Edit: zhuudii
Hiệu lực của thuốc gây tê đã qua hoàn toàn, vết thương trên người bắt đầu đau. Yến Hàng đã xem như nhịn rất được, loại đau đớn này đối với hắn mà nói cũng không dữ dội lắm nhưng thời gian dài thì không chắc.
Hắn vẫn luôn cố gắng làm chính mình ngủ đi, điều chỉnh hô hấp, thở chậm nhẹ nhàng, làm theo nhịp điệu, nhưng trước sau cũng chỉ là mơ mồ một chút, không có cách nào thật sự đi vào giấc ngủ.
Mu bàn tay trái vẫn luôn châm kim, đối với người gần như chưa từng truyền nước như hắn mà nói, cũng có hơi đau khổ.
Từ mu bàn tay đến cánh tay đều đau nhức, còn run nữa, sẽ có chút không khống chế được mà hơi co rút.
Vốn dĩ hắn còn cảm thấy rất thú vị, Sơ Nhất nằm bò ở mép giường, tay hắn rụt lại một cái, Sơ Nhất sẽ duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay hắn một cái, lại động, lại chạm, hắn có một loại cảm giác như đang câu cá vậy.
Lắc lắc mồi, một chú cá nhỏ ngốc nghếch đến chạm một cái rồi chạy đi.
Cho đến lúc cá cắn câu hắn mới phát hiện có gì đó không đúng nhưng cũng không dám manh động.
Chờ sau khi Sơ Nhất nhẹ tay nhẹ chân mà đi ra khỏi phòng, hắn mới thở dài khe khẽ, xoay đầu vẫn luôn nghiêng qua trở về, mỏi cổ.
Cái chạm cuối cùng kia, thứ chạm đến đầu ngón tay hắn không phải là ngón tay Sơ Nhất, chắc là....... Môi của cậu.
Tuy rằng chỉ là chạm nhẹ vào, nhưng cảm giác không giống vẫn rất rõ ràng.
Yến Hàng nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh, rồi tiếp tục nhắm mắt lại.
Trước kia bố nói đánh nhau phải chú ý, đừng để bị thương nghiêm trọng quá, nếu không thì gây mê tổng quát sẽ làm IQ giảm đi một nữa.
Mỗi lần hắn nghe thấy đều cảm thấy buồn cười, có điều bây giờ sau khi trải nghiệm rồi, hắn cảm thấy bố vẫn luôn nói xàm nói đế có lẽ lần này nói thật rồi.
Gây tê đã qua, nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy trong não mình như có hồ dán chui vào, tùy tiện nghĩ chút chuyện một chút thôi mà cũng thấy mệt chết.
IQ giảm xuống một nữa rồi à?
Thật ra cũng không sao, trước kia IQ 300, bây giờ giảm 50 phần trăm còn 150, vẫn là thiên tài nhớ.
Yến Hàng cười cười.
Về chuyện ngày hôm qua rất nhiều chi tiết hắn đã không nhớ rõ, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều. Suy cho cùng hắn lớn thế này rồi, lần đầu tiên đối mặt với một người có thực lực kém xa mình như vậy mà bị đâm đến phải vào viện nằm.
Thứ duy nhất hắn nhớ rõ là hắn đã lập tức phản ứng lại sau cái va chạm đó, cảm giác tay phải của người đứng phía sau đã giơ lên rồi nhưng mai mắn là hắn cằm điện thoại bằng tay trái, ngay trong nháy mắt khi eo cảm nhận được đau đớn, tay phải buông lỏng bên người bắt được dao để nó không thể đâm hoàn toàn vào cơ thể.
Lúc sau thì không nhớ rõ nữa, eo không bị đâm một cái hắn còn không chú ý đến, mỗi cái động tác của cơ thể gần như đều dùng sức của phần eo, hắn không đánh liều, hắn lựa chọn bảo vệ chính mình.
Nhưng...... Hắn vẫn luôn không hiểu nổi là người này ngoại trừ đâm một dao lúc đầu ra, động tác phía sau cũng không hề có sát thương gì nữa. Nếu không phải vì người này không có kinh nghiệm lắm thì chính là người này không hề muốn ra tay quá nặng với hắn.
Tại sao không ra tay nặng?
Tại sao người không có kinh nghiệm như thế lại muốn mạo hiểm động thủ với hắn? Nếu không phải bới vì cuộc gọi ấy, cái người này cơ bản đến thương cũng không làm hắn bị nổi.
Cuộc gọi ấy.
Hai hôm nay hắn nhớ rõ ràng nhất chính là cuộc gọi kia với Sơ Nhất.
Đúng thật mà nói thì chính là cái câu “Em thích anh” của Sơ Nhất.
Tuy rằng trước đó hắn có nghĩ đến cái phương diện này rồi, nhưng Sơ Nhất đối với hắn mà nói vẫn luôn là một đứa trẻ lơ nga lơ ngơ, cho dù bây giờ sắp 1m8 rồi, cho dù ở trường mang danh “Cẩu ca” thì cũng vẫn là một đứa nhỏ ngốc thôi.
Hắn không ngờ rằng Sơ Nhất sẽ đột nhiên lại nói trắng ra một câu như thế.
Mà đến tận bây giờ hắn cũng chưa nghĩ ra phải trả lời cậu thế nào.
Nếu đổi thành bất kì một ai khác, hắn cảm ơn một câu là xong rồi.
Nhưng Sơ Nhất thì không được.
Sơ Nhất không giống với bất kì một người nào, mẫn cảm tự ti, dè dặt cẩn trọng.
Một câu “cảm ơn” giống như những người khác đối với Sơ Nhất mà nói không chừng sẽ là đả kích.
Em thích anh.
Yến Hàng thay đổi cái tư thế cho cánh tay trái, đặt nó lên bụng, đau nhức đến khó chịu thật sự.
Sơ Nhất thích hắn, vô cùng rõ ràng, hắn vẫn luôn biết rằng Sơ Nhất thích hắn, giống như hắn cũng rất thích Sơ Nhất, sẽ cảm thấy Sơ Nhất rất buồn cười, rất đáng yêu, lúc chịu uất ức hắn còn sẽ cảm thấy đau lòng.
Nhưng Sơ Nhất là một chú chó ngốc, điểm này cũng vô cùng rõ ràng.
Hắn cơ bản không thể xác định được Sơ Nhất có phân được sự khác nhau giữa thích và thích không.
Thậm chí Sơ Nhất còn có thể được xem là căn bản không có trao đổi tình cảm bình thường với bất kì ai, tình thân, tình bạn, tình gì cũng không có......
Ngay lúc này, Chu Xuân Dương nói mình là một thằng con trai đồng tính.
Chưa đến hai ngày sau, Sơ Nhất đã nói “Em thích anh“.
Cái này rốt cuộc là bị ám thị tâm lí hay là biết thật?
Xem ra hắn thật sự phải kéo Chu Xuân Dương ra đập một trận......
Em thích anh.
Yến Hàng nghiêng nghiêng đầu, nằm lâu quá rồi, giống như những lúc hắn mất ngủ cả đêm, bất luận nằm cái tư thế nào đều nhức mỏi cả người, bây giờ một ngày một đêm nằm mỗi một tư thế quả thật sắp bức điên hắn rồi.
Thế nên bây giờ hắn cũng không thể nào đoán được mình đối với Sơ Nhất là cái loại nào.
Hắn chưa từng thích ai. Hắn sẽ cảm thấy cô gái này xinh, cậu trai kia đẹp, ngoại trừ cái này ra hắn căn bản không hề có suy nghĩ gì khác.
...... Có điều trước khi làm rõ rốt cuộc tại sao Sơ Nhất lại thế này, bản thân hắn tại sao lại như thế vốn không hề quan trọng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông điện thoại của Sơ Nhất.
Nhóc con này đi ra ngoài cũng chỉ là đứng ở cửa, gần như là một tất cũng không rời.
Yến Hàng có hơi lo lắng cho trạng thái cơ thể của cậu, tuy là Cẩu ca tập boxing một năm, suy cho cùng thì cũng là hai ngày một đêm không ngủ lại còn sốt......
Cửa bị đẩy ra Yến Hàng nhắm mắt giả bộ ngủ.
Có thể nghe thấy Sơ Nhất cẩn thân mà đi đến bên giường: “Vẫn còn ngủ...... Vâng, cháu biết rồi......”
Yến Hàng mở mắt ra một khe hở, hừ một tiếng.
“Em làm ồn, đánh thức anh, anh ạ?” Sơ Nhất cúp điện thoại, nhìn hắn nhẹ giọng hỏi.
“Không phải,“ Yến Hàng nói, “Chỉ tỉnh dậy thôi.”
“Ò,“ Sơ Nhất cười cười, “Chú Thôi nói xin, xin nghỉ giúp, anh rồi, bảo em đi mua, mua cái điện thoại.”
“Em bỏ tiền à?” Yến Hàng ngáp một cái.
“...... Nếu mà em bỏ, bỏ tiền, “ Sơ Nhất nói, “ Cũng được, anh biết xài, xài điện thoại, thoại người già không?”
“Cút.” Yến Hàng nói.
“Chú Thôi nói trong thẻ, thẻ anh có tiền.” Sơ Nhất kéo ngăn kéo của tủ đầu giường ra, lấy ví của hắn ra.
“Lão Thôi, đồ không có tình người này,“ Yến Hàng chậc một tiếng, “Sinh nhật tặng anh một hộp màu sáp mà còn mẹ nó lấy mất sáu cây, bây giờ anh thân tàn chí kiên đến cái điện thoại chú ấy cũng không nỡ cho anh.”
(*Thân tàn chí kiên: cơ thể tàn tật nhưng ý chí mạnh mẽ.)
“Chí của anh cũng, cũng không kiên, kiên lắm mà,“ Sơ Nhất lấy thẻ của hắn ra, “Cái người hôm, hôm qua gào khóc, khóc vào chung phòng, phòng phẫu thuật với, anh, giờ người ta đang, đang đi dạo trên hành, lang kìa.”
“Anh kiên một cái cho em xem nè,“ Yến Hàng cười, “Anh muốn nằm nghiêng một lúc, em đỡ anh cái đi.”
“Sơ Nhất đi đến bên kia giường, dùng tay kê dưới lưng hắn, “Anh đừng dùng sức.”
Yến Hàng không dùng sức, Sơ Nhất chầm chầm nâng hắn thành nằm nghiêng.
“Sức lực lớn ghê.” Yến Hàng cười hai tiếng.
“Lớn bình thường à,“ Sơ Nhất nói, “Xoay anh, anh 365 độ, độ cũng không có, vấn đề gì.”
“Em im miệng.” Yến Hàng nói.
“360, độ thôi.” Sơ Nhất sửa lại cho đúng.
“Đi mua điện thoại đi,“ Yến Hàng nói, “Sẵn tiện ăn chút gì đó luôn.”
“Người chắm sóc, sóc sắp đến rồi,“ Sơ Nhất giúp hắn đắp chăn lên, “Người ta tới rồi, rồi em đi.”
“Ờ.” Yến Hàng vén chăn, đưa tay vào muốn kéo áo một cái, đồ bệnh nhân này có có chút xíu co dãn nào, còn rộng nữa, lật người một cái thôi mà xoắn lại hết, chỗ nào cũng không thoải mái.
“Anh đừng nhúc, nhích.” Sơ Nhất nắm cổ tay hắn cẩn thận mà đặt lại lên giường.
“Cũng phải kéo kéo áo, gãi gãi ngứa cái chứ,“ Yến Hàng nói, “Không có khoa trương vậy, tay anh cũng có phải gãy đâu.”
“Anh...... Muốn kéo, kéo áo hay là, là gãi ngứa?” Sơ Nhất hỏi.
“Bây giờ là kéo áo, lát nữa chắc là muốn gãi ngứa,“ Yến Hàng nói, “Qua nay anh vẫn chưa có gãi ngứa lần nào luôn á.”
Sơ Nhất đứng sau lưng hắn, không nhìn thấy được biểu cảm, lát sau mới cảm thấy được cậu vén chăn hắn lên.
Kéo quần áo lại cẩn thận, Yến Hàng cảm thấy Sơ Nhất còn căn thẳng hơn người bị thương như hắn nhiều. Tuy là hắn không muốn mở miệng nhưng quần áo vừa kéo lại xong thì sau lưng liền ngứa, một giây cũng không chờ nổi nữa.
Hắn chỉ đành nói một câu: “Sau lưng anh ngứa, tiện thể em gãi chút đi, cái loại gãi tàn nhẫn á.”
“Vâng.” Sơ Nhất lên tiếng, giở áo hắn lên đưa tay vào, xoạc xoạc hai cái: “Đủ tàn nhẫn chưa?”
“...... Cực kì tàn nhẫn,“ Yến Hàng có thể cảm thấy lưng rát luôn rồi, chắc là vì nằm ngửa lâu rồi còn bị một nhát như thế, “Gãi thêm mấy cái không tàn nhẫn như thế nữa.”
Sơ Nhất lại gãi nhẹ hai cái: “Hồi nãy có phải, em, em mạnh tay quá, quá không?
“Không,“ Yến Hàng cười cười, “Thoải mái rồi.”
Sơ Nhất cầm ghế dựa ngồi vào mép giường, lấy điện thoại ra nhìn, thở dài: “Hết pin rồi.”
“Tối em về một chuyến đi,“ Yến Hàng nói, “Anh không muốn mặc đồ bệnh nhân nữa, em về lấy vào bộ đồ của anh đến đây, tiện thể lấy cục sạc của em luôn.”
Sơ Nhất nhìn hắn không nói gì.
“Ngủ một giấc.” Yến Hàng nói.
“Không phải anh nói, nói là em hầu, hầu hạ anh hả?” Sơ Nhất dường như có hơi không vui.
“Tối người chăm sóc ngủ ở đây đó, em ngủ chung với người ta à?” Yến Hàng nói.
“Vậy không, không cần người chăm, nữa,“ Sơ Nhất nói, “Tiết kiệm, kiệm được chút tiền.”
Yến Hàng nhìn cậu không nói gì.
Sơ Nhất cũng nhìn hắn, qua cỡ ba phút mới nói: “Được rồi, sáng mai em, em đến.”
“Ngoan lắm,“ Yến Hàng nhúc nhích tay trái, “Lại đây anh Tiểu Thiên xoa đầu cái nè.”
Sơ Nhất cúi đầu lại gần tay hắn, hắn xoa xoa đầu cậu.
Người chăm sóc là một chú hơn bốn mươi, nhìn qua sạch sẽ nhanh nhẹn, nghe nói làm người chăm sóc mười mấy năm rồi, nên rất quen thuộc với cái loại quy trình của bệnh viện, hộ lý bệnh nhân cũng rất quen thuộc.
Có điều Sơ Nhất cứ cảm thấy có hơi khó chịu kiểu gì.
Đặc biệt là lúc thay quần áo cho Yến Hàng.
Lúc đồ bệnh nhân mới được đưa đến vừa lúc bình truyền dịch của Yến Hàng truyền xong, chú chăm sóc nói là vừa hay thay đồ luôn. Sơ Nhất vừa định giúp nâng Yến Hàng dậy, chú liền rất quen thuộc mà kéo cần điều khiển của giường bệnh, lạch cạch mấy cái đã nâng giường lên.
Sơ Nhất nhìn đến ngây người, cậu hoàn toàn không biết giường cón có thể như này.
Sau đó là cởi đồ thay đồ, cậu căn bản không cần chạm tay vào, chú làm vài cái đã xong cả rồi, còn tiện thể giúp Yến Hàng lau người.
Có chú chăm sóc làm nền, cậu gần như biến thành một thằng vô dụng.
Lúc thay đồ xong cậu càng khó chịu.
Sơ Nhất chỉ có thể cố gắng chạy vào “giúp một tay” trong lúc hoạt động, cố gắng để quá trình thay quần càng ngắn đi một chút.
“Ôi,“ Thay xong quần áo Yến Hàng dựa vào giường thở ra một hơi, “Chỗ phẫu thuật xa vậy mà, sao mà còn cạo cả lông vầy nè?”
Sơ Nhất ngớ người, không biết nên tiếp cái gì.
Thật ra đây cũng là câu hỏi trong lòng cậu từ lúc thay quần cho Yến Hàng, chỉ là cậu ngại mở miệng hỏi.
“Phẫu thuật đều thế cả, diện thích khử trùng lớn lắm,“ Chú chăm sóc cười, “Không sao đâu, mọc ra nhanh lắm, chỉ là có hơi châm chích.......”
“Vãi luôn,“ Yến Hàng cười, quay đầu qua nhìn Sơ Nhất, “Cún à.”
“A,“ Sơ Nhất lấy lại tinh thần từ trong kinh sợ, “Hả?”
“Về thu dọn đồ đạc, ăn cơm rồi ngủ đi,“ Yến Hàng nói, “Ngày mai đến đây.”
“Vâng.” Sơ Nhất lên tiếng, lại nhìn thoáng qua chú chăm sóc.
“Yên tâm đi.” Chú chăm sóc nói, “Chú từng chăm người bệnh rồi, không có ai không hài lòng về chú đâu.”
Lúc Sơ Nhất ra khỏi bệnh viện đột nhiên có hơi chóng mặt, cậu đứng bên đường không biết nên đi về phía nào.
Một cơn gió lạnh thổi qua cậu mới chợt nhớ rằng mình chưa đến bệnh viện này bao giờ, hôm qua cũng là đi cùng xe cứu thương đến, vốn dĩ đã không biết nên đi phía nào.
Cậu nhìn trái nhìn phải, muốn tìm cái trạm xe để xem bản trạm.
Nhưng vừa nhìn trái phải như thế, cậu đột nhiên choáng váng phải chống vào thân cây bên cạnh mới đứng vững được.
Phản ứng này làm cho cậu có hơi sợ, nhưng không phải vì mình có khả năng mắc bệnh chẳng lành mà sợ lỡ như mình bệnh đến mức mai bò dậy không nổi thì làm sao bây giờ.
Là một chúa keo kiệt, cậu chống thân cây, sau khi đấu tranh kịch liệt một phút, cậu đi đến ven đường gọi lại một chiếc taxi, kéo cửa ra ngồi vào.
Lúc về đến tiểu khu, Sơ Nhất cảm thấy chắc là mình bị sốt đến ngu người rồi, điện thoại của Yến Hàng còn chưa mua, cậu cũng quên hỏi thử xem Yến Hàng muốn điện thoại như nào.
Sau khi do dự hơn nữa ngày, cậu quyết định tự làm chủ một lần, mua cho Yến Hàng cái điện thoại cùng hiệu với cái cũ nhưng là kiểu mới.
Yến Hàng rất thích cái điện thoại của anh ấy, cả ngày đều khen nói là chụp ảnh tuyệt đẹp.
Lần đầu tiên trong đời Sơ Nhất bước vào tiệm bán điện thoại.
Cũng là lần đầu tiên tiêu hơn 4000 tệ cùng một lúc, hơn nữa bởi vì không lấy thẻ của Yến Hàng, cậu dùng tiền của chính mình. Đưa tiền điện thoại xong, cậu cơ bản cũng không còn tiền nữa.
Sờ áo da tiền xu nhỏ trong túi, có loại cảm giác như sống nương tựa vào nhau.
Mở cửa nhà của Yến Hàng ra, lúc ngửi được hơi thở quen thuộc cả người Sơ Nhất đều thả lỏng.
Nhưng vừa thả lỏng một cái cậu mới phát hiện mình bệnh cũng không nhẹ.
Choáng đầu, đổ mồ hôi lạnh, chân như bước trên mây.
Cậu nhanh chóng lấy hòm thuốc nhỏ của Yến Hàng ra, lục lọi, tìm được...... Một hộp Ibuprofen, nhờ bà ngoại đào tạo hàng năm bằng thuốc giảm đau, cậu biết cái loại này có thể hạ sốt, vì thế lấy một viên lên uống.
Cũng không lấy quần áo cho Yến Hàng được nữa, cậu sạc điện thoại xong thì đi tắm rồi lên giường quấn chăn, ôm gối đầu của Yến Hàng che đầu mà ngủ.
Có lẽ là quá mệt mỏi, ngủ một giấc này cậu cảm thấy mình ngủ đến trời đất mù mịt, lúc tỉnh lại cả người đều bị mồ hôi làm ướt.
Điện thoại để bên gối sáng lên, cậu nhanh chóng lấy qua nhìn nhìn.
Hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ, là một số lạ còn có mấy cuộc của Thôi Dật và tin nhắn.
“Chú Thôi,“ Cậu gọi lại cho Thôi Dật trước, “Vừa nãy cháu, cháu ngủ.”
“Chú đoán được,“ Thôi Dật nói, “Cháu đi về rồi à? Còn sốt không?”
“Về rồi ạ, cũng không, không sốt nữa.” Sơ Nhất sờ sờ đầu mình, sờ được cả một tay toàn mồ hôi.
“Cháu ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm.” Thôi Dật nói.
“Vâng.” Sơ Nhất lên tiếng, nhìn thời gian, phát hiện mới 11 giờ, cậu còn tưởng mình ngủ một giấc này ngủ đến ngày hôm sau luôn rồi.
“Chắc là em trai cậu gọi lại đó,“ Chú chăm sóc cầm điện thoại đang reo đi đến cạnh giường, “Cậu nghe đi.”
“Cảm ơn chú,“ Yến Hàng lấy điện thoại qua nhấn nghe, “Sơ Nhất?”
“Em ngủ, ngủ mất, không, không nghe thấy.” Trong giọng nói của Sơ Nhất mang theo giọng mũi lúc vừa tỉnh ngủ.
“Mệt đúng không,“ Yến Hàng cười cười, “Em ăn gì chưa?”
“.......Ăn rồi.” Sơ Nhất hơi do dự.
“Ăn cái gì?” Yến Hàng hỏi ngay lập tức.
“Cơm.” Cái này Sơ Nhất đáp rất nhanh.
“Trong tủ lạnh có sữa chua,“ Yến Hàng nói, “Không muốn án gì thì uống hộp sữa chua đi.”
“Ò,“ Sơ Nhất nói, “Em mua điện, điện thoại cho anh, rồi, có điều em không, không biết anh thích, thích không, là....... Là...... Anh chờ em đi, xem một chút.......”
“Anh thích,“ Yến Hàng nói, “Điện thoại của người già cũng được.”
Sơ Nhất bật cười: “Không phải máy, máy cho người già, đâu, hơn 4, 4000 tệ đó.”
“Mua bằng tiền em?” Yến Hàng hỏi.
“Vâng.” Sơ Nhất đáp lời.
“Vậy anh không trả tiền đâu.” Yến Hàng nói.
“Em bốc phốt dưới, dưới Weibo anh,“ Sơ Nhất nói, “Vị đeo khẩu, khẩu trang livetreams nấu, nấu ăn hết thời, lại vì, vì một cái điện thoại, thoại mà lại làm, làm ra loại chuyện, chuyện như này!”
Yến Hàng bụm lại vết thương trên eo, cười mấy tiếng: “Một câu dài thế này đúng thật là làm khó em rồi.”
“Không khó,“ Sơ Nhất nói, “Chỉ cần em không, không nản, nản lòng thì nhất, nhất định có thể, nói xong.”
“Em im miệng.” Yến Hàng căn răng khống chế tiếng cười của mình.
Điện thoại là của chú chăm sóc, Yến Hàng cũng ngại nói chuyện với Sơ Nhất quá lâu, hơn nữa bây giờ đối với bệnh viện mà nói đã khuya rồi. TV cũng ngắt hơn một tiếng, người ở giường bên cạnh cũng đã ngủ, hắn tùy tiện nói với Sơ Nhất mấy câu thì cúp máy.
Nghe thấy chú chăm sóc nằm xuống cái giường nhỏ, Yến Hàng thở dài khe khẽ.
Tối hôm nay chắc là hắn sẽ không ngủ được, trong đầu có rất nhiều chuyện, trạng thái không tệ đi nhưng cũng chẳng tốt lành gì, chỉ khi nghe thấy giọng của Sơ Nhất mới có thể lãng đi một chút.
Điện thoại vừa ngắt, hắn lập tức lại sa vào buồn bực và nhàm chán.
Nếu mà một mình thất thần, không phải là hắn không quen, nhưng cái thất thần mà không ngủ được cũng không được động đậy, thì vô cùng khó chịu.
Cả đêm hắn không ngủ, có lẽ IQ cũng không có bị mất một nữa, đầu óc hắn từ từ trở nên sáng suốt hơn.
Ngoại việc cảm nhận rõ ràng hơn cảm giác khó chịu của vết thương và toàn thân đau nhức, hắn lại đột nhiên có một phán đoán về cái người đã đánh lén mình.
Cái phán đoán này là tim hắn đập nhanh hơn.
Thôi Dật từng nói, năm đó không chỉ có một người, nếu như Lão Đinh là một trong số đó thì cho dù là gã có chết như nào thì đồng bọn của gã cũng sẽ phát giác ra được phần nào.
Cái người đi đứng cũng không xong kia, tuối tác ăn khớp, vậy giả thiết người này chính là đồng bọn.
Nhưng đồng bọn của gã không thể chỉ vì biết được mỗi chuyện một đồng bọn của mình chết rồi mà chạy đến làm gì hắn được. Bởi vì cho dù có giết hắn thì đối với khốn cảnh của người này cũng không có bất kì ý nghĩa gì.
Chỉ có thể là vì tên đồng bọn này bị ép đến không còn cách nào khác......
Bị ai ép? Làm hắn bị thương có thể uy hiếp được ai?
Yến Hàng chậm rãi giơ tay nhéo nhéo giữa mày mình, hắn vẫn không dám nghĩ đến tình trạng của bố, đã chết, còn sống, ở đâu, đang làm gì.
Nhưng bây giờ hắn đột nhiên có một suy đoán.
Tuy rằng mọi chuyện đều nằm trên giả thuyết, thì hắn vẫn không thể nào khống chế cái ý nghĩ này bất thình lình mà chạy ra.
Cái tên cáo già Yến Trí Viễn này, chắc là vẫn chưa chết.
Sáng sớm lúc Sơ Nhất xách túi du lịch đi vào phòng bệnh, liếc mắt một cái đã biết hôm qua Yến Hàng không ngủ, sắc mặt không tốt, nhìn mệt mỏi hơn ngày hôm qua.
“.......Em kím túi ở đâu ra thế?” Yến Hàng nhìn cậu.
“Trong ngăn tủ anh.” Sơ Nhất nói.
“Trong ngăn tủ của anh có mấy cái túi du lịch luôn đó,“ Yến Hàng nói, “Tùy tiện cầm một cái cũng đẹp hơn cái này.”
“Cái này xấu, xấu hả?” Sơ Nhất nhìn túi trong tay, chính là cái túi vải bố nhuộm mà xanh lam bình thường, bởi vì đồ cậu đem theo không nhiều nên kích cỡ của nó là hợp nhất.
“Không xấu.” Yến Hàng nói.
“Điện thoại của, của anh nè.” Sơ Nhất lấy điện thoại từ trong túi ra, chú chăm sóc đi đến bỏ túi vào ngăn tủ bên cạnh.
“Gắn thẻ sim vào giúp anh đi.” Yến Hàng cười cười.
Lúc Sơ Nhất đang gắn điện thoại vào, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một cái đầu thò vào ngó ngó, nhỏ giọng hỏi: “Yến Hàng?”
“Sao cô đến đây?” Yến Hàng ngớ người.
“Quản lý Đường nói cậu bị cướp,“ Một cô gái đi đến, đưa hoa cho chú chăm sóc, phía sau có vài người vào theo, “Bọn tôi đến đây thăm cậu, chị Vương lái xe chở bọn tôi đến đấy.”
Sơ Nhất nhận ra đây là đồng nghiệp của Yến Hàng, Tết Trung Thu còn hát hò, cậu lùi sang bên cạnh, chừa vị trí gần giường ra.
“Sao lại thế này hả?” Một chị gái lớn tuổi hơn chút đặt một túi đồ lên tủ đầu giường, “Còn nói cậu từng lăn lộn cơ đấy, cái lời đồn này không truyền nổi nữa rồi, bị cướp còn có thể bị đến mức nhập viện...... Bị thương nặng không?”
“Không sao cả.” Yến Hàng cười cười.
Người này chắc là chị Vương, Sơ Nhất từng nghe Yến Hàng nhắc đến, là một tổ trưởng ở tổ khác, con người rất tốt.
“Không có gì thật hay giỡn vậy hả?” Cô gái cầm hoa kia nhìn qua rất thân với Yến Hàng, đưa tay vỗ vỗ mặt hắn, “Sắc mặt này tệ quá trời.”
Lấy cái tay ra!
Lấy ra!
Mắt Sơ Nhất trợn tròn, vốn dĩ đang dựa vào tường lúc này lập tức đứng thẳng.
Hai ngày nay, cậu ngoại trừ lau mặt ra cậu cũng chưa từng chạm qua mặt của Yến Hàng đó! Cái cô gái này có ý gì hả?
Tùy tiện đưa tay ra như thế!
Yến Hàng dường như nghe được tiếng gào thét trong lòng cậu, ánh mắt đột nhiên xuyên qua từ khe hở của đám người, nhìn lướt qua mặt cậu, cười cười với cậu.
Nụ cười này vô cùng dịu dàng, cực kì dịu dàng. Mớ cảm xúc của Sơ Nhất phút chốc tiêu tán, dựa trở lại tường, cảm thấy chân hơi nhũn ra.
_______