Một Đường Siêu Sao

Chương 31: Chương 31




Chỉ là một khoảnh khắc thất thần, Ninh Vy Lan đi vào góc khuất mà cô không thể nhìn thấy, Ninh Nhất Thuần đang theo đuổi suy nghĩ, thì Trần Tú Lệ đi tới, cô nhạy bén khoác lấy tay mẹ.

”Mẹ, chúng ta sang bên kia xem đi.”

Nhân lúc Trần Tú Lệ đang quan sát xung quanh, Ninh Nhất Thuần lại nhìn qua bên kia lần nữa, thì Ninh Vy Lan đã không còn ở đấy, trái lại bóng dáng quen thuộc đang quay lưng về phía mình nghịch điện thoại, cô nghĩ cả nửa ngày mới nhìn ra là Tạ Điệp Nghi.

Đó là cô gái đã thua trong vòng thử vai nữ thứ trong “Cửu trùng cung lãnh”, sao, bọn họ bây giờ trở thành bạn bè rồi à?

Có điều giờ không nằm trong phạm vi quan tâm của mình, Ninh Nhất Thuần quét mắt bốn phía, bỗng thấy cái ba lô sau lưng Tạ Điệp Nghi, là phong cách đơn giản cô không thích lắm, khi trước nhìn Ninh Vy Lan đeo mấy lần, lúc này đang mở toang.

Nhìn chằm chằm, trong lòng nổi lên một tà niệm, cô nhân lúc tất cả mọi người không chú ý liền gọi trợ lý đang đi theo cách đó không xa, liếc mắt nhìn sợi dây chuyền ở trong tầm tay, khóe miệng khẽ nhếch lên.

……

Tiện tay thử một chiếc váy, kết quả là kích cỡ không vừa người cho lắm, Ninh Vy Lan thay lại quần áo của mình, lúc đi ra thì Tạ Điệp Nghi đến.

”Không vừa à?”

Cô gật đầu, cũng không nói cụ thể, kéo thấp vành mũ nhẹ giọng: “Chúng ta đi thôi!”

Tạ Điệp Nghi đồng ý, đột nhiên cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, cô nhìn sang trong nháy mắt nhận ra Ninh Nhất Thuần. Tuy chưa từng có bất cứ hợp tác nào, nhưng việc Ninh Nhất Thuần đánh người ở phim trường cô vẫn biết, vốn có chút hảo cảm nhưng sau vụ đó đều mất hết rồi.

”Cô đang nhìn cái gì thế?” Ninh Vy Lan nhìn theo ánh mắt của Tạ Điệp Nghi thì ra là Ninh Nhất Thuần, cô hơi ngẩn ra lại nhìn thấy Trần Tú Lệ đang chọn quần áo bên cạnh, mi tâm hơi nhíu lại.

”Đi thôi!” Cho dù là bắt gặp hay là cái gì đi chăng nữa, cô cũng đều không muốn có bất kỳ dây dưa nào.

”Ừm.”

Vừa đi ra khỏi cửa, thì thiết bị cảnh báo đột ngột kêu lên, âm thanh chói tai ngay lập tức phá vỡ trung tâm thương mại không mấy yên tĩnh này dẫn theo sự chú ý của rất nhiều người, trong đó có hầu hết người trong giới giải trí, rất nhanh có hai người nhận ra.

”Hai vị tiểu thư”, hiển nhiên nhân viên cũng vậy, ngại đây là nhân vật công chúng nên hỏi han rất khách sáo, “Có thể phối hợp kiểm tra một chút không ạ? Cô cũng nghe thấy đó, là tiếng chuông thiết bị cảnh báo.”

Tạ Điệp Nghi với gương mặt chẳng hiểu đầu cua tai nheo nhìn cô mấy giây, Ninh Vy Lan ép cho mình bình tĩnh lại, bỏ qua ánh mắt hiếu kỳ của người xung quanh, cô cười nhẹ rồi đồng ý phối hợp.

Ninh Nhất Thuần sớm đã đợi ở bên trong, lúc này cũng không ngại thân phận của mình, chỉ muốn nắm bắt cơ hội không dễ dàng tạo ra này để chế nhạo một phen.

Nghĩ đến Ninh Vy Lan chưa từng sa sút, trái lại còn mượn sự giúp đỡ của phòng làm việc Tề Chiêu Viễn khiến sự nghiệp lên như diều gặp gió, nghĩ đến đây tâm trí vô cùng không cân bằng!

”Ô, đây không phải Ninh Vy Lan sao?” Ninh Nhất Thuần cười nói, “Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy? Thấy thiết bị cảnh báo kêu lên? Hay tiện tay lấy thứ gì không nên lấy chứ.”

Nói ra những lời rất khó nghe, không trực tiếp nói hai chữ “ăn trộm”, Tạ Điệp Nghi suýt nữa không nhịn được phun ra mấy lời thô tục, nhưng bị Ninh Vy Lan ngăn lại.

”Hình như cô luôn quan tâm đến chuyện của tôi phải không, cô thích tôi đấy à?”

Đã lĩnh giáo miệng lưỡi nhanh nhẹn của Ninh Vy Lan nhiều lần, lần này cũng bị hỏi vặn lại không khỏi ngơ ngác, lập tức cười ha ha: “Tôi thích cô?” Ninh Nhất Thuần tiến lên hai bước ghé sát vào tai cô, nghiến răng nghiến lợi: “Phải là ngược lại mới đúng.”

Gương mặt vẫn yên tĩnh như nước, ánh mắt Ninh Vy Lan quét đến Trần Tú Lệ đang nhìn mình với ánh mắt khinh thường ở bên, khóe miệng cong lên cười càng lúc càng sáng lạn.

”Nếu đã như vậy,.chuyện cô quản cũng nhiều quá rồi, tôi tốt hay xấu thì liên quan gì đến cô?”

Nói xong Ninh Vy Lan cũng không đợi Ninh Nhất Thuần phản ứng, đã theo nhân viên bán hàng vào quầy kiểm tra, ngoài cửa đầy người đang nhốn nháo lộn xộn vây xung quanh, trong đó có cả mấy tay cẩu tử tranh thủ nháy đèn flash không ngừng.

Túi của hai người bị nhân viên mò vào bên trong, Tạ Điệp Nghi chỉ mang theo một cái ví nhỏ, trừ điện thoại, gương và mấy đồ trang điểm hay dùng ra, thì không còn gì khác. Nhân viên lại lục túi của Ninh Vy Lan, vừa mở ra đã thấy bên trong treo một dợi dây chuyền treo trên giá hàng mẫu.

”Thật là nhìn không ra, người bên ngoài tỏ vẻ đứng đắn, sau lưng vẫn làm ra chuyện trộm gà bắt chó này, “Ninh Nhất Thuần cười lạnh lùng, xoay người nói với bọn cẩu tử nhanh tay bấm nút chụp, “Trong mắt công chúng thì ra vẻ thanh tao, nhìn cho rõ và phải nhớ đưa tin trung thực.”

Xem đủ náo nhiệt, Ninh Nhất Thuần đương nhiên nhanh chóng rút lui, khoác lấy tay Trần Tú Lệ, “Mẹ, chúng ta đi thôi!”

Trần Tú Lệ cười chế nhạo vài tiếng rồi gật đầu.

Hai người tay khoác tay chưa đi được mấy bước, bỗng sau lưng truyền đến một câu nhàn nhạt “Đợi một lát”, hai người quay đầu.

Có thể cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên người mình, cho dù là người qua đường hay cẩu tử, cũng đều ôm tâm thái xem kịch vui, Ninh Vy Lan thu hồi ánh mắt, dịu dàng nói với nhân viên.

”Có thể phiền cô, giúp tôi bật lại camera được không?”

Sợi dây chuyền này khẳng định không phải là cô lấy, Tạ Điệp Nghi cũng không phải, mà ở đây ngoài nhân viên và các cô ra, thì chỉ còn Ninh Nhất Thuần và Trần Tú Lệ, sự việc rốt cuộc như nào, chỉ cần soi lại cam là biết.

Ninh Nhất Thuần nghe thấy ba chữ “Camera”, sắc mặt khẽ biến, vừa nãy chỉ suy nghĩ làm sao để hãm hại Ninh Vy Lan, nhưng quên mất trong cửa hàng còn lắp camera giám sát, lòng cô hoảng loạn, định kéo Trần Tú Lệ rời đi.

”Đợi một chút”, Ninh Vy Lan tiến lên mấy bước ngăn lại, giọng điệu lạnh lùng, “Vừa nãy không phải rất quan tâm tôi hay sao? Không ngại ở lại xem xem chuyện là thế nào chứ.” Cô cười nhẹ: “Tôi cũng rất muốn biết, sợi dây chuyền sao lại tự chạy vào túi của tôi.”

Ninh Nhất Thuần lập tức phản bác, ai ngờ Trần Tú Lệ đồng ý nhanh hơn cả cô, Ninh Nhất Thuần thầm bực mình vì lúc nãy hành sự không nói cho mẹ, làm bây giờ muốn đi cũng không đi nổi, duy chỉ có một điều may mắn là, cô đã để trợ lý đi làm, cho dù camera điều tra được sự thật, cũng có thể đẩy trách nhiệm đi.

Nghĩ như vậy, Ninh Nhất Thuần nhẹ nhõm hơn.

Camera trong cửa hàng rất nhanh được trích xuất, để phòng người khác bàn ra tán vào, Ninh Vy Lan trực tiếp để nhân viên công khai đoạn clip.

Camera hiển thị, Ninh Vy Lan sau khi vào phòng thử đồ, Tạ Điệp Nghi luôn cúi đầu nghịch điện thoại, mà Ninh Nhất Thuần và Trần Tú Lệ nửa phút sau mới đi vào, ngay sau đó Ninh Nhất Thuần thì thầm gì đó với một người phụ nữ lạ mặt, rồi người đó sau hai phút đã nhanh tay bỏ sợi dây chuyền vào trong túi của Ninh Vy Lan.

Lúc này đám đông người xem đều đổ dồn ánh mắt hiềm nghi lên người Ninh Nhất Thuần, chỉ chỉ trỏ trỏ không chút kiêng kị, trong lòng Ninh Vy Lan có tính toán, nghe Tạ Điệp Nghi chửi thầm một tiếng, liền vỗ vai cô: “Trò vui còn chưa kết thúc đâu.”

Tạ Điệp Nghi hiểu ý, hai người cùng nhau đi về phía Ninh Nhất Thuần.

Bọn cẩu tử đã đợi không kịp, bị bảo vệ xông đến cửa ngăn lại, bộ đàm chĩa thẳng về phía mấy người đằng trước, các câu hỏi được đan xen nhau liên tục không dứt.

”Ninh Vy Lan, sợi dây chuyền này thực sự không phải do cô lấy sao?”

”Ninh Vy Lan, cô có cái nhìn thế nào về việc này?”

”Ninh Nhất Thuần, người phụ nữ xuất hiện trong camera là ai?”

”Không sai, người phụ nữ đó là ai? Tại sao cô nói với cô ta xong, cô ta liền đi lấy dây chuyền bỏ vào túi của Ninh Vy Lan.”

”Ninh Nhất Thuần, mấy chuyện này là do cô sắp xếp phải không?”

So với Ninh Vy Lan và Tạ Điệp Nghi bên này, hiển nhiên bên kia Ninh Nhất Thuần và Trần Tú Lệ bị chen lấn nhiều hơn, máy thu âm và máy ảnh đều dí đến mặt cô ta. Trong lòng Ninh Nhất Thuần khó chịu sắp phát hỏa, nghe câu hỏi cuối cùng này, nhịn không nổi xửng cồ lên.

”Cái gì bảo tôi sắp đặt? Con mắt nào của anh nhìn thấy là tôi sắp đặt?”

Bị xả vào mặt cẩu tử ngơ ngác một lúc, không chút sợ sệt hỏi ngược lại: “Vậy xin hỏi việc này cô giải thích như nào?”

”Câu hỏi này anh nên đi hỏi Ninh Vy Lan chứ? Là cô ta ăn trộm dây chuyền, cho dù trích cam, lẽ nào có thể bảo đảm vừa nãy cô ta không động tay động chân lúc trong phòng giám sát hay sao?”

Lúc này Tạ Điệp Nghi không chịu nổi nữa: “Trích xuất cam chưa đầy ba mươi giây, động tay động chân thế nào? Hơn nữa nếu cô không tin, mấy phòng giám sát giống nhau cũng có cam đấy, có dám đi cùng mọi người vào xem không?”

Đám cẩu tử và quần chúng lập tức phụ họa, sắc mặt Ninh Nhất Thuần tối sầm lại, nhịn nhục không trả lời.

Trước mặt có rất nhiều máy ghi âm, hỗn loạn thành một mảng, rốt cuộc người có mắt nhìn đều hiểu rõ chân tướng, nhưng cuối cùng khinh thường sự ngu xuẩn của Ninh Nhất Thuần, cô ta đã có gan chọc mình thì cũng sẽ không chùn bước.

Ánh mắt sắc bén soi mói của phương tiện truyền thông đã từng hợp tác với phòng làm việc Tề Chiêu Viễn, Ninh Vy Lan bắt lấy.

”Đầu tiên, sợi dây chuyền không phải do tôi lấy, mọi người đều xem qua cam rồi, việc này cuối cùng là như thế nào không cần tôi phải nói lại một lần nữa. Thứ hai, người phụ nữ đó là ai thì hãy hỏi người có liên quan, tôi không biết. Cuối cùng...”, nói đến đây, Ninh Vy Lan lạnh lùng liếc Ninh Nhất Thuần một cái, “Nếu bọn họ muốn lên bài, thì phiền cánh nhà báo viết y như những lời tôi nói một chữ không sai, vô cùng cám ơn.”

Sự việc càng trở nên náo nhiệt hơn, cơ bản không có cách nào kết thúc, âm thanh huyên náo bên tai không nghe rõ cụ thể nói những gì, Ninh Vy Lan vừa gọi hai cuộc cho Trang Văn, nhưng không có ai nghe máy, cô mím chặt môi đang muốn tiếp tục thì nghe thấy một giọng nói.

Là Ninh Triệu Hoa.

Rốt cuộc cũng là kinh doanh một công ty quản lý, thủ đoạn dập tắt tin đồn nhất định không thể ít, mười mấy phút ngắn ngủi đã mua chuộc tất cả các nhân viên triệt để che giấu việc này, Ninh Triệu Hoa đi lên phía trước, từ xa đã nhìn Ninh Vy Lan, cái nhìn không phải yêu thương mà là phiền muộn bực dọc.

Chính là ý trách tội.

Sau khi Ninh Triệu Hoa đi, Lâm Dịch cũng đến, vừa nãy anh đi xử lý công chuyện trước, phái ba nhân viên bảo an âm thầm bảo vệ.

”Tề tổng bảo tôi đón cô về phòng làm việc.”

Ninh Vy Lan đồng ý, cô cùng Tạ Điệp Nghi theo Lâm Dịch xuống lầu.

*** ***

Ninh Triệu Hoa đưa Ninh Nhất Thuần và Trần Tú Lệ về nhà, cánh cửa vừa khép lại, mặt ông trầm xuống.

”Trước khi làm có suy nghĩ kỹ không? Chỗ trung tâm thương mại đó có thể làm loạn à, khắp nơi đều là camera không nói, con còn là nhân vật của công chúng, bị chụp được thì làm thế nào?”

Ninh Nhất Thuần tự biết đuối lý, lè lưỡi ôm chầm lấy lòng bố cười hi hi: “Không phải không có chuyện gì rồi sao.......”

”Cái gì không sao? Nếu không phải bố nghe được tin nhanh chóng đến xử lý, con tưởng chuyện này dễ dập như vậy à?” Ninh Triệu Hoa vung tay Ninh Nhất Thuần ra, hừ lạnh, “Bao nhiêu tuổi rồi còn làm mấy chuyện ấu trĩ thế, nếu việc này truyền ra ngoài con cũng không cần ở trong giới nữa, vụ trước vừa mới nguôi chưa được mấy ngày lại gây chuyện, chê không đủ scandal à?”

Lời vừa dứt, ý cười trên mặt Ninh Nhất Thuần biến mất hẳn, cô mạnh chân đạp vào bàn trà, “Phải đó, là con ấu trĩ, là con không có não, con ghét Ninh Vy Lan, con muốn thấy cô ta bước vào địa ngục, bố có ý kiến sao?”

”Con!”

Trần Tú Lệ thấy vậy vội vàng đi lên trước, ra hiệu bảo Ninh Nhất Thuần lên tầng, sau đó xoa ngực Ninh Triệu Hoa: “Được rồi, hạ hỏa đi, dù sao cũng là con gái ruột của ông, cho dù làm sai, nhưng hung dữ với nó làm gì?”

Ninh Triệu Hoa vẫn phừng phừng, Ninh Nhất Thuần không ở đây liền giận lây sang Trần Tú Lệ.

”Bà tự nhìn đứa con gái bà nuông chiều thành ra như kia kìa, giữa chốn đông người làm ra cái chuyện mất não này, tôi thấy không cần tương lai nữa rồi.”

”Đứa con gái tôi nuông chiều? Không có phần của ông à, được, ông quay về tìm con tiểu tiện nhân Ninh Vy Lan đi, tôi và Nhất Thuần vẫn có thể sống tốt.” Nói xong Trần Tú Lệ bỏ lên tầng, không thèm để ý đến sắc mặt Ninh Triệu Hoa đang xanh lét.

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc. Sau khi Lâm Dịch đưa cô về liền đi làm việc khác, Ninh Vy Lan tự mình về phòng làm việc, lúc đi qua văn phòng của Tề Chiêu Viễn nhìn xuyên qua cánh cửa khép hờ, thấy anh đang nằm bò ra ngủ ở trên bàn, cô dừng chân, nghĩ một lúc rồi đẩy cửa đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.