Edit: zhuudii
Lúc chú Yến đi chơi ở bên ngoài một vòng quay lại, đem theo rất nhiều đồ, nhét đầy một cái vali cỡ lớn mới mua.
Sơ Nhất và Yến Hàng cùng nhau ngồi xổm trước vali nhìn.
“Toàn là quà à?” Yến Hàng hỏi.
“Cũng không phải toàn là quà, có mấy thứ mua cũng không biết để làm gì.” Chú Yến nói.
“Có phải bố cảm thấy di sản mình nhiều quá phải nhanh xài thôi không?” Yến Hàng nhìn bố, “Vì muốn trả đũa con mà không để lại cho con luôn à?”
“Chúng ta ở bên ngoài nhiều năm như thế, trước giờ cũng không đi rồi quay lại, “ Chú Yến nói, “Bố cảm nhận cái cảm giác đi xa mang quà về chút.”
“Cảm nhận được chưa?” Yến Hàng hỏi, “Cảm thấy thế nào?”
“Mệt chết,“ Chú Yến chỉ vào vali, “Tất cả mấy giá để hành lí đều không để vừa nó, để trên lối đi thì cản đường, cuối cùng tiếp viên hàng không phải đặt nó ở cửa thoát hiểm luôn.”
Sơ Nhất cười cả buổi, đối với người ra ngoài không bao giờ có hành lý gì như chú Yến và Yến Hàng mà nói, như này trước đây chắc chưa từng hiểu được.
Thật ra cậu cũng không hiểu.
Cậu chỉ xa nhà có một chuyến, từ nhà đến đây, hơn nữa vì không có gì để đem theo mà hành lý của cậu cũng chỉ có một ít.
Yến Hàng dùng ngón tay búng búng vali: “Mở ra xem thử đi, bố đem gì về thế?”
“Xem thử đi.” Sơ Nhất cũng học theo hắn búng búng lên vali.
“Nào, cho mấy đứa xem thử,“ Bố cũng ngồi xổm xuống, ngã vali ra rồi mở nắp, “Hai đứa thật đáng thương, cũng chưa từng cảm nhận được cảm giác có người nhà đi xa mang quà về đúng không?”
“Chưa từng,“ Yến Hàng nhìn Sơ Nhất một cái, “Em có nhỉ? Dì út em có mang quà cho em mà.”
“Không giống, giống lắm,“ Sơ Nhất cười cười, “Dì em toàn là, là lén gọi em, xuống nhìn em rồi, rồi đưa đồ, cảm giác không, không giống.”
“Vậy cũng cảm nhận tí đi.” Yến Hàng xoa xoa tay.
Ba thằng đàn ông ngồi xổm vây quanh cái vali, chờ xem đồ bên trong, cảnh tượng này nhìn thật sự rất ngốc nhưng Yến Hàng không rảnh mà đi châm biếm chính mình, chỉ cảm thấy thú vị thậm chí còn có chút phấn khích nữa.
Cái loại phán khích này, đối với Sơ Nhất và hắn mà nói đến trễ hơn 10 năm, đối với nhiều người khác thì từ ngày có ký ức chắc là có cảnh tượng như này rồi.
“Cái này,“ Sau khi bố mở vali ra thì lấy ra một cái túi đầu tiên, “Áo mua cho Sơ Nhất.”
“A! Cảm! Ơn chú Yến, Yến ạ,“ Sơ Nhất phấn khích nhận lấy, lập tức mở ra, “Là áo, áo thun á!”
“Cỡ chắc cũng vừa, chú mua theo cỡ của Yến Hàng,“ Bố nói, “Bây giờ hai đứa cũng như nhau.”
“Đúng á,“ Sơ Nhất gật đầu, “Anh ấy không, cao lên.”
“Cút.” Yến Hàng nhìn cậu một cái, quay đầu nhìn chằm chằm vali, “Còn nữa đâu?”
“Cái này cho con.” Bố lại lấy một cái túi ra, “Cũng là áo thun.”
“Con xem thử là cái........” Lúc Yến Hàng nhận lấy có hơi kích động mà mở túi ra, sau đó ngớ người, “Giống với Sơ Nhất à?”
“Áo cặp mà.” Bố nói.
“...... Áo cặp kiểu này có phài hơi lãng phí không?” Yến Hàng nhìn cậu, “Bọn con mặc đồ lộn xộn hết cả lên, bây giờ y như là một người mà có hai cái áo giống nhau vậy.”
“Bảo hai đứa áo cặp là để mặc cùng nhau, ai bảo hai đứa luận phiên nhau mặc?” Bố nói, “IQ của con bị Sơ Nhất lây nhiễm rồi hả?”
“Không có,“ Sơ Nhất vẫn phấn khích mà cầm áo thun, “IQ là di truyền, truyền á chú.”
Yến Hàng cười thành tiếng, ngồi phịch xuống đất cười cả buổi.
Bố thở dài, tiếp tục lấy đồ từ trong vali ra: “Cái này của Sơ Nhất.”
“Con còn nữa á?” Sơ Nhất rất bất ngờ mà nhận lấy, là một cái quần thể thao, “A, á, á, á........”
“Á cái gì mà á, không yên à,“ Yến Hàng vỗ cậu một cái, “Đến mức phấn khích như vậy hả?”
“Đến.” Sơ Nhất nói.
“Phấn khích.” Sơ Nhất nói.
“....... Còn có của con không?” Yến Hàng quay đầu nhìn bố.”
“Còn.” Bố gật đầu.
Lúc nhìn thấy trong tay bố cầm cái túi y chang vậy, Yến Hàng không nhịn được mà nói một câu: “Bố nói đi có phải bố mua cho tui con bộ đồ y nhau không?”
“Ba bộ.” Bố giơ ngón tay, “Sao nào? Bố được lắm đúng không? Bố mua cho mình có một bộ thôi đó.”
“Giống nhau ạ?” Sơ Nhất hỏi.
“Ai mặc giống hai đứa chứ,“ Bố nói, “Chú mặc quần áo trẻ em.”
“Đáng yêu quá.” Sơ Nhất gật đầu.”
“Tiếp tục đi bố.” Yến Hàng cười chỉ vali.
Cũng không biết là bố không có kinh nghiệm mua đồ cho người khách thật hay là vĩnh viễn cũng không đứng đắn như thế. Hắn và Sơ Nhất được ba bộ đồ song sinh giống nhau như đúc đến cái kí hiệu cũng không khác, mỗi người năm đôi vớ, đúng thật mà nói là mười đôi vớ y như nhau chia ra đóng trong hai gói, còn có mỗi người một đôi tông lào phong cách xã hội đen y nhau.
“Thấy sao?” Bố nhìn hai người họ, hỏi.
“Thích lắm.” Sơ Nhất ngồi xếp bằng dưới đất gật đầu liên tục.
Yến Hàng vẫn luôn ngồi cười, chưa từng dừng lại.
“Còn nữa,“ Bố nói, “Xem nữa không?”
“Xem.” Yến Hàng vừa cười vừa nói.
“Tiếp theo lên sân khấu không phải là quà kiểu anh em tốt nữa,“ Bố nói, “Khác nhau.”
Sơ Nhất rất hứng thú mà nhìn chằm chằm.
“Cái này của Sơ Nhất.” Bố lấy hộp ra.
“Dao cạo râu!” Sơ Nhất nói.
“Đúng vậy,“ Bố nói, “Người lớn cả rồi dùng cái tốt.”
Sơ Nhất cúi đầu mở hộp, mừng không khép nổi miệng, Yến Hàng cảm thấy con chó này quá dễ chăm, nhận được cái gì cũng cười híp mắt.
“Con không có á?” Hắn hỏi một câu, nhớ đến bố nói giờ lên sân khấu là khác nhau.
“Không có.” Bố trả lời.
“Con không có râu à?” Yến Hàng hỏi.
“Bố thấy cái con dùng cao cấp lắm,“ Bố nói, “Không cần mua cái mới.”
“Vậy em ấy cũng dùng cái của con mà!” Yến Hàng chỉ vào Sơ Nhất.
“Bố đâu có biết,“ Bố ngoắc ngón tay với Sơ Nhất, “Trả chú đi, vừa hay chú cầm đi tặng Thôi Dật, chú quên mua quà cho câu ta mất rồi.”
Sơ Nhất ngớ người, nhanh chóng giấu dao cạo râu ra phía sau kưng: “Không.”
Yến Hàng và bố đồng thời cười thành tiếng, hắn xoa xoa đầu Sơ Nhất: “Yoo, nói hay lắm, không!”
Bố mua cho Yến Hàng tai nghe mới, ngược lại hắn không ngờ đến. Tay nghe của hắn dùng nhiều năm lắm rồi, tuy rằng là hàng tốt nhưng ít nhiều cũng cũ.
“Con vẫn đang dùng cái trước đây nhỉ?” Bố hỏi.
“Vâng,“ Yến Hàng cười cười, “Vẫn luôn dùng, chưa nghĩ muốn đổi.”
“Cái này tốt, nghe thử sương sương thì cũng được lắm,“ Bố nói, “Chưa nghe bao lâu mà đã vang vậy rồi.”
“Lát nữa con thử xem.”Yến Hàng cười, gật đầu.
“Mấy cái này không phải của hai đứa nữa rồi,“ Bố lấy một cái hộp từ trong vali ra,mở ra, “Nhìn xem, đẹp không?”
Là một cái lọ hoa dáng dài.
Chiếu theo lo hoa mà nói, nó vô cùng đẹp. Thẩm mỹ của bố vẫn luôn không có vấn đề gì nhưng mà chạy đi chơi một vòng xa lắc, lúc về lại mang theo cái bình hoa, cái này khiến người ta cảm thấy vô cùng thần kì.
Nhưng cũng có thể chi có mình Yến Hàng là cảm thấy thần kì, còn Sơ Nhất cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Có thể đặt trong, trong nhà chú mới, thuê,“ Sơ Nhất nói, “Vừa hay thích hợp.”
“Đúng vậy, chú cũng nghĩ như thế.” Bố gật đầu.
“Còn có gì không?” Yến Hàng nhìn nhìn trong vali, cơ bản có thể nhìn thấy đáy, “Quà sinh nhật con đâu?”
“Hôm nay sinh nhật con à?” Bố nhìn hắn.
“Ba ngày nữa.” Yến Hàng trả lời.
“Vậy ba ngày nữa rồi xem, mới nãy có một đống rồi mà con chưa đã ghiền à?” Bố hỏi.
“....... Được rồi.” Yến Hàng cười cười.
Trong vali còn mấy món đồ, đều là những thứ bố tiện tay mua, một cái bình hoa, một tấm treo tường, còn có mũ, rồi cái đèn nhỏ tạo hình kỳ lạ, khủng bố, đem ngủ không yên....
Có có một hộp trang sức nhỏ.
Cái này bố không đưa họ xem nhưng Yến Hàng nhìn ra là cái hộp nhẫn. Hắn nhân lúc bố cho Sơ Nhất thử quần áo mà lặng lẽ lây qua mở ra nhìn một cái, quả nhiên trống rỗng.
Chắc là đặt cái nhẫn này và mấy thứ lúc trước cùng nhau rồi.
Lại còn mang hộp về.
Yến Hàng cười cười, đối với bố mà nói lừa hoang chắc là người mà đến tận kiếp sau bố vẫn sẽ nhớ rõ.
Sau khi bố ném lại một đống quà tặng thần kì thì xếp quần áo lại vào vali, dọn vào nhà mới thuê.
Hoàn cảnh sống vẫn luôn không phải là thứ mà bố suy xét khi thuê nhà nhưng suy cho cùng thì đây cũng sẽ là nơi sống lâu dài, con của ông cũng không có thể mua nhà cho ông ở trong vòng mấy năm cho nên bố vẫn nhìn trong nhìn ngoài mấy lần.
“Rất tốt,“ Bố gật đầu, “Nhà này ánh sáng tốt, đi ra đi vào cũng tiện.”
“Ngoài cửa có thể trồng ít thứ,“ Yến Hàng nói, “Sơ Nhất hỏi rồi không thể đào đất nhưng có thể đặt chậu hoa.”
“Trồng ít thứ.......” Yến Hàng nói, “Đặt cái giá nhỏ, sau đó chuyển hoa của Thôi Dật đến đây đi.”
“Bố có thể nào sống lương thiện với người bạn duy nhất của bố bây giờ không?” Yến Hàng nói, “Mấy cây hoa này của chú ấy chăm sóc không dễ dàng gì.”
“Bố cũng đâu làm hoa của cậu ta chết, cậu ta giúp bố nuôi con trai, bố giúp cậu ta chăm hoa, công bằng vậy mà.” Bố nói, “Cứ quyết định thế đi.”
“....... Ờ.” Yến Hàng gật đầu.
Sau khi bố quay lại thì không ra ngoài nữa, ăn uống gì đều đến chỗ Yến Hàng.
Đi làm, tan làm, lúc đi ngang qua cửa nhà bố thì gọi một tiếng, bố sẽ lập tức đi ra theo hắn về nhà ăn cơm, Yến Hàng cảm thấy có loại cảm giác yên tâm chưa từng có.
Công việc trước mắt cũng rất thuận lợi, vỗn dĩ hắn còn tưởng Lão đại sẽ đưa hắn ra sau bếp thử, suy cho cùng thì nếu làm ngoài sảnh nếu có làm sai gì thì khách liếc một cái đã có thể nhìn thấy rồi nhưng Lão đại để hắn ở ngoài sảnh.
“Dù sao hình tượng đẹp vầy, để cậu ở sau bếp phí lắm.” Đây là lí do của Lão đại.
Công việc của hắn ở ngoài sảnh là giúp khách làm món Tây, có lúc là khách chỉ định hắn làm, có lúc là hỗ trợ khách tự mình làm. Nhưng hình thức như thế kết thúc vào 7 giờ tối, thời gian khác khách gọi món đều là sau bếp làm, mà sau 7 giờ là hắn có thể tan làm.
Cuộc sống dường như đã trở nên kiên định đều đặn từ khi bố trở về.
Điều duy nhất làm hắn cạn lời chính là lúc sinh nhật mình mà hắn phải nấu ăn.
“Chúng ta sang đó là có thể ngồi ngay à?” Chú Yến ngồi ở ghế phụ quay đầu nhìn Sơ Nhất, “Không phải nói họ tổng cộng chỉ có ba kiểu bàn như này thôi hở? Có phải đặt trước không?”
Sơ Nhất gật gật đầu: “Vâng, một chỗ ngồi hot, hòn họt khó cầu, phải xếp hàng.......”
“Đừng vội khoát lác thay nó như vậy,“ Chú Yến cười ngắt lời cậu, “Chúng ta đâu có đặt chỗ.”
“Yến Hàng để chỗ, lại.” Sơ Nhất cười cười.
“Cháu nói xem nếu chú gọi bánh mì Doenjiang hoặc là thịt kho tàu, salad gì đó,“ Thôi Dật vừa nhìn hướng dẫn vừa nói, “Đầu bếp Yến có thể làm ra được không?”
“Người lớn vậy, rồi,“ Sơ Nhất nói, “Mà bắt nạt, nạt con nít.”
Thôi Dật chậc một tiếng: “Cái da mặt này của cháu đó Sơ Nhất, học từ Yến Hàng đấy à?”
“Đúng á.” Sơ Nhất rất thành thật mà gật đầu.
Lúc sắp đến nhà hàng, Sơ Nhất lấy điện thoại ra vào Weibo Anh Tiểu Thiên, đăng cái Weibo.
Lúc Thôi Dật đậu xe vào vị trí xong, cậu nói một câu: “Cháu muốn live, treams.”
Thôi Dật và chú Yến đồng thời ngồi thẳng lưng, một người, một người nhìn kính chiếu hậu, một người kéo tấm che nắng có gương xuống, Sơ Nhất nhịn không được bật cười: “Không nhất định, có, có thể quay đến, hai chú.”
“Xuống xe đi.” Thôi Dật mở cửa xuống xe.
“Muốn quay cũng không có cháu quay.” Chú Yến cũng xuống xe.
Sơ Nhất vừa xuống xe vừa dừng tài khoản của anh Tiểu Thiên livetreams.
“Có ai không?” Cậu quay camera xuống đất.
- Có
- Có có có có
- Có nha Chó con
- Cẩu ca
- Chào Cẩu ca ạ
- Làm phiền cameraman quay vào mặt chính mình hoặc là quay anh Tiểu Thiên nha, cảm ơn nhiều
“Hôm nay là sinh, sinh nhật anh Tiểu Thiên,“ Sơ Nhất đi theo sau Thôi Dật và chú Yến đi về phía nhà hàng, “Già thêm một tuổi, rồi, có thể gọi là anh Lão Thiên rồi.”
(*老天哥哥, 老天: ông trời, trời.)
- Ông trời ơi
- Đừng như thế, tui còn lớn hơn anh Tiểu Thiên mấy tuổi nè chời
- Con trai tui cũng sắp lớn bằng ổng rồi......
- Bây giờ đang bắt đầu so ai già hơn đấy à
Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Yến Hàng đi ra từ nhà hàng, vẫy tay với họ: “Để cho mọi người bàn tốt.”
Sơ Nhất ngớ người, hôm nay Yến Hàng mặc đồng phục của nhà hàng, là đồng phục mà cậu thấy Yến Hàng mặc đẹp nhất, cực kì giống đại tổng quản của nhà giàu.
........ Đại tổng quản đẹp cái gì?
Không biết, dù sao thì chính là đẹp đó.
Thật ra chính là một bộ âu phục, màu đen, dáng người Yến Hàng cao mặc vào vô cùng đẹp.
“Hôm nay anh Tiểu Thiên đẹp trai lắm luôn.” Cậu nhỏ giọng nói.
-??? Không nói lắp nữa
- Không nói lắp nữa kìa
- Thế mà bị sự đẹp trai của người ta làm cho nói chuyện nhanh nhẹn luôn!!
-....... Tui vẫn luôn tưởng là bị đẹp trai đến nói lắp chứ nhờ?
“Làm gì đó?” Yến Hàng nhìn cậu một cái.
“Livetreams á,“ Sơ Nhất nói, “Đeo khẩu trang, không anh?”
“Không cần,“ Yến Hàng cười cười, “Đi thôi, vào trong.”
Người trong nhà hàng rất nhiều, trừ ba bàn tự làm đồ Tây ra thì còn có không ít bàn khác đều cơ bản ngồi kín cả, khách hàng ở mấy bàn bên cạnh cũng nhìn về phía bàn tự làm bên đây.
Sau khi Sơ Nhất ngồi xuống thì hiểu ra tại sao lại để cho Yến Hàng ở ngoài sảnh.
Nấu ăn ngon, động tác nấu ăn cũng vô cùng đẹp, hơn nữa người cũng cực kì đẹp trai, đầu bếp như vậy tìm ở đâu ra?
“Hoan nghêng đã đến,“ Yến Hàng đứng cạnh bên bàn, chống tay lên bàn, nhìn mấy người họ, “Cảm ơn mọi người hôm sinh nhật con đã đến đây để con nấu ăn cho mọi người.”
“Không cần khách sáo.” Chú Yến nói.
“Đây là chuyện mọi người nên làm.” Thôi Dật nói.
- Ha ha ha ha ha ha ha ha, đây là chú à?
- Á căng thẳng quá, giống như là có người lớn ở đây á
- Ngôi ngay ngắn dậy
- Bọn mình phải gặp phụ huynh à
- Chào chú ạ
- Chào chú cả, chào chú hai
Sơ Nhất chống cằm, nhìn Yến Hàng, từ từ nâng điện thoại lên, từ chân quay lên mặt, sau đó dừng lại.
Trên màn hình mấy chị bắt đầu spam điên cuồng, gần như Sơ Nhất không nhìn thấy mặt Yến Hàng được nữa luôn cũng sắp quên luôn hai chữ đẹp trai.
Cảm giác điện thoại sắp không chịu nổi nữa.
“Làm bánh mì Doenjiang được không?'” Chú Yến hỏi một câu.
Khó lắm mấy chị trên màn hình mới bình tĩnh lại, giờ lập tức có đầy ha ha.
“Được chứ,“ Yến Hàng nói, “Con làm ra được bố ăn không?”
“Cậu ta ăn.” Chú Yến chỉ Thôi Dật.
Sơ Nhất bật cười, tay có hơi run lên.
“Chú muốn ăn pizza mà đầy phô mai luôn á,“ Thôi Dật nói, “Bỏ thịt xong khói và tiêu đen thôi, mấy cái khác không cần, quan trọng là phải nhiều phô mau, đầy luôn....... Chú vẫn luôn muốn ăn như thế nhưng cửa hàng nào cũng không chịu làm như thế.”
“Chú phải nói sớm chứ,“ Yến Hàng nói, “Ở nhà cháu có thể làm cho chú.”
- Tui cũng muốn ăn như dị
- Đói quá
- Mèn đét ơi, tui vẫn luôn muốn ăn phô mai không không ăn gì khác
“Được, chú Thôi là pizza đầy phô mai,“ Yến Hàng quay đầu nhìn chú Yến, “Bố bánh mì Doenjiang à?”
“Nướng cái bánh,“ Chú Yến nói, “Với sườn nướng, được không?”
“....... Được,“ Yến Hàng gật đầu, sau đó nhìn về phía Sơ Nhất.
Sơ Nhất nhìn ánh măt của Yến Hàng đảo qua trên màn hình, cảm thấy mình giống y như mấy chị trên màn hình, lập tức cảm thấy tim đập loạn tùng phèo.
- Trơi ưi, cái liếc mắt này mà là nhìn tui đoán chừng tôi đứng không vững luôn á tr
- Là tui
- Mấy người có tiền đồ tí đi, dũng cảm mà đứng lên, anh Tiểu Thiên đang nhìn!!!!!!! Cẩu ca của chúng ta!
- Cẩu cả ổn không em?
- Chắc là ổn, tay vẫn vững không có rung
- Suy cho cùng thì chú cả với chú hai cũng đang ở đấy
- Xin mọi người đoan chính một xíu, để lại ấn tượng tốt cho hai chú đi
- Hai chú căn bản không xem chúng ta, nhá
- Cho nên.......
- Tui sắp điên rồi á, đẹp trai quá à, tui thích ánh mắt của anh Tiểu Thiên quá trời rồi aaaaaaa!!!!!
“Em muốn ăn gì?” Yến Hàng nhìn Sơ Nhất cong môi.
- Ăn anh
- Anh
- Đương nhiên là anh rồi
- Ngại quớ!
- Cẩu ca muốn ăn Tiểu Thiên
Suýt chút nữa là Sơ Nhất phọt ra hai chữ “Ăn anh” của mấy chị luôn rồi, cắn chặt răng mới dừng lại được: “Bánh mì Chó, con.”
“Gì cơ?” Yến Hàng nhìn cậu.
“Bánh mì chó con.” Sơ Nhất nói.
- Mẹ ơi ha ha ha ha ha ha ha ha
- Bánh mì nướng độc quyền của Chó con
- Tui muốn đi đặt ống thở
- Tui đâm vào bàn rồi tự hô hấp nhân tạo, dù sao tui nghèo
Đối mắt Yến Hàng thật sự rất đẹp, Sơ Nhất nhìn mà có hơi xuất thần.
Thật ra khá lâu rồi cậu không ngắm nhìn Yến Hàng như thế, ngày ngày vội đi làm, tan làm cảm thấy cuộc sống vô cùng phong phú. Buổi tối cùng Yến Hàng khịa phim truyền mình một hồi, hoặc là cậu xem TV Yến Hàng chơi game.
Sinh hoạt thật đơn điệu nhưng thật ấm áp.
Lâu lâu lại đối mặt dùng một tâm thái khác mà nhìn Yến Hàng như bây giờ, cậu sẽ đột nhiên kích động một trận.
Cho dù là qua bao lâu cho dù là có bao nhiêu quen thuộc, cho dùng là lúc ở chung nhàm chán bao nhiêu thi Yến Hàng ở trong lòng cậu vẫn sẽ trong ba tầng ngoài ba tầng kích động đến nổi da gà.
Lúc nào kết thúc livetreams Sơ Nhất cũng không rõ, dù sao lúc Yến Hàng bắt đầu làm bánh mì chó con thì điện thoại cậy đã úp mặt xuống bàn rất lâu rồi.
Có lỗi với mấy chị quá đi.
“Bánh mì chó con này là dùng bánh mì nặn thành chó à?” Chú Yến hỏi.
“Không thì sao?” Yến Hàng thở dài, “Con từng nặn cho em ấy một cái bánh mì đầu chó, chứ con có biết bánh mì chó con là cái khỉ gì đâu.”
“Chó con đùn tơ là con nhền nhện tinh.” Thôi Dật nói
(*吐司/tǔ sī/ bánh mì nướng, bánh mì lát. Từ 吐丝/tǔ sī/ đùn tơ (nhện.....), đọc giống nhau á.)
Sơ Nhất cười một lúc lâu: “Bánh mì Chó con, con là Chó con ăn, bánh mì, Chó con ăn rồi, rồi thì gọi là bánh mì Chó con.”
“Bây giờ cháu là con chó khổng lồ luôn rồi.” Chú Yến nói.
Lúc nghe được giọng của chú Yến Sơ Nhất mới đột nhiên hoàn hồn, sặc một ngụm, ngửa đầu ho cả buổi, mặt cũng đỏ lên luôn.
Một nữa là vì ho một nữa là vì cảm thấy mình có hơi mất mặt.
Chắc là mắt cậu có tật gì rồi, chỉ thấy được mỗi Yến Hàng đứng đối diện thôi, Thôi Dật và chú Yến ở bên cạnh cậu hoàn toàn không nhìn thấy. Nghĩ lại thì đầu óc của cậu toàn là Yến Hàng rồi còn giả vờ đáng yêu mà nói cái câu kia nữa, cậu lập tức muốn chui xuống bàn luôn.
Yến Hàng cầm hỗn hợp bơ và kem tưới lên bánh mì, rồi đẩy đĩa đến trước mặt Sơ Nhất: “Ăn đi Chó con.”
Sơ Nhất chụp một tấm ảnh trước sau đó cầm lấy nĩa vùi đầu mà ăn.
Yến Hàng có hơi mắc cười đoán chừng là hoàn hồn lại rồi, lúc này mà không có đồ ăn thì Sơ Nhất cũng không ngẩng đầu dậy nổi.
“Con cũng làm gì mà ăn đi.” Bố vừa ăn vừa nói.
“Con đang làm việc đó,“ Yến Hàng nói, “Ăn kiểu gì.”
“....... Đáng thương thế cơ à?”Bố nhìn hắn một cái, “Vậy bình thường cũng thế à? Con làm xong rồi đứng nhìn người khác ăn?”
“Làm xong rồi thì con tránh đi,“ Yến Hàng nói, “Hôm nay không phải là không còn cách nào nữa mới phải đứng đây nhìn mọi người ăn à?”
“Bây giờ cháu tránh đi được rồi á,“ Thôi Dật nói, “Không có chuyện gì nữa rồi.”
“Chú,“ Yến Hàng nhìn y, “Cháu đang chờ quà sinh nhật đó.”
“À đúng rồi,“ Thôi Dật nhanh chóng mò túi, “Suýt nữa quên mất.”
Y lấy một cái bao lì xi ra đặt trước mặt Yến Hàng: “Chúc mừng sinh nhật.”
“Cảm ơn chú Thôi.” Yến Hàng cầm lấy bao lì xì đơn giản thực tế này bỏ vào túi.
“Nào,“ Bố cũng vói tay vào túi, “Lúc này quà sinh nhật tuyệt đối bình thường.”
Yến Hàng nhìn bố, bố lấy ra một cái hộp trang sức đưa đến.
Này là hộp trang sức hôm đó hắn nhìn thấy trong vali, lúc ấy trống rỗng, Yến Hàng nhận lấy: “Này không phải là.......”
“Nhìn trộm không thấy gì chứ gì?” Bố nói, “Ở tầng dưới đó.”
Yến Hàng liếc mắt nhìn bố một cái: “Bố có mấy con mắt vậy hả?”
“Hai thôi,“ Bố chậc một tiếng, “Bố nuôi con lớn, muốn nhìn gì làm gì bố biết hết.”
Yến Hàng cười mở hộp ra.
Hộp vẫn trống không như cũ, hắn theo lời bố lấy tấm ngăn ở giữa lên phía dưới là mặt dây chuyền bạc dây đeo màu đen.
Nhìn qua rất bình thường nhưng lúc Yến Hàng cầm lên nhìn thấy mặt dây chuyền là hai ngón tay móc vào nhau, giống y như là cái móc nghéo một trăm năm không được thay đổi lúc nhỏ.
Hắn nhìn bố.
“Bố làm đó.” Bố nói.
“Bố làm?” Yến Hàng vô cùng nghi ngờ, “Bố nói Sơ Nhất làm con còn tin, bố có tay nghề vậy từ bao giờ chứ?”
“Bố tìm ông lão đặt làm, bố vẽ ra còn gõ hai cái nữa,“ Bố nói, “Cho nên là bố làm.”
Yến Hàng bật cười, nhìn mặt dây chuyền trong tay: “Có hàm ý gì à?”
“Không có,“ Bố nói “Chỉ hy vong hai đứa tốt đẹp thôi.”
“Vâng “ Yến Hàng gật đầu, nhìn sang Sơ Nhất.
Sơ Nhất đột nhiên đứng lên, xách balo của mình từ trên ghế.
“Sao đấy?”Yến Hàng hỏi, “Phải đi à?”
“Ra ngoài chút, chút đi anh,“ Sơ Nhất nhìn qua có hoei ngại, “Ra ngoài đưa quà, quà cho anh.”
“Ui cha,“ Thôi Dật cười nhìn bố, “Chắc tôi với ông nên ra ngoài.”
“Không ra,“ Bố nói, “Để hau đứa nó đi ra.”
“Đi thôi.” Sơ Nhất nói.
Sơ Nhất xách balo đi ở phía trước, ra khỏi nhà hàng. Yến Hàng nói với đồng nghiệp một câu rồi cũng ra ngoài theo.
Vẫn luôn đi đến chỗ ngoặt, Sơ Nhất mới dừng lại, nhìn quanh bốn phía sau đó chỉ chỉ một suối phun hòn non bộ bên cạnh: “Chỗ đó đi.”
Yến Hàng đi theo cậu qua đó, nhìn cậu ngồi xổm lên cỏ bên cạnh suối phun.
“Ở đây làm gì?” Yến Hàng hỏi.
“Khung cảnh đẹp,“ Sơ Nhất chỉ chỉ xung quanh, “Có núi có, nước, có cây có, có cỏ.”
“Được rồi,“ Yến Hàng cũng ngồi xổm xuống, sát lại gần cậu, “Anh xem thử coi quà gì mà phải đến khung cảnh như này mới được xem.”
“Em tự, tự làm.” Sơ Nhất cẩn thận lấy một hộp kích cỡ to ra, “Làm không đẹp, đẹp lắm.”
“Không sao, làm ra như nào anh cũng thích.” Yến Hàng nói.
“Bọn mình muốn, muốn mua nhà chắc, là không dễ,“ Sơ Nhất đặt hộp trên cỏ, vừa mở giấy gói ra vừa nhỏ giọng nói, “Đoán chừng là, là nhiều năm sau......”
Sơ Nhất mở gói quà ra.
Yến Hàng nhìn thấy thứ bên trong thì ngây ngẩn cả người.
Đây là một cái mô hình nhà ở nho nhỏ, từ trên và mặt bên có thể nhìn thấy các loại bài trí trong nhà: bàn ghế, ngăn tủ, giường, sofa, thậm chí trên bàn trà còn có bình hoa nhỏ.
“Ba phòng hai, hai sảnh,“ Sơ Nhất chỉ vào mô hình, “Phòng ngủ, thư phòng, phòng cho khách, gia cụ em làm, làm không tốt, ngăn tủ không mở, mở được.”
Yến Hàng không nói gì, im lặng nhìn mô hình.
“Mấy đồ trang, trang trí nhỏ không, phải em làm, mua á,“ Sơ Nhất nói, “Quá trời nhiều, chọn hoa mắt, mắt em luôn, cũng không biết anh, thích phong cách gì, gì nữa.”
“Ừm.” Yến Hàng lên tiếng, cảm thấy cổ họng thít chặt.
“Trước khi mua, mua được nhà,“ Sơ Nhất quay đầu nhìn hắn, “Thì dùng cái này, này cho đã ghiền, trước nhé? Anh thích gì thì, thì nói với em, em thêm vào.”
“Ừm.” Yến Hàng gật đầu.
“Muốn rộng ra, ra cũng được nữa.” Sơ Nhất nói.
“Anh cảm thấy như vậy đủ lớn rồi,“ Yến Hàng nói, “Trong phòng ngủ thêm cái sofa nhỏ được không em?”
“Được chứ,“ Sơ Nhất cười nói, “Em biết làm, làm sofa.”
“Nhà bếp thiếu cái máy hút khói.” Yến Hàng nói.
“À đúng nhỉ?” Sơ Nhất nhìn nhìn, “Em quên mất......”
“Sơ Nhất,“ Yến Hàng dùng ngón tay khều nhẹ cằm cậu, “Cảm ơn em.”
“Sinh nhật vui vẻ.” Sơ Nhất nói.
“Có em đã rất vui vẻ rồi.” Yến Hàng áp sát lại hôn lên môi cậu một cái.
(HOÀN CHÍNH VĂN)
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Cứ ở trạng thái bình thường nhất hoàn chính văn thôi ⊙▽⊙.
Yêu mấy bé.
Ngày mai bắt đầu đăng ngoại truyện nha o(≧ 口 ≦)o Cảm ơn mấy bé Cá Vàng đã bên tui mấy tháng qua nha o(≧ 口 ≦)o.
Tui có lời muốn nói:
Á á xong rồi, mặc dù từ đầu đến cuối không ai đọc hết nhưng cũng vô cùng cảm ơn tui đã kiên trì làm xong, chân thành cảm ơn chính tui đã không bỏ ngang, iu iu.
Cũng cảm ơn mấy bạn đã bình chọn cho tui thêm động lực nè. Và cảm ơn bạn Kay Jun đã bình luận ủng hộ tui rất nhiều, thật sự cảm ơn bồ rất nhiều luôn, iu bồ.