Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai

Chương 33: Chương 33




Thân thể Phó Chân trong nháy mắt cứng đờ, hắn há miệng thở dốc, muốn trả lời Giang Hằng Thù, nhưng cổ họng hắn như bị một cục bông chặn lại, nói không ra lời, đôi mắt chậm rãi bao trùm một tầng đau thương.

Trong lòng hắn minh bạch, đây là phản ứng bình thường của Giang Hằng Thù, hắn không phải ghét bỏ mình, cũng không phải sợ hãi mình, chỉ là hắn lo lắng cho sức khỏe của mình, nhưng là hắn vẫn không khống chế nổi mà thấy khổ sở.

Phó Chân cũng thực ghét bỏ mình, hắn hút sâu một hơi, điều chỉnh tâm tình của mình, làm người cũng không nên ra vẻ quá, hắn muốn cự tuyệt Giang Hằng Thù, dù sao trừ Giang Hằng Thù ra, hắn không muốn để người khác nhìn đến nơi đó của hắn.

“Không phải xem nơi đó,” Giang Hằng Thù giải thích với hắn, “Đi xem chân của em.”

Đôi mắt Phó Chân trừng lớn, nước mắt cũng không tự chủ được chảy xuống, hắn cũng không biết vì sao mình lại khóc, chỉ là nước mắt không nghe lời cứ liên tục chảy xuống, lăn xuống ở gối đầu ướt thành một mảnh.

Giang Hằng Thù nghe được thanh âm nức nở của hắn, hỏi hắn: “Tại sao lại khóc?”

“Không có việc gì……” Thanh âm của Phó Chân nho nhỏ, yếu ớt như muỗi.

Giang Hằng Thù xoay người, hai tay ôm lấy gương mặt Phó Chân, dưới bóng đêm bàn tay duỗi ra cũng không thấy năm ngón, hắn đem toàn bộ nước mắt trên mặt Phó Chân hôn sạch sẽ, cuối cùng dừng ở khóe miệng Phó Chân.

“Được rồi, nên ngủ thôi.” Giang Hằng Thù nằm hồi trên giường, bàn tay hắn để sau lưng Phó Chân nhẹ nhàng vỗ vỗ, giống như đang ru một đứa trẻ mới sinh đi ngủ.

Phó Chân ừ một tiếng, nghiêng nghiêng đầu dựa vào lồng ngực Giang Hằng Thù nặng nề ngủ.

Sáng ngày hôm sau, có người thuê trọ nhìn thấy Phó Chân với Giang Hằng Thù cùng đi ra khỏi phòng, liền mở miệng hỏi: “Tại sao hai người các ngươi lại ngủ chung phòng?”

Phó Chân gật gật đầu: “Tối qua giường của tôi bị hỏng, đành phải qua nhà hắn nhờ tá túc một đêm.”

Người nọ a một tiếng, nói một câu, “Tôi còn tưởng hai người các cậu là cái kia cơ.”, liền xoay người đi.

Giang Hằng Thù mang Phó Chân đi bệnh viện lớn nhất thành phố Bình Hải, ngày hôm nay hắn đã hẹn trước một bác sĩ giỏi cho Phó Chân, chỉ cần tới bệnh việc liền có thể trực tiếp khám bệnh.

Phó Chân có chút thẹn thùng cởi quần nằm ở trên giường bệnh, bác sĩ già mang theo mắt kính lão ấn ấn đầu gối chân trái hắn, lại làm thủ thế dẫn Giang Hằng Thù đi lên lầu xem ảnh chụp.

Sau khi trở về, vị bác sĩ kia cầm tấm ảnh chụp X quang trên tay mà không ngừng nhíu màu, đại khái là bị vẻ mặt nghiêm túc của bác sĩ làm ảnh hưởng, hai tay Phó Chân nắm chặt để trên đùi, thoạt nhìn thập phần ngoan ngoãn.

“Chân hắn còn có thể khôi phục sao?” Giang Hằng Thù ngồi ở một bên trên sô pha hỏi.

“Muốn khôi phục như ban đầu không dễ,” vị bác sĩ già lắc lắc đầu, “Nhưng đi đường như người bình thường thì không thành vấn đề.”

Giang Hằng Thù hỏi: “Không làm được những gì ạ?”

Bác sĩ ngừng động tác ghi chép vào sổ, ngẩng đầu hướng Giang Hằng Thù nói: “Rất nhiều vận động kịch liệt không thể làm.”

Giang Hằng Thù ừ một tiếng, gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Bác sĩ thở dài một hơi, có chút tiếc hận lại có chút trách cứ mà nói: “Tới quá muộn, nếu sớm tới tìm tôi thì cái chân mày đã lành lặn không có vấn đề.”

Phó Chân cúi đầu không nói, lúc hắn mới vừa bị thương cũng là lúc bị đuổi ra Phó gia, trong tay không có lấy một đồng, mà bệnh viện lại không phải nơi làm từ thiện, hắn hai tay trống trơn đi tới, lại có ích lợi gì.

Bác sĩ liền đặt ra cho Giang Hằng Thù một số phương án giúp Phó Chân khôi phục chân trái, cơ hồ không có cơ hội cho Phó Chân chen vào, chỉ là khi bác sĩ nhắc nhở trong quá trình hồi phục Phó Chân sẽ ăn một chút đau khổ, Giang Hằng Thù quay đầu hỏi Phó Chân: “Sợ đau không? Sợ đau thì chúng ta liền không làm.”

“Không sợ.” Phó Chân lắc đầu, nỗi đau gãy chân hắn đều chịu đựng được, hiện tại trị liệu có đau hơn lúc gãy chân không.

Ở với Giang Hằng Thù giúp Phó Chân xóa tan sương mù trong lòng, Phó Chân ngồi ở đại sảnh dưới lầu chơi di động, sau đó vừa nhấc đầu liền thấy Phó Kiến Sâm từ bên ngoài đi vào, bên người hắn là một vị bí thư.

Phó Kiến Sâm như thế nào lại tới bệnh viện? Hắn bị ốm sao? Bác sĩ trong nhà đâu?

Trong lòng Phó Chân có rất nhiều vấn đề, nhưng cũng mặc kệ, dù sao cũng không liên quan tới mình.

Phó Kiến Sâm tự nhiên cũng nhìn thấy Phó Chân, nhưng hắn chỉ liếc nhẹ một cái liền thu hồi tầm mắt, nhưng dư quang trong đôi mắt hắn vẫn hướng về phía Phó Chân, cho đến khi Giang Hằng Thù xuất hiện, hắn với Phó Chân cầm tay nhau rời đi bệnh viện.

Phó Kiến Sâm như bị ma xui quỷ khiến mà hỏi thăm bí thư về người trẻ tuổi đi cùng Phó Chân, sau khi coa được kết quả, Phó Kiến Sâm bỏ rơi vị bí thư kia, một mình đi gặp vị bác sĩ mới vừa khám cho Phó Chân.

Làm một bác sĩ có giáo dưỡng, hắn sau khi nghe thấy vấn đề củaPhó Kiến Sâm, hắn cũng không vội trả lời, mà hỏi lại hắn: “Ông là gì của hắn?”

Phó Kiến Sâm trầm mặc một lúc lâu, hướng bác sĩ nói: “Tôi là cha của hắn. ”

Hai năm trước, hắn từng nói với Phó Chân, ta không phải là cha của ngươi, mà hiện tại, hắn ở một nơi khác, hướng một người xa lạ nói hắn là cha của Phó Chân.

Bác sĩ một bên sửa sang lại hồ sơ, một bên phe phẩy đầu oán trách Phó Kiến Sâm: “Ông làm cha như thế nào mà không đem hắn tới sớm hơn một chút, nếu tới sớm một chút thì chân hắn sẽ không giống như bây giờ, qua mấy ngày nữa hắn phải làm điều trị khôi phục, còn phải ăn một phen đau khổ, nhưng ăn lại nhiều khổ, cũng không thể trở lại như trước.”

Phó Kiến Sâm há miệng thở dốc, giống như còn muốn hỏi cái gì, nhưng rốt cuộc hắn cũng không có thể nói ra, hắn thất hồn lạc phách tạm biệt bác sĩ đi ra khỏi phòng, chờ khi hắn trở lại bên người bí thư, liền quay lại bộ dạng trầm ổn nghiêm túc.

Bí thư nhìn Phó Kiến Sâm đi thẳng ra ngoài bệnh viện, vội vàng mở miệng hỏi hắn: “Lão bản, ngài không đi khám bác sĩ?”

Phó Kiến Sâm lắc đầu bình tĩnh mà nói: “Không khám, đi thôi.”

Bí thư sờ sờ đầu, cảm thấy hôm nay lão bản có chút không thể hiểu được, nhưng thấy sắc mặt Phó Kiến Sâm không tốt lắm, hắn cũng không dám dò hỏi.

Phó Chân cùng Giang Hằng Thù trở lại phòng trọ, thấy trong TV đang chiếu một bộ phim tình cảm, mà trong phòng khác cũng không có ai, bọn họ liền ngồi xuống ghế sô pha.

Phó Chân dựa vào bả vai Giang Hằng Thù, hôm nay có rất nhiều việc hắn còn chưa hoàn thành, nhưng lúc này đây cả người hắn phá lệ lười nhác, động cũng không muốn động.

Cửa phòng trọ đột nhiên bị mở ra, có người thuê trọ trở về, hắn thấy hai người ngồi trên sô pha, tức khắc nhíu mày, chán ghét nói: “Các ngươi hai cái nam thanh niên lại dính lấy nhau như thế, có thấy ghê tởm hay không a!”

Tuy rằng người này lập tức nói là mình giỡn, nhưng trong ánh mắt của hắn vẫn hiện lên sự ghét bỏ, hắn chịu không nổi đồng tính luyến ái.

Giang Hằng Thù mang Phó Chân trở về phòng, Phó Chân lấy máy tính cùng bàn vẽ ra bắt đầu vẽ, Giang Hằng Thù ngồi ở một bên đọc sách, nắng chiều ấm áp lại sánh ngời chiếu vào người, làm cho người ta mơ màng muốn ngủ.

Giang Hằng Thù bỗng nhiên ngẩng đầu lên, “Chúng ta đổi chỗ ở đi?”

Phó Chân dừng bút lại, hỏi: “Muốn dọn ra khỏi nơi này sao?”

Giang Hằng Thù gật gật đầu, hướng Phó Chân nói: “Anh có một căn hộ ở khu Kim Sa, chúng ta đi đến nơi đó ở đi.”

Sẽ có một ngày những người thuê trọ biết mối quan hệ của bọn họ, nếu chờ đến lúc đó để xảy ra tranh chấp không bằng bây giờ rời đi trước một bước.

Phó Chân lúc đầu cũng muốn mua một căn hộ, hiện tại hình như không cần mua nữa, nếu không phải không có cách nào, hắn kỳ thật cũng không muốn thuê căn phòng ở tòa nhà cũ nát này.

Hắn gật gật đầu: “Được.”

“Ngày mai chúng ta liền dọn đi.”

“Nhanh như vậy?” Phó Chân đôi mắt mở to, hắn đã đặt cọc trước hai tháng tiền trọ.

Giang Hằng Thù gật đầu: “Phòng ở bên kia đã trang hoàng đầy đủ, mọi dụng cụ cũng đã chuẩn bị hết, chỉ cần hôm nay em thu thập một chút những đồ muốn mang đi là được.”

Nếu nói như vậy thì thực sự không tốn quá nhiều thời gian.

Sau khi đem bản nháp vẽ xong, Phó Chân đem hành lý dưới giường kéo ra, bắt đầu thu thập hành lý, Giang Hằng Thù ở một bên hỗ trợ: “Đệm chăn không cần mang theo, trong nhà đều có.”

“Những đồ dùng sinh hoạt khác chúng ta cũng có thể mua mới.”

“Những bộ quần áo này cũng ném đi, chúng ta cùng nhau đi mua cái khác.”

……

Đồ của Phó Chân vốn dĩ không nhiều, lựa chọn một phen, dư lại cũng không nhiều cũng để không hết một cái rương. Buổi sáng ngày hôm sau Giang Hằng Thù lái xe đến dưới lầu, trực tiếp đem hắn cùng mấy thứ này toàn bộ lôi đi.

Căn nhà của Giang Hằng Thù cũng không quá lớn, phong cách cũng thật đơn giản, vừa vặn để cho hai người ở, vị trí địa lý cũng thuận tiện, tuy rằng không phải ở trung tâm thành phố, nhưng là đoạn đường này cũng thực phồn hoa, hơn nữa không khí ở đây so trung tâm thành phố tốt hơn rất nhiều, phỏng chừng giá cả cũng không thấp.

Phó Chân đem hành lý lấy ra dọn dẹp, nhìn quần áo mình cùng quần áo Giang Hằng Thù đặt ở tủ quần áo, Phó Chân rốt cuộc cảm giác được mình một lần nữa lại có nhà.

Hắn quay đầu hướng Giang Hằng Thù đang gọi cơm nói: “Em về sau muốn nuôi một con mèo.”

Giang Hằng Thù gật gật đầu: “Có thể.”

“Buổi chiều chúng ta đi ra ngoài lại mua ít bồn hoa đi.”

“Nghe em.”

“Buổi tối chúng ta đi ăn lẩu?”

……

Phó Chân cùng Giang Hằng Thù mua xong bồn hoa, vừa từ cửa hàng đi ra, liền có xe hướng về phía Giang Hằng Thù dừng lại, phía sau bỗng nhiên xuất hiện thanh âm một nữ nhân.

“Phó Chân?”

Phó Chân quay đầu lại, phát hiện thế nhưng là Đường Loan Loan, bất quá lập tức hắn liền hiểu rõ, gần khu này có tòa nhà lớn theo phong cách dân quốc, rất nhiều đoàn làm phim thường hay đến chỗ này, Đường Loan Loan hiện tại xuất hiện ở chỗ này cũng không kỳ quái.

Đường Loan Loan nhìn Phó Chân trước mắt, đôi mắt trừng đến lớn, rõ ràng hai huynh đệ Lưu gia nói với nàng là Phó Chân đã chết, vì cái gì hiện tại hắn lại xuất hiện ở trước mặt mình?

Nàng cho rằng Phó Chân đã chết, cho nên mới dám không mua bản quyền liền trực tiếp tuyên bố muốn quay chụp Sa Châu ký sự, hiện tại Phó Chân lại hoàn hảo xuất hiện ở trước mặt nàng trước, này đến cùng là có chuyện gì xảy ra.

Tiền của nàng đã đem đi đầu tư hết, hơn nữa cũng đã nói với các vị lão sư có danh tiếng trong giới giải trí là mình lấy được bản quyền của Sa Châu ký sự, như bây giờ thì nàng phải làm sao đây?

Đường Loan Loan không phải tiếc tiền không muốn mua bản quyền kia, mà chỉ là khi nghĩ tới số tiền kia sẽ chảy vào túi Phó Chân, trong lòng liền khó chịu.

Nàng đem toàn bộ tâm tư đè ở đáy lòng, tầm mắt dừng ở nam nhân bên người Phó Chân, tuy người nam nhân này mặc quần áo rẻ tiền trên người, nhưng khí chất thực không tồi, lại cao lớn anh tuấn.

Người nam nhân kia có quan hệ gì với Phó Chân?

Đường Loan Loan hơi hơi nhíu mày, hình như trước kia nàng đã gặp người nam nhân này, là ở dưới ngôi nhà hoang tàn mà Phó Chân trọ, đúng rồi, nàng nhớ ra đó là ai rồi, là người nam nhân tiến lên ôm Phó Chân khi hắn đi lên lầu.

Phó Chân quả nhiên là đồng tính luyến ái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.