Một Góc Thành Thị Của Chúng Ta

Chương 6: Chương 6: Cho ăn






Bên ngoài là màn đêm dày đặc, thỉnh thoảng có vài cơn gió lạnh lướt qua đập vào cửa sổ phát lên từng tiếng trầm đục. Trong phòng tràn ngập mùi thơm của món hầm, hơi nóng hôi hổi lan toả trong không gian, dưới sự chênh lệch nhiệt độ trong ngoài đã lặng lẽ ngưng tụ thành màn sương mịn lên tấm kính cửa sổ.

Làn khói trắng lượn lờ trên nồi canh hầm, hai người quây quần bên bàn ăn ấm cúng.

Khoai tây giòn tan, nấm tươi ngon, canh xương sườn thơm phức, Lư Cảnh Hàng ăn được hai chén nhưng vẫn chưa đã thèm.

Đây là bao lâu rồi chưa ăn cơm nhà chứ. Văn Nhạc nhìn Lư Cảnh Hàng ló đầu vào trong nồi ngó tới ngó lui, không khỏi nhếch lên khóe miệng.

"Ăn chưa đủ thì ăn thêm đi, đừng để thừa, tôi no rồi." Y đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng.

"Vậy tôi xử hết luôn ha?" Lư Cảnh Hàng hỏi, thấy Văn Nhạc gật đầu, liền đổ nốt những gì còn sót lại vào bát mình.

"Văn Nhạc."

"Hửm?"

"Hay là..." Lư Cảnh Hàng ăn hết bát cuối cùng, có hơi do dự nói, "Hay là sau này cậu lo chuyện ăn uống cho tôi đi."

"Sao cơ?" Văn Nhạc sửng sốt.

"Tôi vừa nghĩ tới," Lư Cảnh Hàng xoa mũi, cười cười có chút ngượng ngùng, "Tôi thấy hai ta đều đang độc thân, ăn một mình cũng chán, tôi thì không biết nấu nướng, nhưng cậu lại làm cơm ngon như vậy, sau này cậu dứt khoát lo chuyện ăn uống cho tôi luôn đi, hằng tháng tôi gửi cậu tiền cơm, mỗi lần tôi đi công tác trở về, nếu không qua nhà bố mẹ, tôi sẽ sang cậu ăn cơm, được không?"

Được không? Trong lúc nhất thời Văn Nhạc không biết nên trả lời như thế nào.

Phản ứng trước nhất, là sợ hãi.

Mối quan hệ giữa người với người tựa như 'băng dính', 'dán' lên thân thì dễ, nhưng khi 'xé mở', sẽ đau.

Con người là giống loài động vật quần cư, mỗi người luôn tồn tại trong một hay nhiều mối quan hệ khác nhau, và hầu hết các mối quan hệ không thể bị cưỡng chế 'xé mở'.

Nếu đổi một người đàn ông độc thân khác làm hàng xóm với Lư Cảnh Hàng, có lẽ người ta sẽ sẵn sàng đồng ý với đề nghị như vậy mà không có bất kỳ gánh nặng nào.

Vốn dĩ Văn Nhạc cũng không ngoại lệ, y có rất nhiều 'băng dính', nhưng lại từng lần bị 'xé mở', từng lần chịu nỗi đau rát đến nỗi hình thành phản xạ có điều kiện, chính là sợ hãi.

"Nếu không tiện thì quên đi, tôi chỉ nói như vậy thôi." Lư Cảnh Hàng thấy Văn Nhạc không trả lời, vội vàng giúp y trải xuống bậc thang.

Văn Nhạc hoàn hồn, khóe miệng mấp máy, không trực tiếp đáp ứng ngay.

"Tôi nấu cơm, ngon như vậy sao." Y nói.

"Thế này mà còn không ngon á?" Lư Cảnh Hàng nhướng mày, uống một hớp canh hầm trong bát, "Tôi ăn đến nỗi hết luôn cả bệnh dạ dày đây nè."

Câu nói của Lư Cảnh Hàng khiến đáy mắt Văn Nhạc không khỏi lộ ra chút ý cười.

Làm hàng xóm cùng anh ấy, thật ra cũng rất tốt. Đủ yên tĩnh, nhưng không thật sự yên tĩnh đến tách biệt với thế giới.

Ngày ngày trải qua chỉ có một mình một người, dù ít hay nhiều, vẫn sẽ cô đơn. Mà trò chuyện cùng Lư Cảnh Hàng giống như một lọ thần dược để giải toả nỗi tịch mịch, đúng lúc nhỏ xuống một giọt để trung hoà cảm xúc tích tụ trong lòng, sau đó y lại có thể buông thả bản thân, tiếp tục giam mình sống yên bình trong hòn đảo chơ vơ.

Xét đến cùng, vẫn là sợ cô đơn. Nhưng cũng may, mỗi khi đắm mình trong con sông hiu quạnh quá lâu, đều có lọ thuốc Lư Cảnh Hàng tới nhỏ vài giọt trị liệu.

"Được."

Văn Nhạc gật đầu, đồng ý với đề nghị của Lư Cảnh Hàng.

"Chỉ là tiền cơm thì không cần, một tháng anh cũng không về được mấy ngày."

"Như vậy không được, tiền cơm vẫn phải đưa." Lư Cảnh Hàng vừa nói vừa lấy điện thoại chọc chọc vài cái, Văn Nhạc nghe tiếng điện thoại ting-ting, vừa mở ra liền thấy WeChat gửi thông báo đã nhận được 5000 tệ từ Lư Cảnh Hàng.

Văn Nhạc dời mắt khỏi màn hình điện thoại, bất đắc dĩ nhìn Lư Cảnh Hàng: "Một tháng anh về mấy ngày đâu chứ, như vậy là muốn ăn vàng, hay muốn ăn Mãn Hán Toàn Tịch* đây."

"Nhiều quá sao...? Vậy thì xem như hai tháng." Lư Cảnh Hàng hiển nhiên không có ý kiến ​​về chuyện tiền nong.

"Đã nói là không lấy tiền, anh nhận lại đi." Văn Nhạc click vào tin nhắn, lập tức chuyển trở về.

"Không được mà, làm sao tôi có thể trơ cái mặt mốc đến đây ăn ké chứ." Lư Cảnh Hàng nhìn thông báo hoàn tiền, muốn chuyển lại, nhưng sợ chuyển tới chuyển lui như vậy sẽ khiến Văn Nhạc không vui.

"Anh cứ trơ mặt đến là được." Văn Nhạc đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp bát đĩa.

"Ấy ấy, để tôi làm." Thấy y dọn dẹp, Lư Cảnh Hàng vội vàng giật đi cái bát trong tay Văn Nhạc, rồi lại tiếp tục chủ đề ban nãy, "Chuyện đó, không được đâu, tôi ngại lắm."

"Đưa tiền sẽ không có cơm ăn, đây là gia quy nhà họ Văn." Văn Nhạc dừng lại động tác dọn dẹp, nhường bát đĩa trong tay cho anh.

"Sao lại thêm gia quy nữa rồi, vừa mới có à?" Lư Cảnh Hàng cười, đặt bát vào trong bồn rửa, rồi quay ra mang nồi hầm vào.

"Đúng vậy, vừa mới có." Ăn món hầm nên không sử dụng nhiều bát đĩa, Văn Nhạc đơn giản ngồi bên bàn không làm gì cả, nhìn Lư Cảnh Hàng đi tới đi lui, lại thấy anh lấy khăn lau bàn.

Lư Cảnh Hàng lau bàn xong, trong tay cầm khăn đứng ngơ ngác tại chỗ, khẽ ngước đầu suy nghĩ, cũng cảm thấy nhây qua nhây lại chẳng có gì hay ho.

"Vậy... tiền cơm thật sự không cần?"

"Không cần."

"Tôi chỉ cần trơ mặt tới?"

"Đúng vậy, không trơ mặt không cho vào cửa."

Văn Nhạc nói xong, cả hai nhìn nhau, rồi cùng mỉm cười.

"Vậy thì cậu đừng chê tôi ăn nhiều nha." Lư Cảnh Hàng rũ mắt, nhìn Văn Nhạc đang nghiêng nửa người dựa vào mép bàn.

"Không chê anh, anh cứ ăn mạnh miệng vào." Khoé mắt Văn Nhạc cong xuống, nở nụ cười lười biếng.

Chẳng qua Lư Cảnh Hàng dường như cảm thấy không đưa tiền cơm, cũng phải đưa cái gì đó khác. Sáng sớm thứ hai không biết anh bay đi đâu, mà cửa nhà Văn Nhạc lại bị gõ cốc cốc mấy hồi.

Văn Nhạc mở cửa, chỉ thấy một nhân viên chuyển phát nhanh không biết đang khệ nệ xách thùng thức ăn tươi sống nhà ai, mà ầm một tiếng đặt xuống tấm thảm trải sàn trước cửa nhà y.

"Văn Nhạc đúng không? Hàng của anh."

"Của tôi?" Văn Nhạc ngạc nhiên.

"Không phải Văn Nhạc? Số cuối điện thoại là 3607 đúng không?

"Đúng vậy..."

"Thế thì đúng rồi, anh ký nhận đi."

Cậu thanh niên chuyển phát nhanh nóng lòng muốn giao đơn hàng tiếp theo, thúc giục Văn Nhạc ký tên, sau đó lập tức xoay người chạy đi.

Là Lư Cảnh Hàng đã mua sao? Văn Nhạc mở thùng xốp, thịt heo, thịt bò, bắp cải, rau xanh chất đầy bên trong, thảo nào vừa rồi khi cậu thanh niên đặt xuống lại phát ra động tĩnh lớn như vậy.

『 Nhạc: Anh mua đồ ăn sao? 』

Văn Nhạc lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lư Cảnh Hàng, có thể Lư Cảnh Hàng đang bận, phải hơn một giờ sau mới phản hồi.

『 Lư Cảnh Hàng: Cậu nhận được rồi hả? Nhiêu đó đủ không? 』

『 Nhạc: Nhiều quá rồi, tôi không cất hết vào tủ lạnh được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.