Thang máy 'đinh-đoong' vang lên, dừng ở tầng 12.
"Cảnh Hàng?"
Văn Lạc ra khỏi thang máy, nhưng không thấy Lư Cảnh Hàng đứng trước cửa nhà, nhìn dáo dác xung quanh một lúc mới thấy anh kéo vali ra khỏi cầu thang.
"Thật xin lỗi, em không nghĩ hôm nay anh lại về." Văn Lạc lấy chìa khóa mở cửa, "Đi hơi xa, anh đợi lâu lắm đúng không."
"Không sao." Lư Cảnh Hàng rũ mắt, ánh mắt dán chặt lên người Văn Lạc, "... Em đi đâu vậy?"
"Đi ra ngoài... có công chuyện." Văn Lạc dừng lại một chút mới nói hết câu.
Y không nói dối, nhưng cũng không hoàn toàn nói sự thật.
Cũng đúng thôi, y dựa vào tư cách gì để nói anh nghe những chuyện riêng tư của chính mình, và những chuyện thế này vì sao cần phải nói dối hàng xóm để che đậy.
Tâm trạng của Lư Cảnh Hàng như chìm xuống đáy vực, không biết là vì chuyện tốt của Văn Lạc bị anh cưỡng chế phá hư, hay vì anh ở rất gần Văn Lạc nhưng ngỡ như xa tận chân trời, hay lại bởi vì phải thừa nhận rằng, cảm giác của anh đối với Văn Lạc đã chệch khỏi quỹ đạo vốn có.
Đêm đã khuya, Văn Lạc không bật đèn huỳnh quang quá sáng, chỉ mở một ngọn đèn vàng đặt dưới sàn, ánh sáng dịu nhẹ lẫn ấm cúng bao phủ toàn bộ phòng khách.
Vừa vào cửa, Lư Cảnh Hàng ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha, không nói chuyện cũng không nhúc nhích, nhìn Văn Lạc tìm điều khiển từ xa bật điều hòa, đi vào phòng tắm rửa tay, sau đó đi vào phòng bếp.
"Anh khát không? Uống nước chứ?" Văn Lạc ở trong phòng bếp hỏi, không nghe thấy Lư Cảnh Hàng trả lời, bèn ra ngoài thăm dò, "Em lấy cho anh một ly nước nhé?"
"Ừm." Lư Cảnh Hàng gật đầu.
Văn Lạc đặt ly nước vừa được rót đầy bên cạnh Lư Cảnh Hàng, chợt sững người, ghé sát Lư Cảnh Hàng ngửi thêm một chút.
"Vừa rồi em cảm thấy có mùi thuốc lá ở hành lang, anh hút thuốc?"
"Ừm."
"Anh còn hút thuốc nữa sao, em chưa từng thấy." Văn Lạc cười.
"Nếu em không thích, tôi sẽ không hút thuốc nữa." Lư Cảnh Hàng nhìn thẳng vào mắt Văn Lạc nói.
"Không sao, anh muốn hút thuốc cứ hút đi."
"Em không thích, tôi sẽ không hút." Lư Cảnh Hàng lặp lại lần nữa.
Anh không biết tại sao bản thân lại cố chấp không buông với vấn đề đó, cứ như thể nói ra điều này, anh sẽ không còn là một người dưng trong quãng đường nhân sinh của Văn Lạc nữa, anh có thể xem như dính dáng một chút gì đó với y.
"Anh sao vậy?" Văn Lạc cuối cùng nhận ra cảm xúc của Lư Cảnh Hàng có điều không đúng, y ngồi xổm xuống nhìn Lư Cảnh Hàng, dùng giọng điều có phần nghiêm túc hơn, "Cho dù em không thích, anh vẫn có thể hút thuốc."
Nhìn dáng vẻ Văn Lạc hết sức kiên nhẫn nói chuyện với anh, Lư Cảnh Hàng bỗng chốc cảm thấy phiền muộn vô cùng, phiền là bởi vì bản thân khi đối mặt với Văn Lạc vào giờ phút này, thế mà chẳng thể kiểm soát nổi sự bất thường trong anh.
Anh cúi đầu nắm lấy ngón tay, không biết nên bày ra vẻ mặt như thế nào, đơn giản trầm mặc không lên tiếng.
"Anh sao vậy? Làm sao tâm trạng không tốt?" Văn Lạc đứng dậy, ngồi bên cạnh anh, "Đại tinh tinh luôn vui vẻ của chúng ta đâu mất rồi."
Lư Cảnh Hàng nhếch khoé miệng, vẫn không nói lời nào.
Văn Lạc đương nhiên không biết sự khác thường của Lư Cảnh Hàng có liên quan đến mình, y ngồi gần anh thêm chút nữa, dùng vai khẽ đẩy đẩy Lư Cảnh Hàng.
"Có chuyện gì không vui? Nói em nghe đi, để em cũng dỗ anh."
"Tôi... không sao, chìa khoá bị mất rồi." Lư Cảnh Hàng đương nhiên không muốn Văn Lạc biết được khúc mắc trong lòng anh, tuỳ tiện kiếm bừa một cái cớ.
"... Chỉ vậy thôi?"
"Ừm."
"... Anh bao nhiêu tuổi rồi." Văn Lạc bật cười.
"Em nói muốn dỗ dành tôi mà, làm sao có thể đổi thành chê cười tôi rồi." Lư Cảnh Hàng nhíu mày phản bác.
Thật ra, Văn Lạc biết rằng tâm trạng không tốt của anh chắc chắn không phải đến từ sự cố nhỏ nhặt này. Đã lâu như vậy, chưa bao giờ y nhìn thấy tâm trạng của Lư Cảnh Hàng có thể tệ đến mức đó, cũng chưa từng thấy anh hút thuốc.
Nhưng Lư Cảnh Hàng không muốn nói, y cũng sẽ không nhiều lời.
Dù sao ngày hôm nay, y không phải không có bí mật.
Người đàn ông đó trông rất tiếc nuối, còn nói vài lần, rất muốn thêm WeChat của Văn Lạc. Nhưng cuối cùng Văn Lạc vẫn không cho người đàn ông đó WeChat của y, y cũng không cảm thấy có điều gì tiếc nuối như người đàn ông đó.
Trên thực tế, trong khoảng thời gian ngắn ngủi làm quen với người đàn ông đó vào đêm nay, y vẫn luôn lơ đễnh.
Không phải người đàn ông đó nhàm chán, y biết, vấn đề nằm trên người y.
Vì vậy, khi nhìn thấy WeChat của Lư Cảnh Hàng, y không hề do dự dù chỉ một chút, ngay lập tức quyết định trở về.
Sau tất cả, trong lòng y vẫn có anh.
"Dỗ anh, em cũng không nói sẽ không dỗ mà." Văn Lạc cười nhẹ, "Anh muốn dỗ như thế nào đây?"
"Để tôi nghĩ xem." Lư Cảnh Hàng dựa lưng vào ghế sô pha.
Anh thật sự muốn Văn Lạc phải dỗ dành anh, đặc biệt là hôm nay, đặc biệt rất muốn.
Đừng đi gặp người đàn ông lạ mặt trong quán bar, chỉ nhìn tôi, chỉ quan tâm tôi, được không em?
"Muốn dỗ như thế nào cũng được sao?" Anh hỏi.
"Đúng vậy." Văn Lạc nói.
"Chắc chắn?"
"Chắc chắn."
"Vậy thì... em hát một bài cho tôi nghe đi."
"Hát...?" Văn Lạc ngạc nhiên trước yêu cầu hơi trẻ con này, "... Em hát không hay."
"Như thế nào mà không hay?"
"Chắc là... kiểu không đạt tiêu chuẩn đấy." Văn Lạc cười, "Anh vẫn muốn nghe à?"
"Muốn nghe." Lư Cảnh Hàng nghiêng người trên ghế sô pha, nhìn Văn Lạc rất mực chăm chú.
Khuôn mặt đượm ý cười nhẹ nhàng của Văn Lạc được ánh đèn vàng ấm áp bao phủ, khuyên tai hạt châu màu đen cũng nhuốm đầy sắc vàng của ngọn đèn, nho nhỏ, tròn tròn.
Thật dịu dàng và đáng yêu.
"Vậy... anh muốn nghe bài hát nào?"
"Ừm..." Lư Cảnh Hàng suy nghĩ một chút, "Bài kia đi, bài hát em vẫn chọn chế độ lặp lại đấy. Có thể hát được không?"
"Để em thử xem."
Văn Lạc nhớ lại lời bài hát, hắng giọng, thật sự hát cho Lư Cảnh Hàng nghe ——