“Có thời gian mang đến cho mẹ ——” Bà Giang đang nói đột nhiên im bặt.
Một lát sau, mới phản ứng lại Giang Hằng Thù đang nói gì đó với mình,nàng có chút không thể tin được đây là lời mà Giang Hằng Thù sẽ nói ra: “Hằng Thù, con vừa nói cái gì, mẹ nghe không rõ.”
“Người mà con thích là ta nam nhân.” Giang Hằng Thù lặp lại một lần nữa.
“Hằng Thù, con đang nói giỡn với mẹ đi?”
Giang Hằng Thù lắc đầu: “Đương nhiên không có.”
Hai hàng lông mày của bà Giang giống như có thể dính vào nhau, nàng nhìn Giang Hằng Thù, trong ánh mắt mang theo trách cứ, nhưng điểm trách cứ này liền lập tức biến mất, nàng nhìn về phía Giang Hằng Thù trong ánh mắt vẫn tràn ngập từ ái: “Con như thế nào sẽ…… Sẽ đột nhiên thích nam nhân?”
Giang Hằng Thù do dự một chút, hướng bà Giang nói: “Không phải đột nhiên, con vẫn luôn thích nam nhân.”
“Hắn…… Cũng vậy?”
Giang Hằng Thù ừ một tiếng.
“Hai người các con……” Bà Giang mấy lần muốn mở miệng, nhưng đều không có biện pháp đem lời này hỏi ra.
Giang Hằng Thù nói thẳng: “Là con theo đuổi hắn.”
Bà Giang ngồi ở trên sô pha, nàng chau mày, thấp giọng thở dài: “Chuyện này ba và ông con mà biết thì phải làm sao bây giờ?”
Giang Hằng Thù ngồi ở bên người bà Giang, nâng lên tay để lên vai bà Giang an ủi: “Không quan hệ, con sẽ nói cho bọn họ.”
Bà Giang thở dài một tiếng, quay đầu hướng Giang Hằng Thù nói: “Có cơ hội, mẹ muốn gặp hắn một lần.”
Giang Hằng Thù ừ một tiếng, trả lời: “Về sau con sẽ dẫn hắn tới gặp mẹ.”
Bà Giang nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Giang Hằng Thù, kỳ thật nàng cũng không thể tiếp thu được Giang Hằng Thù là một đồng tính luyến ái, nhưng là mọi việc đã như vậy, lại nói nữa thì cũng không có tác dụng gì.
Nếu Giang Hằng Thù là đồng tính luyến ái từ trước, vậy thì không có người này thì cũng sẽ có một người khác cũng là nam nhân.
Bà Giang không phải người cổ hủ, phần lớn sự tình nàng đều hiểu thấu đáo, bằng không sẽ không đồng ý Giang Hằng Thù ra ngoại quốc làm lính đánh thuê, nhưng khi nghĩ đến con trai mình sẽ sống chung cả đời với một đứa con trai khác, bà Giang vẫn không thể tiếp thu được.
“Con hiện tại đang ở cùng một chỗ với hắn?” Bà Giang hỏi.
“Dạ.” Giang Hằng Thù gật gật đầu.
Bà Giang nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn con trai luôn lấy làm tự hào của mình, nàng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp vì hắn.
Bà Giang dặn dò Giang Hằng Thù: “Thời điểm làm việc đó nhớ chuẩn bị thật tốt.”
Gương mặt lãnh đạm của Giang Hằng Thù rốt cuộc bị đánh vỡ, trên mặt hắn mang theo một chút đỏ ửng, hắn tận lực dùng thanh âm bình tĩnh hướng bà Giang nói: “Con biết rồi.”
Bà Giang rất ít nhìn thấy bọ dạng thẹn thùng của con trai, thấy hắn như vậy liền khẽ cười, bầu không khí trong phòng trà lại nhẹ nhàng như cũ.
“Buổi tối con còn phải đi về sao?” Bà Giang bưng chén trà hỏi.
Giang Hằng Thù gật gật đầu.
Bà Giang đối với việc này không nói thêm gì nữa, bà trò chuyện với Giang Hằng Thù một hồi, thấy sắc trời bên ngoài đã tối dần, mà biểu hiện của Giang Hằng Thù cũng trở nên có chút nôn nóng, trong lòng bà Giang có chút buồn cười, mới buông tha Giang Hằng Thù, nói: “Được rồi, không còn sớm, con trở về đi.”
Bà Giang đem Giang Hằng Thù đưa đến bên ngoài biệt thự mới dặn dò Giang Hằng Thù nói: “Có thời gian, nhớ đem hắn về cho mẹ xem.”
“Con biết rồi”
Bà Giang cười khẽ một tiếng: “Đáp ứng sảng khoái như vậy, bảo sao vừa rời nhà liền gọi thế nào cũng không chịu về.”
Giang Hằng Thù nhấp môi không nói gì, hoàng hôn đã bao phủ đỉnh núi, đem khu vực này chiếu thành một mảnh màu cam, bà Giang vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Được rồi, xem con gấp đến thế thôi trở về đi.”
Tiếp nhận bánh dâu ngàn tầng từ tay quản gia, Giang Hằng Thù ôm bà Giang một cái, xoay người lên xe, dọc theo đường núi sau đó không lâu liền biến mất trong tầm mắt bà Giang.
Quản gia chú ý tới sắc mặt bà Giang không tốt lắm, nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân thấy thế nào, tâm tình không tốt sao?”
Bà Giang than nhẹ một tiếng: “Con trai lớn rồi phải có gia đình của riêng mình.”
“Thiếu gia có bạn gái?” Quản gia cao hứng đến lông mày đều phải bay lên, “Đây là việc vui nha, sao thoạt nhìn phu nhân cũng không vui vậy? Là không hài lòng bạn gái của thiếu gia sao?”
Bà Giang khẽ thở dài một hơi, lắc đầu: “Chờ ngươi nhìn thấy người sẽ biết.”
Quản gia vừa nghe liền hiểu bà Giang không thích bạn gái của Hằng Thù, hắn an ủi bà Giang nói: “Con cháu đều có phúc của con cháu, phu nhân không cần quá lo lắng.”
Giang phu nhân gật gật đầu: “Hy vọng như thế đi.”
Sau khi Giang Hằng Thù trở lại phòng trọ, đem bánh dâu ngàn tầng đưa cho Phó Chân.
Phó Chân nhìn đồ vật trong tay Giang Hằng Thù, hắn vừa mới ăn cơm xong, không đợi mày hắn nhăn lại, liền nghe thấy Giang Hằng Thù nói: “Không phải mua, lấy ở nhà.”
Phó Chân nháy mắt mặt mày hớn hở, Giang Hằng Thù có chút buồn cười, nhịn không được giơ tay sờ sờ đầu của hắn.
Những quả dâu tây trên bánh dâu tây ngàn tầng đều rất tươi ngon, lớp bơ bên trên cũng rất nhẹ nhành không quá ngọt, đã rất lâu Phó Chân không có ăn qua cái bánh kem nào ngon như vậy, mà cũng có thể đây là do Giang Hằng Thù mang cho hắn, cho nên ngon hơn bình thường.
Giang Hằng Thù ngồi ở một bên nhìn hắn, ánh đèn dừng ở trên mái tóc màu đen của Phó Chân làm cho ngọn tóc hiện ra vài phần màu nâu, Giang Hằng Thù hỏi hắn: “Ăn ngon sao?”
“Ăn ngon.” Phó Chân gật gật đầu, ngoan ngoãn đến giống con chuột hamster nhỉ.
Giang Hằng Thù nâng lên tay, dùng ngón tay lau đi vết kem bơ dính trên nhớ miệng Phó Chân, Phó Chân dừng lại động tác, cảm thấy một màn này có chút quen thuộc, sau buổi tối hôm tết Nguyên Đán, hắn mua một cây kem ốc quế trên quảng trường, lúc hắn ăn cây kem ốc quế cũng bị dính lên khóe miệng, khi đó Giang Hằng Thù cũng làm như bây giờ.
Phó Chân lấy lại tinh thần, dùng cái muỗng múc một khối bánh kem, đưa đến bên miệng Giang Hằng Thù, Giang Hằng Thù nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Phó Chân chớp chớp đôi mắt, có thể thấy rõ thân ảnh mình bên trong, hơi thở của hắn mang theo hương vị dâu tây thơm ngọt ấm áp hô phả vào trên mặt Giang Hằng Thù, hắn hỏi mình: “Không ăn sao?”
Giang Hằng Thù lắc đầu, Phó Chân chỉ có thể đem cái muỗng bánh kem đưa vào trong miệng mình, sau đó vươn cái lưỡi màu hồng phấn liếm sạch sẽ vết kem dính trên môi.
Ánh mắt Giang Hằng Thù trong nháy mắt trở nên nóng rực, hắn tiến lên một bước, cong lưng ôm lấy mặt Phó Chân, đem môi hôn lấy môi Phó Chân, sau đó tham nhập vào trong miệng hắn, hấp thu sự ngọt ngào trong đó.
Một lúc lâu sau, Giang Hằng Thù buông Phó Chân ra, trấn định nói: “Ăn.”
Phó Chân đỏ mặt, không biết là bởi vì thẹn thùng, hay là kích động, hắn xoa xoa khuôn mặt đang nóng lên của mình, đem phần bánh còn chưa ăn hết cất vào hộp, đem đến bên cạnh cửa sổ, cất đấy ngày mai ăn tiếp.
Giang Hằng Thù ngồi xuống một bên, hắn nhìn thoáng qua màn hình máy tính, hỏi hắn: “Hôm nay còn phải vẽ bao lâu?”
“Cũng gần vẽ xong rồi.”
“Đi ngủ sớm một chút, đừng lại thức đêm.”
Phó Chân ngoan ngoãn gật đầu, ngón tay Giang Hằng Thù vươn ra chỉ lên trán hắn một cái rồi chỉ chỉ lỗ tai mình, hướng Phó Chân nói: “Anh ở phòng cách vách có thể nghe thấy hết đấy.”
Phó Chân trừng lớn hai con mắt nhìn Giang Hằng Thù, giống như không tin nổi lời vừa rồi là do Giang Hằng Thù nói, Giang Hằng Thù vỗ vỗ đầu hắn: “Cho nên đi ngủ sớm một chút.”
“Biết rồi.” Phó Chân nghe lời đáp lại.
Sau khi Giang Hằng Thù từ trong phòng rời đi, Phó Chân tô thêm chút màu sẫm cho bức phác thảo, sau đó bức tranh liền trông càng thêm hài hòa, sau cùng đem nó gửi cho tác giả, tác giả có lẽ không online, vẫn luôn không trả lời Phó Chân, nhưng sáng ngày hôm sau khi Phó Chân vừa tỉnh dậy liền nghe thấy thanh âm chuyển khoản của Alipay, tác giả đã đem phần còn lại thanh toán nốt cho hắn.
Hôm nay Phó Chân hiếm khi mới được một ngày không làm việc, liền cùng Giang Hằng Thù đi ra ngoài xem phim, ăn cơm trưa còn đi công viên chơi nửa ngày.
Lúc trở về, TV trong phòng khách đang phát trực tiếp cuộc họp báo về 《 Xuân Hoa Sơn 》, Phó Chân cũng muốn nhìn xem bộ điện ảnh này có phải là bộ mà năm đó hắn chụp hay không nên liền ngồi lên sô pha ngoài phòng khách, Giang Hằng Thù bồi hắn cùng nhau ngồi xuống.
Người dẫn chương trình là một nữ MC trẻ tuổi, mặc một cái váy lam, đang hỏi đạo diễn Triệu Kim: “Cho hỏi vì sao ngài lại lấy tên Xuân Hoa Sơn làm tên phim? Cái tên này có ý nghĩa đặc biệt gì đối với ngài sao?”
“Khi tôi còn nhỏ ba tôi thường mang tôi đi leo núi Xuân Hoa Sơn, rất nhiều đạo lý leo núi đều do ba tôi dạy trên đường leo núi, với tôi mà nói, ba tôi chính là ngọn núi nguy nga, vì tôi che mưa chắn gió, vì tôi mở ra một mảnh trời mới.”
Người chủ trì hỏi: “Xuân Hoa Sơn? Không biết ngọn núi này ở đâu ạ?”
Đạo diễn lắc đầu: “Đây là chuyện lúc nhỏ tôi hiện tại không nhớ nữa, hình như tên này sau đã được đổi lại.”
Nữ MC liền không có truy vấn vấn đề Xuân Hoa Sơn, mà hỏi một chút vấn đề cha con của đạo điễn Triệu Kim, có oán hận, cũng có ôn nhu.
“Ngài nói thật quá tốt, tin tưởng những bạn đang ngồi đây xem cũng sẽ có cùng trải nghiệm với ngài, tôi nghe nói bộ điện ảnh này được ngài chụp từ hai năm trước, vì sao hiện tại mới chiếu phim?”
Triệu Kim thở dài một hơi, trả lời người dẫn chương trình: “Hai năm trước nhà tôi có chút việc, bộ phim này cũng bị ta tạm thời gác lại.”
“Tôi còn nghe nói khi ngài chụp bộ điện ảnh này kinh phí cũng không nhiều nên phần lớn diễn viên đều là người mới.”
Triệu Kim gật đầu, người dẫn chương trình lại tiếp tục nói: “Đúng vậy, lúc ấy tôi không có tên tuổi gì, nhóm nhà đầu tư xem cái kịch bản này là phim văn nghệ, đều không muốn đầu tư, nhưng tôi vẫn không từ bỏ, bộ điện ảnh này là vì kỷ niệm ba đã mata của tôi, tôi vì bộ điện ảnh này chuẩn bị rất nhiều năm, tôi nhất định phải đem nó chiếu ra màn hình lớn, vì dự trữ tiền tôi còn bán nhà ở quê, cái xe mới mua cũng đêm đi bán.”
“Thật là quá cảm động, tin tưởng cha ngài trên trời có linh thiêng nhìn thấy bộ phim 《 Xuân Hoa Sơn 》, cũng sẽ cảm thấy vui mừng.”
……
Nghe Triệu Kim ở trong TV nói cha con tình thâm, nghe hắn nói để quay bộ điện ảnh này chịu nhiều gian khổ, còn nghe hắn nói nên như thế nào để làm cha tốt……
Trên mặt Phó Chân trước sau không biểu tình gì, chỉ có suy nghĩ cha của Triệu Kim nằm ở dưới đất có đội mồ lên để tát cho Triệu Kim một cái.
Xuân Hoa Sơn kỳ thật là một ngọn núi giả ở sau hoa viên nhỏ ở Phó gia, lúc hắn mới nhận biết mặt chữ liền đặt tên cho những thứ hắn thích, hắn đặt tên ngọn núi giả ấy là Xuân Hoa.
Xem ra đối phương thật sự muốn đem bộ điện ảnh kia thả ra, chỉ là không biết hắn làm sao tìm được mẫu bản của bộ điện ảnh ấy.
Có lẽ là Đường Loan Loan giúp hắn, cũng có lẽ do Phó Kiến Sâm tìm được trong bảo rương mà hắn chôn dưới ngầm, dù sao cũng chỉ có thể do bọn họ làm.
Phó Chân trở lại trong phòng lấy máy tính lên Baidu, hắn đăng nhập vào một tài khoản, bên trong không chỉ có mẫu bản của 《 Xuân Hoa Sơn 》, còn có một số đoạn hài hậu trường, cùng với đoạn video lời chúc dành cho Phó Kiến Sâm, mấy thứ này chỉ cần thả ra, Triệu Kim tất nhiên muốn thất bại thảm hại.
Vấn đề là khi nào thả ra mới thích hợp thôi.
Nếu là trước kia, Phó Chân tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào làm bẩn món quà hắn tặng cho Phó Kiến Sâm, nhất định sẽ vạch trần Triệu Kim trước tiên, nhưng nếu là trước kia, Triệu Kim chắc chắn không dám lấy bộ điện ảnh này treo tên mình lên.
Mà hiện tại, hắn lại nghĩ nên làm như thế nào mới có thể giúp mình lấy được nhiều lợi ích nhất.
Hắn biến hư.