Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai

Chương 109: Chương 109




Tằng Tinh Khả là điển hình của nhìn người không nhìn việc, giống như dưới loại tình huống này, khi biết rõ Giang Hằng Thù đã có vợ, lại còn ở bên ngoài lôi kéo Phó Chân, trong chuyện này chỉ có Giang thái thái là người vô tội, Giang Hằng Thù cùng Phó Chân cả hai người đều sai.

Nhưng là Tằng Tinh Khả đem sở hữu sai lầm đều đẩy đến Giang Hằng Thù trên người, cho rằng nhất định là Giang Hằng Thù không biết xấu hổ câu dẫn Phó Chân.

Nhìn hai người bọn họ ở đoàn phim không coi ai ra gì rải cẩu lương, Tằng Tinh Khả quả thực không biết nên nói cái gì cho phải, hai người bọn họ sẽ không sợ bị nhóm paparazzi chụp lại sao? Nhưng hắn lại nhớ tới, hai người bọn họ không phải lần đầu bị nhóm paparazzi chụp lại, chẳng qua cư dân mạng cũng không biết bị ép ăn canh gì, kiên định cho rằng hai người bọn họ là thẳng nam.

Má nó, cái này mà là thẳng nam hả, hai người bọn họ còn cong hơn cả lò xo đó.

Tằng Tinh Khả cầm kịch bnr mà thất thần, Vi Đức Trì lại đây liền vỗ lên vai Tằng Tinh Khả một cái, “Có phải hay không một mình ngồi đây nói xấu tôi?”

“Không có, đang nghĩ đến một chuyện.”

Vi Đức Trì a u một tiếng, vươn cánh tay ôm vai Tằng Tinh Khả: “Nghĩ chuyện gì vậy? Nói cho ca ca nghe coi nào.”

Tằng Tinh Khả do dự mấy phen, liền đem chuyện mình buồn rầu nói cho Vi Đức Trì nghe.

Vi Đức Trì vốn dĩ tưởng chuyện bát quái gì, nghe Tằng Tinh Khả nói xong vẻ mặt liền thất vọng, hắn lắc lắc đầu, hướng Tằng Tinh Khả nói: “Chuyện vợ chồng nhà người ta cậu tham gia làm cái gì?”

Tằng Tinh Khả căn bản nghe không hiểu Vi Đức Trì nói cái gì, trừng lớn hai con mắt giống như mắt ếch, hỏi Vi Đức Trì: “Hai...... Hai vợ chồng?”

Vi Đức Trì ừ một tiếng, rồi Vi Đức Trì lại gõ lên trán hắn một cái: “Đầu gỗ.”

“Không phải, như thế nào...... Như thế nào liền hai vợ chồng?” Tằng Tinh Khả kích động đến nói lắp.

“Giang thái thái là Phó đạo, cậu không nhìn ra sao?” Chu Ôn Lương cũng lại đây xem náo nhiệt, hỏi hắn.

“Vậy nữ nhân trong video kia là ai a?” Tằng Tinh Khả mở lớn hai con mắt to, thoạt nhìn thiên chân vô tội, “Giang Hằng Thù xuất quỹ? Lão cẩu tặc này!”

Vi Đức Trì bị sinh vật đơn bào như Tằng Tinh Khả làm cảm động, hắn hỏi: “Đầu óc cậu là để làm gì a? Cậu không nhìn ra người trong video ấy là nam nhân sao?”

Tằng Tinh Khả mờ mịt mà chớp chớp mắt, qua một hồi lâu, mới phản ứng lại đây, hắn hỏi: “Nam nhân?”

Hắn nhớ lại đoạn video năm trước kia, trong video hình thể của Giang thái thái quả thực rất giống một nam nhân, chẳng qua lúc ấy hắn theo bản năng cho rằng vợ của Giang Hằng Thù nhất định là nữ nhân.

Vi Đức Trì cùng Chu Ôn Lương đồng thời gật đầu.

Tằng Tinh Khả hét to một tiếng A, khiến cho người chung quanh đều quay đầu xem hắn, phảng phất như đang xem một đứa ngốc, mà lúc này Tằng Tinh Khả lại cảm giác như mình đng bị lừa gạt, nhưng hắn cẩn thận ngẫm lại, ai cũng không lừa gạt hắn.

Vi Đức Trì vỗ vỗ bờ vai của hắn coi như an ủi, sau đó đi cùng Chu Ôn Lương nói chuyện phiếm, Tằng Tinh Khả đem video Giang thái thái năm trước xem lại, rồi đối chiếu với Phó Chân một chút, phát hiện đúng như lời Vi Đức Trì nói, hai người bọn họ là một, chiều cao của hai người như nhau, tư thế đi đường cũng giống, quả thực giống nhau như đúc.

Trước kia hắn chưa từng có đem Phó Chân liên tưởng thành Giang thái thái, hiện tại biết chân tướng, cảm thấy nơi chốn đều là chứng cứ, Giang Hằng Thù ở trong phỏng vấn nói mình thường xuyên mang theo Giang thái thái ra cửa, hắn mang theo Phó Chân cùng nhau tham gia tiệc đám cưới vàng, năm trước thời điểm Lễ Tình Nhân hai người bọn họ cùng đi rạp chiếu phim xem điện ảnh.

Tằng Tinh Khả cảm giác thế giới quan của mình đã chịu đả kích thật lớn, không nghĩ tới Giang gia thật sự có thể tiếp thu chuyện người thừa kế kết hôn cùng nam nhân, họ không tính toán đem ngôi vị hoàng đế thiên thu vạn đại truyền xuống sao?

Đại khái là đả kích quá lớn, màn ảnh kế tiếp Tằng Tinh Khả diễn không phải thực thuận lợi, Phó Chân muốn hỏi hắn còn dư lại màn ảnh muốn diễn nữa hay không, Vi Đức Trì liền lại đây cùng Phó Chân đem tình trạng tâm lý lúc này của Tằng Tinh Khả nói rõ, còn cấp Tằng Tinh Khả cầu tình: “Lý giải một chút.”

“Vậy hôm nay Tằng Tinh Khả nghỉ ngơi một ngày, ngày mai cần thiết điều chỉnh tâm trang thảm tốt cho tôi.”

Tằng Tinh Khả lên tiếng, cầm kịch bản chạy đến ghế nhỏ trong góc ngồi xuống, hiện giờ lại xem Giang Hằng Thù, nhưng thật ra so lúc trước thuận mắt không ít, chính là hương vị cẩu lương thật sự là quá nồng đậm.

Ngày 9 tháng tư, là ngày kỷ niệm Phó Chân cùng Giang Hằng Thù tròn 1 năm kết hôn, Giang Hằng Thù đã sớm hẹn trước địa chỉ hẹn hò.

Nhưng mà đến buổi sáng, Giang Hằng Thù còn chưa kịp mở miệng, hắn liền nghe thấy Phó Chân hướng chính mình nói: “Hôm nay đoàn phim có việc, em phải đi một chuyến.”

Giang Hằng Thù có chút thất vọng mà a một tiếng, bất quá lập tức liền hướng Phó Chân nở nụ cười, dặn dò hắn nói: “Đừng đem chính mình làm cho quá mệt mỏi, chú ý nghỉ ngơi.”

Phó Chân đi lên hôn lên má Giang Hằng Thù một cái: “Anh cũng vậy.”

Giang Hằng Thù biết gần đây công việc của Phó Chân rất vất vả, ngày kỷ niệm 1 năm này cũng không có nói với Phó Chân, chỉ chờ đến buổi tối đi đoàn phim tiếp Phó Chân ăn bữa cơm.

Sau khi Giang Hằng Thù từ trong nhà rời đi, Phó Chân đem chính mình trang điểm tỉ mỉ cũng đi ra cửa, hắn đi đến cửa hàng hoa mua một bó hoa hồng, rồi chờ lát nữa mang đến công ty Giang Hằng Thù, sau đó đem hai chiếc nhẫn mà mình đã mua cất kỹ, lúc này mới xuất phát đi công ty Giang Hằng Thù.

Đây không phải lần đầu tiên Phó Chân tới nơi này, vị cô nương trước quầy lễ tân cũng quen thuộc Phó đạo, Phó Chân cùng nàng chào hỏi một tiếng, trực tiếp vào thang máy chuyên dụng của tổng tài.

Một cô gái khác khi tiến vào chỉ thấy cái bóng của Phó Chân, nàng hướng về phía cô nương trước bàn lẽ tân hỏi: “Đó là ai a?”

Cô gái ngàng đầu nhìn nàng một cái, hỏi ngược lại: “Bạn tốt của tổng tài, cô không quen biết sao?”

“Đó là Phó đạo?”

Cô gái trước quầy lễ tân gật gật đầu, nàng còn không biết vị tiểu thư này là thành viên thâm niên trong diễn đàn Cp Giang Hằng Thù cùng Phó Chân, tiểu tỷ muội tiếp tục hỏi hắn: “Phó đạo mỗi ngày đều tới tìm Giang Hằng Thù sao?”

Cô gái trước quầy lễ tân lắc lắc đầu: “Cũng không thường tới, một tháng liền tới ba bốn ngày.”

Tiểu tỷ muội nháy mắt lộ ra tươi cười ý vị thâm trường, cái fanfic văn phòng quả nhiên không phải bịa đặt của bọn họ.

Đổng bí thư biết thân phận của Phó Chân, cho nên khi nhìn thấy Phó Chân xuất hiện ở cửa văn phòng Giang Hằng Thù cũng không có ngăn cản, Phó Chân phi thường thuận lợi mà tới vào văn phòng Giang Hằng Thù.

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa văn phòng, đi vào, Giang Hằng Thù đang nghiêm túc vùi đầu công tác, Phó Chân nhéo giọng nói, thay đổi thanh âm, hướng Giang Hằng Thù nói: “Tổng tài, nơi này có một phần văn kiện yêu cầu ngài xử lý một chút.”

Giang Hằng Thù đầu cũng không nâng, lãnh đạm mà nói: “Đặt ở trên bàn đi.”

Phó Chân chớp chớp mắt, bỗng nhiên nghĩ tới ý đồ xấu gì, hắn đi qua, cong lưng, hướng Giang Hằng Thù làm nũng nói: “Tổng tài, cúc trên quần áo người ta bị bung rồi.”

“Đổng bí thư ——” Giang Hằng Thù đang muốn kêu Đổng bí thư tiến vào đem cái công nhân này mang ra ngoài, kết quả vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy Phó Chân đứng “tạo dáng õng ẹo” trước mặt mình, Giang Hằng Thù không khỏi mà nở nụ cười, hỏi hắn: “Như thế nào lại đây, không phải nói hôm nay đoàn phim có việc sao?”

Phó Chân cũng đi theo cười rộ lên: “Lừa gạt anh, muốn cho anh một kinh hỉ.”

Đổng bí thư ở bên ngoài gõ gõ cửa: “Tổng tài, có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì, cậu đi ra ngoài trước đi.”

Phó Chân ngồi xuống ghế sô pha ở một bên, nhìn những văn kiện trên bàn làm việc của Giang Hằng Thù, hỏi hắn: “Công tác còn lại nhiều ít?”

Giang Hằng Thù nói: “Lúc em chưa tới còn lại rất nhiều, nhưng hiện tại đã không còn nữa rồi.”

Giang Hằng Thù vừa nói xong, ngoài cửa lại vang lên tiếng đạp cửa của Đổng bí thư, “Tiến vào.”

Đổng bí thư ôm một bó hoa hồng từ ngoài cửa đi vào, Giang Hằng Thù sửng sốt một chút, đương nhiên không có khả năng cho rằng bó hoa này là do Đổng bí thư muốn tặng cho mình, hắn quay đầu hỏi Phó Chân: “Em đặt?”

Phó Chân gật gật đầu, ngửa đầu nhìn Giang Hằng Thù, một bộ muốn khích lệ, Giang Hằng Thù lắc đầu cười cười, trực tiếp từ trên ghế đứng lên, mặc áo khoác vào, để bí thư đem hoa hồng đặt ở bên giàn trồng hoa, cùng Đổng bí thư công đạo vài câu, mang theo Phó Chân rời đi công ty.

“Muốn đi chỗ nào?” Giang Hằng Thù hỏi hắn.

Phó Chân kỳ thật cũng chưa nghĩ ra muốn đi chỗ nào, do dự một chút, đối Giang Hằng Thù đề nghị: “Chúng ta đi giáo đường nơi cử hành hôn lễ nhìn một cái?”

“Nghe em.”

Hôm nay trong giáo đường còn có một đôi tân nhân đang cử hành hôn lễ, Phó Chân cùng Giang Hằng Thù nhìn thoáng qua sau liền an tĩnh mà rời đi, đi quanh ngắm cảnh kiến trúc xung quanh giáo đường hai vòng, liền đã tới giữa trưa.

Giang Hằng Thù sớm đã đặt nhà hàng, trước khi ăn cơm, Phó Chân đem món quà mà mình tỉ mỉ chuẩn bị đưa đến trước mặt Giang Hằng Thù, một chiếc nhẫn, còn có một hộp quà thật lớn được đóng gói cẩn thận.

“Cho anh.”

Giang Hằng Thù nhận chiếc nhẫn, sau đó mở hộp quà ra, phát hiện bên trong thế nhưng là hai cái mô hình rô bốt biến hình, hắn lập tức nở nụ cười, “Em như thế nào biết anh thu thập qua thứ này?”

“Mẹ nói cho em,“ Phó Chân hướng Giang Hằng Thù để sát vào một chút, hỏi hắn, “Thích sao?”

Giang Hằng Thù gật gật đầu: “Lúc sơ trung vì đoạt bản mô hình số lượng giới hạn này, còn trốn tiết, kết quả bị thầy giáo tố cáo gia trưởng, hôm đó ba xách anh trở về đánh cho một trận.”

“Em cũng thu thập quá, còn kém hai cái,“ ánh mắt Phó Chân lâm vào hồi ức, “Sau lại là ba em......” Hắn ngừng một chút, dường như không có việc gì mà tiếp tục nói, “Ba em cố ý giá cao thu mua cho em.”

Giang Hằng Thù: “......”

Cùng cái thế giới, khác ba.

Sau cơm trưa, bọn họ ngồi trên khinh khí cầu đi bờ biển, vẫn luôn chơi mãi cho đến khi đêm xuống, Giang Hằng Thù cõng Phó Chân đi lên trên cát mềm mại, sau lưng bọn họ là dấu chân thật dài thủy triều vọt tới, mang theo bọt sóng màu trắng đem dấu chân trên bờ cát xóa sạch.

Phó Chân ghé vào sau lưng Giang Hằng Thù, ngửa đầu nhìn trên bầu trời, ở bên tai Giang Hằng Thù nhẹ nhàng nói: “Hôm nay ánh trăng thật đẹp a.”

Giang Hằng Thù thấp thấp ừ một tiếng, cõng hắn tiếp tục đi về phía trước.

Cánh tay Phó Chân ôm lấy cổ Giang Hằng Thù, đối với sự trầm mặc của Giang Hằng Thù phi thường bất mãn, hắn hỏi: “Anh không có gì muốn nói sao?”

Giang Hằng Thù ngửa đầu nhìn bầu trời, ánh trăng màu hổ phách treo ở trên cao, khóe miệng Giang Hằng Thù lộ ra tươi cười, hắn hướng Phó Chân nói: “Anh thích em a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.