Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Chương 56: Chương 56: Ánh lửa (1)




Ba ngày bị tạm giam là những ngày cô ngủ yên giấc nhất từ trước tới nay. Ngồi trong nhà giam, chặn đường tìm chồng của cô cũng tạm thời ngừng lại. Cô có ngốc cũng đoán được người đàn ông kia chính là anh em sinh đôi của Đường Nhất Đường. Cô không biết anh ta đóng giả Đường Nhất Đường để tiếp cận cô vì mục đích gì, nhưng cô biết anh ta nhất định sẽ không cho cô và Đường Nhất Đường ở cùng nhau.

Mà Nhất Đường của cô ở đâu? Chắc chắn là bị anh em của anh đưa đến một nơi rất xa rồi, cho nên mới không thể tới cứu cô. Cô không thể buông xuôi, chỉ cần một ngày anh không chính miệng nói với cô rằng anh không yêu cô nữa, cô sẽ một ngày không buông bỏ ý niệm đi tìm anh trong đầu.

Cho dù là mười năm hay hai mươi năm. Khi đó tóc cô đều đã bạc trắng, không biết anh còn có thể nhận ra cô hay không.

Song sự thật vẫn chưa làm cho cô toại nguyện. Bất kể cô đấu tranh kháng nghị trên toà án thế nào, bọn họ vẫn dựa vào tờ giám định cô bị nhốt trong một bệnh viện tâm thần ở thành phố khác mà Đường Nhất Đình đưa tới.

Cô vừa mới bước vào bệnh viện này, liền thấy ớn lạnh thấu xương. Tuy rằng cảnh vật xung quanh rất thanh tịnh và đẹp đẽ, vệ sinh sạch sẽ. Bác sĩ, y tá phần lớn là người da vàng châu Á, nhưng vẫn không thể cho cô cảm giác thân thiết. Ánh mắt bọn họ nhìn cô đều rất quái lạ, mà ánh mắt nhìn Đường Nhất Đình lại mang theo kính sợ. Thật lâu sau cô mới nghĩ thông suốt, nơi này căn bản chính là vương quốc của Đường Nhất Đình.

Cô có thể chịu đựng việc Đường Nhất Đình đổi tên trong toàn bộ giấy tờ chứng nhận của cô thành Đường Khả, cũng có thể chịu đựng việc anh ta ở trước mặt mọi người khoe khoang về đám cưới của cô với Đường Nhất Đường, bao gồm việc nói thành là anh ta và cô. Việc khiến cô thật sự chịu không nổi chính là cô bị giữ đầu và làm điện liệu hàng tuần.

Mỗi lần, sau khi điện liệu chấm dứt, Đường Nhất Đình đều hỏi cô một câu. Cô không nghe rõ anh ta nói cái gì, cũng không thể nhớ nổi mình trả lời thế nào.

“Cô ấy trả lời anh, nói rằng cô ấy đồng ý.”

Đường Nhất Đình đứng trước giường bệnh Đường Nhất Đường, truyền đạt câu nói của Bạch Khả.

“Nhất Đường,” Anh ta cúi người nhìn khuôn mặt ngủ say của anh nói, “Em hãy tặng cô ấy cho anh đi.”

Người trên giường không nói lời nào, như là cam chịu.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân ngoài cửa. Một cậu bé mặc đồ thể thao màu trắng phá cửa mà vào. Cậu nhìn người trên giường lại nhìn Đường Nhất Đình, nói: “Sự việc sao lại trở thành cái dạng này?”

“Không phải nhóc phải tham gia thi đấu bóng đá sao?” Đường Nhất Đình không trả lời.

“Tôi hỏi sao lại biến thành thế này!” Trầm Trùng Dương vọt tới trước mặt anh ta nói, “Sao anh ta lại biến thành người thực vật, sao anh lại nhốt Bạch Khả ở bệnh viện tâm thần? Đây không phải chỉ là một trò chơi sao? Không phải chờ đến ngày bốn tháng bảy, mọi vấn đề đều được giải quyết ư?”

“Tôi cũng hy vọng thế, nhưng hiện thực thường phát sinh rất nhiều việc ngoài ý muốn, nhóc nên học cách chấp nhận.”

“Sao tôi phải chấp nhận. Anh làm như vậy khiến tôi cảm thấy mình giống tòng phạm.”

“Nhóc đã sớm là thế rồi. Là nhóc tự nguyện tham gia trò chơi, tự nguyện đi tiếp cận cô ấy. Bây giờ nhóc đã có được thứ nhóc muốn, liền quay lại chỉ trích tôi sao?”

Trầm Trùng Dương á khẩu không trả lời được.

“Tôi biết tôi cũng không có tư cách để chỉ trích cậu,” Gerard không biết đã đứng ngoài cửa từ lúc nào, “Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, trên thế giới này nói không chừng thật sự có thần linh. Lúc ở nghĩa trang, tôi đã chứng kiến một loại sức mạnh thần bí đến khó tin.”

“Sao nào,” Đường Nhất Đình nhếch khóe miệng, “Hai người muốn liên hợp lại để đối phó tôi?”

“Không, chỉ là……”

Câu nói của Trầm Trùng Dương bị ngón tay đột nhiên chỉ vào mặt mà ngưng lại, Đường Nhất Đình chỉ vào cậu nói: “Nhóc từ chỗ cô ấy tìm được tình thân.” Lại chỉ hướng Gerard, “Cậu từ chỗ cô ấy có được sự tha thứ.” Cuối cùng chỉ vào chính mình: “Mà tôi đây, tôi có cái gì? Cô ấy vốn nên là của tôi, tôi chỉ lấy lại đồ của tôi mà thôi.”

Gerard nói: “Thứ đã vỡ nát, cậu vẫn muốn lấy ư?”

Đường Nhất Đình nói: “Hiện giờ tôi thực sự hơi hối hận, không nên cùng cậu chơi cái trò này, bị cậu lợi dụng. Nhưng một khi trò chơi bắt đầu, nhất định phải chơi đến cùng.”

“Cái gì là đến cùng? Trong đồng thoại, cuối cùng kỵ sĩ sẽ đánh bại ác ma, một nụ hôn, công chúa sẽ tỉnh lại.” Gerard nói xong liền đi đến bên giường bệnh, quan sát sắc mặt Đường Nhất Đường. Nếu không phải trong xoang mũi cắm ống nhựa, anh ta thực sự chỉ nghĩ là anh đang ngủ.

“Theo những gì tôi thấy, người thật sự nên tỉnh lại là anh.” Trầm Trùng Dương nhìn Đường Nhất Đình nói, “Nếu vẫn tiếp tục như vậy, một ngày nào đó anh sẽ phát điên.”

“Tôi điên rồi, tôi đã sớm điên rồi,” Đường Nhất Đình nói, “Bắt đầu từ khoảnh khắc biết ba muốn giết tôi, bắt đầu từ khoảnh khắc Nhất Đường bị đưa đi, bắt đầu từ khoảnh khắc mẹ rời tôi mà đi, bắt đầu từ khoảnh khắc tôi phát hiện tôi yêu Bạch Khả! Cuộc sống của tôi đã không còn lối ra, đã vậy, tôi đành phải tự mình đục một lối!”

“Không phải không có lối ra, là cậu tự che hai mắt mình, chặt đứt con đường phía trước của mình. Quay đầu đi, Nhất Đình. Đừng quên cậu đã từng thề.” Gerard nhắc nhở.

“Lời thề nói cho ai nghe? Thần linh ư? Nếu đã thế này, tại sao cậu còn chửi rủa tôi và Nhất Đường như thế.”

“Nhất Đình, cậu tự vây hãm chính mình.”

“Vậy thì vây tôi cùng cô ấy luôn đi.”

Không khí trong phòng bệnh hạ thấp sắp đóng băng. Đường Nhất Đình không muốn nói thêm gì nữa, anh ta đẩy cửa, người canh giữ ngoài cửa là Lê Tường.

Trầm Trùng Dương cảm thấy hết cách, cậu bất mãn hỏi Gerard: “Vì sao anh lại để chị ấy đến Texas, nếu lúc ấy trực tiếp đưa chị ấy đi không phải tốt hơn ư!”

“Sao tôi biết được cậu ta sẽ điên thành thế này? Hơn nữa cũng không biết Đường Nhất Đường còn có thể sống bao lâu. Cô ấy tìm lâu như vậy nếu cuối cùng phát hiện Đường Nhất Đường đã chết, còn không suy sụp sao. Tôi muốn cho cô ấy chút an ủi, ai biết……”

“Quên đi quên đi,“ Trầm Trùng Dương nói, “Anh nói cho tôi biết chị ấy hiện giờ đang ở đâu?”

“Cái này phải hỏi chú Lê.” Gerard quay đầu nhìn Lê Tường.

Trên mặt Lê Tường là biểu tình trầm tĩnh vạn năm không đổi.

“Nói cho cháu biết đi chú Lê, cháu muốn nhìn chị ấy.” Trầm Trùng Dương nói.

Phải một lúc lâu sau, Lê Tường mới nói: “Cô ấy ở bệnh viện Khánh An tại China Town.”

“Cám ơn chú Lê, cháu đi gặp chị ấy đây.” Trầm Trùng Dương vừa nói vừa chạy ra bên ngoài.

“Tốt nhất cậu nên đợi đi,” Lê Tường gọi cậu lại, “Hôm nay thân thể Bạch tiểu thư không tốt lắm, Đường tiên sinh đã chạy qua, cậu đổi lại ngày đi.”

“Chị ấy ngã bệnh?” Trầm Trùng Dương hỏi.

“Chỉ là hơi phát sốt, không phải bệnh nặng.”

“May quá.” Trầm Trùng Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Này nhóc hãy mau về trường học đi, đừng theo làm rộn nữa.” Gerard đẩy Trầm Trùng Dương ra cửa, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại anh ta và Lê Tường, Đường Nhất Đường hôn mê nằm trên giường không hề có động tĩnh.

“Tên kia, bây giờ chắc chưa thể tỉnh lại nhỉ?” Gerard hỏi.

“Người muốn vượt qua tất cả một lần nữa chung quy vẫn phải chịu cả một quá trình đau khổ.” Lê Tường nói, “Cần ý chí kiên cường cùng với……”

“Cùng với một chút ngoại lực tác động?” Gerard tiếp lời. Anh ta đi đến bên cạnh bình dưỡng khí, ngồi xổm xuống, kiểm tra van bình.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa vặn đổ lên thân bình màu xanh.

Tháng sáu, mặt trời đã chiếu vài tia nắng gắt của ngày hè. Trên mặt đường không hề có cây cối che mát đi một chặp sẽ cảm thấy nóng lưng. Đường Nhất Đình cởi áo khoác cầm trong tay. Lúc bước vào tầng bệnh viện, một cảm giác mát lạnh phả vào mặt, pha lẫn mùi thuốc nước, vẫn không khiến người ta cảm thấy sảng khoái.

“Cô ấy thế nào?” Đường Nhất Đình hỏi y tá đang dẫn đường cho anh ta.

Y tá nói: “Đã bớt nóng, nhưng cô ấy vẫn cứ kêu nóng, bây giờ còn đang làm ầm ĩ. Chúng tôi lại không dám hạ nhiệt độ điều hòa quá thấp.”

Bọn họ đi đến trước phòng bệnh. Y tá mở cửa, giao chìa khóa lại cho Đường Nhất Đình.

Căn phòng bệnh này đã được đặc biệt sửa lại, không khác gì những nhà trọ thông thường, ngoài trừ tất cả vật dụng có góc cạnh trong phòng đều bị bao lại. Do đó cho dù cô có cáu kỉnh, đụng bậy khắp phòng cũng không làm bị thương chính mình. Có lẽ là vừa phát cáu xong, anh ta đẩy cửa ra thì thấy cô đang mất tinh thần ngồi bên giường.

“Em đang bệnh, đừng để trúng gió, nhịn một chút đi.” Anh ta đẩy đẩy cánh tay cô.

Cô cúi đầu buồn bực nói: “Tôi mơ thấy hỏa hoạn, thiêu cháy căn nhà chúng tôi. Là ban đêm, mà sáng như ban ngày.”

“Đó chỉ là mơ.” Anh ta ôm chầm lấy cô.

Mấy ngày này anh ta thường có cảm giác xa cách. Anh ta làm khán giả lâu quá rồi, thế cho nên hiện tại cho dù sống chung phòng với cô, nhìn cô, nghe cô nói, vẫn như cách một cái màn hình, ngoài việc anh ta có thể thực sự cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô.

Mà tất cả điều này với cô, tựa như thả một hòn đá vào trong tuyết, im tiếng mà biến mất.

Đây không phải thứ anh ta muốn, thứ anh ta thật sự muốn, cô biết, nhưng vĩnh viễn sẽ không cho anh ta.

“Tôi muốn về nhà.” Cô nói.

“Được, nhà anh ở số 134 đường Miller. Em chỉ cần đáp ứng theo anh đầu bạc đến già, chúng ta sẽ về nhà luôn, thế nào?”

“Số 134 đường Miller……” Cô lẩm bẩm nhớ kỹ, trong đầu có dòng điện chạy qua.

“Em lại muốn nói ‘Không’ ư?”

Anh ta cười khổ, chỉ sau khi làm điện liệu xong, cô mới có thể trả lời là đồng ý.

“Em biết không, người cho em mười đôla là anh,” Anh ta nói, “Người em yêu trước là anh.”

“Tôi chỉ muốn Nhất Đường, chỉ cần anh ấy.” Cô nói quá vội, ho khan một tiếng.

“Anh thì sao?”

Anh ta bi thương hỏi cô.

Cho dù không yêu, thì khi thấy anh ta dùng biểu tình thống khổ trên khuôn mặt như tạc với Đường Nhất Đường, cô cũng sẽ đau lòng theo phản xạ có điều kiện. Cô nâng tay lên lại bị anh ta cầm trước đặt trên hai gò má của mình, anh ta nói: “Bọn họ đều nói anh sai, anh thật sự sai sao?”

Tay cô nóng hầm hập.

“Tôi không biết, tôi chỉ rất ghét việc anh giam giữ tôi.”

“Đường Nhất Đường chưa từng nhốt em ư?”

“Không giống nhau, tôi yêu anh ấy, cho nên tôi có thể nhẫn nại. Hơn nữa về sau anh ấy cũng bỏ tật xấu đó rồi.”

“Vậy em cũng thử làm cho anh bỏ nó đi không phải tốt hơn sao?”

“Khiến cho anh bỏ nó, anh sẽ để tôi ở cùng với Nhất Đường ư?”

“Không.”

“Ha ha,” Cô kéo đôi môi khô khốc nở nụ cười, “Tôi chỉ biết. Anh căn bản không đáng để tôi làm thế cho anh.”

“Đường Nhất Đường thì đáng ư?”

“Không biết, nhưng tuyệt đối sẽ không hối hận.”

Anh ta buông tay cô ra, ánh mắt nhìn cô lạnh như băng.

“Anh hỏi lại em một lần nữa, em có đồng ý vĩnh viễn ở cùng với anh không?” Anh ta kích động hỏi.

“Khụ khụ……” Cô lại ho vài tiếng, cũng có chút kích động nói, “Không!”

Trên môi anh ta vẽ ra nụ cười, ôm lấy cô đặt lên giường, lập tức áp lên.

Kèm theo cảm giác dạ dày nóng rực kéo tới, cô vô lực kháng cự, trong lòng không ngừng thầm nhẩm những lời mẹ nói: Chờ khi con có lập trường kiên định thì nên vì tín ngưỡng đó mà nổ lực hết mình, linh hồn thuần khiết đã không còn liên quan đến thể xác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.