Cửa động có đường kính chưa đến một mét, vừa đen như mực vừa sâu thăm thẳm, chỉ cần đứng cạnh là đã cảm nhận được lạnh lẽo tỏa ra, kèm theo mùi vị tanh nồng của đất lẫn với thứ khác, Trương Khâu không nghe thấy được, y có chút sợ hãi, lần đầu tiên trong cuộc đời xuống mộ chính là mộ Cô Mạc quốc lần trước, nhưng lần đó là cả đội cùng đi xuống, mang theo suy nghĩ chủ nghĩa duy vật kiên định, bây giờ thì khác, thi thể con cương thi vẫn còn đang trong bụi cỏ kia kìa.
Nhưng bảo y ở trên mặt đất một mình y còn sợ hơn nữa.
Ly Thù đã xuống mộ.
Vì lối đi vào động nhỏ hẹp nên cả bọn chỉ có thể bò mà tiến lên. Trương Khâu vốn chỉ mặc quần cộc áo ngắn tay, nhưng Ly Thù đã đòi lão đại mấy bộ quần áo liền thân cho hai người, bộ đồ này thật sự dùng rất tốt, ôm sát cơ thể, bùn đất không chui vào được, trên người còn có rất nhiều túi nhỏ dùng để đựng mấy món vật dụng và thức ăn, có điều lão đại không chia cho y đồ ăn gì hết.
Dáng người Ly Thù rất cao, bò ở phía trước dẫn đầu, động tác rất lưu loát không hề có dáng vẻ chật vật. Y theo phía sau, tận lực theo kịp tốc độ của Ly Thù, bởi vì chỉ cần y bò chậm lại, Kim lão đại ở ngay phía sau sẽ thúc dục, động nhỏ như vậy càng không thể quay đầu, chỉ có thể chịu đựng mà tăng tốc bám theo Ly Thù.
Càng xuống càng sâu, chất đất cũng trở nên nhão dính, ngực Trương Khâu có chút khó chịu, mắt y hoa lên, ngẩng đầu lên nhìn Ly Thù đang rọi đèn ở phía trước, không biết đã qua bao lâu, ánh sáng phía trước lắc lư hai lần, tâm lý Trương Khâu thả lỏng, cuối cùng cũng đến nơi.
“A!”
Trong lối đi bỗng nhiên vang lên tiếng ai kêu thất thanh, thanh âm ngắn ngủn nhưng lại vô cùng thê thảm, giống như chưa kịp thốt ra lời kêu cứu.
Lông trên người Trương Khâu đều dựng đứng hết cả lên, sau đó lại nghe được âm thanh nháo nhác nói chuyện phía sau.
“Làm sao vậy?”
“Là lão ngũ hét, đại ca, không thấy lão ngũ đâu nữa!” Lão tứ hoảng sợ nói.
“Đừng tự hù dọa mình, đường đi hẹp như thế này, một người sống sờ sờ sao nói không thấy là không thấy được? Bình tĩnh tìm xem.” Giọng nói của Kim lão đại vẫn giữ được bình tĩnh.
Trương Khâu liều mạng bò nhanh về phía trước, phía sau vẫn nghe thấy tiếng ma sát của quần áo, phía sau y là Kim lão đại, hiển nhiên Kim lão đại miệng mồm trấn an nhưng tay chân lại nhanh nhảu bò về phía trước.
Sau khi bò tới đỉnh, Trương Khâu lúc này mới phát hiện động đào được còn cách đường chính trong mộ khoảng 2 mét, Kim lão đại và nhóm của hắn ta nhảy thẳng xuống đường đi trong mộ.
Ly Thù đã nhảy xuống dưới, đứng trên mặt đất một tay cầm đèn pin, một tay khác duỗi lại về phía y, Trương Khâu cũng không cảm thấy ngượng ngùng, vươn tay nắm lấy tay Ly Thù nhảy xuống, lại bị Ly Thù ôm vào lòng.
Hầm mộ này đúng thật là rất lạnh, nhiệt độ cơ thể của Ly Thù cũng khá thấp, ôm một cái lạnh giống như bị đóng băng. Trương Khâu suy nghĩ lung tung một chút, liền nghe thấy tiếng bọn người kia trong động nói vọng ra, “Đại ca, trên mặt đất có một cái động, lão ngũ bị lọt xuống đấy”, “Không có việc gì là tốt, ra trước rồi nói.”
Trong động vô duyên vô cớ lại có người biến mất, không khí ngay lập tức trở nên quỷ dị, Trương Khâu bò một đoạn khoảng hơn 10 mét cũng nằm trong bán kính rất gần, bây giờ vừa nghe là bị ngã xuống tự thuyết phục bản thân không phải mấy thứ dơ bẩn giở trò quỷ, không khí khủng bố vừa rồi mới trở nên tốt lên.
Bốn người phía sau đều đã nhảy xuống đứng ngay giữa đường, Trương Khâu không phân biệt rõ đông tây nam bắc, Kim lão đại lấy từ trong túi ra một cái la bàn, trong hầm mộ tối om, Trương Khâu không nhìn rõ được kim đồng hồ chỉ về hướng nào.
“Đại ca, hay là chúng ta trở về trước đi, lão ngũ chắc vẫn còn ở chỗ vừa nãy.” Người nói chuyện là lão tam.
Lão nhị nhìn Kim lão đại không hé răng, Kim lão đại đem cất la bàn, nhìn về phía Ly Thù, “Người anh em.”
Ly Thù không lên tiếng, kéo tay Trương Khâu đi hướng ngược lại. Kim lão đại phất tay nhẹ nhàng thở ra, “ Tiện tay đốt đuốc lên đi.”
Không cần Kim lão đại nhắc nhở, mấy kẻ phía sau đã thắp hết đèn đuốc lên, tuy rằng vừa mới sợ bóng gió một hồi, nhưng cũng khiến trong lòng mọi người sinh ra cảnh giác, ngôi mộ ngày và những đã đào trước đây hoàn toàn khác nhau, quả thực rất tà môn.
Ngôi mộ này đường đi ngoằn nghèo, hai bên trái phải cách nhau hai mét, đá phiến lót đường, trên vách tường trát mấy thứ đồ trăng trắng, có thể dùng để chống ẩm, tuy rằng âm lãnh nhưng không ẩm ướt như những ngôi mộ khác.
Trương Khâu đi song song với Ly Thù, ánh mắt dời khỏi bàn tay đang bị nắm chặt nhau, y quyết định không nói Ly Thù buông ra.
Nơi lão ngũ vừa rớt xuống cách đây khoảng chừng hai mươi mét, Trương Khâu tính bước chân, đi thêm một lúc Ly Thù dừng bước, cầm đèn pin rọi một vòng trên mặt đất, căn bản là trống trơn không có ai, chỉ có vài vết máu ngổn ngang, vết máu này xem ra còn mới, chứng tỏ lão ngũ đã rơi xuống ngay chỗ này.
Trương Khâu ngẩng đầu đưa mắt nhìn, ở góc nghiêng phía trên có một cái lỗ nhỏ, nhưng hang động này rất kỳ quái, giống như có thứ gì đó trồi lên, cường ngạnh kéo lão ngũ xuống đó.
Lão nhị hiển nhiên cũng phát hiện ra, môi run rẩy, một lát sau đề nghị nói: “Lão ngũ không ở đây, có lẽ sau khi rơi xuống đã đi tìm chúng ta, chúng ta mau đi trước thôi!”
Lời này nói ra kẻ chỉ số IQ bằng không như lão tam cũng không tin, nếu là rơi xuống rồi đi tìm bọn họ, thì hẳn cũng phải tiến về phía trước, sao có thể lùi ngược về sau được chứ?
Kim lão đại cướp lời lão tam, mở miệng nói trước, “Hẳn là như vậy rồi, chắc đã đi trước tìm kho báu rồi. “ Hắn thấy Ly Thù muốn quay đầu đi, lập tức ngăn lại, chỉ về hướng lão ngũ mất tích, “Đi lối này.”
Trương Khâu nghĩ không ra vì sao Kim lão đại muốn tìm lão ngũ, hóa ra tìm lão ngũ chỉ là thuận đường thôi.
Lão tam còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói.
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên Trương Khâu có cảm giác có một đôi mắt đang nhìn y chằm chằm, quay đầu thì thấy lão tam ở phía sau đang trừng mắt nhìn xuống, khi ngoảnh đầu quét mắt qua cửa động lúc nãy, thật giống như có một đôi mắt đang sâu kín nhìn đám người bọn họ.
Trong lòng Trương Khâu căng thẳng, lông sau lưng đều dựng đứng cả lên, y quay đầu lại nhìn lần nữa thì đôi mắt kia đã biến mất, vẫn là cửa động tối tăm, nhưng không biết có phải do ảo giác vừa nãy hay không, bên tai lại nghe thấy âm thanh răn rắc của thứ gì đó.
“ Mày con mẹ nó quay đầu lại nhìn cái gì!” Lão tam bị nhìn đến bực bội, tức giận gào lên với Trương Khâu.
Trong đầu Trương Khâu bây giờ chỉ còn ánh mắt bí ẩn kia, y có chút thất thần, không muốn cùng lão tam chơi trò giận dỗi, đi được một lúc, Trương Khâu mới nhớ tới đôi mắt kia chính là lão ngũ!
Ykhông biết có nên nói ra việc này hay không, căng thẳng và sợ sệt khiến bàn tay y đổ đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay bị nhéo một cái.
“Đừng nghĩ nhiều.” Ly Thù vẫn nói chuyện lãnh đạm như trước, mà nội dung lời nói này lại khiến Trương Khâu rối tinh rối mù, y mở miệng thì phát hiện giọng mình run tới lợi hại, nhỏ giọng hỏi: “Anh làm sao biết tôi nghĩ gì?”
Ly Thù nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cậu, “ Cậu vừa nãy thất thần, lòng bàn tay lại ra mồ hôi lạnh.”
Trương Khâu nghe được câu trả lời lập tức thở phào nhẹ nhõm, y cảm thấy là do bản thân suy nghĩ quá nhiều, tất cả mọi việc vừa rồi đều là giả thôi.
Đi thêm mười phút, cuối cùng cũng thấy được cửa đá của mộ thất, vừa rồi trên đường đi không có nguy hiểm gì, Kim lão đại nhìn cửa đá nhẹ nhàng thở ra, tiếp thđó là hưng phấn và vui sướng, người bán địa đồ cho hắn không có nói nơi này tà môn đến như vậy!
Nhưng Kim lão đại cũng không bị mộ thất trước mắt làm cho đầu óc lú lẫn, kinh nghiệm trộm mộ nhiều năm khiến hắn hơi dừng lại, không ngờ lão tam còn hấp tấp hơn cả hắn, trực tiếp dùng xẻng trong tay cạy cửa.
Trương Khâu dọc đường đi sợ hãi chịu không được, nhưng lúc này lại có chút tò mò, chăm chú nhìn cửa đá, lại bị Ly Thù kéo về sau hai bước, y vừa định mở miệng hỏi, liền nghe thấy tiếng la hét “A a a—” thảm thiết của lão tam, tiếng la cực kỷ thảm thiết, trong đường đi hẹp dài còn phóng đại lên gấp mấy lần, vừa nghe đã cảm thấy sởn tóc gáy.
Y vừa nhìn đã bị dọa giật nảy người, một cánh tay của lão tam đã bị bốc cháy, ánh lửa màu xanh tỏa ra trong không gian tối, lão tứ không chần chừ, móc từ trong bao ra một cái khăn lông rồi dùng nước tẩm lên trực tiếp bọc lấy cánh tay đang bốc lửa của lão tam. Chỉ là tốc độ của lão tứ vẫn không nhanh bằng tốc độ lửa cháy lan lên.
Lão tam lăn lộn trên mặt đất, Kim lão đại cùng lão nhị tiến lên hỗ trợ, qua một lúc cũng dập được lửa, chỉ là bây giờ không ai nói một lời, chỉ còn lại âm thanh run rẩy đau đớn của lão tam.
Trong không khí lan truyền mùi da thịt cháy xém, Trương Khâu che miệng, cố nhịn cơn buồn nôn.
Kim lão đại ánh mắt thâm trầm quét về phía Ly Thù, “ Cậu biết là có vấn đề?”
“Hắn muốn tìm chết.”
Lão tứ không nhịn nổi nữa, trực tiếp chửi ầm lên, “Con mẹ mày, mày mới tìm chết, ông đây sớm đã không vừa mắt mày rồi, có tin ông một phát bắn chết mày không?”
Kim lão đại lần này không lên tiếng, hiển nhiên là cũng không muốn nhường nhịn Ly Thù nữa, muốn mượn tay lão tứ cảnh cáo một phen, thân thủ Ly Thù tốt, nhưng bọn hắn người đông trong tay lại còn có vũ khí, lần này vào mộ Kim lão đại đã tính toán hết.
Lão nhị cũng đã hiểu ý lão đại, móc súng từ trong túi ra chỉ vào Trương Khâu.
“Ly Thù, mày còn dám chơi bọn tao thì thằng nhãi ranh này sẽ về chầu trời.”
Trương Khâu không biết vì sao lão nhị mỗi lần uy hiếp Ly Thù cũng đều nhắm vào y, rốt cuộc đây là quan hệ nhân quả gì vậy, lần đầu y còn sợ, nhưng lúc này y chỉ cảm thấy rất bực bội.
Lão nhị hiển nhiên không dám động thủ bắn chết Trương Khâu, chỉ qua một khoảng thời gian ngắn, lão ngũ sống chết không rõ, cánh tay lão tam thì bị phế đi, Kim lão đại chỉ có một phần địa đồ, mọi thứ vẫn còn rất mơ hồ, bản lĩnh thực sự chỉ có Ly Thù, chỉ là không thể nhịn để Ly Thù nghênh ngang muốn làm gì thì làm đó được.
Đám người cứ như vậy giằng co, cuối cũng vẫn là Kim lão đại mở miệng nói trước, “Lão nhị, bỏ súng xuống “ Đây chính là chịu thua trước.
Lão nhị làm bộ làm tịch căm giận nhưng vẫn bỏ súng xuống.
Không khí giương cung bạt kiếm lập tức lắng xuống, Ly Thù căn bản không bị ảnh hưởng, cứ như người vừa bị lão tứ đe dọa không phải là hắn. Lão tứ đỡ lão tam ngồi dựa vào tường, lão nhị ở bên cạnh lấy ra cồn và nước thuốc tiêu độc, giúp lão tam xử lý sơ qua vết thương, lão tam đau đến chết đi sống lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Kim lão đại đi tiến hai bước tới trước mặt Ly Thù, còn chưa mở miệng, Ly Thù đã lập tức đi đến cửa đá, đưa tay chạm vào cánh cửa cảm nhận một chút, lạnh lùng nói: “Trên cửa có đồ dẫn, chỉ cần chút ma sát nhỏ sẽ lập tức bốc cháy.”
“Vậy cửa đó mở thế nào?” Trương Khâu ở sau lưng Ly Thù tò mò hỏi.
Ly Thù ngẩng đầu nhìn bốn phía, Trương Khâu thấy Ly Thù ấn chỗ bên cạnh cửa đá một cái, cửa liền mở ra.
Mở rồi!
Trương Khâu vẻ mặt nghi hoặc, dễ dàng như vậy sao?
Ly Thù nhìn thấu ý nghĩ của Trương Khâu, lạnh nhạt cười, thấp giọng nói: “Đây là nơi chỉ có vào không có ra, có một cơ quan nằm ngay trên cửa, ngăn chặn người ngoài xâm nhập. “ Hắn dừng một chút, âm thanh càng lạnh đi, “ Một đi không trở lại.”
Trương Khâu nghe xong liền hiểu, các lăng mộ cổ lúc xây dựng đều vì ngăn ngừa bọn trộm mộ xâm nhập nên bày ra rất nhiều cơ quan, nhưng ngôi mộ này lại mở ra dễ dàng như vậy, chỉ sợ là sau khi bước qua cánh cửa này thì đường đi bên trong sẽ không còn thuận lợi như vậy nữa.
Chủ nhân cho xây ngôi mộ này đủ tự tin cũng đủ tàn nhẫn, dễ dàng để cho đám xâm nhập bước vào, lại tự tin không ai có thể sống mà bước trở ra.
Những ai đến quấy rầy vong linh mộ chủ đều sẽ về chầu ông bà.
Trương Khâu nghĩ đến đây thì nhìn lên cánh cửa đang mở ra, tư thế hoan nghênh, như là đi vào chỗ chết.
“Đừng có làm những việc lúc muốn lúc không, người anh em Ly Thù, thứ mà cậu muốn có thể cũng ở trong đó đấy.”
Tác giả: Hôm nay có hơi muộn, nhéo cái mặt bự của mình là xong. Ngủ ngon~