Một Đồng Tiền Xu

Chương 107: Chương 107: Ngoại truyện 2




Ngoại truyện 2: Bố Yến và chú Thôi.

Edit: zhuudii

Sau khi vào đông người trên đường cứ như ngủ đông rồi vậy, chiều vừa qua 6 giờ mà đã không còn mấy người.

Cửa hàng ven đường kiên trì đến 8 giờ cũng đóng cửa hết, những lúc như này nơi làm cho người ta ấm áp kiên định nhất chính là quán ăn.

Mành vừa vén lên, mùi đồ ăn hỗn loạn cùng với không khí ấm áp, ánh đèn sáng ngời, tiếng người đầy tai còn có người trong quán uống đến mặt đỏ lự.

Có điều Yến Trí Viễn vén mành ở sau bếp, so sánh ra thì chính là một cảnh tượng hoàn toàn khác, toàn là lộn xộn.

Sàn đầy dầu mỡ, đồ ăn đã thái chất thành đống, lửa trong bếp vọt ra cùng với đầu bếp đang ngậm thuốc lá, còn có ông chủ mặt mày không kiên nhẫn.

“Hôm nay sao trễ thế!” Ông chủ đi đến.

Yến Trí Viễn giao gia vị này bọ đã khá lâu rồi, cũng xem như là thân với ông chủ. Vẻ mặt không kiên nhẫn của ông chủ sau khi đi đến trước mặt hắn thì điều chỉnh lại một chút, không rõ ràng thế nữa.

“Trên đường xe hỏng mất,“ Yến Trí Viễn châm thuốc cho ông ta, “Sửa cả buổi.”

“Ài, sửa thì sửa, bây giờ lái xe giao hàng đã xem như không tệ rồi,“ Ông chủ cầm thuốc đi đến bên cạnh cửa, “Chỉ là một này sửa 8 lần 10 lần, không có tí kĩ thuật thì đống hàng này cũng giao không được.”

“Tháng trước còn nghĩ muốn bán cái xe này đi đấy, bán không được cho nên tôi mói lái mãi đây chứ,“ Yến Trí Viễn nói,“ Nếu mà bán xe, trời lạnh như này tôi còn phải lái ba bánh đi giao hàng.”

“Đều không dễ dàng gì.” Ông chủ thở dài, vẻ mặt nặng nề.

“Tháng này ông thanh toán đúng hạn đi, nợ lại quá nhiều rồi,“ Yến Trí Viễn nói, “Không lấy tiền về được tôi không nhận được lương đấy.”

“Trả cho cậu,“ Ông chủ nói, “Cậu cũng nhanh chóng chạy đi hối quán khác đi, sắp cuối năm đến nơi rồi, cầm tiền mà về nhà ăn tết.”

Hút xong một điếu thuốc với ông chủ, hắn quấn kĩ khăn choàng rời khỏi quán ăn.

Sau khi lên xe hắn dùng cả năm phút mới khởi động xe được.

Xe này nát lắm rồi, một chiếc xe van bị tháo toàn bộ ghế xuống, lúc lái y như là cái xác vậy còn lắc kinh khủng, qua cái ổ gà thôi mà cảm giác cái xe này muốn rã ra đến nơi.

Như này đã là không tồi rồi so với hồi trước hắn đi giao hàng bằng xe ba bánh, đạp xe đạp, thậm chí là có lúc chạy bộ giao hàng. Chiếc van này trong điều kiện công việc như nhau đã tính là phân phối cao cấp rồi, quan trọng là nó xứng với chữ xe.

Yến Trí Viễn quấn chặt áo khoác quân đội lái xe ra ngoài.

Trên đường ít người, không chỉ vì trời lạnh mà còn vì sắp cuối năm không ít người đều đã về quê, qua thêm mấy ngày nữa đoán chừng một cọng lông của người cũng không thấy được.

Phải nhanh chóng giải quyết vấn đề tiền lương mới được, không phải vì hắn phải về nhà mà là vì buôn bán ế ẩm hắn sợ ông chủ chạy luôn.

Hắn không có nhà để về, đón tết là tự cho bản thân nghỉ một tháng, đón xong rồi thì tìm việc mới là được.

Cũng không chắc lắm, sau năm mới chờ hắn không chỉ là công việc mới có thể còn có cả một thành phố mới.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố này liếc mắt một cái là qua đi rồi chỉ vừa có chút quen mắt thôi. Có rất nhiều nơi hắn đã đến rồi đi thậm chí đến cuối cùng con đường mà mình từng ở ấy hình dạng thế nào cũng không nhớ rõ.

Ngược lại thì nơi này hắn có thể nhớ không ít.

Ví như ngày 24 tháng Chạp xe hắn lần thứ 8 bị hỏng trên đường.

Hắn xuống xe mở nắp động cơ ra nhìn cả nữa ngày cũng chả tìm được hỏng chỗ nào, hắn quay lại trong xe có hơi không chịu được đầu ngón tay cũng lạnh tê luôn rồi.

Có điều bởi vì không có hơi nóng của động cơ hắn ngồi trên xe cũng chả cảm thấy ấm hơn chút nào.

Đoạn đường này vừa vặn là nơi giao giữa thành thị với nông thôn, ra khỏi quán cơm ấy một cái nơi này đến một cái cửa hàng còn đang mở cửa cũng không có, chỉ có mấy toà nhà nát ở hai bên đến đèn còn không sáng. Phải đi qua chỗ này mới có thể đến chợ bán sỉ mà hắn làm việc.

Hắn lấy đồng hồ điện tử trong túi ra muốn nhìn thời gian, trên xe hắn còn có hàng hôm nay phải giao hết, cách chỗ nhận hàng không xa rồi chỉ là nghĩ đến phải vác hàng chạy đến đó hắn có hơi bực.

Đồng hồ điện tử hết điện rồi.

Yến Trí Viễn nhìn chầm chầm mặt đồng hồ trống trơn một hồi, mở cửa sổ xe vứt đồng hồ ra ngoài.

Lúc đóng cửa sổ lại hắn nhìn lướt qua kính chiếu hậu thấy có mấy người đang đi đến.

Đều mặc áo pa-đơ-suy có mũ trùm đầu, đội nón Lôi Phong trên mặt còn đeo khẩu trang.

Yến Trí Viễn cúi người từ dưới ghế xe lấy ra một cây gậy sắt.

Cái loại ăn mặc này vào thời tiết thế này cũng chẳng hiếm thấy nhưng khí tức phát ra từ trên người mấy kẻ này đối với Yến Trí Viễn mà nói chỉ cần quét mắt một cái thôi là có thể đoán được rồi.

Mấy kẻ này có lẽ chỉ là muốn tìm chỗ ăn cơm hoặc là ngủ gì đó nhưng con xe hỏng của hắn ở đây còn là xe chở hàng nữa chứ, đối với những kẻ này mà nói chính là việc tiện tay làm thôi.

Hắn chậc một tiếng, trời lạnh thế này còn phiền phức như thế.

Quả nhiên mấy kẻ đó đi về hướng xe còn có hai người duỗi tay vào áo như đang tìm thứ gì.

Yến Trí Viễn thở dài mở cửa xe, cầm theo thanh thép nhảy xuống xe.

Mấy kẻ này có lẽ không nghĩ tới ở cái thời tiết kiểu này trên một chiếc xe chết máy lại còn có thể có người nhảy ra, cả đám đột ngột dừng lại có hơi giật mình.

“Hàng này có chủ đấy,“ Yến Trí Viễn cầm thanh thép đi về phía sau xe, đứng đối mặt với mấy kẻ đó, “Thời tiết lạnh thế này vẫn nên tìm một chỗ uống rượu cho thoải mái, đúng không nè?”

Đối phương bốn người, không người nào thấp nhìn cũng có hơi mạnh nhưng Yến Trí Viễn chả quan tâm.

Mấy người kiểu này cho dù có đến mười người đi nữa chỉ cần hắn muốn ra tay thì ra tay.

Còn việc sẽ có hậu quả gì không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn, cái hắn cân nhắc chỉ có muốn ra tay hay không mà thôi.

Cái người nhìn giống như cầm đầu của mấy kẻ đối diện nghe hắn nói cũng chả có phải ứng gì, khẩu trang che kín mặt chẳng thấy biết tình chỉ có thể nhìn thấy sự hung ác trong mắt.

Sau khi người nọ liếc mắt nhìn hắn liền nhấc chân đá vào mông chiếc xe van một cái.

“Đoang” một tiếng.

Còn rất vang.

Cái người đi theo bên cạnh gã giơ cao cánh tay cầm cây không rõ chất lượng.

Ở ngay lúc gã cầm cây đập vào cửa kính xe Yến Trí Viễn vung mạnh cây gậy sắt trong tay lên.

Tiếng đánh truyền đi rất xa trong gió lạnh, sau đó gậy gỗ bị gãy bay ngang qua đầu tiên đó mà văng ra ngoài.

Cái chuyện ra tay này một khi đã bắt đầu thì không thể do dự, thằng nào ngơ ra thì thằng đó yếu thế.

Yến Trí Viễn không do dự, giơ tay chặn gậy rồi lập tức nện một cái lên đùi tên đang cầm nữa cây gậy trong tay.

Người này lập tức gào một tiếng, lảo đảo ôm lấy chân mình.

Lúc tên dẫn đầu phản ứng lại cầm dao xông đến, Yến Trí Viễn đã lùi một bước sau đó vung gậy qua, gậy sắt đập vào xương sường tên này.

Cánh tay giơ dao của gã mềm xuống.

Cái mở đầu này Yến Trí Viễn rất hài lòng, nếu không phải cách áo dài như thế thì hai chiêu này của hắn thôi cũng có thể làm hai tên này không đứng dậy nổi.

Xem như ông trời thiên vị rồi.

Sau đó chính là hỗn chiến, sức chiến đấu của bốn người bị thương một còn lại ba. Lúc cả đám nhào đến Yến Trí Viễn cảm thấy cả người đều nóng lên, cầm thanh sắt mà đánh cũng chả quan tâm bộ phận nào, dù sao đối phương cũng có quan tâm đâu.

Vốn dĩ mùa đông ở trên xe đã khó chịu, hoạt động một chút như này, chưa được mấy phút thì cả người đã ấm lên.

Cả người ấm áp nên rất nhiều động tác đánh rất nhanh, ngoại trừ phải đề phòng dao ra, gây hay gạch gì đập vào người hắn đều không sao cả.

Điều duy nhất làm hắn buồn bực là đối phương cũng chả có ý lui lại, giống y như là tại đêm đông gia lạnh này mọi người ôm nhau nhảy một điệu để sưởi ấm vậy. Tên bị thương xương sườn không thẳng lưng được hay tên bị thương trên chân đều không chịu lui ra.

Loại hỗn chiến như này sợ nhất là thời gian dài, ít người mà thời gian dài tất nhiên sẽ có hại.

Trên đầu và cánh tay của Yến Trí Viễn đều có vết thương, trên mặt còn có thể cảm giác được âm ấm đoán chừng là máu chảy xuống nhưng nhiệt độ không khí không đủ thấp, qua một lúc mới đông lại được.

Mục tiêu của đám người này đã không còn là hàng trên xe nữa, tài xế không hề bài ra mặt mày tươi cười xin tha mà trực tiếp ra tay, còn làm bị thương hai đứa chắc đã làm cho họ vô cùng tức giận. Vì mặt mũi, hôm nay không làm người nằm xuống chuyện này không qua nổi.

Đúng thật là Yến Trí Viễn khác với mấy tên giao hàng khác, hắn chả có vướng bận gì, không có người nhà, không có bạn bè, không có chỗ đến cũng không biết đi nơi nào, nếu xe hàng này có vứt thật hắn cũng chả quan tâm, bỏ xe mà chạy đi là được.

Hắn đánh một trận này là vì hắn muốn đánh.

Một trận này mà đánh ra mệnh hệ gì, thậm chí nếu có thể đánh dấu chấm hết cho cuộc đời không biết sẽ dài bao lâu này của hắn thì hắn cũng không quan tâm lắm.

Chỉ là không biết là mình rốt cuộc đã sống bao nhiêu năm rồi làm hắn có hơi tiếc nuối. Có lẽ là 19 năm, có lẽ là 20 năm cũng có thể là 21 năm.

Cũng may hắn không có bị ám ảnh cưỡng chế.

Hỗn chiến không biết bao lâu, ba phút? Năm phút? Hay là mười phút? Tự nhiên Yến Trí Viễn cảm thấy nhân số không đúng.

Hắn vừa vung gây sắt đánh người vừa bớt thời gian đếm thử.

Đúng thật là nhân số đột nhiên thay đổi.

Vốn dĩ tính luôn hắn là năm người, giờ tự nhiên cái đêm ra sáu.

Sau khi hắn phản ứng được là nhiều thêm một người, cảnh tượng hỗn chiến đột nhiên thay đổi, không còn là bốn người vây hắn mà đánh nữa.

Cái người không hiểu sau mà đột nhiên gia nhập cuộc chiến này, chộp lấy nữa cục gạch vỡ, mỗi caia đập đều là đập đối phương.

Yến Trí Viễn không rảnh mà hỏi người này là chuyện gì, hắn lợi dụng lúc này mà chạy đà nhảy lên đạp một chân vào sau lưng tên cầm đầu.

“Đừng đánh nữa!” Không biết người ở trong toà nhà nát nào ở bên cạnh hét lên, “Gọi cảnh sát rồi đó!”

Cũng không biết là vì thật sự sợ cảnh sát hay là vì đã bị yếu thế mà không thể không đi tóm lại sau khi người họ hét lên, cả đám chạy về ngõ ngõ bên cạnh.

Trên đường nháy mắt yên tĩnh lại, chỉ còn có gió.

Còn có trang bị không biết ai không cẩn thận làm rơi bị giẫm thành đen trong tuyết.

Yến Trí Viễn cẩn thận tìm trong tuyết, nhặt lên một con dao gập, hắn thử thử cũng không tệ lắm.

“Này,“ Phía sau có người nói, “Không cảm ơn một tiếng à?”

Yến Trí Viễn bỏ dao vào túi, quay đầu nhìn thoáng qua, là một người trẻ tuổi ăn mặc rất thời thượng nhưng lúc này đánh nhau xong cả người toàn mồ hôi đứng đó, trong tay còn cầm nữa cục gạch.

“Cảm ơn cái gì?” Hắn tiếp tục cúi đầu nhìn mặt đất.

“Mẹ nó lúc nãy mà tôi không giúp ông,“ Người nọ đi đến, “Là ông bị tụi nó đánh chết ở đây luôn đó ông tin không?”

“Không tin.” Yến Trí Viễn nói.

“...... Đ* mẹ.” Người nọ sửng sốt, “Mới nãy tôi nên đứng ở bên cạnh mà nhìn!”

“Đúng đó,“ Yến Trí Viễn lại nhặt gói thuốc lên từ trên đất, cầm một điếu ngậm lên miệng, vừa châm thuốc vừa nhìn người nọ một cái, “Còn có thể vỗ tay cổ vũ tôi nữa.”

“Biết xấu hổ không?” Người nọ trừng mắt nhìn hắn.

“Biết chứ,“ Yến Trí Viễn cười cười, “Ông có nhiều không?”

“Má nó!” Người nọ ném gạch xuống ngay chân hắn, xoay người đi.

Rượu còn làm người ta có thêm can đảm.

Yến Trí Viễn nhìn bóng dáng đi đường có hơi lắc lư của người nọ, nhìn là một người rất nho nhã, uống chút rượu thôi mà còn có thể cầm gạch làm chuyện nghĩa.

Hắn đi đến bên cạnh cửa xe, lấy khăn choàng choàng kĩ lên cổ, chuẩn bị khiên hàng ở sau xe, vừa quay người lại liền nhìn thấy người nọ đi ngược trở về.

“Tôi chưa từng nhìn thấy người nào như ông luôn á!” Người nọ chỉ vào hắn.

“Vậy ông đến cảm ơn tôi à, mở mang tầm mắt nhờ?” Yến Trí Viễn cười, mở cốp xe ra, lấy một cái xe kéo nhỏ ra đặt trên đất. Đánh một trận cả người ấm áp hơn nhiều, cách cửa hàng cuối cùng cũng không xa, hắn định kéo hàng qua.

Người nọ chỉ hắn không nói gì, một lúc sau thì xoay người rời đi.

“Nhanh về nhà đi,“ Yến Trí Viễn đặt hàng lên xe đẩy, “Đừng có ngủ trên đường rồi bị đống chết cống.”

“Cút mẹ ông đi!” Người nọ vừa đi vừa gào một câu.

Cút được thì tốt rồi, Yến Trí Viễn chậc một tiếng.

Một người chỉ tốt ở điểm này, gì mà cút mẹ mày đi, đ*t con mẹ mày, đ* con mẹ mày, tất cả đều không chửi được.

“Cút mẹ mày đi.” Yến Trí Viễn nói.

Cách lúc về quê ăn tết còn hai ngày, ông chủ dẫn vợ về quê.

Vốn dĩ về quê ăn tết cũng bình thường nhưng hàng hoà đều không còn gì thì không bình thường nữa.

Yến Trí Viễn nhìn mặt đất hỗn loạn cứ như là bị người ta cướp, cảm giác hơn cạn lời.

Thật ra con người của vợ chồng ông chủ cũng không tệ lắm, trước đây hắn không tìm được chỗ ở ông chủ còn cho hắn ngủ trên sàn ở trong quán, sau khi biết hắn chỉ có một mình ông chủ còn mua chó hắn cái áo khoác đang mặc trên người này, còn tăng lương cho hắn tuy là chỉ đủ tiền một bữa cơm.

Bởi vì những thứ này mà hắn mới có thể cầm gậy sắt đánh nhau với người ta, chỉ vì hai thùng hàng kia không bị cướp mất.

Bây giờ trên đầu hắn còn quấn băng gạc đây này, ông chủ lại cầm hai tháng rưỡi tiền lương của hắn chạy rồi.

Lúc này hắn cũng chả biết tâm trạng của mình là như nào.

Hắn dạo quanh một vòng trong quán, trong bếp còn có đồng dùng nhà bếp và dầu, muối, tương, giấm chưa mang đi, hấn nhìn nhìn rồi lấy một cái nồi cơm điện, rồi lại lấy một xâu lạp xưởng ngoài cửa sổ bỏ vào nồi.

Lúc cầm nồi đi ra ngoài hắn đụng phải chủ nhà.

“Này!” Chủ nhà chủ nồi trong tay hắn, “Bỏ lại! Đồ trong đây giờ đều là của tôi!”

“Bọn họ thiếu tiền thuê nhà của ông à” Yến Trí Viễn hỏi.

“Tiền thuê nhà thật ra không có thiếu......” Chủ nhà chưa nói xong đã bị hắn ngắt lời.

“Tránh ra,“ Yến Trí Viễn nhìn chủ nhà, “Bọn họ thiếu tôi ba tháng lương làm công.”

Sắc mặt của hắn chắc cũng không đẹp đẽ gì, chủ nhà hơi do dự, lùi qua một bên, hắn cầm nồi đi ra ngoài.

Sau khi hắn hoàn hồn thì vẫn còn buồn bực, trong người chả có bao nhiêu tiền nữa, cho dù hắn chỉ có một mình chả có đón tết gì nhưng cũng không chống nổi mấy ngày, ăn tết cũng đâu có dễ tìm việc.

Yến Trí Viễn ngồi trong nhà của mình, nhìn tuyết đang rơi bên ngoài, thở dài một hơi.

Có điều cũng may vẫn còn chỗ ở, tuy rằng sưởi ấm phải dựa vào bếp lò.

Cũng không tệ.

Hắn đứng lên sờ sờ trong túi áo khoác, một xấp tiền nhỏ này bây giờ chính là toàn bộ tài sản của hắn.

Hắn cài cúc áo lại, đi ra ngoài ăn một bữa chúc mừng tí đi.

Thuê nhà trên con đường này, quán duy nhất còn kinh doanh chính là cái quán ăn Anh em tốt kia, ông chủ là một ông chú, tay nghề không tệ, phân lượng đồ ăn cũng đủ, chỉ cần trên người hắn có tiền thì một tuần sẽ đi ăn hai ba lần.

Hôm nay coi như là trên người có tiền.

Hắn vén mành quán Anh em tốt lên.

“Tiểu Yến đến rồi à?” Ông chú đi ra từ trong bếp, thấy hắn đến thì chào.

“Hôm nay nhiều người thế à?” Yến Trí Viễn nhìn trong quán, trong quán vốn dĩ cũng không rộng, đặt bốn năm cái bàn, lúc này đều có người ngồi cả.

“Không sao,“ Chú Yến chỉ một cái bàn sát vào trong, “Tên nhóc kia đoán chừng sắp ăn xong rồi, cậu ghép bàn với cậu ta đi, cậu ta có mình ên.”

“Được rồi,“ Yến Trí Viễn gật đầu.

Lúc hắn đi đến bên bàn, người này ngẩng đầu lên.

Lúc bốn mắt nhìn nhau, hai người họ đều ngớ người.

Khả năng nhớ mặt người của Yến Trí Viễn tương đối mạnh, lúc đầu người này còn chưa nâng lên hết thì hắn đã nhận ra rồi. Đây là vị ra tay làm chuyện nghĩa còn không nhận được lời cảm ơn từ hắn.

“Đù má,“ Người này nhìn hắn, “Mẹ nó lại là ông á?”

“Uống không ít nhờ,“ Yến Trí Viễn ngồi xuống đối diện y, nhìn rượu trên bàn, “Uống xong có phải lại lên phố đập gạch không?”

“Tôi nói ông biết,“ Người này chỉ vào hắn, “Hôm nay ông ở lì trong đây đi đừng có đi, ông mà ra khỏi cái cửa này là mẹ nó tôi lấy gạch đập ông đó.”

“Tôi nói ông biết,“ Yến Trí Viễn vừa tháo khăn choàng và mũ xuống nhìn y cười cười, “Ông mà còn chỉ vào tôi, bây giờ tôi bóp nát cái tay ông luôn đó.”

Người này hơi dừng lại, thu tay đang chỉ vào hắn về chống lên bàn: “Má.”

Ông chú cầm bình trà nóng đến: “Ăn gì đây?”

“Gà hầm Tân Cương, đĩa lớn á.” Yến Trí Viễn nói.

“Được,“ Ông chú gật đầu, “Cậu uống gì?”

“Ờm,“ Yến Trí Viễn nghĩ nghĩ, “Cứ rượu gạo nhà chú đi.”

“Đợi xíu.” Ông chú vỗ vai hắn, xoay người rời đi.”

“Nhà chú ấy còn có rượu gạo?” Vị ngồi đối diện nhìn hắn, “Uống ngon không?”

“Không ngon,“ Yến Trí Viễn nói,“Nhưng mà tôi uống thì không tính tiền.”

Đối diện chậc một tiếng, tựa lưng vào ghế dựa không nói gì.

Người này chắc là cuộc sống trong nhà cũng không tệ lắm, nhìn quần áo là có thể nhìn ra, nhìn rượu mà y uống cũng có thể biết, ở Anh em tốt không có, chắc là ông chủ sang bên cạnh mua giúp.

Chỉ là không biết lớn lên trong một gia đình không tệ như thế, nhìn người cũng nho nhã như sinh viên sao lại uống rượu ở đây, hơn nữa còn gặo cả hai lần toàn là uống say.

Cho nên mới nói, người trên thế giới này ai ai cũng nhìn vẻ ngoài, ngoài bìa không có giới thiệu, phải mở ra mới biết rốt cuộc là có chuyện cũ gì.

Ông chú bưng chai rượu gạo và gà hầm Tân Cương ra đặt lên bàn, lúc Yến Trí Viễn cầm ly muốn rót rượu uống, người đối diện đặt cái ly của y trước mặt hắn: “Tôi muốn uống một ngụm.”

“Ông là ai mà tôi phải cho ông uống một ngụm?” Yến Trí Viễn nhìn y.

“Tôi tên Thôi Dật,“ Đối diện nói, “Rót rượu đi.”

Yến Trí Viễn nhùn chằm chằm cái người tên Thôi Dật này một lúc, rót một ly cho y.

“Cảm ơn.” Thôi Dật cầm ly lên uống một ngụm, hết cả nữa ly.

“Ông khát đây à?” Yến Trí Viễn hỏi

“Khát trong lòng.” Thôi Dật nói.

“Vậy trong lòng ông đói không?” Yến Trí Viễn hỏi, “Nếu trong lòng ông đói thì ăn mấy miếng đi.”

Thôi Dật ngẩng đầu, nhìn hắn một lúc, đưa ly về phía trước: “Cụng cái đi.”

Yến Trí Viễn cụng ly với y, uống một ngụm rượu gạo.

“Khó uống quá,“ Thôi Dật uống hết một ly rượu gạo, “Thứ rượu nát này...... Thêm một ly đi.”

Yến Trí Viễn rót cho y một ly nữa.

Thôi Dật uống ngụm nào cũng phải cảm khái một câu là rượu gạo khó uống nhưng không uống bớt đi miếng nào, ông chủ cầm hai chai đến, y ít nhất uống hết một chai.

Gà hầm y cũng ăn không ít, cứ như thế hai cái đĩa không mà y ăn trước đó là ảo giác.

Yến Trí Viễn cũng không nói gì, hắn gọi đĩa lớn là để hai người cùng ăn.

Cái người tên Thôi Dật này chắc chắn đã gặp phải chuyện gì đó lớn lắm, người trong lòng có chuyện, đặt biệt loại trẻ con ngây thơ vừa nhìn đã biết được nuôi dưỡng trong một gia đình rất tốt này, cơ bản là viết mấy chữ “Tôi có tâm sự” trên mặt.

Ăn xong Yến Trí Viễn gọi ông chú đến tính tiền.

“Cậu nhìn xem, ghép bàn tốt nhờ,“ Ông chú cười cười, “Ăn một bữa mà còn quen được bạn.”

Yến Trí Viễn cười không nói gì đứng dậy ra khỏi Anh em tốt, cũng chả quan tâm Thôi Dật đang bò trên bàn đã ngủ hay còn thức.

Nhưng đi không được mấy bước phía sau đã truyền đến tiếng bước chân.

Hắn quay đầu lại nhìn thấy Thôi Dật lảo đảo đi theo.

“Sao đấy?” Hắn hỏi.

“Đáng lý ra vừa nãy là tôi trả tiền,“ Thôi Dật nói, “Nhưng mà trên người tôi thật sự không có tiền.”

“Không có gì,“ Yến Trí Viễn phất phất tay, “Không bao nhiêu.”

“Ông cho tôi cái địa chỉ đi,“ Thôi Dật nói, “Mấy ngày nữa tôi đem tiền đến cho ông, nhìn dáng vẻ ông cũng không phải là người có tiền, bữa này cũng không ít.”

“Tôi giả ngầu tí,“ Yến Trí Viễn nói “Được rồi, ông đi đi, đừng khách khí với tôi.”

“Cảm ơn.” Thôi Dật nói.

Yến Trí Viễn không để ý đến y, xoay người rời đi.

Cảm ơn.

Một bữa ăn này, Thôi Dật đã cảm ơn hắn hai lần.

Nói thật trong thế giới ngày ngày lăn lộn này của hắn, cả năm công lại cũng chưa chắc đã nghe thấy hai tiếng cảm ơn.

Đi được một đoạn, hắn nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua.

Không thấy Thôi Dật nữa.

Hắn thở dài tiếp tục đi về phía trước, đi mấy bước lại đột nhiên dừng lại, lại quay đầu lại nhìn cái bóng ở chỗ ngoặt cả buổi.

Sau đó xoay người chạy qua.

Quả nhiên nhìn thấy Thôi Dật cấm đầu xuống đống tuyết trong góc.

“Này!” Yến Trí Viễn túm cánh tay y kéo y trở mình.

Thôi Dật hừ một tiếng không động đậy.

Rượu gạo thấm dần, với loại người không quen uống rượu như Thôi Dật, uống hết một chai chính là nói ngã liền ngã không có tí mặc cả nào.

Yến Trí Viễn cảm thấy mình vẫn là một người tốt.

Vỗn dĩ hắn có thể cõng Thôi Dật đến đồn công an rồi quăng xuống đấy là được nhưng hắn lại đem cái người chết này về nhà, quăng lên cái gường nát của hắn.

Thôi Dật vẫn luôn ngủ đến hơn nữa đêm mới tỉnh, sau khi tỉnh dậy thì trừng mắt nhìn hắn, gần nữa ngày cũng không hoàn hồn lại.

“Một câu cảm ơn cũng không có à?” Yến Trí Viễn nói.

“Cảm ơn cái gì?” Thôi Dật nói.

“Cút mẹ ông đi.” Yến Trí Viễn bật cười.

_____________

Tác giả có lời muốn nói: Chú cả với chú hai hồi mới biết nhau nì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.