thoại tự chụp, muốn chụp mình, trăng và cả bánh Trung Thu vào chung một khung hình, chụp cả buổi trời cũng không thành công, cậu có hơi buồn bực, nhìn Yến Hàng vẫn luôn ngồi cười bên cạnh: “Anh có, có lương tâm, không hả?”
“Không có.” Yến Hàng cười nói.
“Cho anh năm, năm tệ,“ Sơ Nhất nói, “Mua một, một miếng lương, tâm.”
“Được.” Yến Hàng đưa tay ra.
Sơ Nhất mò mẫm trong túi cả buổi, chỉ mò được 3 tệ, cậu thở dài: “Giảm giá nha?”
Yến Hàng cầm lấy tiền trong tay cậu, ngồi xuống bên cạnh cậu, một tay giơ điện thoại lên một tay cầm bánh Trung Thu đưa đến bên mặt cậu: “Cho em thấy tay của anh trai Tiểu Thiên vững bao nhiêu.”
Sơ Nhất nhìn Yến Hàng trên camera.
Yến Hàng là một người rất ăn ảnh, cho dù chụp thế nào đều rất đẹp trai.
“Em muốn cười hay để ngầu như thế.” Yến Hàng hỏi.
“Ngầu.” Sơ Nhất nói.
“Được, một hai ba,“ Yến Hàng đếm nhanh, ấn chụp.
Hai người họ vẻ mặt cool ngầu dừng trên màn hình.
“Ngầu ghê.” Yến Hàng gửi ảnh gốc cho cậu, sau đó P cái khẩu trang lên mặt mình, rồi đăng lên Weibo.
“Sao em, em không có khẩu, khẩu trang?” Sơ Nhất ngó lại nhìn.
“Em đẹp trai mà.” Yến Hàng nói.
Sơ Nhất bật cười: “Anh không, không đẹp à?”
“Anh khiêm tốn đó.” Yến Hàng nói.
“Có sức thuyết, phục quá.” Sơ Nhất gật đầu.
Một đêm này Sơ Nhất ngủ không ngon lành gì.
Lúc mơ lúc tỉnh, nhưng mơ thấy cái gì, lúc tỉnh lại nghĩ cái gì, cậu đều không nhớ rõ.
Vẫn là tố chất tâm lý không vững vàng.
Không phải chỉ là về nhà bị chửi một trận thôi à.
Không phải chỉ là xa nhau với Yến Hàng hai ba ngày thôi sao.
Không phải chỉ là...... Chưa từng đi máy bay thôi sao.
Đúng vậy, chưa đi máy bay bao giờ mới đáng sợ nhất, vé máy bay lấy thế nào? Lấy vé xong rồi làm gì? Lên máy bay chỗ nào? Lên rồi thì tìm ghế kiểu gì?
“Đi, anh đi với em,“ Yến Hàng rửa mặt xong, cầm chai sữa chua vừa uống vừa nói, “Đồng nghiệp anh đặt vé rồi, lát nữa qua lấy vé rồi anh đưa em ra sân bay.”
Và nghe thấy Yến Hàng muốn đưa cậu, Sơ Nhất lập tức kiên định hơn rất nhiều, nhưng đã nhớ lại ngay: “Anh không đi, đi làm ạ?”
“10 giờ rưỡi bay,“ Yến Hàng nói, “Anh đưa em xong thì về là có thể kịp giờ bữa trưa.”
“Ò.” Sơ Nhất đứng dậy bỏ đồ vào balo, theo Yến Hàng ra cửa.
Sau khi đến khách sạn lấy ve lúc ngồi taxi đi sân bay Sơ Nhất luôn có giác cậu đang đi du lịch với Yến Hàng.
Đột nhiên phấn khích lên.
Rồi lại nhớ đến đây không phải đi du lịch, hơn nữa sau khi đến sân bay là phải xa cách mấy ngày, cậu sẽ đột nhiên yểu xìu.
Đầu óc ngẩn ngơ một hồi thì tự nhiên phấn khích, đi du lịch!
Sau khi hồi phục tinh thần lại thì tiếp tục yểu xìu.
“Nghĩ cái gì đó?” Yến Hàng nhỏ giọng bên cạnh cậu hỏi.
“Có, có hơi giống đi, đi du lịch.” Sơ Nhất nhỏ giọng trả lời.
Yến Hàng nở nụ cười: “Lúc anh được nghỉ phép năm có thể đi du lịch.”
“Thật hả?” Sơ Nhất nhìn hắn.
“Ừm.” Yến Hàng gật đầu, “Em muốn đi chỗ nào, bây giờ có thể suy nghĩ, chắc là cuối năm anh sẽ rảnh.”
“Em không, không được nghỉ, mà.” Sơ Nhất nói.
“Cái trường của em trốn học cũng chưa chắc có ai quan tâm,“ Yến Hàng cười cười, “Làm cái giấy phép xin nghỉ một tuần là được.”
Sân bay rất lớn, nhìn rất cao cấp.
Sơ Nhất vẫn luôn ở cái trạng thái Chó đất từ nông thôn đến thành thị, đôi mắt không đủ dùng, đầu óc cũng không xoay kịp, đi theo sau Yến Hàng mà nhìn đông nhìn tây. Cậu nhanh chóng làm quen với cái hoàn cảnh này một xíu, lúc đi về cậu phải tự mình làm.
“Xong rồi, trên vé có viết cửa lên máy bay,“ Yến Hàng đưa thẻ đăng kí cho cậu, “Lát nữa em đi theo bảng hướng dẫn là được.”
“Vâng.” Sơ Nhất gật đầu.
“Đi xếp hàng đi, vào được rồi.” Yến Hàng nói.
“À,“ Sơ Nhất chạy nhanh đến chỗ mọi người đang xếp hàng, sau đó quay đầu nhìn Yến Hàng, “Anh thì sao?”
“Anh phải đi rồi,“ Yến Hàng nhìn giờ, “Anh cũng không vào được.”
“À.” Sơ Nhất đột nhiên có hơi luống cuống.
“Vào rồi thì gửi tin nhắn hay là gọi cho anh gì đó đều được,“Yến Hàng xoa đầu cậu hai cái, “Tới nơi cũng gọi cho anh.”
“Vâng.” Sơ Nhất đáp lời.
“Chờ em quay lại thì mình đi ngắm trăng.” Yến Hàng nói.
“Vâng.” Sơ Nhất cười lên.
Lúc Yến Hàng xoay người đi ra ngoài, Sơ Nhất vẫn luôn vặn cổ nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn.
Yến Hàng rất đẹp trai, dáng vẻ thon dài tiêu sái, cực kì hút mắt, sân bay kẻ đến người đi nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy được Yến Hàng.
Đi ra được khoảng 20 30m Yến Hàng đột nhiên xoay người, dùng tay làm thành cây súng bắn một phát về phía cậu, khẩu hình miệng còn “pằng” một cái phối âm.
Sơ Nhất lập tức mừng muốn chết, che ngực “a” một cái phối hợp.
Một chút đứng cạnh lo lắng mà nhìn cậu: “Không thoải mái ở đâu à?”
“Không ạ,“ Sơ Nhất nhanh chóng đứng thẳng, “Không có.”
Mãi cho đến khi Yến Hàng ra khỏi sảnh lớn cậu mới quay người lại, chậm rãi theo hàng tiến lên phía trước.
Cậu chỉ có một cái balo nhỏ, kiểm tra an ninh rất nhanh, lúc đi đến cửa lên máy bay cậu muốn đi vệ sinh trước, sợ WC trên máy bay cậu không biết dùng nhưng lại sợ lạc đường không tìm được cửa, vì thế cậu chạy đến chỗ đó xác nhận xong mới đi vệ sinh.
Lúc ngồi trên ghế chờ cậu mới hoàn hồn lại, cảm thấy mình đang tiến dần đến phong cách Tây.
- Sắp bay rồi, phải tắt máy.
Yến Hàng còn chưa về tới khách sạn, Sơ Nhất đã gửi tin nhắn đến.
- Lúc bay em ngủ chút đi, hôm qua em cứ như cái bánh nướng áp chảo á.
Yến Hàng trả lời tin nhắn, sau đó điện thoại của nhà hàng đã gọi đến. Mấy ngày nay rất bận, hôm nay hắn đưa Sơ Nhất đi cũng chưa dám nói với quản lí Đường chỉ có thể bảo Trương Thần có chuyện gì thì gọi ngay cho hắn.
Đến nhà hàng đến nước hắn cũng chưa kịp uống, đã bắt đầu một trận bận rộn buổi trưa.
- Bị trễ chút!
- Em đến rồi, bây giờ đang ngồi xe buýt ở sân bay, không biết ra ngoài từ cửa nào
- Em theo người ta đi ra
- Lên xe rồi, thuận lợi
Yến Hàng gọi điện qua.
“Bận xong rồi, hả?” Sơ Nhất nhanh chóng nghe điện thoại.
“Ừm,“ Yến Hàng cười, “Về đến nhà chưa?”
“Vừa xuống xe, xe buýt,“ Chắc là Sơ Nhất vừa đi vừa nói chuyện, giọng có hơi run, “Về nhà trước, rồi đi bệnh, bệnh viện.”
“Ừm,“ Yến Hàng nói, “Mẹ em muốn nói gì cứ để họ nói, em nghe tai này ra tai kia là được, không cần nghĩ nhiều.”
“Được.” Sơ Nhất lên tiếng.
Thật ra cũng chưa đi bao lâu, cảnh vật xung quanh cũng không thay đổi gì, ngoại trừ nhiệt độ thấp xuống không ít làm cậu có hơi lạnh ra, tất cả những thứ khắc đều là dáng vẻ mà cậu đã nhìn thấy mười mấy năm.
“Ái chà, Sơ Nhất về rồi à?” Ông chủ tiệm tạp hoá thấy cậu thì có hơi ngạc nhiên, “Mới có bao lâu không gặp đâu, cháu lại cao lên rồi?”
“Bác” Sơ Nhất cười cười.
“Mẹ cháu mới vào đó,“ Ông chủ nói, “Cháu về cũng trùng hợp ghê.”
“Bà ngoại cháu......” Sơ Nhất hơi do dự, đi vào trong tiệm, “Bán cháu hai, hai gói thuốc đi.”
“Đợt này bà ngoại cháu không khoẻ lắm,“ Ông chủ lấy thuốc lá cho cậu, “Cũng chả cãi nhau với người ta nữa.”
Sơ Nhất không nói gì, từ sau khi ba xảy ra chuyện, người trong nhà đều cứ như bị rút hết sức lực, cậu vừa đi nữa, người để bà ngoại trút giận cũng không có.
Khi mở cửa nhà ra, mùi mốc vì không có ánh mặt trời quen thuộc ập vào mặt cậu còn kèm theo mùi dầu cũ từ trong bếp.
Mẹ nghe thấy tiếng mở cửa, đi ra từ trong phòng. Lúc nhìn thấy cậu, vẻ mặt trong nháy mắt có hơi ngạc nhiên, sau đó thì nhíu mày: “Về vội chịu tang đấy à? Hơi sớm rồi.”
“Ối giời,“ Ông ngoại ngồi trên sofa rất giật mình mà nhìn cậu, “Xem ai đây này?”
Sơ Nhất không nói gì, đổi giày.
Trên bàn trước mặt ông ngoại đặt một cái bánh Trung Thu, Sơ Nhất liếc mắt một cái đã nhìn ra đó là hộ mà Yến Hàng giúp cậu gửi về.
Bánh Trung Thu đã mở ra, cái bánh Trung Thu bị cắt lung tung thành khối, ông ngoại đang cầm bỏ vào miệng.
“Ăn ngon không?” Sơ Nhất hỏi.
“Vỏ bánh mỏng quá, dầu còn nhiều,“ Ông ngoại vừa ăn không ngừng vừa chậc chậc hai tiếng, “Chả bằng chợ thực phẩm bán.”
“Vậy lát nữa đến, đến chợ thực phẩm, mua cho ông.” Sơ Nhất đi qua đóng mấy miếng bánh còn thừa lại.
“Mà ngon quá rồi đúng không hả!” Ông ngoại đập bàn một cái, gào lên.
Sơ Nhất nhìn ông không nói gì.
“Buông ra!” Ông ngoại lại gào lên.
Sơ Nhất lại mở bánh trung thu ra.
“Ba hèn mạt,“ Mẹ ngồi bên cạnh nói, “Trên hộp còn để tên khách sạn kia kìa, đời này của ba cũng chưa chắc từng ăn bánh trung thu của khách sạn lớn vậy đâu, còn chợ thực phẩm cơ đấy, mẹ con mà ở nhà đến lượt ba ăn chắc?”
“Bà ngoại con......” Sơ Nhất nhìn mẹ, “Ở bệnh viện à?”
“Không thì ở đâu, nằm ngoài đường hay gì “ Mẹ nói.
“Bệnh viện nào?” Sơ Nhất hỏi.
“Không biết.” Mẹ có hơi bực mà xoay người về phòng, đóng sầm cửa.
“Bà ngoại mày ở bệnh viện tâm thần thì đúng hơn.” Ông ngoại ở phía sau vừa ăn vừa nói.
Sơ Nhất đứng ở phòng khách mấy giây, xoay người thay giày ra khỏi nhà.
Cậu làm sao sống ở cái nhà này mười mấy năm, cậu đột nhiên có hơi không hiểu nổi.
Có lẽ vì ba biến mất, vỗn dĩ người một nhà đã sống rất áp lực rồi bây giờ càng thêm kì dị và khiến người ta không chịu nổi.
Sơ Nhất không biết là nên trách Lão Đinh, trách ba, hay là trách ông bà ngoại với mẹ những người vĩnh viễn sống chán nản này.
Thật ra cậu cũng hỏi thừa, bệnh viện mà bà ngoại ở chắc chắn là bệnh viện số ba ở bên cạnh. Trừ chỗ này ra, bà ngoại cũng không đến bệnh viện khác được.
Sơ Nhất trực tiếp đến khu nội trú, tìm y tá tra tên, hỏi số giường bệnh của bà ngoại.
Trước kia lúc làm mấy việc này cậu sẽ không tự tin, khống dám nói chuyện, không dám hỏi người ta, ở bệnh viện nơi người đến người đi này cậu sẽ vô cớ mà căng thẳng.
Nhưng bây giờ lúc cậu đi đến phòng bệnh, đột nhiên phát hiện mình thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Có lẽ là vừa nãy bị ông ngoại và mẹ làm cho tức giận, có lẽ là vì mới xuống sân bay, làm một chú chó mang phong cách Tây, cậu thế mà không hề cảm thấy lo lắng hay bất an.
Nhìn qua tinh thần bà ngoại rất tốt, xếp bằng ngồi trên giường bệnh nói chuyện.
Đối tượng nói chuyện của bà ngoại là hai bà lão nằm kế bên nhưng hai bà lão kia đang nằm trên giường nhắm mắt lại vẻ mặt không biết làm sao, cò có một người đưa tay lên che mặt.
Sơ Nhất đứng ở cửa một chốc, trạng thái này của bà ngoại làm cậu không muốn đi vào phòng bệnh.
“Ôi trời!” Bà ngoại vừa quay đầu, nhìn thấy cậu, vẻ mặt ngạc nhiên đến mức lông mày sắp văng ra ngoài luôn, “Mấy người xem coi ai này! Tôi nói rồi đó! Đứa cháu ngoại kia của tôi!”
Bà lão giường bên mở mắt ra nhìn thoáng qua cửa, hừ một tiếng: “Cậu bảo bà ngoại cậu đừng có nói nữa.”
“Mày đến làm gì?”Bà ngoại nhìn cậu, “Cái vị khách quý này?”
Sơ Nhất không nói gì đi qua đứng ở mép giường.
“Tao khoẻ rồi đây,“ Bà ngoại liếc nhìn cậu, “Mày chạy về làm gì, có phải dì út mày báo tin vui cho mày đấy à?”
“Bà ngoại,“ Sơ Nhất khom lưng nhìn bà, “Nói chuyện đàng, hoàng.”
Bà ngoại nhìn cậu, trong một chốc không phản ứng lại kịp.
“Bà ăn cơm chưa?” Sơ Nhất hỏi.
“Chưa, ăn cái đéo gì,“ Bà ngoại nói, “Mẹ mày đến Quốc Khánh cũng không được nghỉ, mấy ngày nay tao toàn dựa vào hít không khi mà sống đây này.”
“Con đi mua.” Sơ Nhất nói.
Trên bảng treo ở giường bà ngoại không có yêu cầu phải kiêng cử gì, Sơ Nhất đến quán ăn mua cho bà một phần cơm thịt lợn hai lửa xách về lại phòng bệnh.
Bà ngoại lúc này không nói gì nữa, ngồi trên giường, vẻ mặt ngẩn ngơ.
“Ăn cơm trước đi.” Sơ Nhất nói.
“Mày có tin tức của ba mày không?” Bà ngoại đột nhiên hỏi cậu.
“Không có.” Sơ Nhất nói.
“Ai cũng nói nó chết rồi,“ Bà ngoại nói, “Không thì sao cảnh sát cũng không tìm thấy nó, chết rồi mới không tìm được nữa.”
“Ăn cơm đi.” Sơ Nhất nói.
Bà ngoại lấy cơm qua, gắp một đũa thịt: “Mày mua đồ ăn cho tao được hơn mẹ mày nhiều, nó muốn làm tao đói chết đỡ phải mất công.”
Sơ Nhất không nói gì, đứng cạnh tường nhìn bà.
Ăn xong cậu thu dọn đồ đạc ném đi, lại đứng cạnh tường thêm một chút, sau đó rời khỏi bệnh viện.
Không muốn về nhà, không không có chỗ nào để đi, Sơ Nhất đi bộ đến bờ sông.
Tất cả đều là dáng vẻ ấy, bây giờ trời lạnh ở bờ không không ngửi được mùi gì, chỉ cần không đễn chỗ đống rác cạnh bờ sông xem, thì cũng ổn.
Hốc cây của cậu vẫn còn đó, vẫn yên tĩnh như trước.
Cậu đứng trước hốc cây, sờ sờ miệng hốc cây, xúc cảm quen thuộc mà ấm áp làm cho mũi cậu hơi cay cay.
“Cậu xem,“ Sơ Nhất lấy túi da nhỉ đựng tiền xu ra, dán lại gần miệng hốc cây, “Lại gặp, gặp mặt rồi nè, hai người, người nói chuyện, chút đi.”
Cậu úp mặt vào miệng hốc cây, không nói gì cả chỉ lẳng lặng mà đứng một chốc.
Đúng thật là cao lên rồi, bây giờ muốn úp mặt vào có hơi phí sức, cậu cười cười.
Ngây người ở bờ sông một buổi chiều, lúc sắp đến giờ cơm chiều cậu lại đi mua một phần cơm thịt kho tàu, xách đến phòng bệnh.
Bà ngoại không còn nói chuyện móc mỉa nữa nhưng trạng thái cũng không tốt lên.
Không gặp không bao lâu, Sơ Nhất lại có thể cảm giác được, tinh thần của bà ngoại không giống như trước kia.
“Trường học của bọn mày,“ Bà ngoại vừa ăn vừa hỏi, “Tốt nghiệp có quản vụ bố trí việc làm không?”
“Không quản.” Sơ Nhất nói.
“Vậy mày đi đâu làm, tự tìm à?” Bà ngoại hỏi.
“Ừm.” Sơ Nhất lên tiếng.
“Một thằng nói lắp như mày, tìm được mới sợ đó,“ Bà ngoại cau mày, “Đồ ăn hại, đến cái trường có bố trí việc làm cũng không thi nổi.”
Vé máy bay trở về là sáng ngày mốt, cậu vốn dĩ cho rằng mình có thể ở nhà nghỉ ngơi cả ngày, không ngờ rằng mới có nữa ngày mà cậu đã bức rứt thế rồi.
Ngày mai cậu định đến nhà ông bà nội ở một ngày, ngày mốt lập tức ra sân bay luôn.
Không biết tại sao, lúc cậu một tuần không gặp Yến Hàng cậu cũng sẽ không khó chịu như thế, bây giờ nghiêm túc mà tính còn chưa đến nữa ngày nữa, cậu đã bắt đầu nhớ Yến Hàng rồi.
Nhớ đến có hơi bồn chồn không yên, đi tới đi lui ở bờ sông cũng không bình tĩnh lại dược.
Khó khăn lắm mới chờ đến giờ tan làm của Yến Hàng được, cậu đè lại cảm giác ấy một chút rồi nhấn gọi Yến Hàng.
“Chó đất à.” Yến Hàng nghe điện thoại, cười gọi cậu một tiếng.
Giọng Yến Hàng vừa truyền ra, cả người Sơ Nhất gần như rơi xuống đất, cậu ngồi xuống ghế đá bên cạnh: “Anh tan, tan làm chưa?”
“Mới ra nè, còn chưa thay đồng phục này,“ Yến Hàng nói, “Bên kia em thế nào rồi.”
Sơ Nhất biết rõ Yến Hàng đang hỏi tình huống trong nhà, nhưng ngay lúc nghe được “thế nào” câu trả lời của cậu vẫn lạc đề: “Em nhớ anh lắm.”
Yến Hàng ngẩn người sau đó bật cười: “Mới bao lâu không gặp đâu hả? Nhớ anh đến mức không nói lắp luôn rồi à?”
Sơ Nhất đột nhiên có hơi bất an.
Câu trả lời theo phảm xạ có điều kiện này của cậu, sự nhớ nhung khiến cho Yến Hàng giật mình.
Những thứ cảm xúc mà trước đây cậu không để ý đến lại đột ngột xuất hiện.
Thậm chí cậu còn không kịp suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên cảm thấy cơ thể mình cứng đờ.
“Sao em không nói gì?” Yến Hàng hỏi.
“Em không, không biết,“ Lúc Sơ Nhất mở miệng nói chuyện lần nữa, trong giọng nói đã có chút run rẩy không thể khống chế được, “Em có, có hơi...... Sợ.”
_________