Một Giấc Thanh Xuân (Bạn Gái Tôi Đẹp Nhất Trường)

Chương 1: Chương 1: Bạn cùng bàn của tôi




Bạn cùng bàn của tôi tên là Lâm Uyên Sương, mười sáu tuổi.

Cô ấy rất đẹp với làn da trắng ngần như trứng gà bóc, bờ môi mọng tựa anh đào, đôi tròng mắt nâu đẹp hệt bảo thạch quý giá, mái tóc dài đen nhánh buông lơi trên miền núi đồi hình chữ S sinh động mà tràn ngập cám dỗ, thỉnh thoảng sẽ lại thu hút sự chú ý của tôi.

Bởi vì tôi chỉ là hạng tôm tép nên cô ấy không bao giờ tiếp lời cùng tôi, thậm chí ánh mắt nhìn tôi cũng lộ ra khinh thường và chán ghét.

Vốn cho là giữa tôi và cô sẽ chẳng liên quan tới nhau nhiều, có lẽ vì trong mắt của cô ấy, ngay cả là bạn học thôi tôi cũng không phải.

Mãi cho đến một ngày, tôi nhìn thấy bí mật của cô ấy...

Ngày đó có tiết thể dục, tôi vừa tập xong thì quay về lớp để lấy nước uống. Lúc đó tôi bất cẩn đụng vào bàn cô ấy, một cái túi nhỏ màu hồng trượt ra từ trong bàn.

Tôi thấy trong lớp không có ai, vì vậy bèn hiếu kỳ mở túi ra, muốn xem thứ bên trong có những thứ gì.

Khoảnh khắc mở cái túi ra, tôi hoàn toàn chết lặng. Bên trong ngoại trừ rất nhiều đồ trang điểm mà học sinh tầm tuổi chúng tôi gần như không dùng đến ra, thì có hai thứ tôi chỉ được nhìn thấy vài lần trong máy bán đồ người lớn tự động, áo mưa an toàn (bao cao su)!

Đây hoàn toàn không phải là thứ học sinh nên có! Lâm Uyên Sương rốt cuộc đang làm gì?

Tôi cuống quýt cất đồ của cô ta lại, trong lòng như có sóng to gió lớn nổi lên, thật không ngờ một người vẫn luôn là học sinh giỏi như Lâm Uyên Sương, trong túi lại có thứ như vậy!

Tôi vốn cho rằng một Lâm Uyên Sương cao cao tại thượng, luôn khinh thường không thèm để ý đến tôi kia, một cô gái không vướng bụi trần với vẻ đẹp nao lòng người hẳn phải thần thánh đến mức không thể khinh nhờn. Ai ngờ rằng chỉ là một ả đàn bà hư hỏng giả vờ thuần khiết!

Trước đây tôi muốn cô ta kèm cặp bài vở cho mình, nhưng cô ta lại luôn bực bội nói rằng không có thời gian rồi đuổi tôi đi.

Mỗi tuần giáo viên chủ nhiệm đều tổ chức một lần thảo luận, bạn cùng bàn của người khác sẽ trò chuyện sôi nổi ngất trời, mà cô ta lại chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần, thậm chí còn quay xuống ngồi trò chuyện với bạn học phía sau.

Càng làm cho tôi tức giận là, cô ta nói tôi xấu xí ngay trước mặt tôi và những nữ sinh khác!

Tôi thừa nhận, tôi xuất thân nông thôn, tướng mạo quả thực không xuất chúng, thành tích lại kém, gia đình cũng không tốt, không thể sánh với Lâm Uyên Sương được. Do đó tôi cũng thường xuyên cảm thấy tự ti mặc cảm.

Mà sau khi nhìn thấy áo mưa trong túi của cô ta, lại nhớ đến ánh mắt chán ghét như thể đang nhìn rác rưởi mà cô ta nhìn tôi trước giờ, trong lòng tôi lập tức dấy lên một ngọn lửa hừng hực đầy phẫn nộ vì bị sỉ nhục.

Một ả đàn bà hư hỏng như cô ta mà lại có mặt mũi tự cho mình là cao quý đi khinh bỉ tôi?

Lúc đó tôi thật muốn lấy mấy thứ trong túi giao cho giáo viên, để cho cô ta mất hết danh dự!

Nhưng như vậy mình được lợi gì không? Nói không chừng còn có thể bị cô ta điên cuồng trả thù.

Tôi tỉnh táo lại, quyết định phải nắm thóp của Lâm Uyên Sương, như vậy tôi mới có thể lấy đó mà uy hiếp, sỉ nhục cô ta một phen!

Thế là tôi quyết định lén theo dõi cô ta, muốn tìm ra rốt cuộc áo mưa trong túi của Lâm Uyên Sương dùng để làm gì?

Tự học buổi tối kết thúc, tôi không về nhà mà len lén đi theo Lâm Uyên Sương, nhìn cô ta đi đến một nơi hẻo lánh.

Đây là một khu rừng cây rậm rạp, trên mặt đất mọc đầy cỏ dại và rêu mốc. Rừng cây trong tiết Hạ Chí có thể thấy xanh mơn mởn một vùng.

Ban ngày có rất ít người đến đây đi dạo, càng không cần phải nói đến buổi tối.

Tôi trốn ở trong một chỗ hố nhỏ trũng thấp, nhìn lén Lâm Uyên Sương đang ở cách đó không xa, hình như là đang đợi cái gì đó.

Cô ta mặc áo sơmi dài màu trắng cùng với quần jean xanh, ánh trăng rọi xuống người, phác họa ra vóc dáng thướt tha.

Không lâu sau, một bóng người khác xuất hiện bên cạnh Lâm Uyên Sương, nương theo ánh trăng sáng, tôi nhìn thấy người đến là một gã đàn ông có dáng vóc hơi mập mạp.

Hoàng Biên Bình, ông đã đến muộn! Lâm Uyên Sương nói, giọng điệu có chút không hài lòng.

Hoàng Biên Bình!

Cái tên quen thuộc này làm cho tôi hãi hết cả hồn! Bởi vì ông ta là thầy chủ nhiệm trong trường của chúng tôi, tính cách vô cùng nghiêm khắc với học sinh, nếu ai mà khiến ông ta không hài lòng, phê bình là chuyện nhỏ, mời phụ huynh mới là chuyện lớn!

Tôi đã từng vì đi học muộn mà bị ông ta tóm được một lần, khi đó tôi đã bị ông ta chửi mắng xối xả, như thể mình trở thành tội nhân vậy, hơn nữa tôi còn không thể cãi lại.

Từ ngày đó trở đi, trong lòng tôi luôn có cảm giác sợ thầy chủ nhiệm, sợ sẽ chẳng may chọc phải con cọp dữ này một lần nữa.

Mà hiện giờ, thầy chủ nhiệm nghiêm khắc, không giận tự uy ở trường học lại xuất hiện ở nơi đây. Khi liên tưởng với chuyện của Lâm Uyên Sương, trong lòng tôi cũng đã có một suy đoán đầy phấn khích.

Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ lại có áo mưa, làm sao có thể không xảy ra chút chuyện xấu hổ chứ?

Không muộn không muộn, ánh trăng vừa đẹp, khà khà khà!

Quả nhiên, Hoàng Biên Bình đi đến trước mặt Lâm Uyên Sương, một tay ôm cô ta vào trong ngực, cười gian rồi nói: Hay là, cưng thèm quá không nhịn nổi rồi?

Dứt lời, đôi bàn tay không an phận của thầy chủ nhiệm lập tức bắt đầu lần mò các nơi trên người Lâm Uyên Sương. Kỹ thuật thành thạo lão luyện kia rất nhanh đã làm cho Lâm Uyên Sương liên tục thở gấp.

Tôi năm nay mười bảy tuổi, bởi vì nguyên nhân xuất phát từ bản thân và gia đình nên tính cách tôi lầm lì hướng nội, ngay cả nói chuyện với con gái cũng rất ít, nhưng đã bước vào thời kỳ trưởng thành, tôi tất nhiên cũng tò mò vô cùng về chuyện nam nữ.

Hơn nữa với tôi mà nói, tiếng động làm người ta khô nóng cả người này thật sự vô cùng kích thích, cơ thể bỗng chốc nổi lên phản ứng, nhịp tim và hơi thở đều bắt đầu tăng tốc.

Ả hư hỏng này, trước mặt tôi ra vẻ nữ thần kiêu ngạo, không ngờ sau lưng lại kinh khủng đến thế, còn dám lén lút qua lại với thầy chủ nhiệm lớn hơn cô ta hai ba mươi tuổi! Thật là đáng xấu hổ tột cùng!

Thầy chủ nhiệm trở nên gấp gáp, đẩy Lâm Uyên Sương ngã xuống sân cỏ rồi bắt đầu cởi quần.

Chờ đã, mang bao trước đã!

Mang bao cái gì, tôi cũng không mắc bệnh!

Hoàng Biên Bình đang hừng hực lửa dục khó nhịn, cũng không quan tâm nhiều như vậy.

Không, nhất định phải mang bao, bằng không thì không an toàn!

Lâm Uyên Sương muốn đẩy ra Hoàng Biên Bình đang đè trên người mình ra, phản kháng kịch liệt, thế nhưng cô ta chỉ là một nữ học sinh nhỏ bé, làm sao có thể đẩy được một gã đàn ông trưởng thành như Hoàng Biên Bình.

Cô ta càng phản kháng thì càng kích thích thú tính trên người Hoàng Biên Bình. Mà đã là một gã đàn ông kinh nghiệm phong phú, Hoàng Biên Bình tất nhiên có rất nhiều cách để cho phụ nữ ngoan ngoãn đi vào khuôn phép.

Chẳng bao lâu, dưới thủ đoạn thành thạo của Hoàng Biên Bình, Lâm Uyên Sương lâm vào trong ái dục, không cách nào tự thoát ra nữa.

Thực không ngờ, nữ sinh cao ngạo lạnh lùng ngồi bên cạnh tôi, nữ thần vẫn luôn cao cao tại thượng không thể với tới, từng để cho tôi cảm thấy tự ti mặc cảm, lại có thể lẳng lơ đến như vậy, thấp hèn đến như vậy!

Thay vì nói tôi và cô ta ngồi với nhau là sỉ nhục, chi bằng nói là tôi bị sỉ nhục thì đúng hơn!

Ả đàn bà hư hỏng này, nếu không phải hôm qua tôi phát hiện bí mật của ả, tôi còn không biết phải bị lừa gạt bao lâu nữa! Bị ả nhục nhã đến chừng nào nữa?

Khốn kiếp! Những cáu giận trước kia phải chịu, tôi nhất định phải trả lại cả vốn lẫn lời cho cô ta!

Trong lúc tôi còn đang nghĩ vớ vẩn, thì theo một quát khẽ của hai người bọn họ, động tác ngừng lại, chỉ còn tiếng thở dốc.

Biết bọn họ đã kết thúc, tôi vội vàng nín thở nấp kĩ, lẳng lặng chờ bọn họ rời đi.

Tên khốn kiếp nhà ông, nếu tôi mang thai thì làm sao bây giờ? Sau khi phục hồi tinh thần, Lâm Uyên Sương tức giận đẩy Hoàng Biên Bình đi, lấy khăn tay ra lau chùi thân dưới của mình.

Nếu như mang thai thì tôi trả thù lao cho em phá là được. Hoàng Biên Bình nói không chút để tâm, bắt đầu mặc quần áo, chuẩn bị rời đi.

Nhớ kỹ cam kết của ông, với lại lúc nào trả đồ cho tôi? Lâm Uyên Sương nói đầy ẩn ý, nhìn thẳng vào Hoàng Biên Bình.

Lỗ tai tôi động đậy, lắng nghe thật kĩ.

Yên tâm đi, tôi sẽ không nói chuyện em gian lận cho cha mẹ em nghe, về phần điện thoại di động của em sao... Hoàng Biên Bình cười khà khà đầy gian trá, ... kỳ nghỉ chúng ta lại chơi cho đã một lần nữa thì sẽ trả lại cho em.

Gian lận?

Tôi thầm cả kinh, thành tích đứng đầu khối lớp mười của Lâm Uyên Sương chẳng lẽ là dựa vào gian lận mà có được sao?

Nhưng tôi ngồi bên cạnh cô ta, biết rất rõ ràng thành tích của cô ta là chân tài thực học, cũng có cần phải dựa vào gian lận đâu chứ?

Hoàng Biên Bình mặc xong quần áo thì nhanh chóng rời đi, mà sau khi Lâm Uyên Sương chỉnh trang ổn thỏa cũng rời khỏi nơi này.

Thấy bọn họ đều đã đi xa, tôi mới đứng lên khỏi cái hố trũng, đi đến chỗ bọn họ vui vẻ trước đó, trong không khí nơi này vẫn còn sót lại mùi hormone nhàn nhạt.

Đồ đàn bà hư hỏng! Tôi khẽ mắng một tiếng, ấm ức trong lòng mới tiêu tán đi chút ít.

Lâm Uyên Sương, chẳng phải là cô khinh tôi sao? Trời xanh có mắt, để cho ông đây phát hiện bí mật của cô rồi! Chờ xem, xem tôi dạy dỗ cô thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.