Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Chương 43: Chương 43: Cây muốn lặng (1)




Belle lơ đãng cầm lấy một lọ sơn móng tay trong một cửa hàng nhỏ rồi lại đặt xuống. Xuyên qua cửa sổ sát đất, cô thấy Bạch Khả và Mickey ngồi ở đầu xe uống bia nói chuyện phiếm.

Mickey nghiêng mặt, cọ dầu máy dính trên cằm lên tay áo. Bạch Khả buồn cười chỉ vào mặt anh nói câu gì đó. Bởi vì mắt bên kia không nhìn thấy nên Mickey không có phản ứng. Bạch Khả vỗ vỗ bờ vai của anh lại chỉ vào mặt mình. Mickey hiểu ý liền mỉm cười.

Hình ảnh đó tựa như đôi tình nhân trẻ đang nhàn nhã hưởng thụ buổi chiều, hòa hợp hài hòa. Nếu đổi lại là cô, lúc đứng chung một chỗ với bọn họ, ai sẽ tin cô mới là tình nhân của Mickey.

Bực bội cào cào tóc, cô ôm lấy một đống mặt nạ và kem đi đến quầy tính tiền.

Túi lớn túi nhỏ đi ra, Mickey đã nhìn thấy cô từ xa. Cô cố ý đi vòng hướng về phía khách sạn bọn họ ở. Mickey nhanh chóng đuổi kịp, cầm lấy những túi to trong tay cô.

Bọn họ ở hai phòng. Lúc ăn cơm, Belle vẫn không mấy hòa nhã. Lúc thì nói sợ quốc lộ 66 quá nguy hiểm không muốn đi. Khi thì nói không bằng chạy thẳng theo quốc lộ đi Hollywood, nói không chừng còn có thể gặp được Michael Jakson. Bạch Khả cười từ chối, cô ta lập tức xụ mặt. Mickey thấy cô ta buông dao nĩa, rất tự nhiên chuyển đĩa qua cắt nhỏ thịt bò hộ cô. Bạch Khả thấy anh cẩn thận như vậy, liền khen Belle thật may mắn.

Mickey cười nói: “Nếu em muốn, anh cũng có thể cắt cho em.”

“A, không cần đâu, Belle sẽ ghen.” Bạch Khả nói.

“Có sao?” Mickey cẩn thận quan sát vẻ mặt Belle nói, “Hình như là có chút.”

“Hai người……” Belle đối với hai người đang bày ra nụ cười trong trẻo này, muốn mắng lại mắng không ra. Cô ta hung hăng cắm vào miếng thịt bò trên bàn đưa vào miệng, uống hết rượu vang trong ly, không thèm chào hỏi đã rời khỏi bàn ăn.

Mickey lập tức dùng khăn lau miệng, sau khi giải thích với Bạch Khả liền đuổi theo sau.

Bạch Khả nghĩ rằng Belle chỉ là đang ghen tuông, đối với sự bất hòa giữa hai người kia chỉ có thể cười. Cô uống chút rượu, đầu hơi chóang. Lúc trước gặp tình trạng này cô luôn nhìn thấy Đường Nhất Đường. Nhưng từ khi Mickey đến đây, cô chưa hề thấy anh.

Ngồi một mình thật lâu, chờ tỉnh rượu, cô thất vọng rời khỏi chỗ ngồi trở về phòng khách sạn.

Khi đi ngang qua phòng Belle, cô thấy cửa sổ mở rộng mở liền nhìn vào trong. Trên chiếc giường đối diện cửa sổ, hai cơ thể trần trụi đang dây dưa. Anh ta ở trên, chị ta ở dưới. Chân chị ta đặt trên lưng anh ta, cằm anh ta để trên vai chị ta. Trong tiếng thở dốc, anh ta ngẩng đầu nói: “Anh lên rồi.” Belle hiển nhiên đã ý loạn tình mê, chị ta xoắn lông mày nói: “Cũng không phải lên được mặt trăng, không cần tuyên bố.”

Tiếng rung của ván giường càng phát ra rõ ràng, Bạch Khả đỏ mặt, nhẹ nhàng đóng cửa sổ cho bọn họ. Đóng được một nửa, chợt nghe Belle hét to: “Nhanh lên, chửi em là đồ chó cái, chửi đi……”

Hình như chị ta bị hôn, sau vài giây, Mickey nói: “Không, em không phải.”

“Chính là em!” Giọng Belle âm mang theo tiếng nức nở.

“Được, cho dù là em, cũng chỉ có thể ở trước mặt một mình anh. Tin anh, mọi việc đều qua rồi, đều qua rồi……”

Tiếng khóc dần dần biến thành rên rỉ.

Đóng chặt cửa sổ, Bạch Khả đi về phòng mình, mệt mỏi nằm trên giường nhìn trần nhà thở dài. Khi nào thì “Mọi việc” của cô mới có thể qua đi.

Ngày hôm sau, bọn họ nghe theo đề xuất của Mickey đổi lại đi trên đường nhỏ vắng vẻ gần đó. Ô tô sau khi được Mickey tu sửa chạy êm không ít, nhưng Belle lấy đủ loại lý do để yêu cầu dừng xe. Nên tốc độ của bọn họ đều chậm hơn so với hai ngày trước.

“Tại sao hai người cứ muốn đi dọc quốc lộ 66 chứ.” Belle oán giận nói.

“Vì an toàn và tốc độ.” Mickey giải thích.

“Her, vậy trên con đường cũ nát này anh mong nhìn thấy cái gì hả? Trâu sáu chân, kho phế liệu, hay là động vật gặm nhấm?”

“Ít nhất là không thấy xe cảnh sát.” Bạch Khả ngắt lời.

“Câm miệng!” Belle hét to. Cô ta chống lên ghế, nhìn sườn núi xa xa có một đoàn tàu hỏa chạy tới. Lại tìm được một lý do dừng xe, cô ta vỗ vỗ Bạch Khả để cô dừng xe lại.

Bạch Khả bình tĩnh dừng xe ở ven đường chờ tàu hỏa chạy qua.

Xe vừa dừng lại, Belle liền vội vã muốn ngồi vào ghế lái, Mickey vẫn nhẫn nại túm cô ta lại.

“Anh làm cái gì vậy!” Belle không chụp được tay anh ta.

Mickey tóm lấy cánh tay của cô ta kéo cô ta vào rừng cây gần đó.

“Rốt cuộc em có mục đích gì?” Mickey chống lên thân cây, vây Belle trong cánh tay.

“Mục đích cái gì chứ, em không biết anh đang nói gì?” Belle tức giận quay đầu.

“Đừng gạt anh. Em luôn cản trở Bạch Khả đến Texas, nhất định là có nguyên nhân gì đó.” Mickey nâng cằm cô ta lên, xoay mặt cô ta lại.

“Mickey……” Cô muốn nói lại thôi. Cô muốn tin tưởng anh, nhưng lại không quyết tâm được.

“Cho dù gặp phải chuyện gì, anh cũng không rời xa em nữa, cũng sẽ không cho em rời xa anh. Chẳng lẽ em còn không tin anh sao?” Mickey chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với mọi vấn đề của cô, trên thực tế anh đã chuẩn bị năm năm rồi.

“Em……” Belle do dự. Bị Mickey giữ chặt, cô tránh không được. Tầm mắt dừng ở nốt ruồi nơi khóe mắt anh, cô nhớ anh từng gọi nó là “Hạt giống”. Sự ngột ngạt tối hôm qua còn ở lại trong lòng, bỗng chốc, toàn bộ hồi ức đều quay lại, thơ của anh, vết sẹo trên cánh tay anh, cùng với con mắt bị mù của anh.

Cô cắn răng nói, “Em nhận tiền của một người đàn ông, anh ta nói em ngăn Bạch Khả đến Texas.”

“Vì sao?”

“Anh ta là anh trai của chồng Bạch Khả, anh ta không hy vọng Bạch Khả ở chung với em trai anh ta.”

“Sao có thể như vậy? Tình yêu là tự do. Tại sao em có thể cấu kết với anh ta lừa gạt Bạch Khả.”

“Đừng nói cái kiểu giống như em phạm phải tội ác đáng ghê tởm vậy. Chẳng lẽ anh chưa từng lừa em sao. Cũng không phải là chuyện giết người phóng hỏa gì, chỉ vài hôm nữa, cô bé tự nhiên sẽ quên đoạn tình cảm này.”

“Không có khả năng. Nếu thật sự yêu, bao lâu cũng không quên được.”

Sự ghen tuông lại dâng trào, cô biết lời anh nói là thật.

“Vậy, chúng ta chỉ cần không để cô bé tìm thấy anh ta là được.”

“Cũng giống như anh không tìm được em?”

Belle không nói gì mà chống đỡ. Cô đối mặt anh, không phải né tránh mà là bị thuyết phục, hoặc như con hồ ly bị thuần phục.

“Chúng ta đi nói sự thật cho cô bé.” Mickey kéo tay cô.

“Không, em không muốn.” Belle tức giận ngồi xổm xuống.

Mickey không miễn cưỡng, đi ngang qua người cô ta.

Belle nghe tiếng bước chân đi xa, trong lòng bất ổn.

“Anh chỉ lừa em một lần,” Lúc sắp rời khỏi cánh rừng, Mickey bỗng nhiên xoay người nói, “Về bài thơ kia, đó là anh cóp từ trong sách.”

Giống trẻ con làm cái mặt quỷ, anh chạy ra khỏi cánh rừng.

Belle dở khóc dở cười, ôm đầu gối, trong đầu trống rỗng. Một lát sau, tiếng bước chân nhanh chóng tới gần, cô cảm giác bị kéo dậy, cổ tay bị giữ chặt.

“Đi mau.” Mickey kéo cô chạy ra bên ngoài.

“Xảy ra chuyện gì?” Cô hỏi.

“Có người đuổi đến đây.” Anh nói.

Bọn họ chạy vài bước, xe Bạch Khả đã chờ trong rừng chờ. Nhờ cây cối để ẩn nấp, bọn họ nhìn thấy một chiếc xe màu đen chạy chậm gần đó, như đang tìm cái gì. Xe Bạch Khả màu lam, tránh trong rừng sẽ sớm bị phát hiện.

“Anh sẽ dụ bọn chúng rời đi.” Mickey vừa nói vừa lấy một cái bọc bên trong ba lô mà anh ta mang theo.

“Chúng ta có thể cùng lái xe đi.” Belle giữ chặt anh ta nói.

“Không được, xe vừa khởi động bọn chúng nghe thấy tiếng liền,” Mickey thấp giọng nói, “Hai em đi trước, anh sẽ nghĩ cách xem có thể phá hỏng xe bọn chúng hay không. Hai em chạy thẳng hướng đông nam, không có gì thay đổi thì hai giờ sau có thể đến quốc lộ 66, tới lúc đó chờ anh ở ven đường, anh sẽ đuổi theo.”

Anh ôm cái bọc đứng dậy nhảy xuống xe. Belle mang vẻ mặt lo lắng nhìn anh. Anh cười, ôm chặt lấy cô, dùng sức hôn cô.

“Anh nhất định sẽ đi tìm em, anh sẽ không bỏ em lại mà chạy mất.” Anh buông cô ra, lại hôn khóe miệng cô, quay đầu nói với Bạch Khả: “Thay anh chăm sóc cô ấy.”

Bạch Khả nghiêm túc gật đầu.

Belle có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết nên nói từ đâu. Người đàn ông này đã hứa sẽ bảo vệ bọn họ, nhưng tình huống hiện tại lại rất khó xác định, rốt cuộc có nguy hiểm hay không.

Trơ mắt nhìn anh đi xa, cô sờ khóe miệng thấm ướt, rất hối hận, vừa rồi nên nói với anh một câu “Em yêu anh”. Từ sau khi gặp lại, cô vẫn chưa nói với anh những lời này.

Ngoài cánh rừng có tiếng vang, tiếng đàn ông hô: “Ở bên kia!”

Tiếng bước chân và tiếng động cơ đi xa, Bạch Khả nhanh chóng khởi động ô tô.

Mới khởi động được vài phút, phía sau phát ra một tiếng nổ, Bạch Khả quay đầu nhìn phía sau. Belle xoay người lo lắng quỳ gối trên ghế, gió thổi khiến cơ thể cô ta nghiêng theo.

Dự cảm chẳng lành đặc biệt rõ ràng, cảm giác giống như lúc bọn họ điên cuồng chạy trên đường năm năm trước. Mặc dù bọn họ đang nắm tay, nhưng mỗi bước chạy đều như mở rộng khoảng cách giữa bọn họ, dần dần biến thành một cái hào rộng.

Bây giờ, cô ngồi trong xe, cảnh vật trước mắt đều lui dần phía sau. Dường như vũ trụ vô bờ vô bến. Cô bắt đầu sợ hãi, sợ rằng nếu lần này không quay lại, thì chờ khi cô quay đầu lần nữa, bọn họ đã ngàn xa vạn xa.

“Quay lại.” Cô ta nói với Bạch Khả.

“Nhưng……”

“Chị nói em quay lại!” Nước mắt ứa ra, Belle đè nén kích động muốn sụp đổ xuống, nói “Chị còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng chưa nói với anh ấy.”

Quay đầu xe, Bạch Khả trở lại đường cũ.

“Nhanh lên!” Belle kêu.

Giẫm mạnh chân ga, tốc độ điên cuồng khiến Bạch Khả bắt đầu bất an. Cô rất tín nhiệm Mickey, anh ấy chắc chắn có thể ứng phó với những người đó. Nhưng biểu hiện của Belle lại khiến cô cảm thấy lần này Mickey lành ít dữ nhiều.

Cạch cạch hai tiếng, xe chạy qua đường ray, chấn động mạnh khiến Bạch Khả cảm giác như cổ bị chặt đứt.

Ngay rừng cây phía trước, trên mặt đường màu xám là một đống hỗn độn. Xe con màu đen nằm nghiêng giữa đường, nhìn không ra kiểu dáng ban đầu. Cửa xe nằm trên mặt đất, nơi nơi đều là mảnh thủy tinh nhỏ. Ở phía sau xe có một người nằm đó, hơn nửa cơ thể bị chôn trong xe, chỉ nhìn thấy đôi giày bên ngoài.

Bạch Khả ngây người. Belle đẩy cửa xe ra, lảo đảo đi đến hướng người đó.

Khi nhìn thấy khuôn mặt đầy máu không hề có sức sống của Mickey, cô muốn khóc cũng khóc không được. Cô không thể tin anh lại chết như vậy. Bọn họ mới sống chung sống một hôm, ngày hôm qua anh còn ôm cô hết lần này đến lần khác, thậm chí lực anh dùng còn dọa cô sợ. Giờ phút này, cô chỉ cần chuyên tâm hồi tưởng, vẫn có thể cảm giác, giống như anh luôn ở bên trong.

Anh làm thế nào lại có thể dễ dàng không còn hô hấp nữa.

“Belle, đừng nhìn nữa.” Bạch Khả kéo Belle đứng lên. Những kẻ đó còn chưa đi xa, một kẻ trong đó đã phát hiện ra các cô, đang chạy lại hướng này.

Có một nửa linh hồn đã thoát khỏi thể xác, Belle lờ mờ bị Bạch Khả đẩy mạnh vào xe, lờ mờ đón gió mạnh mà rơi lệ.

“Rõ ràng anh ấy đã nói, bọn chị sẽ đến Los Angeles, phải sinh một đàn con, phải……” Belle thì thào tự nói.

Va chạm bởi phanh xe khẩn cấp kéo thần trí cô ta lại. Nhất đoàn tàu hỏa thật dài chạy chậm qua trước mặt các cô. Bánh xe cồng kềnh nện vào đường ray phát ra tiềng ầm vang.

Người đuổi sát phía sau nhân cơ hội này mà tăng tốc, từng bước dồn ép.

“Bạch Khả.” Belle kêu một tiếng.

“Cái gì?” Bạch Khả bối rối thử chạy xe qua bên cạnh. Tiếng tài hỏa chạy qua rất lớn khiến cô không nghe rõ lời Belle nói.

“Bạch Khả, thật ra chị luôn lừa em. Người đàn ông em nhìn thấy không phải ảo giác, anh ta là anh trai của Đường Nhất Đường.”

“Chị nói cái gì?” Bạch Khả lo lắng không có cách nào để lắng nghe lời chị ta.

Đậy thật sự là đoàn tàu dài nhất mà cô từng thấy trong đời, ào ào chạy qua thật lâu mà vẫn chưa nhìn thấy đuôi tàu.

Tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc, Belle đang thất hồn lạc phách bỗng nhiên trấn định làm cho người ta hoảng sợ. Cô ta lấy súng trong hộc giữ đồ, đi xuống xe, đối mặt với đám đàn ông đuổi theo, nói to với Bạch Khả: “Nhớ cho kỹ, đừng dễ dàng tin tưởng người khác. Đi nhanh đi!”

Rốt cuộc đoàn tàu cũng chạy qua, Bạch Khả nghe rõ một câu “Đi nhanh đi”, nhưng đầu óc cô không thể làm ra phản ứng, cô còn đang chờ Belle lên xe.

Thấy cô bất động, Belle nhấc chân đá lên cửa xe: “Đi!”

Người phía sau đã lấy súng ra, không có nhiều thời gian để tự hỏi, Bạch Khả giẫm chân ga, nhanh chóng lướt qua đường ray.

Nhìn chiếc ô tô chạy như điên, Belle mỉm cười nói: “Bạch Khả, cám ơn em.” Xoay người nhìn thẳng đám đàn ông bịt mặt chỉ chừa lại đôi mắt dữ tợn, cô giơ súng lên, bắn liên tục.

Còn chưa kịp đắc ý, ngực đã đau buốt, súng rơi khỏi tay. Cô nhìn lên bầu trời, thẳng tắp ngã về phía sau.

“Cô giáo.” Giọng nói vang vọng, như truyền đến từ phòng học trống trải.

Trong cái chớp mắt ngã xuống đất, cô nhìn thấy tình huống lần đầu tiên bọn cô gặp nhau.

Dưới cái nắng mùa hè, sân bóng rổ rộng thoáng, cô đứng trước một đám các cậu trai bốc mùi mồ hôi để điểm danh. Điểm đi điểm lại vẫn thiếu một người, cô đã nghĩ, chờ tên nhóc đi muộn kia đến, cô nhất định phải hung hăng phạt cậu. Đang trong mạch suy nghĩ, phía sau có tiếng người gọi: “Cô giáo.”

Xoay người ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái, thứ đầu tiên cô chú ý là nốt ruồi trên mặt cậu, sau đó mới hỏi: “Em tên gì?”

“Michael, Michael Pui, cô có thể gọi em là Mickey.”

Giọng cậu ôn hòa dễ nghe, nụ cười tự tin, thanh xuân bức người.

“Michael Pui.”

Cô mấp máy môi, gọi tên anh lần cuối trong cuộc đời này. Sau đó cô quyết định nhắm mắt lại, vĩnh viễn ở cùng anh.

Tiếng súng cách xa. Bi kịch tới quá nhanh, một lúc sau Bạch Khả mới kịp cảm thấy thương tâm, thì nước mắt đã tự động rơi rồi. Gió mạnh thổi nước mắt theo khóe mắt trượt qua tai. Cô không ngừng ép bản thân phải trấn định, lại ép ra vô số hình ảnh của Belle và Mickey. Cô nắm chặt tay lái, nghẹn ngào nức nở.

Đồng hoang đã đi qua, con đường cũ nát bình thản chờ phía trước. Phảng phất, cô nghe được Mickey nói: “Một luồng ánh sáng từ thiên đường hạ xuống, người đàn bà ở trong ánh sáng đó mỉm cười đưa tay cho người đàn ông.”

Cô lau khô nước mắt, cùng nói với anh: “Bọn họ nắm tay nhau, biến mất trong ánh sáng rực rỡ.”

Dưới ánh mặt trời, bảng mốc 66 hoen rỉ xẹt nhanh qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.