Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Chương 19: Chương 19: Cháy nắng (4)




Trên thế giới này, ngoài thân thể của bạn, những cái khác sẽ vĩnh viễn không thuộc về bạn. Quần áo, tiền tài, đàn bà, thậm chí là cha mẹ. Cho nên đối với thân thể, chúng ta nhất định phải biết yêu quý. Bên ngoài phải biết nóng biết lạnh, bên trong phải biết buồn biết vui. Chỉ có điều, Đường Nhất Đường luôn luôn coi trọng là cảm nhận bên ngoài.

“Em có biết, quần lót nào phù hợp nhất với thân thể của em không?”

Anh nói giọng mũi, khuỷu tay chống ở sau lưng đỡ lấy thân thể. Bạch Khả ngồi trên đùi anh, ngón tôi hơi lạnh, vụng về luồn vào giữa làn da và mép quần lót của anh.

“Không biết.” Cô nói, “Em toàn mua hàng vỉa hè thôi, số nhỏ là được.” Ngón tay cô chà xát qua lại trên vết hằn bởi dây thun của quần lót lưu lại, để giảm bớt căng thẳng và kích thích khó hiểu của cô.

“Tôi nói cho em biết,” Anh nói, “Không có cảm giác là loại tốt nhất. Sau khi em mặc một cái quần lót vừa vặn, sẽ không cảm thấy nó bao lấy cái mông em, mỗi bước đi sẽ không khiến em cảm thấy bị cọ sát. Tôi thích loại quần lót không gây cảm giác, nhớ kỹ?”

Bạch Khả không lên tiếng trả lời. Nếu cô nói nhớ kỹ, sẽ đại biểu……

“Tôi biết em sẽ nhớ,” Anh khều khều cằm cô, híp mắt nói, “Tiếp tục.”

Dưới sự mê hoặc của anh, cô luồn bốn ngón tay vào bên trong dây thun. Quần lót dễ dàng bị cởi ra. Ngoài bên hông, xung quanh không có lưu lại vết hằn khó coi nào. Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ phận trung tâm kia, so với ngượng ngùng, thì thấy kinh ngạc hơn, kinh ngạc bở sự thần kỳ của tạo hóa.

Anh đứng thẳng dậy, hôn lên khóe môi cô, hỏi: “Muốn biết, tôi thủ dâm thế nào không?”

Sự rụt rè của phụ nữ khiến cô không có dũng khí trả lời câu hỏi này. “A –” Cô kêu một tiếng sợ hãi, thân thể đột nhiên bị ôm lấy.

Hơi lạnh trên khăn trải giường khiến cô phải rụt vai lại, thân thể lập tức bị đè xuống, thứ da thịt có thể cảm nhận được đều là hơi ấm của anh.

“Bắt đầu đi.”

Anh rút chân mình khỏi phần dưới của cô, chọc chọc vai cô. Ngón chân khẽ vuốt hai má nhẵn nhụi và vùng cổ của cô, mới chỉ như vậy thôi, da đầu cô đã bắt đầu run lên.

“Đầu tiên, phải thưởng thức thân thể của mình, sau đó, vuốt ve nó.”

Khi anh đang “Dạy”, cô hôn lên vành tai anh. Vành tai anh mềm mại, giống đầu lưỡi anh. Tiếp đến là cổ, hầu kết là nơi mẫn cảm nhất. Từ cổ Nhất Đường hôn đến trước ngực. Thân thể có phần rắn chắc, cơ ngực hơi nổi, bị đầu lưỡi cô liếm ướt.

“Đúng, chính là chỗ đó.” Anh dùng giọng mũi rất đặc nói, “Cơ thể con người, tất cả khu vực vừa nãy đều là khu nhạy cảm.”

Cô hít sâu một hơi, rời khỏi viên châu trước ngực anh, chuyển qua phần bụng. Ở mỗi khe rãnh của cơ bụng, chậm rãi di chuyển trượt xuống dưới. Lơ đãng nhìn thoáng qua thấy tay anh đặt bên cạnh thắt lưng đang túm lấy khăn trải giường.

Rốt cuộc cũng đến bộ phần kia, cô cắn môi, không biết dùng miệng như thế nào, cũng không thể dung miệng.

“Em có thể dùng tay.” Anh nhắc nhở, “Trước tiên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chà xát đường rãnh phía trên của nó, nhất định phải nhẹ nhàng.”

Anh phải dùng sức mạnh cực đại của lý chí mới có thể chống cự ngón tay ma pháp của cô. Lấy tay che hai hai mắt, anh không dám nhìn khuôn mặt cô. Mỗi khi cô đổi chỗ trên người anh đều phải ngẩng đầu nhìn anh, như đang trưng cầu ý kiến của anh vậy. Cánh môi hồng phấn của cô dính đầy nước bọt, ánh mắt mờ mịt không xác định, tư thế ngồi xổm trên người anh giống như quỳ lễ. Tất cả những thứ ấy, đều đánh sâu vào cơ quan cảm giác của anh.

Một dòng điện từ dưới bụng chạy đến tứ chi. Cô lại chưa được sự cho phép đã xoa nắn phần đỉnh của nó.

“Dừng…… Dừng!” Anh ngồi mạnh dậy, bắt lấy tay cô.

“Nơi này không thể sao?” Cô ngây thơ hỏi.

Anh khống chế dục vọng muốn bùng nổ, cười nói: “Được, nhưng mà không phải lúc này.” Dùng tay cô bao lấy anh ma xát lên xuống, sau khoảng hai mươi lần, anh nói: “Giống như vậy, chỉ cần làm nó cương cứng lên là được rồi, thời gian khống chế trong vòng ba phút. Sau đó buông ra, bằng không, sẽ kết thúc rất nhanh.”

Cảm giác được nhịp đập của mạch máu nổi lên trong lòng bàn tay, nhìn phần đỉnh rỉ ra chút nước trắng. Vật cứng này đã vô số lần ra vào thân thể cô, khiến cô đầy hứng thú. Cô nhớ rõ lúc nó im lặng, mềm mại rũ xuống giữa hai chân anh, chuyển động tự nhiên theo động tác của anh.

Cô bỗng nhiên nói: “Nó rất giống anh.”

“Giống thế nào?” Anh hỏi.

“Có đôi khi rất dịu dàng, có đôi khi lại rất hung dữ.”

“Tôi rất hung dữ sao?”

“Ừ.”

“Vậy sao……” Vẻ mặt của anh biến đổi, lớn tiếng nói, “Dời mắt đi, không được phép nhìn nữa!” Chỉ là bị cô nhìn như vậy, anh sẽ điên mất.

Cô thè lưỡi, hiện tại, cô đã không còn sợ anh.

Anh lại nằm xuống, nhắm mắt lại nói: “Chân, phải hôn ở mặt trong, tay phải vuốt xuống theo hướng những sợi lông tơ, lúc đến gan bàn chân, thời gian dừng lại lâu một chút.”

Bạch Khả chắc chắn là một học trò giỏi nhất, căn vị trí rất chuẩn, động tác mềm nhẹ, độ mạnh yếu mặc dù không đủ, nhưng càng làm cho người ta có cảm giác muốn được nhiều hơn.

Muốn ngừng mà không được.

Tay tiến tới mũi chân anh, lướt nhẹ qua từng ngón chân, từ từ, Bạch Khả phát hiện ra một hiện tượng rất thú vị. Mỗi một động tác, mỗi một nụ hôn của cô, rõ ràng đều ảnh hưởng đến tần suất hô hấp của anh. Aizzz, đều có mầm móng tà ác. Cô muốn làm một việc khác thường cho anh.

“Em đang làm gì vậy!” Đường Nhất Đường nắm chặt tay, trừng lớn mắt. Ngón chân anh đang bị một khoang miệng ấm áp ngậm vào. Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt lượn vòng trên mỗi ngón chân. Chân bị cô chăm chú mút lấy không chịu nhả ra, anh theo bản năng muốn đá bay cô đi, lại sợ cô bị thương. Không thể nhịn được nữa liền ngồi dậy.

Trước mắt là hình ảnh cô dùng đầu lưỡi nhả ra nuốt vào ngón chân anh. Cô cũng giương mắt nhìn anh. Khóe miệng thoáng cong lên, môi hé mở, môi dưới cọ xát từng ngón chân anh, lộ ra vách tường non mềm bên trong.

Trước nay chưa có tình triều cuồng nhiệt như thế, như hút anh vào một cơn lốc xoáy cực nhanh, quấy nhiễu ý thức, nuốt chững lý trí của anh. Hư ảo nhưng không cách nào kháng cự, năng lượng không gian thần bí tụ lại phần bụng dưới. Một cái chớp mắt, giống như tia chớp xẹt qua giữa cánh đồng hoang vu. Vô số khoái cảm bị nổ thành những hạt li ti, chảy khắp mạch máu toàn thân. Mà cơ thể anh, còn không ngừng run rẩy.

Run rẩy qua đi, trời đất như ngừng quay trong tiếng thở dốc của anh. Không thể tin, anh lại có thể thua vào tay một cô nhóc. Cô khai quật những khu vực mẫn cảm mà anh không thể ngờ tới.

“Anh vừa mới lên đỉnh?” Bạch Khả còn ôm chân anh trong ngực, hỏi, “Em làm đúng không?”

Trên mặt của cô bị bắn một ít dịch trắng, nhưng không phát hiện ra. Anh vươn tay lau chất dịch ấy đi. Quên mất là ai đã từng nói qua, không biết mình gợi cảm là một loại tội ác.

“A,” Anh có chút thất bại cười nói: “Quả nhiên, người thật sự có chỗ thiếu hụt thường có thiên phú kinh người ở một phương diện khác. Hiện tại……” Anh mạnh mẽ áp cô dưới thân: “Nên cho em biết thiên phú của tôi.”

Vốn tưởng rằng sẽ bị anh ăn sạch sẽ, không ngờ anh lại gãi ngứa cho cô. Cô thừa nhận về phương diện gãi ngứa anh thực sự rất am hiểu. Cô dù là cổ, thắt lưng hay gan bàn chân, anh đều có thể chuẩn xác gãi trúng phần ngứa kia. Cô cười đến nước mắt chảy ròng.

Là chuông cửa vang lên đã cứu cô.

Bị quấy rầy, Đường Nhất Đường lập tức làm mặt lạnh, anh vốn định trêu đùa Bạch Khả sau đó mới làm cuộc phản công lớn. Không biết ai lại không cảm thấy được còn cố tình cắt ngang vào lúc này. Tiếng chuông cửa vẫn ngoan cố vang lên, dưới sự thúc giục của Bạch Khả, anh mặc áo ngủ đi ra mở cửa. Đi đến gần cửa lại ngược trở lại nói với cô: “Kéo quần áo lên đi.”

Người đến là vợ chồng Trương Diệu Đông. Trong tay còn mang theo hoa quả, sắc mặt so với lúc trước đã hồng hào hơn vài phần.

“Chúng tôi vừa khéo đi ngang qua đây, liền thuận tiện đến thăm anh và phu nhân của anh.” Trương Diệu Đông cười nói.

Đường Nhất Đường làm tư thế mời, nói: “Cô ấy khỏe rồi. Gần đây bận quá, không có thời gian để đi cám ơn anh một chuyến, đừng trách nhé.” Miệng nói đừng trách xong. Biểu tình trên mặt lại chưa từng có ý khiêm tốn.

Ngụy Minh Minh tự nhiên là đối với anh ta không có ấn tượng tốt lắm, tự tiện ngồi xuống ghế sô pha. Bạch Khả mặc quần áo từ sau rèm đi ra.

“Aizzz, đã lâu không gặp, cô có khỏe không?” Ngụy Minh Minh thân thiện kéo tay cô qua.

“Cũng tạm.” Ửng đỏ trên mặt Bạch Khả chưa có rút đi, Ngụy Minh Minh lập tức nhìn ra, liền che giấu đi rất nhanh, nói: “Cơ thể cô đã bình phục hẳn chưa? Bác sĩ đã dặn trong một tháng tốt nhất không nên ‘Vận động kịch liệt’.”

Hai người đàn ông đang nói chuyện nghe thấy từ ngữ mẫn cảm cũng quay đầu lại, Ngụy Minh Minh không đếm xỉa đến ánh mắt bọn họ, tiếp tục nói việc nhà với Bạch Khả. Bạch Khả hoàn toàn không nghe ra ý tứ trong câu nói của cô ấy, còn vui vẻ nói đến chuyện mới xảy ra gần đây.

“Chúng tôi đã kết hôn.” Cô nói.

“Kết hôn?” Ngụy Minh Minh nhíu mày, cô nhìn chiếc nhẫn trên tay Bạch Khả.

“Cuối tuần trước. Tôi còn lấy được thẻ xanh tạm thời.”

“Ừm.” Nghe được hai chữ “thẻ xanh”, Ngụy Minh Minh hít sâu, nhìn Đường Nhất Đường đang nói chuyện với chồng mình.

Trương Diệu Đông nhận thấy ánh mắt ấy liền nở nụ cười an ủi với cô ta, quay đầu tiếp tục nói với Đường Nhất Đường: “Tôi biết một thợ chụp ảnh, cũng là người Trung Quốc. Anh ấy nói muốn tìm vài người Châu Á dáng cao để làm người mẫu chụp ảnh thời trang, có thù lao, anh có hứng thú không?”

“Anh đặc biệt đến đây là để giới thiệu việc làm cho tôi?” Thái độ của Đường Nhất Đường ôn hoà hơn trước.

“Không không, chỉ là tự nhiên nghĩ đến anh nên nói với anh thôi.” Trương Diệu Đông nói, “Như vậy có thể kiếm thêm thu nhập, mua đồ ăn vặt cho em dâu chẳng hạn. Thật ra tôi cũng muốn đi, nhưng anh nhìn xem tôi chỉ cao có mét bảy, không phù hợp.”

Đường Nhất Đường thấy anh ta nói rất chân thành, suy nghĩ nói: “Ảnh chụp có phát hành trên phạm vi rộng không?”

“Không đâu,” Anh nói, “Nhiều nhất chỉ đưa cho khách hàng xem thôi.”

Lúc này, Ngụy Minh Minh không biết đã nói gì đó, khiến Bạch Khả cười to. Đường Nhất Đường nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, bị khuất bóng, khuôn mặt của cô hình như gầy đi rất nhiều. Không có việc làm, hơn nữa còn phải trả phí luật sư. Tiền tiết kiệm của anh đã không thể chống đỡ được bao lâu nữa.

“Được rồi, anh cho tôi địa chỉ đi.” Vì cô, anh quyết định mạo hiểm một lần. Hy vọng những người đó không phải là một trong các khách hàng.

Trương Diệu Đông thấy anh đồng ý, lập tức lấy danh thiếp từ trong túi đưa cho anh. Đợi một lúc, Trương Diệu Đông có chút miễn cưỡng nói: “Thật ra lần này tôi đến, còn có một việc muốn nhờ anh.”

“Nói đi.” Đường Nhất Đường đoán được anh ta sẽ không vô duyên vô cớ đến giới thiệu việc làm.

Trương Diệu Đông ho một tiếng nói: “Là như thế này, anh cũng biết gần đây khu Trung Đông không được ổn định cho lắm, nước Mỹ đã bố trí, có thể sẽ phải xuất binh, tôi nghĩ……”

“Anh muốn tham gia quân đội?” Đường Nhất Đường lập tức đoán ra ý nghĩ của anh ta.

“Đúng,” Trương Diệu Đông thẳng thắn thừa nhận, “Đó là cách nhanh nhất để tôi có được thẻ xanh.”

“Cũng phải trả giá rất cao.”

“Không nhất định, hiện tại khoa học kỹ thuật đã phát triển như vậy, không phải chiến đấu trực tiếp như trước nữa.”

“Anh tưởng dễ ăn như vậy sao? Nếu dễ như vậy chính phủ sẽ không khuyến khích người không phải dân Mỹ ra chiến trường, mà không để cơ hội lập công cho người nước mình?”

“Haizzz, anh cũng đừng nói nghiêm trọng như vậy.” Trương Diệu Đông đã hạ quyết tâm muốn đi. Cho dù anh ta có chết, thì vợ anh ta cũng có thể lấy danh nghĩa người nhà liệt sĩ để lấy thẻ xanh.

Đường Nhất Đường không khuyên nữa, nói, “Anh là muốn tôi chiếu cố vợ anh?”

“Anh thật sự là người thông minh,” Trương Diệu Đông hào sảng vỗ vai anh nói, “Tuy rằng chúng ta quen biết nhau không lâu, nhưng tôi tin anh là một người đàn ông tốt, đối với vợ lại toàn tâm toàn ý. Nói thật, người Ôn Châu, người Phúc Kiến, đều là người có tâm địa gian xảo, tôi rất lo lắng khi đem người vợ như hoa như ngọc giao cho bọn họ.”

Đường Nhất Đường cười nhạt một tiếng, nói, “Anh yên tâm, nói với vợ anh, cho dù gặp phiền phức gì cứ việc tới tìm tôi.”

“Được rồi, cảm tạ chú em.” Trương Diệu Đông cười vui vẻ, rốt cuộc cũng thả lỏng được nỗi lòng.

Ngụy Minh Minh thỉnh thoảng nhìn về phía bọn họ, nụ cười thân thiết của chồng cô cùng với vẻ mặt cao ngạo của Đường Nhất Đường tạo thành một khối đối lập rõ ràng, trong lòng lại bất mãn với Đường Nhất Đường.

Trước khi đi, cô không mấy ngọt ngào nói: “Tuy không có tiền, cũng nên chuẩn bị cho vợ anh một cái nhẫn bạc. Lấy chồng mà không có một thứ trang sức nào, nghèo mà còn keo.” Nói xong kéo Trương Diệu Đông bước đi, để lại một Bạch Khả mờ mịt không hiểu và Đường Nhất Đường với khuôn mặt u ám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.