Một Đường Siêu Sao

Chương 67: Chương 67




Tề Chiêu Viễn vừa mới tỉnh dậy tóc tai có chút rối loạn, mấy sợi tóc đen ướt mồ hôi còn dính trên trán khẽ che mắt anh.

Hai người nhìn nhau một lúc vẫn là anh nghiêng người để cô đi vào nhận lấy hành lý trong tay cô, cúi người lấy ra một đôi dép đi trong nhà từ tủ giày.

”Sớm hơn một chút so với anh dự kiến.”

Ninh Vy Lan xỏ xong dép liền theo anh vào phòng, cầm cốc nước ấm anh đưa nhấp mấy ngụm, lúc này mới có thời gian hỏi: “Sao về sớm hơn dự định thế?”

Trong video hai ngày trước rõ ràng là nói vẫn còn đang bận nên cô mới nghĩ mình chuyển qua đây trước đợi anh về sẽ cho anh một bất ngờ, ai biết được kế hoạch còn chưa thực thi đã chết từ trong trứng nước.........

”Hạng mục khép lại trước thời hạn.” Anh không nói nhiều nhìn cô uống xong cốc nước mới đem vào phòng bếp rửa sạch.

Trong một khoảng thời gian không ai nói chuyện, chỉ có tiếng nước rả rích không ngừng, Ninh Vy Lan đang suy nghĩ mông lung đột nhiên điện thoại trong lòng bàn tay rung lên, cô bất ngờ bị đánh thức rồi nhìn tên trên màn hình.

”Alo.”

Trang Văn vừa mới tìm một lý do để đuổi tài xế đi, chiếc xe bảo mẫu đang trên đường quay lại: “Khoảng nửa tiếng nữa chị đến giúp em thu dọn, chúng ta phải làm nhanh nhất có thể vì bên kia cũng còn phải dọn dẹp nữa.”

Ninh Vy Lan ngơ ngác mới nhớ tới lời nói lúc trên máy bay với Trang Văn, vốn dĩ loại chuyển nhà này hoàn toàn có thể thuê công ty dịch vụ, nhưng ngại thân phận của cô và nhân khí hiện nay nên hai người bàn bạc quyết định tự tay làm.

Thấy đầu dây bên kia không lên tiếng, Trang Văn nhíu mày giọng nói nhướng cao: “Vy Lan, Vy Lan? Em có đang nghe không?”

”A......có, đang nghe đây.” Cô bị dọa vô thức trả lời. Chưa đợi nói tiếp hai câu, đột nhiên phía trước có bóng người đi đến, cô ngước mắt nhìn người đang sát lại gần, chưa k có suy nghĩ điện thoại đã bị anh ấn chế độ rảnh tay.

Giọng nói thao thao bất tuyệt của Trang Văn vang lên: “Đang nghe à, đang nghe thì tốt rồi, chị tính lần chuyển nhà này kiểu gì cũng phải quay lại hai lần, chị đưa em qua đó để em dọn dẹp đồ đạc trong nhà sếp còn chị dọn nhà em cũng được....”

Tề Chiêu Viễn im lặng nghe một lúc vươn tay nắm lấy ban tay đang nhàn rỗi của cô, những ngón tay ấm áp chạm trên mu bàn tay, ánh mắt thâm sâu từ từ có chút ý cười. Anh đợi Trang Văn nói xong nhìn thẳng vào mắt cô không sai một bước mới thong thả ung dung trả lời.

”Biết rồi, nhưng không cần đến hai lần đâu.”

Trang Văn: “..........”

Cuộc gọi kết thúc đột ngột, Tề Chiêu Viễn liếc mắt nhìn điện thoại của cô rồi dắt cô vào phòng ngủ: “Có hòm đựng đồ không?”

Khoảng khắc trước Ninh Vy Lan còn đắm chìm trong quẫn bách khi bị anh phát hiện ý đồ, lúc này vì giọng điệu tự nhiên đó mà đã quẳng hết ra sau đầu, cô biết anh muốn giúp đỡ, nên đã lấy ra hòm trợ lý mua giúp lần trước từ trong góc lắp đặt con lăn dưới đáy rồi đẩy vào phòng khách.

Hai người phân công nhau, Tề Chiêu Viễn thu dọn phòng khách, Ninh Vy lan thu dọn phòng ngủ, đồ đạc của cô không nhiều, vốn dĩ bình thường đã sắp xếp gọn gàng lắm rồi, lúc này quy lại có khi dọn xong trước khi Trang Văn đến.

Ba người chuyển cùng nhau nhét đúng đầy hai xe, vì động tác nhanh nên lúc đến nhà anh cũng chưa tới tám giờ, Ninh Vy Lan chuyển giao cho Trang Văn, quay đầu lại thì anh đang thay một vỏ chăn mới, người đằng sau thấy cô đứng ở cửa mới chỉ vào phòng tắm ra hiệu cô đi vào tắm gội trước.

Tất cả quần áo theo mùa của cô đều đã được treo vào nửa tủ mà anh đặc biệt để trống, lúc này lấy một bộ đồ ngủ đi vào xong khóa cửa cẩn thận, cô đứng trước gương nhẹ nhõm thờ phào một hơi.

Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.

Khoảng thời gian trước tập trung quay “Phong quang nguyệt tễ”, vai nữ chính Lan Ninh của cô là nữ tướng quân nên không tránh khỏi vài pha đánh nhau, không nói lúc quay phim gặp phải một số khó khăn, riêng thời gian tập cưỡi ngựa đã đủ khiến cô mệt mỏi.

Kem che khuyết điểm hầu như không thể che được quầng thâm quanh mắt.

Che miệng ngáp một cái, Ninh Vy Lan thu hồi lại ánh mắt từ trong gương rồi thả mình vào bồn nước.

Căn hộ rất lớn, trong ngoài có hai nhà vệ sinh, Ninh Vy Lan tắm trong này, Tề Chiêu Viễn giải quyết ở phòng ngoài, lau qua loa cho khô tóc rồi ôm máy tính dựa vào thành giường xử lý mail.

Sợ làm phiền anh, sau khi cô đi ra tự giác đến phòng khách sấy tóc, thời gian vẫn còn sớm, cô đơn giản lấy kịch bản ra ngồi xuống với anh nhỏ giọng đọc lời thoại.

Phần tiếp theo của bộ phim sẽ được hoàn thành ở thành phố B, cũng là đoạn sau tình cảm trong sáng của nam nữ chính trong kịch bản, nữ chính Lan Ninh giúp đỡ nam chính Vân Đình trừ sạch sự khởi đầu của người bất đồng chính kiến và giành lấy ngai vàng, cảnh tượng hiện tại của Ninh Vy Lan ở phía sau là một phần của cuộc gặp gỡ trong đêm giữa Vân Đình và Lan Ninh.

Giọng cô đọc rất nhỏ dường như không lên tiếng, nhưng có lẽ khoảng cách quá gần mà lực chú ý của anh đã bị cô hấp dẫn, nghe mấy câu đó, trực giác của người có kinh nghiệm lâu năm đã khiến đầu óc anh thắt lại trong chốc lát.

Anh kiên nhẫn mấy giây đột nhiên hỏi: “Cảnh hôn à?”

Ninh Vy Lan đang đọc chuyên chú, ngơ ngác mấy giây mới phản ứng lại anh đang hỏi mình: “Ừm, đạo diễn nói vị trí máy quay sẽ không đẩy quá gần cho nên có thể hôn mượn vị trí cũng được.”

Anh ừm một tiếng, đặt máy tính trên đầu gối lên tủ đầu giường rồi nghiêng người lấy kịch bản của cô: “Bắt đầu từ chỗ nào?”

”Ở đây.” Ninh Vy Lan chỉ vào một vị trí, thấy anh nghiêm túc bắt đầu nhìn vào những lời thoại cô không thêm màu, ngẩn ra, một ý nghĩ bỗng nhiên nảy ra: “Anh muốn tập với em à?”

”Không muốn sao?”

”Muốn chứ.”

Hai người đều là diễn viên chuyên nghiệp, sau khi mỗi người thuộc lời thoại của nhân vật không cần gõ nhịp trực tiếp bắt đầu. Trăng thanh gió mát, Lan Ninh nhận được một lá thư tâm phúc một mình đi vào rừng sâu, lách qua những mê trận đã được thiết lập sẵn thì thấy một người chắp tay ra sau đứng dưới trăng dáng vẻ anh tuấn kiên nghị, khí thế liếc nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt đều là tình yêu của nàng.

Nhận thấy phía sau có người, Vân Đình xoay người lại thấy là nàng lông mày đang nhíu chặt có chút thả lỏng.

”Ninh Nhi, đến đây.”

Lan Ninh đi đến ranh mãnh ngả vào ngực chàng, ngón tay níu vào đai ngọc giữa eo thanh âm mềm như nước: “Vương gia, tối như này rồi còn gọi thiếp ra đây làm gì?”

Vân Đình luôn bình tĩnh trầm ổn sẽ không nói ra ở trước mặt nàng, chỉ siết cánh tay đặt ở eo thêm mấy phần.

”Mấy ngày này vất vả cho nàng rồi.” Mặc dù có được sự trợ giúp của nàng trong con đường tranh quyền đoạt vị như hổ thêm cánh, nhưng từ trước đến nay chưa từng động tâm cũng không có cảm giác, bây giờ mối quan hệ không giống nhau, nhìn nữ nhân của mình ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên chung quy trong lòng cũng khó mà an tâm.

Lan Ninh hiểu chàng ngẩng đầu lên mỉm cười: “Đợi Vương gia thắng trận này thì lời nói ra vẫn chưa muộn.”

Vân Đình cười theo vuốt tóc nàng: “Nàng tự tin rằng bổn vương sẽ chiến thắng như vậy sao?”

Là luôn không nắm bắt vẹn toàn, sau khi ở cùng nàng chàng mới nghĩ tới, nếu có một ngày thua trận nhất định phải an bài người đưa nàng đi, đảm bảo không ai tìm được nàng.

Lan Ning thông minh đến mức nào, chỉ một vài hơi thở đã đoán ra suy nghĩ của chàng, ép cơn giận xuống nhẹ giọng: “Vương gia, chàng sẽ không thua, thân hoàng bào kia đã thuộc về chàng rồi, Ninh Nhi đợi ngày chàng đứng trên vạn người.”

Sau khi nói xong câu này, chính là cảnh được biên kịch sắp xếp, hai người ôm hôn nhau không rời, vì đằng sau cảnh này không có lời thoại nên Ninh Vy Lan tưởng đến đây là kết thúc, vừa mới lui ra nửa bước người đằng trước đã ập đến hôn cô.

Cô bỡ ngỡ, tay theo bản năng vòng ra sau bờ vai vững chãi của anh, nhắc nhở mơ hồ: “Ở đây là hôn mượn vị trí đó........”

Tề Chiêu Viễn nghe xong hơi ngừng lại không đáp mà hôn cô mãnh liệt hơn, hai người chỉ mặc một bộ quần áo ngủ, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng truyền sang nhau nhích từng chút từng chút truyền đi khắp tứ chi xương cốt.

Đột nhiên vang lên một tiếng lạch cạch đèn điện trong phòng tắt hết, vì rèm cửa sổ khép kín nên cả căn phòng rơi vào trong bóng tối, Ninh Vy Lan “Ưm” một tiếng muốn hỏi có phải đã mất điện không nhưng trong chốc lát đã thích ứng được với bóng tối, nhìn anh âm u như mực, nhưng ánh mắt nóng bỏng như thiêu như đốt.

Dường như quên cả hít thở, ngay cả khi anh ôm eo cô bế lên giường cũng không hề hay biết, hai cổ tay bị một tay anh trói trên đỉnh đầu, ngây ngốc nhìn anh phủ người xuống gặm nhấm đôi môi của mình, sự ngứa ngáy trong giây lát đã đánh thẳng vào tâm trí đang hỗn loạn

Hai người ngủ trên một chiếc giường lớn lâu như vậy, cử động thân mật sớm đã vô số lần, lúc ban đầu chỉ là hôn nhau chứ không đi quá giới hạn, có lúc trong đầu cô còn nghĩ linh tinh nếu có một ngày anh không ngừng lại thì cô sẽ tiếp nhận hay là từ chối.

Đáng tiếc vấn đề này luôn không được nghĩ hẳn hoi để đi đến kết luận thực sự, nhưng bây giờ nó đến rồi, đến đúng khi tâm lý cô chưa hề chuẩn bị.

Nếu......chỉ là nếu thôi, anh thực sự không dừng lại, vậy cô.......

Đúng lúc này, trong cơ thể có một thứ gì đó đi vào, cảm giác đau đớn của vật lạ khiến cô ú ớ, Ninh Vy Lan cảm nhận là ngón tay của anh mặt liền ửng đỏ, ngón tay nắm chặt.

”Vy Lan?” Anh không cử động nữa, chỉ là cứ để đó sâu trong cô, giọng nói bị tình dục bao phủ khàn đặc như chứa cát.

Ninh Vy Lan cắn môi dưới không dám nhìn anh, sự bài xích bản năng của cơ thể đã biến mất, tiếp theo đó là cảm giác mà cô không thể nói ra, trái tim ngứa ngáy khó chịu.

Cô nghĩ cô đã có đáp án rồi.

Cảm thấy anh có ý muốn ngừng lại, Ninh Vy Lan nhắm mắt tách ra khỏi sự trói buộc của anh, hai tay vòng ra sau tấm lưng trần kia.

”Chiêu Viễn, nhẹ một chút.”

Giọng nói nhỏ nhưng mềm mại đã cho anh sự ngầm đồng ý, Tề Chiêu Viễn không lên tiếng, chỉ sau một tích tắc thế tấn công mãnh liệt gia tăng giống như thủy triều cuộn trào ồ ạt, ùn ùn kéo đến khiến cô chìm ngập.

Cảm thấy mơ mơ hồ hồ cũng không biết đã đến mấy giờ, Ninh Vy Lan bị động tác kéo chăn của anh đánh thức, trong ánh mắt anh đang mặc quần áo chỉnh tề hơi cúi eo, cô động đậy, sự mỏi nhừ suốt đêm qua tích tụ lại đều bộc phát ngay lúc này, cô nhắm mắt chịu đựng.

Nhưng anh đã nhìn ra: “Khó chịu à?”

Ninh Vy Lan lắc đầu kéo chăn che mũi chỉ để lộ ra một đôi mắt ướt át: “Anh đến phòng làm việc à?”

Anh gật đầu.

Hai ngày này Ninh Vy Lan không có thông cáo, nghĩ một mình ở nhà cũng buồn chán đành chống tay ngồi dậy

Anh nhìn ra ý định của cô: “Muốn đi với anh à?”

”Vâng.”

Tề Chiêu Viễn chiều chuộng, lấy ra một bộ quần áo từ trong tủ mặc cho cô. Ninh Vy Lan nào có đồng ý để anh tự làm, nói qua loa mấy câu rồi đuổi anh ra ngoài.

Thu dọn xong mâm bát ăn trưa, hai người cùng nhau đến phòng làm việc, sợ xuất hiện cùng lúc sẽ bị chụp được nên đặc biệt người trước cách người sau hai mươi phút đi lên lầu.

Tề Chiêu Viễn đi vào văn phòng, Ninh Vy Lan dựa vào sofa trong phòng nghỉ nói chuyện công việc với Trang Văn.

”Chị có nhận mấy kịch bản hay lắm, đã gửi mail cho em rồi đó, bỏ ra chút thời gian mà xem”, Trang Văn mở PDA, “Ngoài ra gần đây chị nhận được một tin tức, đạo diễn Đường Chí Đông đang chuẩn bị cho bộ phim mới, chắc em đã nghe qua danh của ông ấy rồi chứ.”

”Nghe rồi.”

Nếu nói trong giới này còn không biết đạo diễn Đường Chí Đông có lẽ cũng không cần tiếp tục kiếm cơm nữa. Tuy chỉ là đạo diễn phim truyền hình nhưng những bộ phim ông ta quay mười mấy năm gần đây phần lớn đều thu được lượng rating kinh người. Đồng thời Đường Chí Đông còn là một người có con mắt cực kỳ tinh tường, cho dù bạn là ảnh hậu hay là người mới, chỉ cần lọt vào mắt ông ta thôi là đã có tiếng rồi.

Một nhân vật lợi hại như vậy cho nên mỗi một nhân vật dưới tay ông ta đều được các nghệ sĩ trong giới tranh nhau sứt đầu mẻ trán, cho dù chỉ là nhân vật phụ thôi cũng có thể tương lai rộng mở.

”Đường đạo đã hơn một năm không ra tác phẩm rồi, chị nghe nói trong một năm này ông ta chuẩn bị rất nhiều, lần này muốn quay thể loại trinh thám, bối cảnh là thời dân quốc, nữ chính là tiểu thư con nhà trâm anh thế phiệt, có điều trước mắt vẫn chưa bắt đầu tuyển chọn nam nữ chính”, Trang Văn thật thà nói, “Nhưng chị cảm thấy em có thể đi thử xem thế nào.”

Ninh Vy Lan mở to mắt.

”Những kịch bản chị gửi mail cho em thực ra cũng hay lắm, cũng đều là nữ chính cả, nhưng đều là phim thần tượng cổ trang, em biết đấy khán giả rất dễ nhàm chán, em không có điều gì mới mẻ dù có hot cũng không kéo dài được lâu đâu.”

”Cho nên, theo như cách nghĩ của chị, chị vì em mà tranh giành, em vì chị vì công ty phải cố gắng lấy được vai nữ chính này!”

……

Sau khi xác định quyết định này, Trang Văn nhìn Ninh Vy Lan rất buồn ngủ đành để lại mình cô trong phòng chờ. Lúc đi ra còn tiện tay đóng cửa lại, Trang Văn đang định đến văn phòng Tề Chiêu Viễn báo cáo công việc gần đây, mắt vừa liếc qua đã thấy ngoài cửa có người, cô ngẩn ra một giây cũng nhận ra là ai.

Ninh Triệu Hoa cũng vừa mới nhận được tin Ninh Vy Lan ở phòng làm việc cách đây không lâu, gần đây bị Ninh Nhất Thuần giục rối giục rít ông không thể không vác cái mặt già này mà đi thử một phen.

”Xin chào, Ninh Vy Lan có ở đây không?”

Trang Văn biết mối quan hệ của hai người, cũng lịch sự đáp: “Thật ngại quá, cô ấy đang nghỉ ngơi, xin hỏi ông là vị nào, tìm cô ấy có chuyện gì vậy?”

Ninh Triệu Hoa cười cười, đang nghĩ bừa một lý do thì bên tai có tiếng bước chân trầm ổn truyền đến, ông vốn không nghĩ được nhiều nhưng sau khi nghe cô gái trước mặt gọi hai tiếng “Tề tổng” lông mày nhảy dựng, trong lòng bỗng nảy ra một kế sách mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.