Thái độ vô tình của Lâm Uyên Sương khi cưỡng ép đổ tội lên đầu tôi khiến tôi vô cùng tức giận, lại nhớ đến đủ thứ ánh mắt khinh rẻ và xem thường của cô ta đối với tôi, không hiểu sao tôi thấy lòng nổi lửa.
Lúc đi ngủ, tôi cứ trằn trọc mãi, trong đầu tràn ngập gương mặt khó ưa của Lâm Uyên Sương, càng nghĩ càng thấy bực mình!
Các phương pháp mà tôi nghĩ ra để dạy dỗ lại Lâm Uyên Sương càng lúc càng mãnh liệt, tôi quyết định mở luôn ngăn kéo của mình, lấy ra một chiếc vòng cổ cho chó bằng da và một sợi xích sắt.
Trước kia, hồi còn ở dưới quê, ba tôi từng nuôi một con chó, tôi rất thích nó, tôi còn đặt cho nó cái tên là Tiểu Hoàng.
Nhưng sau này Tiểu Hoàng qua đời, tôi đau lòng vì chuyện ấy rất lâu, để ghi nhớ nó, tôi cất giữ vòng cổ và sợi xích buộc nó.
Khi ấy tôi thực sự không ngờ rằng sẽ có ngày hai thứ này được sử dụng lần nữa, hơn nữa còn được dùng cho một người phụ nữ.
Nhưng tôi không hề thấy thương xót Lâm Uyên Sương, ngược lại, tôi càng ngày càng thấy hứng thú với kiểu phục thù như dạy dỗ và huấn luyện này.
Tôi muốn biến cô ta thành một phiên bản Tiểu Hoàng khác chỉ biết vẫy đuôi lấy lòng tôi! Để cô ta cả đời này phải hối hận vì đã xem thường tôi!
Ý nghĩa độc ác và tăm tối trong đầu khiến tâm trạng tôi hưng phấn một cách lạ thường, tôi không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, ngủ thẳng cẳng đến buổi trưa ngày hôm sau mới dậy.
Tôi ôm tâm tình kích động, giấu hết những món đồ mình đã chuẩn bị kĩ càng vào cặp sách, đợi khi màn đêm ập xuống, tôi vội vàng khoác cặp sách lên lưng, ra khỏi nhà, đến khu rừng nhỏ lần trước từ rất sớm.
Hôm nay ánh trăng rất sáng, vầng trăng gần như tròn vành vạch, khu rừng nhỏ cũng không còn tối tăm như lần trước nữa.
Tôi ngồi trên nền cỏ, khuôn mặt hiện rõ vẻ mong chờ, nghĩ bụng, hôm nay nhất định phải trêu đùa cô ta đến tận hứng, khi nào đủ đã ghiền mới coi như xong việc.
Nhưng thời gian trôi qua, từng phút từng giây, tôi đợi đủ ba tiếng đồng hồ ròng rã, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lâm Uyên Sương đâu, tâm tình vốn đã xao động, tôi càng không thể nào nhẫn nhịn nổi, tức giận gào rống lên với không khí.
Lơ là quá rồi! Nó dám cho ông mày leo cây! Thứ lẳng lơ chết tiệt, có giỏi thì cả đời này đừng xuất hiện trước mặt tao! Mẹ kiếp, để xem sau này ông đây xử lí mày thế nào!
Gầm gào một hồi, cơn giận trong lòng tôi được trút ra đôi phần, tôi đeo cặp sách, thở phì phì vì tức, rời khỏi khu rừng nhỏ.
Lúc về đến nhà đã hơn mười giờ tối, vì thế tôi lại bị ba mẹ giáo huấn một chặp, lửa giận trong lúc càng cháy càng đượm, đến ngủ cũng không ngủ nổi, trong lòng chỉ muốn lôi Lâm Uyên Sương ra dạy dỗ một trận nên thân.
Ngày hôm sau, khi đi học, tôi đến lớp từ rất sớm, đợi Lâm Uyên Sương đến, chỉ nghĩ đến việc chỉnh đốn cô ta cho hả giận.
Lâm Uyên Sương đến lớp, vừa liếc mắt đã nhìn thấy bản mặt u ám của tôi, ánh mắt của cô ta run lên, chột dạ, cúi gằm mặt xuống.
Đợi cô ta ngồi xuống bên cạnh mình rồi tôi gằn giọng quát: Cậu dám cho tôi leo cây, cậu giỏi lắm!
Không, không phải thế! Lâm Uyên Sương vội vàng giải thích: Tối qua em gái tôi bị ốm, tôi thực sự không thể đi được.
Hừ! Đừng có lí do lí trấu với tôi. Tôi không hề tin những lời dối trá của cô ta, lạnh lùng đáp: Sau tiết đọc sách sáng nay tôi đợi cậu ở khu nhà kí túc xá cũ, cậu cứ thử cho tôi leo cây nữa xem.
Lâm Uyên Sương không trả lời, cô ta siết chặt bàn tay mềm mại, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh được dán trên bàn học, trong mắt cô ta hiện lên những sắc màu không rõ ý nghĩa.
Hết tiết học sáng, tôi chẳng buồn ăn sáng, sau khi nhắc nhở Lâm Uyên Sương lập tức đến địa điểm đã chỉ định, tôi vội vàng rời khỏi phòng học.
Khu nhà kí túc xá cũ của trường đã bị bỏ hoang từ lâu, không có ai ở đó, nghe nói sau kì nghỉ hè sẽ được dỡ bỏ, cho nên rất ít người lui tới chỗ này.
Tôi đến đó chưa được bao lâu thì Lâm Uyên Sương cũng xuất hiện trước mặt tôi, thấy vậy, tôi nhanh chóng lôi cô ta tới một góc chết.
Ban ngày ban mặt đừng như vậy mà, sẽ bị người ta phát hiện đấy! Cô ta tưởng rằng tôi định quan hệ với cô ta, vội vàng đẩy bàn tay định cởi đồ của cô ta ra.
Tối qua bị chọc giận khiến cả đêm tôi không ngủ ngon được, hai vành mắt đen sì, còn đâu ra tâm trí mà đòi quan hệ với cô ta, đúng là một người phụ nữ thối tha tự cho mình là đúng.
Tôi nhổ nước bọt, tức giận quát lên: Con mẹ nó, cậu cứ thử giãy giụa nữa xem!
Thấy tôi tức giận ra mặt, sợ tôi làm hành động điên cuồng gì đó, Lâm Uyên Sương quả nhiên không dám động đậy nữa, nhưng tôi mắt màu nâu kia nhìn thẳng vào tôi với vẻ u oán.
Cậu cho tôi hứng gió lạnh trong rừng suốt ba tiếng đồng hồ, hôm nay không giáo huấn cậu một trận, cậu còn tưởng tôi dễ bị qua ặt!
Hôm nay Lâm Uyên Sương mặc áo hoodie màu trắng và quần đùi màu xanh dương, đôi tất dài màu đen xù hết cả lông kéo thẳng đến trên gối, mà màu da chân trắng nõn nã chỉ lộ ra chừng một xen-ti-mét đã có thứ ma lực thần kì đủ để thu hút ánh mắt của người khác.
Nhưng lúc này tôi cũng không có hứng thú mà nhìn ngắm kĩ càng, hai tay tôi mò vào trong áo của cô ta từ phần eo, mò thẳng lên trên, động tác vô cùng thô lỗ khiến vạt áo của cô ta bị tớn lên, lộ ra làn da trắng mịn ở phần eo.
Hai má Lâm Uyên Sương đỏ lên, hai mắt nhắm tịt lại, lộ ra vẻ khuất nhục.
Bàn tay mò lên lưng cô ta của tôi mất một lúc lâu mới tháo được khuy áo, tôi túm lấy dây áo kéo mạnh ra ngoài, trên tay bỗng có thêm một chiếc áo ngực màu trắng cỡ lớn.
Không có áo ngực che chắn, bộ ngực của Lâm Uyên Sương càng lộ rõ hình dạng dưới lớp áo, bộ ngực lớn mềm mại.
Tôi phải để cậu cảm ngày không có áo ngực, thứ này, cậu cũng đừng mong lấy lại nữa! Nói rồi, tôi gập đôi chiếc áo ngực thơm tho ấy lại, nhét vào túi quần, chuẩn bị mang về nhà làm kỉ niệm.
Không được! Cậu mau trả lại cho tôi!
Nghe thấy mưu đồ nham hiểm của tôi, cô ta vội vàng vươn tay ra cướp lấy chiếc áo ngực trong túi quần tôi, nhưng làm sao mà tôi để cô ta đạt được mong muốn chứ.
Tôi không trả lại cậu đấy! Tôi đẩy cô ta ra, giận giữ quát lên: Thứ đàn bà thối tha như cậu còn dùng áo nịt ngực làm cái đếch gì, tốt nhất là đừng mặc quần áo nữa! Tôi cảnh cáo cậu đừng có mà phản kháng, nếu không tôi sẽ vạch trần hết chuyện của cậu ra đấy!
Nhìn bộ ngực căng đầy của cô ta run lên vì tức giận, tôi bỗng nổi ý đồ xấu, đưa tay phải ra sờ sờ vài cái rồi bóp thật mạnh.
Cô ta kêu a một tiếng, dùng hai tay che ngực, mặt mũi căm hận, hai mắt ướt át như sắp bật khóc.
Tôi rất thích bộ dạng này của cô ta, ai bảo tối qua cô ta cho tôi leo câu, chưa trêu cô ta khóc ầm lên là tốt bụng chán rồi.
Thời gian ăn sáng rất ngắn, nhanh chóng đến giờ vào lớp.
Lâm Uyên Sương không mặc áo ngực chỉ biết bực bội ngồi yên tại chỗ, giống như một con mèo không có tinh thần, nằm bò ra bàn, lười biếng không muốn làm gì cả.
Tôi biết rất rõ, cô ta chỉ muốn che giấu bộ ngực không có áo nịt ngực của mình thôi, đôi tay kia không chắn hết được bộ ngực lớn, không có sự bó buộc của áo ngực, mỗi bước chân cô ta đi như sóng biển cuộn trào, rất dễ bị người khác phát hiện.
Nhưng nếu cô ta chỉ yên lặng ngồi tại chỗ không buồn nhúc nhích rồi yên bình để một ngày trôi qua như vậy thì tôi cướp lấy áo ngực của cô ta còn ý nghĩa gì nữa? Một chút thế này chẳng qua chỉ khiến cô ta cảm thấy khó chịu thôi, chưa thấm tháp vào đâu cả!
Tôi còn muốn ép cô ta hoàn toàn phá hủy hình tượng cao cao tại thượng không coi ai ra gì của cô ta, để cô ta hoàn toàn không ngẩng được đầu lên trước mặt tôi!
Nghĩ đến đây, tôi bỗng thấy to gan lớn mật hơn, lén lút thò tay ra mò vào giữa hai chân cô ta dưới gầm bàn...