“Ninh Vi Lan, cô thấy việc người đại diện đăng lên Weibo như thế nào?”
“Ninh Vi Lan, lúc ấy Tề Chiêu Viễn là hướng dẫn cho cô hay là làm việc khác?”
“Ninh Vi Lan, ảnh chụp cô cùng Tề Chiêu Viễn thân mật, xin hỏi quan hệ hiện tại của hai người là như thế nào?”
“Ninh Vi Lan......”
......
Quá nhiều vấn đề, một người lại một người hỏi, thanh âm ồn ào đến mức cô không thể nghe rõ, đầu óc Ninh Vi Lan trống rỗng, theo bản năng quay sang nhìn anh. Nhưng như vậy lại càng khiến phóng viên nghĩ hai người có quan hệ mập mờ.
Phóng viên liều mạng hỏi, Ninh Vi Lan vẫn như cũ không nói một lời. Suy nghĩ qua, đại khái là người đại diện đã đăng cái gì đó lên Weibo làm cho hiểu lầm.
Nhưng không chờ cô mở miệng, người gây ra chuyện này xuất hiện, đẩy phóng viên ra đến bên cạnh cô.
“Nhiều người như vậy xúm lại Ninh Vi Lan nhà chúng tôi làm gì?” Người đại diện dùng tay che camera rồi nói tiếp “Có việc gì mọi người muốn hỏi không?”
Phóng viên thấy người đại diện, hưng phấn không còn lo lắng gì nữa, thi nhau đưa microphone nhìn Ninh Vi Lan đầy hy vọng. Người đại diện vô cùng vừa lòng về hiệu quả của việc lăng xê, muốn nói thêm một vài điều nhưng lại ngại có Tề Chiêu Viễn ở đây.
“Tất cả mọi người đều biết đây là bộ phim đầu tiên mà Vu Trạch làm đạo diễn. Ninh Vi Lan may mắn đạt được nữ số 2, tất nhiên phải nỗ lực diễn tốt nhất có thể.” Người đại diện cười tủm tỉm trả lời, tầm mắt cố tình hướng về phía Tề Chiêu Viễn “Cho nên tối hôm qua chính là hướng dẫn bình thường. Tề tiên sinh, tôi nói đúng không?”
Nửa phút trước Ninh Vi Lan còn cho rằng người đại diện đến giúp cô giải vây. Nhưng hiện tại thấy ánh mắt không có một tí độ ấm của anh, cô hiểu ra, người đại diện rõ ràng là cố ý lăng xê, rõ ràng là muốn nhờ nhân khí của Tề Chiêu Viễn để nâng cô lên.
Nhưng cô không thích như vậy, một chút cũng không thích.
Miên man suy nghĩ, cô một lần nữa nhìn anh. Bởi vì người đại diện ồn ào, chỉ cần anh mở miệng nói một chữ, mặc kệ là thừa nhận vẫn là phủ nhận tất cả đều đủ viết một trang báo.
Ninh Vi Lan đột nhiên cảm thấy mình thật giống những nữ minh tinh nhờ nhân khí người khác mà nổi tiếng, cô nắm chặt tay, đưa tay cầm lấy microphone gần mình nhất đánh gãy người đại diện đang nói.
“ “Cửu trọng cung” là Vu Trạch làm đạo diễn, được diễn vai nữ số 2 với tôi là một cơ hội vô cùng tốt. Chính như lời người đại diện của tôi nói, tôi muốn diễn thật tốt nhân vật này. Tối qua cảm xúc của tôi chưa biểu đạt tốt cho lắm. Đạo diễn Vu là một người đạo diễn vô cùng nghiêm túc và chuyên nghiệp. Nhưng bởi vì giữa chừng có một số việc cho nên đạo diễn Tề tiếp tục hướng dẫn tôi. Sự thật là như vậy.”
Người đại diện hiển nhiên không nghĩ tới Ninh Vi Lan sẽ đánh vỡ kế hoạch của mình, giải thích không còn nghi vấn gì, lại nghe Ninh Vi Lan tiếp tục. “Về những bức ảnh kia, chúng ta đều biết tất cả mọi thứ đều có góc độ khác nhau. Góc độ khác thì sự việc nhìn thấy sẽ khác. Mọi người nghĩ như thế nào?”
Ninh Vi Lan không thích mấy vấn đề như thế này, dứt khoát trả lời, sắc mặt nhàn nhạt. Không ít phóng viên đã phát hiện từ chỗ cô không thể lấy được tin tức ngược lại muốn phỏng vấn Tề Chiêu Viễn. Đáng tiếc chưa kịp thì Lâm Dịch đã từ chối phỏng vấn.
Đám người tản ra, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, cả người cô đã toàn mồ hôi nhưng cô cũng không bận tâm đến, chỉ lo giải thích với anh.
“Tề......”
Từ đầu đến cuối anh một lời chưa nói gì, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô, anh xoay người đi thẳng đến máy theo dõi. Ninh Vi Lan có chút tủi thân, rũ mắt. Một lúc nhớ đến gì đó, lấy điện thoại lên Weibo.
Quả nhiên là thấy những bức ảnh dễ dàng hiểu lầm, Ninh Vi Lan cắn môi, đáy lòng đè nặng, còn người đại diện thì tức giận trách mắng cô không phối hợp. Cô lạnh lùng nói “Tôi cùng Tề Chiêu Viễn không có quan hệ gì, cũng không cần nhờ danh khí của anh ấy. Anh không cần bịa ra những thứ không có thật gây phiền toái cho tôi!”
Dứt lời cô rời đi, người đại diện ngây ngốc một lúc mới hùng hổ nói “Tôi gây chuyện gì, tôi cũng chỉ muốn cô nổi tiếng nhanh, giả vờ làm Ngọc nữ ngây thơ không chịu phối hợp với tôi...”
Cảnh đầu không phải cô diễn, nhưng Ninh Vi Lan vẫn nhanh chóng đổi trang phục, ngồi ở trước bàn chờ chuyên viên trang điểm. Bí mật phim trường khó giữ cũng có không ít người thấy sự việc vừa rồi. Tuy rằng e ngại cô không dám thảo luận nhiều nhưng những tiếng xì xào bàn tán vẫn có thể nghe được rõ ràng. Chẳng qua là một chút khinh thường cùng cười nhạo, Ninh Vi Lan lẳng lặng đọc báo, không để ý.
“Tôi tưởng là ai, ngồi ở đây im lặng” Ninh Nhất Thuần đã hóa trang tốt, nghe trợ lý cùng một ít nhân viên công tác thảo luận, khóe miệng châm chọc “Như thế nào, rất muốn nổi tiếng? Đi ôm đùi Tề Chiêu Viễn, đáng tiếc, người ta căn bản không để ý cô.” Ninh Nhất Thuần tấm tắc “Loại người như cô tôi đã thấy rất nhiều. Mình không có bản lĩnh gì, suốt ngày nghĩ đi thông đồng người khác. Cô tỉnh đi, Tề Chiêu Viễn sẽ cùng loại người như cô lăng xê? Bây giờ vẫn là ban ngày, đừng có nằm mơ nữa.”
Ninh Nhất Thuần nói xong, phía sau mấy người trợ lý toàn che miệng cười rộ lên, cô cũng đã đạt tới mục đích của mình, không nghe Ninh Vi lan trả lời rời đi.
Chờ Ninh Nhất Thuần đi xa, chuyên viên trang điểm cầm hộp hóa trang đến hóa trang cho Ninh Vi Lan, cùng một phòng trang điểm, tất cả những lời vừa nãy đều nghe thấy. Chuyên viên trang điểm nói nhỏ “Tôi làm chuyên viên trang điểm cũng gần hai mươi năm, không nhìn vào tướng mạo mà sống, ít ra vẫn còn nhìn được người nào tốt người nào xấu” Chuyên viên trang điểm ôn nhu cười nói tiếp “Cô không giống với loại người mà Ninh Nhất Thuần nói, tôi nhìn ra được.”
Ninh Vi Lan nhắm hai mắt, đáy lòng ấm áp “Cảm ơn!”
“Không cần cảm ơn”
Lúc Ninh Vi Lan đi ra ngoài, nam chính và nữ chính vẫn còn chưa diễn xong, tính toàn thời gian đến lượt mình xong liền vào phòng vệ sinh. Rửa tay xong, nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô dừng lại. Là Tề Chiêu Viễn đang nhận điện thoại, cô trầm thấp nghĩ, cảm thấy nên giải thích rõ ràng và nên xin lỗi anh vì đã gây phiền toái. Chờ anh nghe điện thoại xong mới đi ra ngoài, Ninh Vi Lan ở trong đầu nghĩ vô số phương thức chào hỏi, nhưng một cái cũng chưa dùng đến. Sau lưng động phải bức tường lạnh băng, trước người kề sát là anh, tay còn bị anh cầm. Cô giương mắt nhìn, nhận ra anh đang nghiêng đầu về một phương hướng khác, cô theo tầm mắt anh nhìn ra. Hiện tại vị trí của hai người là một chỗ ngoặt chật chội, nghiêng người một cái là có thể nhìn thấy gương ở ngoài toilet. Từ trong gương phản xạ, thấy được một người mặc bộ quần áo màu đen, đeo khẩu trang với mũ, trong tay còn có camera, khom lưng nhìn phim trường.
Cô đè nén hô hấp, thân thể đàn ông luôn có độ ấm hơn, phía sau Ninh Vi Van toát ra mồ hôi. Hơn nữa mùa hè quần áo mặc không nhiều lắm, còn có thể cảm nhận được cơ bắp rõ ràng ẩn sau lớp áo. Cô yên lặng tránh khỏi trói buộc của anh, lui về sau từng bước đến khi không còn đường nữa mới thở phào nhẹ nhõm nhìn anh.
Hắn cầm điện thoại, Ninh Vi Lan đoán là anh nhắn tin bảo lâm Dịch xử lý paparazzi, cô không dám lộn xộn, nhịn đến khi thật sự không chịu nổi, mới thoáng hoạt động một chút, nhưng mà lúc này anh xoay người muốn đi.
Ninh Vi Lan sửng sốt, theo bản năng gọi anh “Tề tiên sinh......”
Tề Chiêu Viễn quay đầu lại, trên mặt không có biểu tình nhìn không ra đang vui hay buồn.
“Cảm ơn, còn có việc vừa rồi, tôi vô cùng.....”
“Không cần” Anh nhìn thẳng phía trước “Tôi không muốn lại bị phóng viên vây quanh một lần nữa.”
Bị nói đến không trả lời được, Ninh Vi Lan che lại mặt, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Khi đi ra ngoài Tề Chiêu Viễn đã ngồi ở trước máy theo dõi, câu được câu không cùng Vu Trạch nói chuyện, ninh Vi Lan chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, không tiếng động uống nước.
Cảnh tiếp theo chính là diễn cảnh dưới mưa, hiện tại thành phố J vừa lúc có mây đen, là cơ hội tốt để tạo mưa nhân tạo. Mặc dù là mùa hè nhưng để đi mưa nhiều đối với thân thể không tốt. Ninh Vi Lan đã chuẩn bị đầy đủ để có thể kết thúc sớm, có một điều mà cô không ngờ tới chính là nam số 2 liên tục NG 10 lần làm gián đoạn.
Nhận khăn từ người đại diện, Ninh Vi Lan cuốn khăn ngồi trên ghế, tuỳ ý để cho chuyên viên trang điểm chỉnh sửa lại. Nước rất lạnh, lại còn dán trên người lại khó chịu gấp bội, cô run lên một cái rồi như nhận thấy cái gì đó ngước lên nhìn nam số 2.
Một hình ảnh ân cần bưng trà đổ nước đập thẳng vào mắt Ninh Vi Lan nếu 1 phút trước cô còn buồn bực vì nam số 2, hiện tại cô đã hiểu rõ ràng hết tất cả. Hoá ra giúp đỡ Ninh Nhất Thuần hãm hại cô. Ninh Vi Lab không để ý, cúi đầu uống nước nghỉ ngơi.
Mười phút sau quay lại lần nữa, lúc này trạng thái của hai người vô cũng tốt, chỉ chờ nam số 2 nói lời kịch cuối cùng xong thì có thể kết thúc, giờ phút này Ninh Vi Lan bị nam số 2 ôm, cô cố gắng chịu đựng sự khó chịu để kết thúc nhưng nam số 2 lại quên lời.
“Xin lỗi đạo diễn, tôi quên lời kịch.” Nam số 2 buông cô ra, vô tội gãi gãi đầu. Ninh Vi Lan nhắm mắt, nghĩ đến lúc nữa lại phải xối nước thêm một lần trên mặt liền hiện lên nét khó chịu.
Vu Trạch bị nam số 2 NG nhiều lần đã có chút khó chịu, chỉ vào chỗ ngồi bảo nam số 2 cố gắng nhớ lời kịch, muốn bảo Ninh Vi Lan nghỉ một lúc thì người bên cạnh đột nhiên đứng dậy, hướng về phía Ninh Vi Lan mà đi đến.
Vu Trạch nghi hoặc nhìn hành động tiếp theo Tề Chiêu Viễn, liền nghe một câu “Không cần tạo mưa nhân tạo, trực tiếp diễn” lập tức hiểu ra ý tứ của anh, trừng mắt nhìn nam số 2.
Ninh Vi Lan vừa đắp lên cái khăn lại phải bỏ ra nhìn chằm chằm người trước mặt, nghe anh nói “Bắt đầu từ lời kịch của cô đi.“.
Cảnh này lời kịch đều rất ít, quan trọng nhất chính là phân đoạn ôm của nam số 2 và nữ số 2. Ninh Vi Lan cũng chỉ diễn qua một lần cảnh này, vì vậy lúc anh tự nhiên tới gần ấn đầu mình vào trong ngực thì bị kinh ngạc tới mức đầu óc trống không.