Một Đường Siêu Sao

Chương 53: Chương 53




Từ lúc bố ngoại tình, mẹ chết thảm đến bây giờ, cô luôn có một nỗi sợ hãi cùng suy nghĩ tiêu cực khó thể biến mất đối với tình yêu, không dễ dàng gì có được dũng khí, cô vốn vĩ muốn dũng cảm một lần, nếu không được......

Nhưng cô chưa từng nghĩ, cô sẽ lọt hố nhanh như vậy bây giờ khó mà thoát ra được.

Cuối cùng cô cũng nghĩ thông, anh và Ninh Triệu Hoa không giống nhau.

”Em biết rồi”, cô cong môi cười gượng, không dám nhìn vào mắt anh, rồi tìm một lý do vặn vẹo để kết thúc chủ đề này, “Em chỉ muốn xem bây giờ là mấy giờ thôi....”

Tề Chiêu Viễn biết cô đang nói dối, nhưng cũng không vạch trần, đành tát nước theo mưa: “Hẹn với Trang Văn mấy giờ?”

”Bảy giờ.”

Vừa dứt lời, Trang Văn đã gọi điện thoại đến, Ninh Vy Lan ấn nghe không đến mười giây đã cúp máy.

”Em phải đi rồi”, cô đứng dậy, “Trang Văn đang đợi ở bên dưới.”

”Anh tiễn em xuống.”

”Đừng!” Ninh Vy Lan vội vã ngăn lại, thấp giọng giải thích: “Tài xế với trợ lý đều ở đây.”

Anh rất nhanh hiểu được lý do, tay xách hành lý của cô đặt bên chân.

Cô xỏ xong giày: “Vậy em đi trước đây.” Mở cửa vừa bước ra một bước liền dừng lại xoay người nhón chân đặt lên môi anh một nụ hôn.

Không dám nhìn anh phản ứng như nào, Ninh Vy Lan đi thẳng.

Căn phòng vẫn còn đầy ắp hơi thở của hai người trước đó trong nháy mắt liền chìm vào im lặng đến kim rơi cũng có thể nghe thấy, Tề Chiêu Viễn đứng ở cửa bất động suy nghĩ về những lời mình vừa nói ban nãy đột nhiên bắt đầu thấy hối hận.

Giống như một cây dây leo theo hơi thở nhấp nhô dần dần lớn mạnh vướng mắc ở trong lòng, buộc chặt khó gỡ.

Trong nháy mắt tiến độ quay “Phong quang nguyệt tễ” đã đi được một phần ba chặng đường, mà bộ phim cổ trang “Một đời Yên Ly” do Tề Chiêu Viễn tự biên tự diễn cũng bắt đầu được phát sóng vào khung giờ kim cương trên các đài truyền hình lớn, đây chính là tác phẩm tâm huyết sau một năm rưỡi anh chuyển hình làm đạo diễn, độ hot không thể tưởng tượng được.

Tỉ như: Vừa lên sóng tập đầu tiên, rating đã đè bẹp tất cả các phim truyền hình đang phát sóng cùng thời, luôn chiếm vị trí dẫn đầu.

Hay ví dụ như: chủ đề trên weibo lặng ngắt như tờ một thời gian “Tề Chiêu Viễn của một đời Yên Ly” bỗng quay trở lại chiếm top một hot search, và thu hút hàng mấy trăm triệu lượt xem và theo dõi mỗi giờ.

Rating phim truyền hình cao, độ hot không chỉ dừng lại ở một mình Tề Chiêu Viễn, còn có thêm cả nữ chính Ninh Vy Lan nhân khí không tính là thấp kia càng được nâng cao, lượng người hâm mộ tăng vọt rất nhanh chóng chuyển từ diễn viên tuyến hai lên thẳng tuyến một.

Có thể coi rằng chính là nổi tiếng sau một đêm.

Vừa mới kết thúc quay phim, Ninh Vy Lan được mời đến thành phố H để tham gia hoạt động thương mại, sau khi đi thảm đỏ, cô đứng ký tên mình lên trước tường ký tên rồi quay người tiếp nhận phỏng vấn.

Hầu hết các câu hỏi đều na ná nhau, Ninh Vy Lan kiên nhẫn trả lời từng câu một, trên mặt luôn giữ vẻ tươi cười thân thiện.

”Vy Lan, bộ phim cô đóng cùng với Tề Chiêu Viễn đang rất hot, cô có cảm tưởng gì đến chiều hướng chung ngày hôm nay?”

Ninh Vy Lan nghĩ một lát rồi nghiêm túc trả lời: “Tình hình chung vẫn chưa nói đến, tôi còn rất nhiều chỗ cần phải cố gắng và học hỏi nữa, nói về điều này tôi phải cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ “Một đời Yên Ly”, cho dù các bạn là fan của ai đi chăng nữa, có được các bạn cũng giống như có được kho báu vậy.”

Các cánh truyền thông nhân cơ hội này tiếp tục truy hỏi, trong đó có một giọng nói đột nhiên phá vỡ sự ồn ào này, câu hỏi đánh thẳng vào mối quan tâm nhất của truyền thông.

”Xin chào Ninh tiểu thư, đầu tiên tôi muốn nói tôi là fan của Tề Chiêu Viễn, vì trước đây tôi đã từng xem hết tất cả các bộ phim mà anh ấy đóng, cho nên luôn biết trong các phim trước đây chưa từng xuất hiện cảnh ôm hôn, mà trong trailer “Một đời Yên Ly” tôi lại nhìn thấy hai cảnh này, xin hỏi cô trở thành ngoại lệ thì có gì muốn nói không?”

Ninh Vy Lan nghe xong hơi ngập ngừng, ánh mắt đã liếc tới biểu cảm đố kị ghen ghét của nữ phóng viên trẻ tuổi vừa đặt câu hỏi, nghĩ độc ác nếu bây giờ nói không có cảm tưởng gì mà hai người vốn là người yêu của nhau, cô ta sẽ có những biểu cảm tuyệt vời nào nhỉ......

Có điều chỉ là nghĩ thôi, Ninh Vy Lan nghiêm mặt lạnh nhạt đáp: “Không phải người ngày thì cũng là người khác, chỉ là đúng lúc kịch bản sắp xếp tôi và anh ấy chỉ làm theo kịch bản mà thôi.” Nói xong cô liếc nhìn nữ phóng viên nọ: “Cô còn câu hỏi nào nữa không?”

Nữ phóng viên lắc đầu, sau đó bị nhấn chìm trong dòng người đang phỏng vấn.

Kết thúc hoạt động là chín rưỡi, xe bảo mẫu chạy trên cao tốc để về phim trường, sắc trời càng ngày càng tối không thấy cả ánh sao, Ninh Vy Lan ôm lấy cánh tay Trang Văn dựa vào vai cô, nghe cô nhỏ giọng thổ tào: “Cái gì mà người đầu tiên, còn nói là fan của em, nói thẳng ra là ghen ghét đố kị đi cho rồi.”

Ninh Vy Lan cười không tiếp lời, Trang Văn cũng không nói nữa chuyển sang mở pda xem lịch trình của tháng tiếp theo, nói: “Chị nhận thay em một thông cáo rất đặc biệt, đó là một show tồn tại mười mấy năm ở trong nước rồi, format của chương trình là phỏng vấn và chơi mini game.” Nói đến đây Trang Văn chuyển luôn đề tài: “Nhưng có một tin không hay cho lắm......”

”Cái gì?”

Trang Văn cẩn thận nhìn sắc mặt của cô: “Ninh Nhất Thuần cũng được mời cùng lúc...” Tuy không biết nguyên nhân, nhưng Trang Văn rất rõ, Vy Lan không thích Ninh Nhất Thuần, cho nên trước đây luôn sắp xếp lịch trình để tránh chạm mặt Ninh Nhất Thuần, lần này vì cơ hội tốt nên không muốn từ bỏ vì một con chuột như vậy.

Ninh Vy Lan không lên tiếng, chỉ trầm mặc rất lâu mới nói: “Nếu đã nhận rồi thì chắc chắn em sẽ đi, em biết chị đang nghĩ gì, thực ra không cần thiết lắm đâu, giới giải trí rất nhỏ, em không làm sai chuyện gì thì cũng không cần phải né cô ta, cứ sắp xếp như thế đi, em mệt rồi ngủ một lát đây đến nơi nhớ gọi.”

Trang Văn đồng ý.

Thời gian trôi đến nửa đêm, Ninh Vy Lan ngủ không sâu giấc, mấy câu nói thôi đã làm cô tỉnh dậy, cô vừa mở mắt đã thấy xe dừng ở phim trường mà Trang Văn để tài xế và trợ lý xuống xe, tự mình ngồi vào ghế lái.

Cô bò dậy: “Trang Văn, chị làm gì vậy?”

Trang Văn ngoảnh đầu, cười thần thần bí bí, Ninh Vy Lan càng nghi hoặc, phải sau năm phút xe mới đỗ ở cửa một khách sạn lạ huơ lạ hoắc, trong tay cô bị nhét một tấm thẻ phòng.

”Được rồi, đã hoàn thành xong nhiệm vụ có thể rút lui vẻ vang được rồi, em lên trên nhanh đi, trên thẻ có viết số phòng rồi đấy.”

Ninh Vy Lan: “........”

Trang Văn nhìn cô không nhúc nhích liền giục: “Mau lên mau lên chị về nhà ngủ đây, sáng mai sẽ đến đón em, nhớ phải bùm bịt cẩn thận vào đấy, tuy bảo mật trong khách sạn này rất tốt nhưng chú ý một chút vẫn hơn.”

Cuối cùng Ninh Vy Lan bị Trang Văn đẩy xuống xe, cô theo số ghi trên thẻ tìm được đúng phòng, đứng trên hành lang rộng thênh thang chần chứ mấy giây mới quẹt thẻ đi vào.

Là một gian phòng rộng lớn, ngoài cửa là bàn thức ăn bên trên còn bày chiếc đĩa chưa thu dọn, Ninh Vy Lan bước vào trong, đập vào tầm mắt chính là một phòng ngủ có ban công, trên đầu giường chăn đệm có chút bừa bộn, cô mím môi mới nghe thấy tiếng nước róc rách dần kết thúc, sau đó liền nhìn thấy Tề Chiêu Viễn từ phòng tắm đi ra, nửa thân trên lõa lồ chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm phía dưới.

Mặt cô lập tức nóng đỏ cứ như kẻ ngốc không thể di dời được ánh mắt, cứ nhìn chằm chằm vào anh hết kéo khăn ra mặc áo vào, cô giật mình lấy lại ý thức, nhân lúc anh đang thắt dây eo liền rón rén chạy đến bên ban công lấy chai coca trên bàn tu ừng ực.

Hạ nhiệt, hạ nhiệt, mau mau hạ nhiệt..........

”Tối uống coca không tốt đâu.” Tề Chiêu Viễn đi đến lấy đi chai coca còn một nửa trong tay cô rồi nhét vào đó một ly sữa bò. Ninh Vy Lan nhìn chằm chằm ly sữa bò còn nóng hổi nửa ngày mới nhấp môi uống vài ngụm rồi bị anh ôm từ đằng sau.

Anh vừa mới tắm rửa, trên người vẫn mang hương thơm của sữa tắm, trộn lẫn với cơ thể ấm nóng đang dán chặt sau lưng. Ninh Vy Lan bị anh đẩy nhẹ lên đằng trước dựa người vào lan can.

”Nhìn thấy ánh sáng bên kia không?”

Nhìn theo hướng anh chỉ, quả nhiên nhìn thấy đằng xa xa một chấm nhỏ đang sáng chói, cô muốn hỏi đó là gì thì đã nghe anh nói: “Ban ngày anh ở đây, cơ bản có thể trông thấy em đang quay phim.”

Bây giờ trời đã tối ngoại trừ mấy ngôi sao thì tất cả mọi thứ đều trở nên mơ hồ, nhưng Ninh Vy Lan có thể cảm nhận được trong khoảng thời gian bận rộn anh còn chừa ra thời gian rảnh đến chỗ này, không đến phim trường ngược lại đặt một căn phòng với tầm nhìn tuyệt vời yên ắng ngắm đợi cô.

Đáy lòng bỗng chốc mềm nhũn cô xoay người ôm lấy eo anh, lẩm bẩm: “Năm giờ sáng nay em đã dậy rồi, mệt cả một ngày giờ buồn ngủ quá.”

Đáy mắt đen thẫm khắc sâu ý cười nhè nhẹ, anh cầm lấy chiếc cốc trong tay rồi đặt bên miệng cô thì thầm: “Uống hết đi xong tắm rồi chúng ta đi ngủ.”

Ninh Vy Lan muốn lấy lại chiếc cốc, nhưng anh không nhúc nhích, cô đành uống sạch ly sữa trong tay anh. Vì có sự chuẩn bị của Trang Văn nên trong túi của cô có đầy đủ cả quần áo ngủ, nội y và quần áo mặc ngày mai nữa.

Bay đi tắm rửa thật nhanh, rồi sấy luôn tóc trong nhà tắm, còn một chút nữa là đến mười hai giờ đêm, cô nheo mắt chui vào túi ngủ thì bị anh kéo vào.

Đèn vừa tắt, thứ duy nhất chiếu sáng vào căn phòng chỉ có ánh trăng mờ ảo xuyên vào từ rèm cửa sổ hơi hé, cô thực sự không mở nổi mắt, nằm co ro trong ngực anh không lâu sau liền nghiêng đầu ngủ thiếp đi. Buổi chiều Tề Chiêu Viễn có chợp mắt một tiếng nên giờ không buồn ngủ lắm, trong ánh trăng dịu nhẹ kia thỉnh thoảng hôn lên má cô.

Ngày hôm sau, thức dậy trong sự chòng chành nhẹ của xe bảo mẫu, Ninh Vy Lan thấy Trang Văn đang lái xe đằng trước, mơ mơ hồ hồ nhớ ra lúc trời còn chưa sáng anh ôm mình dậy mặc quần áo từ trong ra ngoài, kỹ càng chu đáo.

Vành tai đỏ ửng cô ôm mặt che giấu đi tất cả ánh mắt.

Lại là một ngày quay phim, hôm nay Ninh Vy Lan có cảnh đánh đấm, vào sáng sớm cô đã theo thầy chỉ đạo võ thuật học động tác, may mà không nhiều lắm, bản thân cũng không có mấy cảnh quay nên cô học rất nhanh cũng như quay xong rất nhanh.

Giải lao giữa giờ, đằng sau ghế là chiếc gối mềm mà Trang Văn mới mua đến, Ninh Vy Lan dựa vào trong ánh mắt có người đang đến gần, là Dịch Chỉ Ngôn.

”Vy Lan, tớ có chuyện muốn hỏi cậu.”

Khoảng thời gian trước anh vì làm lỡ mấy lịch trình khác mà hôm nay mới trở về phim trường quay tiếp, cũng mới có cơ hội nói chuyện vô cùng quan trọng này với cô.

”Sao thế?” Cô nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh ngồi thẳng dậy.

Xung quanh có nhân viên phục vụ đi đi lại lại, cũng có thêm vài trợ lý của các diễn viên khác, anh đè thấp giọng hỏi: “Việc cậu và Tề Chiêu Viễn ở bên nhau trừ tớ ra còn ai biết không?”

Ninh Vy Lan ngẩn ra một lúc nhẹ giọng đáp: “Còn có người quản lý của tớ và anh ấy, thêm đạo diễn Vu Trạch nữa, sao vậy?”

Dịch Chỉ Ngôn nhíu mày: “Trong thời gian này, cậu chú ý Ninh Nhất Thuần nhiều hơn chút đi, lần trước cậu đi siêu thị với Tề Chiêu Viễn đã bị cô ta bắt gặp rồi.”

Ninh Vy Lan nhớ đến ngày đầu tiên của năm mới hôm đó mở to mắt hít một ngụm khí lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.