Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai

Chương 114: Chương 114




Có lẽ là bởi vì áy náy, từ sau khi Đường Loan Loan từ bệnh viện đen trở về, Tần Chiêu không còn hướng nàng nói chuyện ly hôn, hơn nữa còn mướn rất nhiều người dốc lòng chiếu cố nàng, nhưng cái này đối Đường Loan Loan mà nói đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa, nàng mất đi một viên thận cùng một đứa con, Tần Chiêu liền một tiếng an ủi cũng không có.

“Ngươi bắt được thảm giá trị của ta rồi đúng hay không?” Tuy rằng từ lần hệ thống biến mất trước đó về sau cũng không thấy xuất hiện, nhưng Đường Loan Loan biết, hệ thống nhất định còn tồn tại ở trên người nàng, sở dĩ Tần Chiêu sẽ biến thành cái dạng này là do hệ thống tác động.

Tuy rằng Đường Loan Loan hiểu rõ chuyện này, lại vẫn không cách nào tha thứ cho Tần Chiêu, bởi vì nàng từng nhìn thấy Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình dưới sự ảnh hưởng của hệ thống, vẫn có thể bảo trì lý trí, không có đi theo nàng.

“Đúng.” Sau nhiều ngày hệ thống biến mất, đây là lần đầu tiên nó lại xuất hiện trong đầu nàng.

Đường Loan Loan hét lớn: “Ta không có đáp ứng ngươi, ngươi vì cái gì còn có thể làm như vậy!”

Thanh âm của hệ thống vĩnh viễn lạnh nhạt như vậy, hắn hướng Đường Loan Loan nói: “Ta không cần ngươi đáp ứng, lúc trước cùng ngươi nói chuyện này chỉ là thông báo ngươi một tiếng thôi.”

“Ngươi là cái ác ma, ngươi sẽ gặp báo ứng!”

Hệ thống không để ý đến Đường Loan Loan cuồng loạn mà gầm rú: “Chỉ là thu thập một cái thảm giá trị mà thôi, hà tất phải đại kinh tiểu quái như vậy? Lúc trước từ tren người ngươi thu thập nhiều giá trị thành tựu như vậy không thấy ngươi kích động như vậy a?”

“Con của ta đã không còn, con của ta đã không còn ngươi có biết không?”

“Biết,“ thanh âm của hệ thống mãi mãi vẫn là lạnh băng, “Từ khi ngươi đồng ý dùng giá trị thành tựu đổi lấy hết thảy từ nơi ta, ngươi nên nghĩ đến sẽ có một ngày này, theo như lời của người địa cầu các ngươi thì hẳn là phúc họa nương tựa vào nhau.”

Đường Loan Loan hướng về phía hệ thống quát: “Ta muốn giết ngươi ——”

“Ngươi không giết được ta, ngươi ngay cả ta ở đâu đều tìm không thấy, “ trong thanh âm lạnh nhạt của hệ thống tựa hồ mang theo một chút trào phúng, hắn hướng Đường Loan Loan nói, “Đừng phẫn nộ như vậy, ta đã ở trên người ngươi thu thập không ít thảm giá trị, lại quála một hai năm ngươi liền có thể đem khoản thiếu nợ trả hết, sau đó ngươi có thể một lần nữa tiến vào giới giải trí lấy được giá trị thành tựu, lại từ chỗ ta đổi lấy thứ mà ngươi muốn.”

“Ngươi tưởng bở!”

Vừa nghĩ tới những ngày nhue vậy còn phải trải qua trong một hai năm nữa, Đường Loan Loan liền chết tâm đều có, nàng vì cái gì phải chịu tra tấn như vậy, sớm biết rằng có một ngày sẽ như vậy, nàng tình nguyện chưa từng có cái hệ thống này.

Hệ thống còn tự cấp cho Đường Loan Loan một bát canh gà: “Cứ từ từ, những ngày như vậy rồi cũng sẽ qua, chờ ngươi đem nợ trả hết, Tần Chiêu liền có thể khôi phục bình thường, đến lúc đó ngươi muốn bắt được giá trị thành tựu vẫn thực dễ dàng.”

Đường Loan Loan hoàn toàn không có bị canh gà giá rẻ của hệ thống mê hoặc, dù sao chờ đến khi nàng đem hết nợ trả cho hệ thống, chính nàng còn tồn tại hay không cũng chẳng biết được.

......

Trước Lễ Tình Nhân, Phó Chân từng đáp ứng Vương Đồng, ngày 1/6 sẽ dẫn hắn cùng Ca Cao ra ngoài đi chơi, hiện tại ngày 1/6 cũng sắp tới, Phó Chân bắt đầu cân nhắc lần này tới chỗ nào đẻ chơi.

Theo lý thuyết ngày này sẽ mang con nhỏ đến công viên trò chơi, hoặc đến thủy cung thăm quan.

Nhưng vào ngày 1/6 những chỗ này thường rất đông người, đại đa số đều phải xếp hàng rất lâu, hơn nữa mang theo Ca Cao thì không chơi được gì nhiều, Phó Chân trước tiên gọi điện hỏi ý kiến của Vương Đồng một chút, Vương Đồng tựa hồ còn muốn đi ra biển chơi, nhưng gần nhất cũng không có con thuyền nào thích hợp, mặt khác ở trên biển cũng không có hoạt động gì thích hợp cho người trẻ tuổi.

Cuối cùng Giang Hằng Thù quyết định, đi tiểu đảo phía tây thành phố Bình Hải chơi, nơi đó mấy năm trước khai phá trở thành khu nghỉ phép, các loại hạng mục du ngoạn còn rất nhiều, chẳng qua giá cả hơi cao, cho nên ngươi đi không phải rất nhiều.

Sáng sớm, Vương Đồng liền lái xe tới nhà Phó Chân, sợ hắn cùng Giang Hằng Thù mang theo Ca Cao bỏ hắn chạy trốn, Phó Chân đối với loại hành vi này của Vương Đồng tiến hành phê bình, hắn sợ hãi Giang Hằng Thù đem hắn bỏ rơi về tình cảm có thể tha thứ, nhưng tạo sao hắn có thể hoài nghi cả chính mình được?

Vương Đồng mới không tin lời của Phó Chân, mỗi lần hắn gọi điện cho Phó Chân, chỉ cần Giang Hằng Thù ở bên cạnh liền sẽ mở loa ngoài, hai người bọn họ là mặc chung một cái quần, đều khi dễ người FA như hắn, buổi sáng hôm nay nếu hắn không lại đây nhìn một cái, nói không chừng một nhà ba người bọn họ liền bỏ mình chạy mất.

Giang Hằng Thù ôm Ca Cao từ phòng ngủ đi ra, nhìn thoáng qua Vương Đồng, hỏi hắn: “Cậu tự mình lái xe hay vãn là đi chung xe với chúng tôi?”

Vương Đồng nhe răng, trong giọng nói hơi mang theo một chút lấy lòng: “Đi cùng các anh đi.”

Giang Hằng Thù ừ một tiếng, Phó Chân đi qua tiếp nhận Ca Cao, vài người cùng đi gara, Giang Hằng Thù mở cửa xe ra, xuất phát đi tiểu đảo đã định sẵn.

Đang là đầu mùa hè, cây cối trên đảo thực xanh tươi, phần lớn người tới nơi này đều là người già đã nghỉ hưu, bọn họ câu cá, chơi cờ, hướng thụ gió mát và tận hưởng cuộc sống tự do nhàn rỗi.

Bọn họ đi quanh tiểu đảo một vòng, Vương Đồng cảm thán nói: “Tới chỗ này không giống ngày 1/6, mà như là đoàn lữ hành tới tham gia hoàng hôn hồng.”

Giang Hằng Thù từ trong túi móc ra một tấm thẻ ngân hàng, Vương Đồng vẻ mặt mộng bức: “Làm sao vậy? Cho em tiền làm gì a?”

Giang Hằng Thù nói: “Lấy tiền kêu taxi đi công viên giải trí, tham gia đoàn thiếu nhi đi.”

Vương Đồng vẻ mặt đầy nước mắt: “Em sai rồi lão đại.”

Giang Hằng Thù tiếp nhận Ca Cao trên tay Phó Chân, Ca Cao bị thu hút bởi guồng nước nơi xa, bé vươn cổ muốn nhìn xem, Phó Chân đã đi được mệt mỏi, không muốn động, liền cùng Vương Đồng ngồi xuống tại, chờ Giang Hằng Thù đem cất xe trở về.

Giang Hằng Thù đối đãi Ca Cao cùng Vương Đồng hoàn toàn không giống nhau, ngẫm lại chính mình lúc trước từng là thủ hạ vào sinh ra tử của Giang Hằng Thù, Vương Đồng thân thiết mà cảm nhận được hàm nghĩa của bốn chữ đãi ngộ khác biệt này.

Giang Hằng Thù đối đãi Ca Cao thập phần có kiên nhẫn, còn cùng Ca Cao chụp vài tấm ảnh trước guồng nước, Vương Đồng dùng cánh tay chạm chạm Phó Chân, lặng lẽ hỏi hắn: “Thái thái anh biết cái này kêu là gì sao?”

Phó Chân quay đầu nhìn Vương Đồng, hỏi hắn: “Cái gì?”

“Thiết hán nhu tình!”

Phó Chân bật cười.

Qua không lâu, Giang Hằng Thù ôm Ca Cao, trong tay cầm một ly nước dâu tây trở lại, hắn đem nước trái cây đưa đến trước mặt Phó Chân, chỉ chỉ máy gắp thú cách đó không xa, hỏi Phó Chân: “Em muốn cái gì, anh gắp cho em.”

“Còn em thì sao?” Vương Đồng trừng mắt nhìn nước trái cây trên tay Phó Chân, hướng Giang Hằng Thù hỏi, vì cái gì anh ấy có đồ uống còn em thì không.

Giang Hằng Thù a một tiếng, đem Ca Cao trong ngực đưa đến tren tay Vương Đồng: “Cậu, ôm.”

Vương Đồng: “......”

“Đi thôi.” Giang Hằng Thù lôi kéo tay Phó Chân, đi tới máy gắp thú cách đó không xa, hai người liền bắt đầu trò chơi gắp thú ấu trĩ này.

Vương Đồng ôm Ca Cao, nhìn hai người cách đó không xa, hít một hơi, nhỏ giọng hỏi: “Ca Cao a, con biết hiện tại hai người bọn họ kêu cái gì sao?”

Ca Cao không ngừng cười khanh khách, hoàn toàn không phản ứng Vương Đồng.

Vương Đồng lắc lắc đầu, đánh giá nói: “Cái này kêu cơ tình của con người sắt đá.”

Tiếng cười của Ca Cao càng lớn hơn nữa, Vương Đồng thở dài một hơi, đem Ca Cao đưa lên cao cao: “Thúc thúc mang con bay bay a.”

Chơi trong chốc lát, Vương Đồng cũng có chút mệt mỏi, nhìn hai người gắp thú cách đó không xa, hướng Ca Cao đặt câu hỏi: “Vì cái gì phim bốn người, hai người chúng ta chỉ xứng làm nền cho họ.”

Ca cao đối chuyện này cũng không thèm để ý, chỉ là chơi đến có điểm mệt mỏi, ngáp một cái, buông lỏng tay nhỉ, núm vú cao su cũng rớt tới trước ngực Vương Đồng, Vương Đồng liền ôm Ca Cao đi qua đảm đương bóng đèn cho Phó Chân cùng Giang Hằng Thù.

“Lão đại anh cũng không được a, đã lâu như vậy còn không gắp được một cái,“ Vương Đồng vừa qua liền chiếm lấy chỗ của Giang Hằng Thù, đem Ca Cao đưa đến trong ngực Giang Hằng Thù, cầm lấy điều khiển, “Xem em xem em.”

Nhưng mà sau một hồi biểu diễn của Vương Đồng, bọn họ thu hoạch như cũ bằng không.

Lúc này xu trong tay bọn họ cũng sắp hết, Phó Chân đi tới: “Để tôi tới đi.”

Phó Chân duỗi tay cầm lấy điều khiển, xoay xoay hai vòng, động ác thoạt nhìn không quá thành thạo, giống như thật lâu không có chơi loại trò chơi này.

“Anh cảm thấy được không?” Vương Đồng nhỏ giọng hỏi Giang Hằng Thù, nhưng mà không đợi Giang Hằng Thù trả lời, Vương Đồng liền tự nói tự đáp, “Em cảm thấy không quá được, tư thế của chị dâu vừa nhìn liền biết không chuyên nghiệp, chúng ta còn mấy tệ, muốn đổi tiếp hay không a?”

Giang Hằng Thù chỉ đưa cho Vương Đồng hai chữ: “An tĩnh.”

Nhưng mà Vương Đồng là cái lảm nhảm, không ai phản ứng hắn, hắn một người như cũ nói thực vui vẻ: “Anh xem, không gặp được thấy chưa, không phải cũng giống như em sao.”

“Ai, lại không bắt được đẻ em đi.”

“Đã qua 3 lần, em đi qua đổi thêm ít đồng lại đây, lúc này khẳng định ——” Thanh âm của Vương Đồng bỗng nhiên dừng lại, bởi vì hắn nhìn đến một con gấu bị móng vuốt kẹp chặt, hắn thò lại gần, “Mau mau mau, lập tức liền lên, thái thái cố lên cố lên cố lên!”

Trong mắt Giang Hằng Thù mang theo một tia ý cười, hắn đi đến trước quầy lại đổi ít đồng xu lại đây, Phó Chân giống như cao tăng quét rác trong truyền thuyết Thiếu Lâm, chỉ chốc lát sau liền bắt được một đống thú bông.

“Cao thủ a đại đại,“ Vương Đồng ôm đầy thú bông, hướng Phó Chân dò hỏi bí quyết, “Như thế nào làm được a?”

“Lúc tôi còn học sơ trung rất thích chơi cái này, sau đó mua vài cái để ở trong nhà, gắp vài lần liền tương đối quen thuộc,“ nói xong Phó Chân cười một tiếng, “Tôi cũng không nghĩ tới, nhiều năm như vậy, còn có thể đem thú bông gắp được.

Sớm biết kỹ năng này của hắn không có hoang phế, năm đó bị đuổi ra Phó gia, gắp ít thú bông bán trao tay cũng được a.

Vương Đồng trầm mặc một lúc lâu, hướng Phó Chân nói: “Thế giới của kẻ có tiền cấc người tôi không hiểu lắm.”

Phó Chân im lặng không nói.

“Cái kỹ năng khẳng định tán gái dùng tốt, quá ——” dư quang thoáng Giang Hằng Thù mọt bên, Vương Đồng nháy mắt sửa miệng, “Quá dùng tốt, chị dâu dạy em đi.”

Gắp thú cần kỹ xảo gì Phó Chân cũng không nói rõ được, hắn đem kinh nghiệm của mình làm tổng kết một chút, nói cho Vương Đồng: “Cái này kỳ thật chủ yếu là vấn đề xúc cảm, luyện nhiều liền gắp được.”

Vương Đồng: “......”

Chẳng lẽ hắn cũng muốn mua một cái máy gắp thu về nhà?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.