Phó Đình còn nhớ rõ mình gặp lại Phó Chân ở đâu, nói thật, mặc kệ là nguyên nhân gì, hắn đều không muốn gặp lại Phó Chân, nhưng hiện tại Đường Loan Loan đang khẩn cầu mình, Phó Đình cân nhắc hơn nửa buổi tối, quyết định đem chuyện này giao cho trợ lý tới xử lý.
Khi trợ lý biết được Phó Đình muốn tìm Phó Chân còn kinh ngạc một lúc, nếu không phải Phó Đình đột nhiên nhắc tới, hắn đều phải quên Phó gia còn có một cái tiểu thiếu gia, cũng không biết lão bản muốn tìm tiểu thiếu gia làm gì, chẳng lẽ là hối hận đối với việc làm năm đó.
Trợ lý tìm một thám tử tư, đem chuyện này giao cho bọn họ, không quá hai ngày, đối phương liền đưa tin tới, nhìn tấm ảnh chụp mà thám tử gửi sang, trợ lý yên lặng thở dài một hơi, hắn thật không nghĩ tới, vị tiểu thiếu gia luôn năng động khí phách năm đó lại lưu lạc đến nỗi ra công trường dọn gạch sống tạm.
Trợ lý đem những tấm ảnh cùng địa chỉ giao cho Phó Đình, Phó Đình nhận được những bức ảnh này trong lúc đang mở họp, giám đốc các công ty con nhìn thấy lão bản của họ cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó huyết sắc ở trên mặt toàn bộ rút hết, mà lão bản giống như không phát hiện ra mình khác thường, buông điện thoại xuống, ngẩng đầu, trầm giọng hướng Giám đốc Vương đang đứng nói hỏi: “Sao lại không nói nữa?”
Thanh âm làm rơi đồ của Giám đốc Vương, trong lúc hoảng hốt mới nhớ tới tiếp theo mình phải nói gì.
Trong tay Phó Đình cầm một cây bút máy, chuyên tâm mà nghe báo cáo từ Giám đốc Vương, giống như thất thố vừa rồi chỉ là ảo giác.
Sau khi tan họp, Phó Đình cầm lấy di động đem những bức ảnh mà trợ lý gửi sang xem một lần, trên ảnh chụp Phó Chân đang mặc quần áo lao động dài rộng, đẩy một cái xe cút kít chứa đầy cát, gió lạnh thấu xương đem quần áo lao động của hắn thổi phình lên, như một cái khí cầu, mái tóc mà hắn thích nhất cũng không được xử lý, trông rất luộm thuộm.
Phó Đình cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì bắt lấy, không đau, nhưng là khó chịu đến lợi hại, hắn đưa tay lấy điện thoại di động ở trên mặt bàn.
Phó Đình đem chuyện hướng Phó Chân mua lại bản quyền 《 Sa Châu ký sự 》 cho trợ lý.
Hắn không muốn nhìn thấy Phó Chân.
Nếu hắn có thể thấy rõ tâm mình, liền sẽ phát hiện hắn kỳ thật không phải không muốn nhìn thấy Phó Chân.
Hắn sợ khi nhìn thấy Phó Chân.
Rốt cuộc Phó Chân đã tô xong màu cho bức tranh, so với dự kiến nhanh hơn một chút, chỉ dùng 4 buổi tối là xong, so với một vị đại đại khác do bánh bao nhân trứng sữa đặt phác thảo tới sớm hơn một ngày.
Bức tranh do Tường Vi vẽ đã được đưa tới, nhưng Bánh bao nhân trứng sữa cũng không vừa lòng lắm, mặc dù Tường Vi thái thái vẽ tranh rất đẹp, cũng đáng giá 1000 đồng, nhưng không phải là cái cảm giác mà nàng muốn, nàng tại bức tranh này cảm nhận được vị thái thái này đối Sa Châu ký sự cùng với Nãi Hoàng cp cũng không thiệt tình yêu thích.
Bánh bao nhân trứng sữa có chút mất mát, đây là bệnh chung của các họa sĩ mà trước kia nàng từng đặt phác thảo, nàng vốn dĩ cho rằng Tường Vi là dựa vào độ hot của Sa Châu ký sự mới nổi lên thì không giống thế, nhưng kết quả vẫn là làm nàng thất vọng.
Buổi tối Phó Chân mới gửi tranh sang cho nàng, nàng lúc ấy vừa mới tắm rửa xong, tóc còn chưa có kịp sấy, tiện tay cầm lấy di động muốn xem lúc này còn có ai nhắn cho nàng hay không, sau đó nàng liền thấy được bức tranh mà Phó Chân gửi sang.
Trong nháy mắt, bánh bao nhân trứng sữa kích động đến sắp khóc.
Bức tranh Phó Chân gửi đến có một vòng trăng tròn ở trên cao, bên dưới có một cái hồ, đằng trước cái hồ là những chùm cỏ lau, ở giữa có những con đom đóm bay xung quanh, gió đêm thổi qua tạo ra những tia sóng lăn tăn.
Một con thuyền trôi nổi ở trên mặt sông.
Trên mặt Chu Nãi Vưu hơi hơi ửng đỏ, tay trái để ra bên ngoài thuyền, tay phải ôm vò rượu, áo hắn hơi mở lộ ra hơn nửa ngực, Hoàng Liệt ngồi ở trên bụng hắn, hơi cúi đầu nhìn Chu Nãi Vưu, trong ánh mắt lộ ra sự nghi hoặc, tóc đen rũ xuống, rơi rụng ở trên ngực Chu Nãi Vưu.
Bánh bao nhân trứng sữa nhìn màn hình, trong đầu chỉ còn lại có một câu thơ, “Tuý hậu bất tri thiên tại thuỷ, Mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà“. (Nghĩa: Tỉnh rượu chẳng hay trời lẫn nước,
Đầy thuyền mộng đẹp sát Ngân Hà.)
Sự tương tác của hai người là do bánh bao nhân trứng sữa yêu cầu, còn các chi tiết cùng bối cảnh đều do chính Phó Chân bổ sung.
Bức tranh này so với yêu cầu của bao nhân trứng sữa kỳ thật vẫn là hơi khác một chút, bức tranh này thể hiện chính là tình sắc, mà không phải là sắc tình, nhưng thời điểm Phó Chân vẽ phác thảo, bánh bao nhân trứng sữa cũng không có yêu cầu thay đổi, cũng liền đại biểu bánh bao nhân trứng sữa đồng ý đem độ táo bạo giảm bớt một phần.
Bánh bao nhân trứng sữa quá thích bức tranh này của Phó Chân, bức tranh này cơ hồ hoàn toàn giống với nguyên tác, từ phong cách cho đến các bố cục cơ hồ đều hoàn mỹ, nếu đem lên mạng nói đây là nguyên tác chỉ sợ đều có người tin.
A a a Nãi Hoàng là chân lý!
Sau đó không lâu, một màn tương tự lại lặp lại, màn hình điện thoại của Phó Chân lại bị dấu chấm than chiếm lĩnh, tiếp theo chính là một đoạn bày tỏ cảm xúc, di động tuổi đã già lại không chịu nổi sự chiêu đãi nhiệt tình như vậy, dứt khoát chết trận.
Chờ đến khi cảm xúc của bánh bao nhân trứng sữa hơi chút ổn định một chút, Phó Chân gửi cho nàng một tin nhắn.
[ như vậy có thể chứ? ]
Có thể a, quả thực là quá có thể, bánh bao nhân trứng sữa lại kích động, tay run rẩy chuyển cho Phó Chân 500 đồng.
[ bạn chuyển nhiều, tôi chuyển lại cho bạn ]
[ không cần thái thái, tôi quá thích bức tranh này ]
Phó Chân không trả lời Weibo trực tiếp lên Alipay chuyển trả lại khoản tiền thừa cho bánh bao nhân trứng sữa.
Nhưng không lâu sau đó bánh bao nhân trứng sữa lại đem hơn bốn trăm đồng chuyển lại, nàng đại khái cũng biết Phó Chân sẽ không lấy tiền của nàng, lại gửi tới một tin nhắn.
[ hay thái thái lại vẽ cho tôi một bức khác nữa đi ]
[ được]
......
Sau khi Bánh bao nhân trứng sữa lấy được bức tranh từ chỗ Phó Chân, liền đem nó đăng lên weibo của mình, còn tag Sa Châu ký sự cùng Nãi Hoàng cp, thuận tiện còn tag luôn nick của Phó Chân.
Các võng hữu trong Sa Châu ký sự đã thật lâu không có thấy bức tranh nào giống với nguyên tác như vậy, tuy rằng đa số bọn họ không thích Nãi Hoàng cp, nhưng có thể nhìn thấy một bức tranh giống với nguyên tác như vậy bọn họ vẫn là không nhịn được.
Trời ạ! Đây là vị thần tiên thái thái nào, thế nhưng chỉ cần 150r, cái chất lượng này 1500r tôi cũng nhận, gào thét gào thét!
Ngọa tào, muốn khóc, vì cái gì không phải là cp mà tôi thích!
Tôi cũng muốn tìm thái thái đặt phác thảo, tôi muốn nhìn Vãn Vãn nhà chúng ta giả thỏ [ chảy nước miếng ][ chảy nước miếng ]
......
Fan trên Weibo của Phó Chân trong một đêm từ hai số tăng lên bốn số, tin nhắn tới tìm hắn đặt phác thảo lại làm cho di động một lần nữa chịu đả kích.
Cũng tại buổi tối hôm đó, Phó Chân nhận cuộc gọi từ trợ lý của Phó Đình, đối phương muốn mua bản quyền điện ảnh của Sa Châu ký sự.
Nếu là hai năm trước, lúc Phó Chân bị đuổi ra khỏi Phó gia, ngay lúc đặc biệt cần tiền, hắn nhất định sẽ đem bản quyền bán đi, nhưng hiện tại hắn không thiếu tiền, hoặc là nói có tiền cũng không chỗ dùng, chân hắn đã bỏ lỡ cơ hội trị liệu tốt nhất, về sau đại khái đều sẽ bị như thế này.
Phó Chân uyển chuyển mà cự tuyệt đối phương, sau đó đem tin nhắn mở ra, tiếp một cái bản vẽ 500r, cùng một cái tranh đứng 200r, hơn nữa còn phải vẽ cho bánh bao nhân trứng sữa, nửa tháng tiếp theo hắn không phải vội kiếm tiền.
Trợ lý đem chuyện mình bị cự tuyệt báo cho Phó Đình, Phó Đình nói đã biết, liền tắt điện thoại.
Đêm nay Đường Loan Loan lại đi ra ngoài hẹn hò cùng Tần Chiêu, Phó gia khôi phục sự an tĩnh như xưa, Phó Đình cùng Phó Kiến Sâm hai người ngồi ở trên sô pha phòng khách, thời gian từng chút một trôi qua.
Phó Đình buông văn kiện trong tay xuống, xoay người lên lầu nghỉ ngơi.
Phó Kiến Sâm bỗng nhiên mở miệng gọi lại Phó Đình, “...... Con nói Phó Chân hiện tại ở đâu?”
Phó Đình quay đầu, nhìn phụ thân hắn, trên mặt Phó Kiến Sâm cũng không biểu tình đặc biệt gì, giống như đang hỏi đến một vật tầm thường.
“Sống ở sau khu công trường mới gần khu Tây Lăng.”
Phó Kiến Sâm a một tiếng, hồi lâu sau gật đầu một cái.
Phó Đình xoay người sang chỗ khác, dọc theo thang lầu tiếp tục đi lên, dưới lầu Phó Kiến Sâm lại hỏi hắn một câu: “Hắn ở nơi đó làm cái gì?”
Phó Đình trầm mặc, một lát sau mở miệng trả lời: “Hẳn là dọn gạch đi.”
Phó Kiến Sâm không có nói nữa, trong tay hắn là một tờ báo giải trí, mặt trên có một tấm điện ảnh mới nhất của Đường Loan Loan, Phó Kiến Sâm khẽ cong môi cười, nhưng trong mắt lại không hề hiện ra ý cười nào.
Ngày buổi chiều hôm sau, Phó Kiến Sâm phá lệ nghỉ sớm một giờ từ công ty đi ra.
“Tạm thời đừng về nhà.” Ngồi ở ghế sau Phó Kiến Sâm đột nhiên mở miệng, nói với tài xế.
“Tiên sinh muốn đi chỗ nào?”
“Đi......” Phó Kiến Sâm tạm dừng sau một lúc lâu nói với tài xế, “Đi khu Tây Lăng nhìn một cái đi.”
Tài xế chở Phó Kiến Sâm xuyên qua hơn nửa cái thành thị, Phó Kiến Sâm đi tới mặt sau của khu công trường mới, hắn ngồi ở trong xe, tầm mắt xuyên qua cửa sổ xe, lướt qua hàng rào sắt cao cao, muốn tìm kiếm thân ảnh mà hắn từng thấy trông mộng.
Nhưng hắn không có tìm được.
Thời gian trôi qua thật lâu, Phó Kiến Sâm nhẹ nhàng nói một tiếng: “Đi thôi.”
Tài xế chỉ cảm thấy không hiểu ra sao, đột nhiên tiên sinh lại muốn tới công trường làm gì, bất quá đây không phải là điều mà tài xế nên quan tâm.
Bên trong xe tựa hồ có tiếng thở dài vang lên, còn không đợi tài xế nghĩ kỹ thanh âm thở dài này là do vô tình hay không, liền thấy Phó Kiến Sâm hướng hắn dò hỏi: “Lão Ngô a, cậu theo tôi đã bao nhiêu năm?”
“12-13 năm đi.” Tài xế nói.
12-13 năm, cũng đủ làm một đứa nhỏ trưởng thành.
Thời điểm 12-13 năm trước, Phó Chân hẳn là mới lớn, Phó Kiến Sâm tìm kiếm hồi ức của cái thân ảnh nho nhỏ kia, lại phát hiện tìm không thấy như cũ.
Chỉ có thời điểm trong mơ, hắn mới có thể nhìn thấy hắn.
Tài xế nâng đầu, từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt Phó Kiến Sâm có chút tái nhợt, hắn lo lắng hỏi: “Tiên sinh, ngài làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Phó Kiến Sâm nhàn nhạt nói.
Bên trong xe lại khôi phục sự yên tĩnh như trước, Phó Kiến Sâm nâng tay lên đè đè thái dương.
Lúc ấy hắn vì cái gì đem Phó Chân đuổi ra Phó gia, hình như là......
Bởi vì hắn thương tổn Loan Loan.
Hắn hẳn là phải chịu chút hình phạt.