Edit: zhuudii
Sơ Nhất chưa từng nghĩ đến cái vấn đề quan hệ là gì ấy, cậu cũng không hỏi càng chưa từng nghĩ đến cái vấn đề xưng hô này lại căn cứ vào bản chất. Cậu vẫn luôn hài lòng với tình trạng hiện tại, cảm thấy như bây giờ rất tốt, theo như kinh nghiệm của cậu thì, rất nhiều thứ không cần phải làm cho rõ ràng bằng được.
Nhưng nếu nói rằng không có chút chờ mong nào dường như cũng không chính xác lắm, một góc nào đó trong lòng mà cậu chưa từng nghĩ đến nhất định từng mong chờ, nếu không bây giờ cậu cũng sẽ không vì ba chữ ngắn ngủi này của Yến Hàng mà ném linh hồn nhỏ bé của mình đi ngay lập tức, trở thành một cái giá đặt nồi sữa hoàn mỹ.
Sữa bò còn chưa rót xong, bởi vì cái giá không động đậy được cho nên không nghiêng đủ.
Yến Hàng đợi một hồi, thấy cậu không rót nữa vì thế đưa tay cầm nữa ly sữa lên uống một ngụm.
Mà lúc này Sơ Nhất đột nhiên hoàn hồn, nghĩ đến còn chưa rót xong sữa vì thế nghiêng nồi đổ hết sữa còn lại xuống quầy bar.
Ngay lúc cậu đang cuống cuồng lau quầy bar, Yến Hàng ở phía sau cậu thở dài khe khẽ: “Em chắc chắn chị Tiểu Hương có thể nhịn được em như này à?”
“Thật ra chị, chị ấy không hay, xem camera theo, theo dõi lắm,“ Sơ Nhất nói, “Bao dung cực kì, rất nhiều nguyên, liệu chỉ cũng không, không kiểm lại.”
Yến Hàng cười cười.
“Giúp anh nấu thêm, sữa bò nhé?” Sơ Nhất quay đầu nhìn cái ly trong tay hắn, nữa ly sữa bò đã uống hết rồi.
“Không cần đâu,“ Yến Hàng nói, “Thật ra nữa ly là được rồi.”
“Ừm.” Sơ Nhất đi qua một bên giặt giẻ lau.
Giặt rất lâu, lật qua lật lại, đảo tới đảo lui, ai không biết còn tưởng cậu bệnh sạch sẽ thời kỳ cuối.
Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một cái giẻ lau, hơn nữa còn là mới đổi, tổng cộng mới chỉ lau bàn hai lần, giặt một hồi thật sự là không giặt được nữa, cậu vắt giẻ lau xong thì đi trở lại bên cạnh Yến Hàng.
Sau khi đứng một hồi, cậu ngồi xuống, dựa lại gần Yến Hàng cùng nhìn quầy bar ngơ ra.
Trong đầu có rất nhiều chuyện.
Chuyện nghĩ trong đầu vẫn luôn rất nhiều.
Sau khi tìm được Yến Hàng, cậu cảm giác trong đầu cậu toàn đang nghĩ chuyện.
Trước đây cậu không nghĩ gì cả, thu mình lại là được. Cho dù là sau khi ba xảy ra chuyện rồi Yến Hàng mất tích, trong đầu cậu cũng không nghĩ bao nhiêu chuyện, đơn giản chỉ nghĩ tại sao ba lại như thế và đồ nướng Tiểu Lý.
Bây giờ thì khác rồi.
Chắc là vì lớn rồi.
17 rồi đó nha, tuổi mụ nữa là 18, thêm hai tuổi ảo nữa là đuổi kịp Yến Hàng rồi đó.
Làm cún lớn rồi, chuyện nhiều lên rồi.
Yến Hàng thì sao?
Sơ Nhất nhìn Yến Hàng qua khoé mắt, Yến Hàng vẫn ngồi như thế nhìn không ra cảm xúc cũng không biết đang nghĩ gì.
Chắc là nghĩ đến chuyện của chú Yến.
Chị Bạch nói theo như cái nói của ba thì mấy người trong chuyện này, quan hệ vẫn khá rõ ràng, thế có phải là vụ án cũng không phức tạp lắm không.......
Nhưng nếu giống như chị Bạch nói có thể biện hô vô tội cho ba, vậy có phải chứng minh ít nhất là người không phải do ba đâm? Nói như thế người đâm Lão Đinh chỉ có thể là chú Yến.
Mà Lão Đinh chết rồi.
Vậy chú Yến sẽ như thế nào?
Sơ Nhất không nghĩ nổi nữa.
Lại lén nhìn Yến Hàng một cái.
“Anh không sao.” Yến Hàng nói một câu.
“À.” Sơ Nhất có hơi ngại.
“Cứ lén nhìn anh mãi.” Yến Hàng nói.
“Không có.” Sơ Nhất nói.
“Không có con khỉ, không biết xấu hổ mới đúng đó.” Yến Hàng quay qua nhìn cậu.
Sơ Nhất cười cười: “Gương mặt anh, tuấn như thế sao, sao có thể xem, như không thấy, thấy được.”
Yến Hàng nhìn trái phải trên dưới một vòng mặt cậu, chậc một tiếng: “Diện tích cũng lớn ghê.”
Lại ngồi ngây ra một lúc, điện thoại Yến hàng vang lên, là Thôi Dật gọi đến.
Yến Hàng đứng lên, nghe điện thoại, vỗ vỗ vai Sơ Nhất rồi ra ngoài quán cafe, đứng ở cửa nói chuyện với Thôi Dật.
Sơ Nhất tiếp tục ngây ra nhìn quầy bar.
Hai ngày nay tâm trạng lên lên xuống xuống, bây giờ thất thần thế này thế mà cậu lại thấy có hơi mệt.
Ngày mai phải về lại trường, trên lý thuyết tối nay cậu tan làm thì nên về trường luôn nhưng cậu vẫn quyết định đi nhà Yến Hàng, cùng lắm thì ngày mai dậy sớm một chút là được rồi.
Cậu đã quen mỗi cuối tuần sẽ được gặp Yến Hàng, sau đó tối chủ nhật về lại trường. Lâu lắm rồi cậu không có giống như bây giờ, đến một giây cậu cũng không muốn rời xa Yến Hàng.
Có lẽ vì ba bị bắt hai người đột nhiên bị cột chặt vào nhau, có lẽ....... Là vì vừa nãy Yến Hàng nói câu ấy.
Cậu nhìn Yến Hàng đang đứng ngoài cửa, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Yến Hàng đang lấy thuốc từ trong túi ra.
Có điều có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hắn cầm bật lửa châm thuốc.
Rất nhiều dáng vẻ của Yến Hàng, cậu nhắm mắt dùng mũi cũng có thể nhìn thấy.
“Nếu có thể biện hộ vô tội,“ Thôi Dật nói, “Vậy Sơ Kiến Tân với Lão Đinh và bố cháu không có tiếp xúc trực tiếp.”
“Chị Bạch nói ông ấy thậm chí còn có thể hoàn toàn không biết gì.” Yến Hàng nói.
“Ừm, vậy ông ấy bị giam không bao lâu là có thể ra ngoài,“ Thôi Dật nói, “Trước đây Tiểu Bạch có nhận vụ giống vầy rồi, cô ấy nói vô tội vậy thì cơ bản vấn đề không lớn lắm.”
“Vậy ông ấy chính là người hóng chuyện bị bắt,“ Yến Hàng nói, “Ông ấy chạy cái gì?”
“Sợ chứ gì,“ Thôi Dật nói, “Hiện trường như nào không phải là cháu không biết nhiều máu như thế, mà Lão Đinh là ông ấy lái xe chở đến, chắc chắn phải chạy thôi, không chừng chạy xong rồi muốn về nhà, kết quả Lão Đinh chết.”
“Không khác những gì cháu nghĩ mấy,“ Yến Hàng châm thuốc, “Vừa nhìn đã biết là người sợ phiền phức.”
“Sơ Nhất không giống ông ấy, cũng không tệ,“ Thôi Dật nói, “Thuốc lá đấy cháu ít hút lại đi, không học cái gì tốt từ bố cháu hết.”
“Bây giờ cháu hút ít lắm rồi,“ Yến Hàng nói, “Cả ngày hôm nay cháu mới hút có một điếu này.”
“Vẫn nên chú ý điều chỉnh cảm xúc, không được thì tìm bác sĩ La ngay,“ Thôi Dật nói, “Đừng chê chú dong dài.”
“Vâng,“ Yến Hàng lên tiếng, ngẫm nghĩ lại hỏi một câu, “Nếu ba Sơ Nhất được thả ra có phải có thể tìm ông ấy hỏi chút chuyện là như nào không?”
“Vụ này còn chưa phá, dù gì thì đồng phạm vẫn còn đang trốn,“ Thôi Dật nói, “Có lẽ cảnh sát sẽ bảo ông ấy không được tùy tiện nói về vụ án với người khác.”
“Con của ông ấy chắc là không tính là người khác đâu nhỉ,“ Yến Hàng nhíu mày, “Cũng không thể nói hả chú?”
“Cái này thì xem giác ngộ thôi,“ Thôi Dật nói, “Cảnh sát cũng không ngăn được ông ấy uống nhiều mà.”
“Vâng.” Yến Hàng cười cười.
“Không có chuyện gì thì nghỉ ngơi sớm tí đi, không ngủ được thì ít nhất cũng nằm lên giường để cho nội tạng nghỉ ngơi tí chứ.” Thôi Dật nói.
“...... Sao mà nghe sợ thế chứ,“ Yến Hàng cười nói, “Cháu biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Yến Hàng đứng ở cửa một lúc, nhìn những con người mặt mang theo nụ cười đi lướt qua.
Bây giờ đã không lạnh như vậy nữa rồi nhưng gió vẫn còn lạnh.
Yến Hàng không biết họ đang cười cái gì, ngoại trừ lúc ở cùng Sơ Nhất là hắn thể cười xuất phát từ nội tâm ra, thì rất nhiều lúc đặc biệt là sao khi bố chạy mất, hắn cảm thấy mình cứ như không có cái gọi là điểm cười này càng đừng nói đến là cao hay thấp.
Bây giờ tất cả mọi thứ đều gần như đã rõ rồi, chỉ cần thời gian thôi.
Cho dù Lão Yến có ở chỗ nào, hắn đều hy vọng sau khi ông ấy đã biết được toàn bộ câu chuyện thì ông ấy sẽ có thể thật sự đặt chuyện này qua một bên.
“Anh không lạnh hở?” Không biết Sơ Nhất đã đứng sao hắn từ khi nào, hỏi một câu.
“Vẫn còn tạm,“ Yến Hàng quay đầu, lại nhìn cậu một cái, “Có phải em sắp tan làm rồi không?”
“Vâng,“ Sơ Nhất gật đầu, “Em dọn dẹp xong, xong là có thể đi, rồi.”
“Anh chờ em ở đây,“ Yến Hàng nói, “Hít thở không khí tí.”
“Được,“ Sơ Nhất bỏ một thứ gì đó vào tay hắn, “Cho anh ăn này.”
Yến Hàng nhùn nhìn, là một viên socola, còn dán giấy chó con, hắn bật cười: “Hôm qua em lấy đấy à?”
“Ò,“ Sơ Nhất cũng cười, “Họ không ăn, là em lấy hết.”
“Chúa keo kiệt.” Yến Hàng lột socola ra, bỏ vào miệng.
Sau khi dọn dẹp rồi đóng cửa, Sơ Nhất cũng chưa nói có muốn về trường không, Yến Hàng cũng không nói gì.
Lúc đi đến giao lộ Sơ Nhất đưa tay ra ngoắc taxi: “Gọi xe đi anh.”
“Ừm.” Yến Hàng cười cười.
Sau khi cùng nhau lên xe, Yến Hàng báo địa chỉ tiếu khu, Sơ Nhất ngồi bên cạnh hắn, cầm một ngón tay hắn sờ sờ.
Tuy rằng có thể biết được Sơ Kiến Tân không có chuyện lớn gì nhưng dù sao Sơ Nhất cũ là một người nặng tâm tư, lúc này chắc là lòng đang không yên.
“Em muốn gọi cho mẹ hay bà ngoại gì không?” Yến Hàng hỏi.
“Không gọi,“ Sơ Nhất trả lời rất đơn giản, cũng rất dứt khoát, “Mặc kệ rồi, thì mặc kệ đến, đến cùng đi.”
“Được.” Yến Hàng gật đầu.
“Nếu như ba, em có thể, thể ra ngoài,“ Sơ Nhất quay đầu ghé vào tai hắn thấp giọng nói, “Em phải về một, chuyến.”
“Hả?” Yến Hàng nhìn cậu.
“Em hỏi xem có, chuyện gì,“ Sơ Nhất nói, “Cuối cùng thì ông, ông ấy đã nhìn, thấy cái gì.”
Yến Hàng không nói gì, ôm chầm vai cậu, siết chặt tay.
Tối hôm nay Yến Hàng chắc chắn vẫn không ngủ được như cũ nhưng Sơ Nhất chắc là mệt, lén ngáp mấy cái đều bị Yến Hàng thấy được.
“Em còn văn nhã ghê cơ.” Yến Hàng dựa vào sofa nhìn điện thoại nói một câu.
“Hả?” Sơ Nhất - người vẫn luôn giả bộ xem TV quay đầu sang.
“Ngáp mà còn quay đầu đi đó,“ Yến Hàng nói, “E thẹn ghê luôn.”
“Em không ngáp.” Vẻ mặt Sơ Nhất bình tĩnh.
“Anh thấy hết trơn rồi, giả vờ không giống gì hết.” Yến Hàng nói.
“Mú rìu quá, mắt thợ thôi,“ Sơ Nhất nói, lại chỉ chỉ TV “Em đang xem TV đây này.”
Yến Hàng nhìn thoáng qua TV, là một bộ phim truyền hình chiếu lại, hắn nghe thử mấy câu, đại khái chính là chàng trai điên cuồng theo đuổi goá phụ xinh đẹp.
“Em đang học đấy à?” Yến Hàng hỏi.
“Không có,“ Sơ Nhất tiếp tục chỉ vào TV, “Nam chính nấu, ăn cao tay lắm, vì theo đuổi người, người ta mà, mà ngày ngày nấu, ăn......”
“Bắt đầu từ ngày mai,“ Yến Hàng chỉ chỉ cậu, “Em tự xuống bếp đi.”
Sơ Nhất ngơ người, qua mấy giây mới cười thành tiếng, dựa vào người hắn cười liên hồi.
“Người nói lắp như bọn em,“ Yến Hàng nói, “Cười lên không lắp nhỉ?”
“Ừm,“ Sơ Nhất gật đầu, “Ha, ha ha ha, ha ha ha.......”
“Cút.” Yến Hàng đẩy cậu một cái.
“Là em theo, đuổi anh,“ Sơ Nhất nói, “Đúng không?”
“Không hề,“ Yến Hàng nói, “Cơm em cũng không biết làm, dựa vào cái gì mà theo đuổi người ta.”
Sơ Nhất không nói gì, ngửa đầu tiếp tục cười.
Yến Hàng thở dài.
Sau khi Sơ Nhất cười một trận dừng lại rồi, hình như có mơi mờ mịt, lại có hơi ngại, trừng măt nhìn trần nhà cả buổi mới quay đầu nhìn hắn: “Có thật không anh?”
“Gì cơ?” Yến Hàng hỏi.
“Trước đó anh nói, ấy.” Sơ Nhất nói.
“Trước đó anh nói gì cơ?” Yến Hàng nói, “Trước đó hình như anh nói nhiều lắm......”
Sơ Nhất cắn cắn môi, chậc một tiếng không nói gì nữa.
Yến Hàng bật cười, cúi đầu chơi điện thoại một chốc mới mở miệng: “Thật.”
Lúc phim còn chưa chiếu xong Sơ Nhất đã có hơi không chịu nổi mà ngáp một cái không văn nhã. Một cái rồi một cái, nếu lần nào cũng quay đầu tránh đi nói không chừng xoay thành cái trống bỏi luôn.
“Lau nước mắt rồi đi ngủ đi.” Yến Hàng rút khăn giấy đưa cậu.
“Anh thì sao?” Sơ Nhất nhận khăn giất ấn lên mắt.
“Em đừng để ý đến anh,“ Yến Hàng nói, “Lúc anh tu tiên em đấu không lại anh đâu.”
“Vậy tốt xấu, gì anh cũng phải, phải giả vờ ngủ, chứ.” Sơ Nhất nói.
Sau khi nằm lên giường Sơ Nhất nghiêng người về phía Yến Hàng, nhìn chóp mũi loé sáng trong bóng tối của hắn, muốn nói chút gì đó.
Nhưng nói chuyện của ba với chú Yến thì cậu không dán, sợ Yến Hàng phiền lòng.
Nói chuyện quan hệ bạn trai thì cậu bị ngại.
Lúc suy nghĩ nói mấy cái khác thì cậu ngủ mất rồi.
Thứ hai về lại trường, tất cả vẫn như cũ, hoàn cảnh quen thuộc, người quen thuộc, lưu trình mỗi ngày quen thuộc.
Nhưng Sơ Nhất cảm thấy vô cùng không giống.
Tuy là cậu không nói được rốt cuộc là có gì không giống.
Rõ ràng ngày nào cũng y như thế.
Chuyện của ba vẫn xem như là thuận lợi, chị Bạch có liên lạc với cậu hai lần, một lần là nói mua vật dụng cần thiết đem vào cho ba, một lần là nói cho cậu biết tình huống khá thuận lợi, bảo cậu không cần lo lắng quá.
Ba cũng nhờ chị Bạch nói với cậu, nói là xin lỗi cậu, bảo cậu không cần nói chuyện này cho ông bà nội làm ông bà lo lắng.
Trừ cái này ra, ba không nhắc đến bất kì ai khác, mẹ, bà ngoại, ông ngoại, ba đều không gửi lời cho chị Bạch, cũng không hỏi han đến.
Chắc là có thể cảm giác được, suy cho cùng thì ngay từ đầu ủy thác mời luật sư cũng chỉ có mình Sơ Nhất.
Có đôi khi lúc Sơ Nhất ngồi ở cạnh sân bóng nhìn đám người trong ký túc chơi bóng cậu sẽ đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, có một số việc trở nên rất đột ngột.
Ba đột nhiên biết mất, cậu đột ngột trưởng thành, nhà tự nhiên không còn nữa.
Có hơi thất vọng, giống như là một ông lão quay đầu nhìn xem đoạn đường mà mình đã đi qua..... Tuy rằng bây giờ con đường mà cậu đã đi qua rất ngắn, nhảy mấy bước đã đến rồi.
Có điều cậu rất hài lòng.
Dù sao cậu cũng có Yến Hàng.
Có thay đổi, còn có mối quan hệ giữa cậu và Yến Hàng.
Nhìn qua vẫn giống như trước, nhưng từ sau đêm hôm ấy. Có cảm giác khác với trước đây khi sống cùng nhau, nhiều thêm một phần yên tâm và thoải mái cùng với hợp tình hợp lý.
“Tối nay đi dạo phố đi em,“ Yến Hàng nói, “Chiều nay anh nghỉ, muốn ăn một bữa lớn hay dạo phố gì đó.”
“Em đi làm, mà.” Sơ Nhất nói.
“Xin nghỉ đi,“ Yến Hàng nói, “Hôm nay thứ ba, cũng không có bao nhiêu khách.”
“Được,“ Sơ Nhất nghĩ nghĩ, “Em muốn đi quán, quán bar.”
“Em muốn đi đâu cơ?” Yến Hàng hỏi.
“Quán bar.” Sơ Nhất nói.
“Em mới bao lớn em không tự nhẩm được à?” Yến Hàng nói.
“Tuổi mụ nữa, nữa là 19.” Sơ Nhất nói.
“Em nói lại lần nữa xem nào?” Yến Hàng nói.
“19.” Sơ Nhất cực kì chắc chắn mà trả lời lại.
Yến Hàng nghe mà vui vẻ: “Được thôi Cẩu ca nói 19 rồi thì tối nay đưa em đi quán bar.”
“Được.” Sơ Nhất vui vẻ gật đầu.
Thật ra cậu cũng không muốn đi quán bar lắm, chỉ là có đôi khi cậu có cảm giác muốn trải đời. Quê mùa nhiều năm vậy rồi, lâu lâu cậu cũng muốn mang phong cách Tây một lúc.
Sau khi ba quy án một tuần, giấc ngủ của Yến Hàng dường như không thay đổi gì cả, cuối tuần lúc Sơ Nhất gặp hắn đã có thể nhìn thấy quầng thâm mắt luôn rồi. Sơ Nhất không biết nói Yến Hàng đi quán bar thả lỏng một chút có thể làm giấc ngủ của hắn tốt hơn không.
“Không cần đi quán, quán đông người quá,“ Ăn cơm xong lúc Yến Hàng dẫn cậu đi về con đường có quán bar, cậu nhấn mạnh một chút, “Đi cái loại mà, làm màu á.”
“Được,“ Yến Hàng nói, “Cái loại mà âm nhạc nhẹ nhàng, ngồi trong góc tối mà tán tỉnh nhau.”
“...... Em nói là chỗ đứng, đứng đắn.” Sơ Nhất nói.
“Anh lại không phải người không đứng đắn.” Yến Hàng chậc một tiếng.
“Anh rất đứng, đắn,“ Sơ Nhất nhìn hắn, “Cực kì tốt.”
“Này bị em phát hiện mất rồi,“ Yến Hàng nhanh chóng nhìn xung quanh, ôm lấy bả vai cậu rồi hôn lên má cậu mốt cái, “Có mắt nhìn cực luôn.”
Nữa người Sơ Nhất nháy mắt tê rần.
Sơ Nhất cảm thấy mình thật sự rất không có tiền đồ, giữa cậu với Yến Hàng mấy động tác nhỏ kiểu này thật sự không ít nhưng lần nào cậu cũng như thằng ngốc mà ngơ ngẩn mấy giây.
Yến Hàng đưa cậu đến một quán bar phù hợp yêu cầu, rất yên tĩnh, tiếng nhạc loáng thoáng, đi qua bình phong mới có thể thấy một người đang ở trên sân khẩu nhỏ đang đàn guitar.
“Chỗ này được không?” Yến Hàng hỏi.
“Vâng.” Sơ Nhất hài lòng gật đầu.
Nhìn qua một cái cơ bản không có ai. Chờ đến sau khi họ ngồi vào trong góc, Sơ Nhất mới nhìn thấy có một cặp đang ngồi ngồi ở một cái bàn cách không xa bên cạnh, nếu không phải đôi giày trắng của cô gái nhúc nhích một chút thì chứa chắc cậu đã nhìn thầy chỗ đó có người.
Yến Hàng gọi rượu cho mình, gọi cho cậu một ly nước trái cây.
“Anh bắt nạt người ta đúng hông?” Sơ Nhất nói.
“Nào,“ Yến Hàng nữa nằm trên sofa, chỉ chỉ mặt mình, “Lại hôn anh của em một cái, anh cho em uống rượu.”
“Trẻ vị thành, niên không uống rượu.” Sơ Nhất nói.
Yến Hàng chậc chậc hai tiếng: “Trẻ vị thành niên mà ở nhà vệ sinh tuốt với......”
Sơ Nhất nhanh chóng bịt miệng Yến Hàng lại, ghé lại mặt hắn hung hăng mà hôn một cái.
Yến Hàng đổi rượu của mình với đồ uống của cậu: “Uống đi Chó con.”
Sơ Nhất kéo ly rượu qua nhìn nhìn: “Thiên hạ đồn đây là kê, kê, kê.......”
“Vĩ Tửu,“ Yến Hàng bổ sung giúp cậu,“ Anh van em đấy Cẩu ca, em có thể không lắp ở cái chữ mấu chốt vậy không?”
(*鸡尾酒/jīwěijiǔ/Kê Vĩ Tửu: Cocktail, rượu đuôi gà. 鸡 còn có nghĩ là koo.)
“Em không, cố ý,“ Sơ Nhất thở dài, “Kê...... Vĩ Tửu, trước giờ em, em chưa từng nói, cái từ này.”
“Em thử đi.” Yến Hàng vòng tay qua phía sau cậu, vẽ vẽ lên mặt cậu.
Sơ Nhất cầm ly lên uống một ngụm nhỏ.
“Thế nào?” Yến Hàng hỏi.
“Cũng được,“ Sơ Nhất gật đầu, “Mùi vị không, kém đuôi gà mấy.”
“Em từng thử rồi à?” Yến Hàng hỏi.
“Em thử chỗ gần, đó rồi.” Sơ Nhất nói.
“Chỗ gần đó gì?” Yến Hàng ngớ người.
“Đít gà á.” Sơ Nhất nói.
“Mẹ nó em,“ Yến Hàng đánh một cái lên cánh tay cậu, đưa tay vào lúi lục cả buổi, gì cũng không tìm được, “Sao mà em thiếu......”
Sơ Nhất nắm lấy tay hắn cọ cọ: “Em sai rồi mà.”
“Má,“ Yến Hàng thở dài, đưa ra sau, duỗi dài chân ra, “Em nói xem, từ nhỏ em lớn lên kiểu vầy mà còn đáng ghét như thế, nếu mà em lớn lên trong một gia đình bình thường vậy em thành ra thế nào hả?”
“Không chừng cũng, cũng sẽ bị đánh y, vậy á.” Sơ Nhất cũng thở dài.
Yến Hàng nhìn cậu một cái, gối lên cánh tay cười cả buổi.
“Rượu này uống, không ngon,“ Sơ Nhất đổi rượu về lại trước mặt Yến Hàng, cầm đồ uống lên uống một ngụm, “Cái này ngon, vị xoài.
“Anh thử xem nào.” Yến Hàng ngồi thẳng dậy.
Lúc Sơ Nhất muốn đưa ly cho hắn, Yến Hàng đã sát lại gần, nhẹ nhàng liếm lên môi cậu.
“Không tệ,“ Yến Hàng dựa trở lại sofa, “Anh thích vị của xoài, ngọt lắm.”
Sơ Nhất cảm thấy lúc mình quay sang nhìn Yến Hàng, cổ có hơi không dùng được.
Cậu không ngờ đến liếm một cái bình thường như thế, mà còn làm người cậu nóng hừng hực hơn là hôn môi nữa.
Quá—— kích—— thích—— rồi—— ——
“Sao thế?” Yến Hàng nhìn cậu.
Sơ Nhất không nói gì, cầm ly nhìn nhìn, cúi đầu uống hai ngụm nước xoài.
Sau đó nhanh chóng nhìn bên cạnh, gần đó chỉ có một cặp tình nhân kia. Lúc cậu liếc mắt nhìn qua, hai người đang tựa đầu vào nhau không biết đang nói gì, loại không khí trên đời này chỉ có hai người họ.
Sơ Nhất yên tâm, nhanh chóng xoay người bổ nhào vào người Yến Hàng, hôn mạnh vào môi hắn.
Cậu nghe được, tiếng cười nhẹ của Yến Hàng.
Cười cái gì chứ!
Có gì mắc cười hở?
Hôn môi đó!
Có thể nghiêm túc tí không hở?
Đầu lưỡi của Sơ Nhất tiếp tục lăn lộn trên môi Yến Hàng hai vòng, sau đó hung hăng mà xông vào trong. Vì cảnh cáo Yến Hàng làm cho hắn nhận thức được đây mới là hôn môi thật sự, cậu đưa tay vào áo của Yến Hàng, nắm eo của hắn.
Hô hấp của Yến Hàng ập vào mặt cậu, sau đó cũng vói tay vào áo cậu.
Nhưng Yến Hàng ngạo mạn hơn cậu nhiều, tay sờ vào liền trực tiếp mò ra sau lưng, tiếp đó bóp mông cậu.
“Ứ!” Sơ Nhất giật mình, đột nhiên buông Yến Hàng ra, trừng mắt nhìn hắn, “Anh làm, gì vậy!”
“Bóp mông Chó con á,“ Yến Hàng nhìn cậu, “Hù chết chó rồi à?”
“...... À.” Sơ Nhất không biết nên nói gì.
“Chó đất nhỏ à, Yến Hàng búng nhẹ chóp mũi cậu một cái, “Đấu với anh à.”
Sơ Nhất nhìn hắn, đang lúc cậu không biết nên cãi lại thế nào cùng với sự khích lệ hai tầng rằng “Yến Hàng như này nhìn đẹp quá”, cậu lại lần nữa cúi đầu hôn Yến Hàng, hơn nữa vì phòng ngừa sẽ bị bóp mông lần nữa, cậu giành trước nắm lấy tay Yến Hàng.
____________