Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Chương 30: Chương 30: Hết mơ mộng (2)




Ngày hôm sau, người của công ty vận chuyển gọi điện thoại tới muốn anh tiếp tục đi làm, anh lịch sự từ chối, cũng đồng ý trả xe lại vào ngay ngày hôm đó. Vừa khéo có thể nhân cơ hội này cùng Bạch Khả lên trấn trên chụp ảnh.

Hôm đó bọn họ ăn mặc cẩn thận. Anh vẫn mặc áo gió màu đen thêm một cái quần da bó sát người, giày hơi cũ, mặc trên cặp đùi thon dài vẫn cao ngất như vậy. Bạch Khả đã trang điểm xong, thành quả làm anh rất vừa lòng. Trước khi đi, anh xịt nước hoa cho cô. Nhưng cô không thích, bị anh đuổi chạy khắp phòng. Cái lọ không cẩn thận bị đập vỡ, nước hoa vẫy lên toàn thân hai người.

Chuẩn bị xong tất cả đã là buổi chiều, anh ngồi trên xe vứt cho cô cái ánh mắt quyến rũ, nói: “Đẹp trai không?”

“Đẹp muốn chết!” Cô mê trai hét to.

Lúc này mặc dù anh hơi lộ ra thần sắc có bệnh, nhưng ánh mắt sáng trong, giơ tay nhấc chân đều có thần thái phấn chấn. Hương khí từ quanh thân anh phát ra, cô hoảng hốt như lại thấy được hoa thược dược màu đen xinh đẹp trên sân khấu ngày đó.

Dọc đường đi, cô có chút lo lắng ngắm nhìn chung quanh. Lần này sẽ không gặp phải thiên tai kiểu sấm chớp mữa bão nữa chứ. Xe chạy dọc theo quốc lộ nông thôn, một đường bình an chạy vào nội thành. Những chuyện không hy vọng phát sinh đều không phát sinh.

Bọn họ thuận lợi đậu xe, thuận lợi tìm được một hiệu chụp ảnh. Cô mặc váy lụa màu trắng rúc vào bên cạnh anh, như tâm nguyện. Từ hiệu ảnh đi ra, trong đầu cô hiện lên khuôn mặt Ngụy Minh Minh, không biết bấy giờ chị ấy thế nào.

Anh nhìn ra cô đang nghĩ gì, hỏi: “Có muốn về xem sao không, đường Oak cách đây không xa.”

Nắm tay nhau, đi trên con đường quen thuộc. Khi đi ngang qua của hàng trang sức từng khiến anh mất mặt kia, bọn họ nhìn nhau cười. Sau trận hỏa hoạn đó, hơn nửa kiến trúc đường Oak đã không giống trước, chỉ có công viên trên đường Oak thì vẫn vậy, đó là nơi anh cầu hôn cô.

Hai bên đường có nghệ sĩ lang thang đang biểu diễn, một cậu bé da đen vừa hát một bái ngắn vừa chào hàng đĩa nhạc phía người đi đường. Cảnh tượng quen thuộc gợi lên những hồi ức trong bọn họ, là quán mở bên đường, hát rong. Bọn họ không khỏi dừng chân nhìn ngắm.

Tịch dương như ngọn lửa đỏ cháy phía chân trời, anh thấy thời gian không còn sớm, liền nói với cô vẫn đang xem biểu diễn: “Anh đi gửi thư……”

“Anh nói cái gì?” Cô hỏi. Tiếng reo hò của đám người xem biểu diễn vỉa hè lấn áp gần như toàn bộ tiếng của anh.

Anh cúi người nói bên tai cô: “Anh đi gửi thư, em ở đây chờ anh.”

Cô gật đầu.

Anh lại dặn cô không được đi lung tung, cấm chú ý đến người xa lạ muốn bắt chuyện, giống như anh phải đi đến một nơi rất xa. Thật ra hòm thư ở ngay chỗ rẽ của con phố, đi về chỉ cần năm phút đồng hồ.

Sau sau nghe tiếng hộp thư đã nhận, anh giương mắt nhìn lên bầu trời. Mỗi một đám mây đều nhuộm viền vàng, tôn lên sắc đỏ và sắc xanh, trải rộng tầm mắt. Không lâu nữa, anh sẽ nói lời từ biệt với đất nước rực rỡ này, anh sẽ trở lại nơi thuộc về mình, ngọn nguồn huyết mạch của anh.

Con phố trước mặt có bóng dáng người vợ yêu quý của anh, bộ dạng cô mặc áo cưới cười duyên còn ở lại trong đầu. Có lẽ giống như những nhà thơ đã nói, hồi ức của chúng ta đối với một quốc gia, một thành phố cuối cùng chỉ vẻn vẹn là một người, một sự kiện. Nhiều năm về sau, khi nhớ lại, nước Mỹ vẫn là một nơi tốt đẹp, đơn giản là vì gặp được cô.

Thế nhưng, mỗi lần số phận lên sàn đều trở tay không kịp, khi anh đột nhiên bị hai người da trắng bắt đi, tiếng đàn accordeon trên đường càng ngày càng xa xôi, anh vừa khiếp sợ vừa sinh ra chút thầm oán với người đàn bà vẫn cười ngây ngô trong đám người kia. Cô khiến anh trở nên choáng váng, quên mất quốc gia này ngoài huy hoàng và rực rỡ, vẫn còn sự điên cuồng đang chảy trong mạch máu.

Lúc này đây, lại muốn ngoi lên từ nơi này.

Cửa xe mở ra, anh bị đưa tới một đường hầm dài trong một khu nhà hoang màu nâu. Thang máy dừng lại ở tầng bốn. Anh nhìn con số trên bảng điện tử không khỏi cười khổ, thật đúng là điềm xấu. Phía sau có cánh tay rất không khách khí đẩy mạnh anh vào cửa. Giờ này phút này anh không thể không thừa nhận bản thân đã suy yếu, lúc trước có thể lấy một đấu ba, bây giờ ngay cả sức giãy giụa cũng không có.

Bên trái phòng khách là dãy cửa sổ, ngoài tấm kính sắc trời đã hơi tối. Tuy rằng người vẫn đang trong hiểm cảnh, nhưng ý niệm duy nhất trong đầu anh bây giờ vẫn là nghĩ đến sự an toàn của người đàn bà kia. Cô sẽ không ngốc đến nỗi vẫn ở đó chờ anh chứ, cô biết đường về nhà mà.

“Đường tiên sinh.”

Tiếng đàn ông quen thuộc khiến anh chú ý. Người đó đang ngồi trên sô pha phía bên kia phòng khách nhìn anh đầy hứng thú.

“Còn nhớ tôi không?” Người đàn ông nói, búng ngón tay. Mấy tay đứng phía sau hắn yên lặng rút khỏi.

“Ngài Sutter.” Anh mỉm cười. Người đàn ông có diện mạo bình thường, nhưng mắt kính gọng vàng trên mũi cùng với khí chất của người học giả khiến người ta có ấn tượng khắc sâu, đặc biệt là khi đã biết bối cảnh hắc đạo phía sau hắn.

“Paul · Sutter.” Người đàn ông tùy ý nói tên mình, rót hai ly rượu vang, khi ngẩng đầu thì đột nhiên nhếch miệng cười nói, “Lâu rồi không gặp.” Cùng lúc khóe miệng nhếch lên, không phối hợp chính là cặp mắt trợn to sau gọng kính.

Đường Nhất Đường cung kính gật đầu: “Rất vinh hạnh vì được gặp ngài lần nữa.” Trong phút chốc cúi đầu anh nhanh chóng nhìn bốn phía xung quanh.

Người đàn ông đi đến bên cạnh đưa cho anh một ly rượu, anh đón nhận, nói tỉnh bơ: “Vợ tôi cấm tôi uống rượu.”

“À, anh thật cưng chiều vợ anh.” Một bàn tay của người đàn ông đặt lên bờ vai anh, “Ở khu Đông này, cũng là chủ ý của vợ anh?”

“Không can hệ đến cô ấy, chỉ là vừa hay ở đây có một căn nhà, rất tiện nghi.” Anh nhìn chằm chằm vào mu bàn tay đầy lông măng của người đàn ông kia, nắm chặt hai đấm, “Tôi cũng không muốn làm trái ý ngài, thật sự là cùng đường. Tôi vẫn cố gắng tránh xuất hiện trước mặt ngài lần nữa.”

“Điểm ấy thì tôi tin, nhưng mà anh vẫn nên cố biên mất thêm chút nữa. Nghe nói anh đặc biệt tự nhiên đánh thủ hạ của tôi?”

“Tôi rất xin lỗi.”

“Rất xin lỗi?” Người đàn ông hơi nghiêng người nhìn anh nói: “Anh đã thay đổi. Kiêu ngạo của anh đâu, ngông cuồng tự cao tự đại của anh đâu, là cái gì làm cho ‘Hoa thược dược màu đen’ của chúng ta biến thành loại động vật ăn cỏ điềm đạm vậy?”

“Nếu tôi nói là tình yêu, ngài tin không.” Anh chống lại ánh mắt người đàn ông đó, trong mắt lộ ra là tự tin.

“Tôi thích ánh mắt này của anh.” Người đàn ông kệ cho anh trừng mắt, đột nhiên kề sát vào cổ anh dùng sức ngửi vài hơi, nói, “Tôi cũng thích mùi vị trên người anh.”

Trước khi người đàn ông có động tác kế tiếp, anh nhanh chóng ném ly rượu, hung hăng đập vào gọng kính trên mặt hắn.

Đi về trước, bị thương, lại đi về trước, lại bị thương, người mà cả đời cái gì cũng đã trải qua, mức độ bị thương cũng khác nhau, số lần cũng khác nhau, mà anh là một người hơi xui xẻo trong đó.

Lúc chai rượu đập trúng đầu anh, anh ý thức được lần này là lành ít dữ nhiều. Ngay ngày hôm qua anh còn nói với cô, chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng, những cái khác anh không quan tâm. Nhưng anh không làm được!

Chẳng biết lấy sức ở đâu ra, anh tàn bạo đẩy lùi tất cả xúc tua cản trở khiến người ta buồn nôn. Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, anh vứt thân mình vào bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ.

Gió lạnh lướt qua mỗi một kẻ hở trên cơ thể, có ảo giác thời gian cứ kéo dài lê thê, mặt đất là vực sâu, cảnh vật trên đỉnh đầu càng lúc càng xa.

Khoảnh khắc lúc rơi xuống, anh đau lòng nhớ đến –

Kẻ ngốc kia, lại muốn khóc.

Va chạm không đau như tưởng tượng, một cách kỳ diệu anh ăn cắp từ trong tay Thượng Đế một chút ý thức, anh đem toàn bộ ý thức này để lại cho hai tai, chỉ vì nghe được tiếng gọi của cô.

Cô đang tìm anh.

Chỉ là đi mua này nọ, trời cũng đã tối.

Tiên sinh, xin hỏi ông có gặp qua một người đàn ông mặc áo gió màu đen không, tóc anh ấy màu đen, mắt cũng màu đen.

Tiểu thư, xin hỏi cô có gặp qua anh ấy không, xin hãy nhớ lại, bộ dạng của anh ấy rất anh tuấn, nếu cô gặp qua nhất định sẽ nhớ rõ.

Xin hỏi anh có gặp qua không, có thấy không, vừa rồi anh ấy còn ở đây, anh ấy là chồng tôi, anh ấy rất yêu tôi……

Bạch Khả không còn cách nào cứ đưa mắt nhìn người đi trên đường, ngồi xổm bên lề đường khóc đến điên dại. Cô mơ hồ cảm giác được lần này rất khác, không phải đùa giỡn, cũng không phải trò đùa dai. Bất luận như thế nào cô sẽ tìm được anh, cô muốn dẫn anh về nhà.

Khóc xong, tỉnh táo lại, cô dọc theo đường chính, tìm hết con phố này đến con phố khác. Trong tay còn nắm thập tự giá, miệng đang khẩn cầu Bồ Tát phù hộ.

Mùi hương quen thuộc lướt qua, cô kích động xoay người, còn chưa gọi ra tên liền nhận ra không phải anh. Kia chỉ là một người da trắng bình thường có đeo gọng kính bằng vàng. Nhưng mà mùi hương này thật lâu vẫn không tiêu tan, hình như ở gần đây. Cô nhanh trí, chạy vào ngõ nhỏ người đàn ông kia vừa đi ra.

Giống như buổi đêm chui ra từ thùng rác vào nhiều năm trước, cũng ngay tại đây. Không gió, không mưa, không ánh sáng. Im lặng chỉ còn lại rét buốt. Bản thân giống như đứng trong thạch động sâu thẳm, khu nhà dữ tợn, với tư thế có thể sập xuống bất cứ lúc nào.

Cô khó hiểu đè thấp hô hấp, tay đặt trước ngực đè tiếng tim đập, chính cô cũng không rõ là đang sợ cái gì.

Chầm chậm lui về phía sau, gót chân ngoài ý muốn giậm phải vật cản. Cô giật mình quay người lại, chỉ thấy một vệt sáng mỏng manh đang tỏa trên mặt đường bóng loáng, nhưng nhạt hơn. Cơ thể trần trụi giống như được ánh trăng gột rửa sạch sẽ, đó từng là kiệt tác của Thượng Đế.

Cô đã tìm được anh.

“Nhất Đường……” Cô không thể tin được là anh.

Nếu là anh, không phải anh sẽ bất ngờ nhảy dựng lên để dọa cô sao. Nếu là anh, sao lại có thể cho phép mình nằm trên đường như thế.

Nhưng cô lại ngửi được mùi “bánh bích quy và chocolate”, hương thơm thuộc về bọn họ.

“Nhất Đường!” Cô suy sụp quỳ xuống. Bị chấn động quá lớn, Tay gần như không còn sức lực, thử vài lần mới lật anh lên được. Vết máu trên khóe miệng, trán, tay chân, đều đã kết vảy. Làn da khi ngón tay chạm vào lạnh ngắt, trái tim cô quặn thắt, cởi áo khoác bao người anh lại, cố hết sức ôm lấy đầu anh, cẩn thận dò hơi thở của anh. Hoàn hảo, anh còn sống.

Có lẽ vì nhận được độ ấm, anh rên rỉ ra tiếng, hai mắt cũng từ từ mở ra. Cô sợ chỉ là ảo giác của mình, căng thẳng đến độ động đậy cũng không dám động đậy.

“Bạch Khả……” Anh ngập ngừng môi.

“Nhất Đường, Nhất Đường……” Ngoài gọi tên ra cô không thể nói được gì khác.

Thế nhưng anh lại nở nụ cười, ngực phập phồng rõ rệt, như là ở muốn tiết kiệm năng lượng. Chặp sau, anh nói: “Anh không thể…… Thủ thân…… Như ngọc……Cho em”

Hô hấp tạm dừng ba giây, cả người cô như bị nghiền nát.

“Quan Thế Âm Bồ Tát, thực hành thâm diệu Trí huệ Bát-nhã-ba-la-mật-đa, chiếu kiến ngũ-uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử, sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức là không, không tức là sắc. Thụ tưởng hành thức, diệc phục như thị. Xá lợi tử, là chư pháp không tướng, không sinh không diệt, không cấu không tịnh, không tăng không giảm……”

Trên đường đến bệnh viện, cô không ngừng tụng đoạn kinh này.

Là ai đã từng nói với cô, trong cuộc sống, số phận luôn luôn thay đổi, là phúc hay là họa đều khó đoán. Là ai đã từng nói với cô, nhân quả nghiệp báo, sinh tử luân hồi. Cô cho rằng người xưa nói nhất định đúng, cho tới bây giờ mới hiểu được, số phận, nhân quả đều do bản thân đến bước đường cùng mới trốn tránh, mà trốn tránh tức là chờ chết.

Một giây khi cửa phòng phẫu thuật đóng lại, gió lạnh thổi qua hành lang, cô nghe được vô số tiếng lay động của cành lá, như sự run rẩy của tre trúc trước khi bung ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.